Ngày hôm ấy cuối cùng cũng tối.
Nơi bọn tôi hẹn gặp là ga gần nhà hai đứa nhất.
Trước ga được trang trí bởi đèn nháy đủ màu sắc, nhìn là biết Giáng sinh,
Thường thì bố sẽ đưa tôi đi cơ, nhưng hôm nay bọn tôi quyết định gặp nhau trước ga.
Vì làm thế này cảm giác giống một buổi hẹn hò hơn mà.
Dù sân ga này không rộng lắm nhưng lại khá thoáng.
Dù đứng bên trong nhà, khí lạnh vẫn len lỏi vào lấy đi thân nhiệt của tôi. Nhưng tôi không bận tâm.
Tôi liếc qua nhìn lại ảnh mình phản chiếu trên kính cửa sổ một cửa hàng gần đó.
Tôi mặc một chiếc áo len đan màu đen, bên ngoài là áo khoác trắng và một chiếc mũ bê-rê đen trên đầu. Bên dưới là quần short sọc và quần tất đen để chống lạnh cũng như tránh để lộ nhiều da thịt.
Hầu hết trang phục của tôi là do Saki chọn.
Dù gần đây cũng có hứng thú với thời trang, nhưng tôi vẫn chưa thể đạt đến trình độ tự phối đồ được, thế nên Saki đã giúp tôi.
Để cô em gái tiểu học giúp có hơi xấu hổ một chút.
Thường thì tôi chỉ mặc váy dài hoặc quần bò thôi.
Những chiếc quần short này là tôi đi mua cùng Haru.
Tôi lấy một chiếc gương tay từ trong túi ra, kiểm tra lại xem lớp trang điểm của mình có bị mờ không. Sau đó là thoa nhẹ son bóng lên dễ dưỡng ẩm cho môi.
Đề phòng lỡ có chuyện gì xảy ra thôi mà—
Tim tôi loạn nhịp hết cả lên.
Tôi chỉ mong cậu ấy nhanh đến thôi, nhưng đồng thời tôi lại ước gì mình có thêm chút thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Những suy nghĩ mâu thuẫn ấy trỗi dậy trong tôi.
Dù vậy, thời gian vẫn cứ trôi, và khi sắp đến giờ hẹn, cậu ấy xuất hiện.
“Chào, Yosaki. Cậu vẫn đến sớm như mọi khi nhỉ. Xin lỗi vì để cậu phải đợi dưới trời lạnh thế này nhé.”
Seko-kun đến, cậu ấy hơi cau mày hối lỗi.
Cậu ấy chưa từng muộn giờ hẹn. Đúng hơn là cậu ấy luôn đến rất sớm.
Chỉ là tôi đã đến sớm hơn thôi.
“Đừng bận tâm chuyện đó. Đi thôi nào.”
Hẹn gặp nhau ở đây chưa phải tất cả.
Quá muốn được xuống phố cùng cậu, câu đáp của tôi có hơi chút thúc giục. Nó khiến tôi nhớ lại một cuộc trò chuyện hồi xưa.
Sau khi tôi bảo ‘Tớ cũng chỉ mới đến thôi.’ Cậu ấy đã giật mình nói ‘Giống buổi hẹn hò thế nhỉ!’. Câu đó tôi vẫn còn nhớ.
…Cảm giác như tôi đã bỏ lỡ mất điều gì đó.
Liệu cậu ấy có nhận ra hôm nay là một buổi hẹn hò không?
Một nỗi lo mới thoáng qua tâm trí tôi, khi có lẽ tôi là người duy nhất nghĩ đây là một buổi hẹn hò, trong khi cậu ấy vẫn xem đây là một ngày bình thường.
Tôi muốn cậu ấy ít nhất phải có ý nghĩ rằng đây là một buổi hẹn.
Thế nên, sau khi qua cổng soát vé và đi thêm một chút, tôi bắt đầu hành động.
“Seko-kun.”
“Hm? Sao thế?”
“Thật ra tớ khá là tệ trong việc nắm bắt phương hướng. Tớ chưa bao giờ đi tày một mình cả. Giống Saki vậy.”
“Ah, ừm. Tớ cũng mơ hồ đoán được mà.”
“V-Vậy sao. Vậy thì nhanh rồi. Đây.”
“…Đây?”
Khi tôi đưa tay ra trước mặt Seko-kun, cậu ấy nhìn qua lại giữa tay và mặt tôi, dường như có dấu chấm hỏi to đùng trên đầu cậu ấy.
“Tớ muốn nắm tay.”
“…Sao chứ? T-Tại sao đột nhiên lại thế?”
“Chẳng phải tớ mới nói đó sao? Tớ cũng mù hướng như Saki ấy. Nên là, Seko-kun, nhớ những gì cậu làm khi đi tàu cùng Saki chứ?”
“Ừ, tớ nhớ, nhưng Saki là một đứa em gái mà, còn Yosaki là bạn cùng lớp…”
“Tớ không thích bị phân biệt tuổi tác đâu nha.”
“Chúng ta bằng tuổi nhau mà!?”
“…Không được sao?”
Bàn tay đưa ra của tôi bắt đầu lạnh, và tâm trạng cũng theo đó chùng xuống một chút.
Có lẽ vì thế nên tôi mới nói bằng tông giọng yếu ớt chẳng hề hay dùng.
Và Seko-kun, người bối rối nãy giờ có vẻ đã quyết định.
Biểu cảm cậu thay đổi, và cậu nắm lấy bàn tay đang đưa ra của tôi.
“…Ừ thì, hôm nay là ngày đó mà, và cũng chẳng ai chú ý đâu.”
“Ah…”
Cụm ‘Hôm nay là ngày đó’ ám chỉ rằng, cậu ấy cũng vậy, cũng nhận thức rõ hôm nay là Giáng sinh, là ngày của những cặp đôi.
Tôi vô thức nắm chặt bàn tay ấy.
Và tôi nhận ra rằng dù có dùng hết sức đi nữa, bàn tay này cũng chẳng dễ dàng vỡ vụn đâu.
Cảm giác vững chắc từ bàn tay cậu ấy khiến tôi một lần nữa nghĩ cậu ấy là một người đàn ông.
Tôi quyết định sẽ ném đi hết sự xấu hổ của mình.
Thế nên tôi nói thẳng ra là mình giống Saki.
Mà rốt cuộc, hình như Seko-kun cũng đã biết lâu rồi—
Lúc này, bọn tôi đang nắm tay, lòng bàn tay áp vào nhau.
Khác hẳn cách những người xung quanh tôi nắm tay.
Tôi cần phải cố thêm chút nữa. Hôm nay sẽ được mà.
“Seko-kun, thế này tớ không thấy thoải mái lắm, đổi kiểu nắm tay đi.”
Nói rồi, tôi chỉnh cổ tay mình, trượt ngón tay mình lồng vào những ngón tay của cậu ấy.
Cậu ấy cứng người ngay lập tức.
“Yosaki à, hôm nay cậu bạo ghê ha—"
Seko-kun nói trong khi lảng mắt đi xa.
Tôi cười đáp lại.
“Fufu, thì hôm nay là ngày đó mà.”
Khi tay chúng tôi đan vào nhau, tôi cảm thấy cậu ấy còn căng thẳng hơn nữa.
Mới lúc nãy thôi tôi còn lạnh, nhưng giờ bắt đầu thấy ấm từ tận đáy lòng rồi.
“Mà, nhân tiện thì.”
Seko-kun nói khi nở nụ cười tinh nghịch.
“Trang phục hôm nay cậu mặc hợp lắm đấy. Đẹp cực luôn.”
Tôi mau chóng nhận ra cậu ấy nghĩ tôi đã trêu cậu hồi nãy, nên giờ muốn trả đũa.
Nhưng khi cậu nói vậy, tôi tin đó không phải dối.
Sự ấm áp đã lan ra khắp người tôi rồi—
***
Sau đó, bọn tôi bắt tàu và đi dạo vòng quanh phố, vì là Giáng sinh nên đâu đâu cũng đông.
Tôi cố tình đi theo con đường mà bọn tôi thường đi.
Tôi muốn kiểm tra xem cảm xúc của mình sẽ thay đổi thế nào khi chỉ có Seko-kun và tôi, thay vì đi cùng Haru hay Saki.
—Kết quả thì sao?
Khoảng thời gian này thật quá hạnh phúc.
Chủ yếu là vì Seko-kun luôn để tâmd đến tôi.
Thường thì cậu ấy sẽ cố hòa đồng với tất cả mọi người, nên cậu ấy chẳng tập trung vào ai hết khi bọn tôi cùng đi.
Thế nhưng, hôm nay cậu ấy chỉ tập trung vào những thứ tôi thích, và nói chuyện về chúng.
—Không chỉ như thế.
Vì chỉ có mình tôi, nên cậu ấy còn khen tôi nhiều hơn mọi khi nữa.
Khi bọn tôi ăn trưa tại một quán pasta, cậu ấy nói ‘Yosaki, trông cậu ăn thanh lịch ghê.’
Khi tôi bị một con thú bông Giáng sinh cuốn hút, cậu ấy nói ‘Yosaki có sở thích dễ thương thật nhỉ.’
Và khi bọn tôi đi xem quần áo, cậu ấy nói ‘Yosaki, cảm giác như cậu mặc gì cũng hợp đấy.’
Và gần như cả ngày, chỉ trừ lúc ăn ra, cậu ấy luôn nắm tay tôi.
Tôi có thể cảm nhận hơi ấm từ ban tay kia đang nung chảy trái tim tôi.
Cuối cùng, bọn tôi đi bộ trên quãng đường đến ga.
Cả con dường được thắp sáng rực rỡ, đây đó toàn là các cặp đôi, dường như mọi người đã tập trung ở đây.
Bọn tôi bước đi trong bầu không khí ấy.
Khi đến đại lộ, bọn tôi dừng lại dưới cây thông lớn nhất được trang trí đủ màu sắc.
“Đẹp thật đấy nhỉ.”
“Ừm.”
Cái cây này hẳn là thứ nổi bật nhất hôm nay rồi.
“Đây, của cậu này.”
Seko-kun đưa tôi gì đó.
Một chiếc túi mà cậu ấy đã cầm nãy giờ.
“Là gì thế?”
“Quà Giáng sinh đấy. Không có ông già Noel đâu, nên bọn mình tự tặng quà cho nhau thôi ha.”
“Ah… Tớ mở được chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Thứ tôi lấy ra khỏi chiếc túi Seko-kun đưa, là chiếc khăn hồi nãy tôi thử.
“Tớ chọn nó vì trông cậu có vẻ thích. Cậu thấy sao?”
“Tớ vui lắm. Cảm ơn nhiều nha.”
Tôi mau chóng choàng chiếc khăn quanh cổ.
Có lẽ vì là mua để làm quà nên đã gỡ mác sẵn rồi.
Chỉ quấn khăn quanh cổ thôi mà cảm giác như cả người tôi nóng hẳn lên vậy.
“Trông tớ thế nào?”
“Hợp với cậu lắm. Ngắm đã con mắt luôn—xứng với công sức bỏ ra ghê.”
Cậu nói với vẻ đùa cợt, nhưng tôi cũng nhận ra cậu ấy đang muốn tôi thấy thoải mái.
“Xin lỗi nhé. Tớ không quen trao đổi quà Giáng sinh với bạn lắm, nên chưa chuẩn bị gì hết. Giờ tớ kiếm luôn được chứ?”
“Không sao đâu, tớ tự muốn tặng cậu thôi mà. Tớ cũng nào có nghĩ đến quà đáp lễ hay gì đâu. Cậu biết đấy, tớ muốn thử làm ông già Noel một lần mà."
“Fufu, là sao vậy chứ?”
Hẳn rồi, cậu ấy đang bỏ qua cho sai lầm của tôi.
Nhưng mà, nếu thế này thì tôi chẳng thoải mái cho được.
“…Nghe nhé, dù chỉ là chuyện cỏn con thôi, nhưng tớ nghĩ ra quà Giáng sinh cho cậu rồi, Seko-kun. Cậu sẽ nhận chứ?”
“Thực sự là không sao đâu mà, nhưng được thôi, nói tớ nghe nào! Liệu Yosaki có thể đem đến một món quà gây ấn tượng với cả ông già Noel không?”
“Từ giờ, tớ sẽ gọi cậu là ‘Rento-kun’—Quà Giáng sinh của tớ đấy.”
Ngay lập tức, mặt cậu ấy đỏ lựng lên, miệng cứ mấp máy chẳng nói được gì.
Khi thấy đôi tai cậu ấy cũng đỏ bừng, cảm giác yêu quý cậu ấy như bùng nổ trong tôi.
Tôi nhìn xung quanh, chẳng biết do phép màu hay quà từ ông già Noel nữa, mà chẳng có ai gần đây cả, dù mới hồi nãy còn rất đông.
—Có khi nào đây là thời điểm thích hợp cho một lời tỏ tình không?
Bầu không khí giữa bọn tôi đã chạm đến đỉnh điểm, mà xung quanh thì không có ai.
Mọi yếu tố tôi muốn có đều xuất hiện một cách hoàn hảo.
Việc còn lại chỉ là nghe cậu ấy nói, ‘Hẹn hò với tớ nhé,’ và tôi đáp lại ‘Ừm.’
Và từ đó bọn tôi sẽ có thể dành những khoảng thời gian vui vẻ bên nhau như hôm nay—
Tôi nhìn vào đôi môi cậu ấy. Cuối cùng, cậu cũng chịu mở miệng.
“X-Xấu hổ ghê á. Tớ không quen được gọi bằng tên đâu, nên khá là khó xử đấy.”
“Fufu, mong là cậu thấy thích.”
“Ừm, tớ đang cực kỳ hạnh phúc, nhưng cũng cực kỳ xấu hổ luôn. Chắc phải một thời gian nữa tớ mới quen nổi. À, phải rồi—"
Dường như cậu ấy nhớ ra gì đó nên liền lôi điện thoại ra nói tiếp.
“Vì bọn mình đến đây rồi nên chụp hình đi. Đẹp thật đấy nhỉ.”
“Uh…?”
“Tớ sẽ nhờ ai đó xung quanh đây!”
Nói rồi, cậu ấy chạy đến chỗ vài người đang ngắm đèn rồi hỏi nhờ chụp ảnh.
Tại sao cậu không tỏ tình?
Tại sao cậu lại chạy đi gọi người khác?
Tớ đã sẵn sàng để nói ‘Đồng ý’ rồi mà, và tớ cũng đã loại hết đi những lựa chọn khác mà…
Tại sao? Tại sao? Tại sao chứ?
“Yosaki, họ sẽ chụp hình cho chúng ta! Nào, lại đây đi.”
“Ừ, ừm.”
Bọn tôi đứng cạnh nhau trước cây thông, mỉm cười nhìn vào người đàn ông cầm điện thoại.
Lúc xem ảnh, ở đó là hai con người trông chẳng giống một cặp đôi chút nào—
…Fufu, món quà của tôi có lẽ khiến cậu ấy sốc đến nỗi quên tỏ tình luôn.
Đúng là hết cứu mà, nhưng đó cũng là mặt dễ thương của cậu ấy.
Tôi đã bắt cậu ấy phải chờ lâu nay rồi, nên giờ đến lượt tôi trở thành người chờ đợi. Tôi sẽ đợi, dù bao lâu cũng được.
Cơ mà càng sớm thì càng tốt, tất nhiên rồi.
—Rento-kun, tớ thích cậu.
Một ngày nọ - Chương 20