Mùa xuân năm nhất là khoảng thời gian mới bắt đầu vào học, môi trường mới cũng đem lại sự phấn khích.
Ngày nào cũng thật thoải mái, đến cả những thứ nhỏ nhất cũng có thể khiến họ vui vẻ.
Còn với đàn anh chị khóa trên, mùa xuân có lẽ là khoảng thời gian bận rộn nhất.
Có vài người có lẽ đang đi tìm việc làm, nhưng chủ yếu học sinh trường tôi đều tham gia các trường dự bị ôn vào đại học.
Vì vậy, hầu hết mọi người đều đang miệt mài chuẩn bị cho kỳ thi đầu vào.
Dù không phải là bắt buộc, nhưng ai cũng hiểu rằng nếu không nỗ lực thì chỉ có hại thân mình thôi.
Nên ai ai cũng lao đầu vào học với quyết tâm cao độ.
Dù nhiệm vụ của họ vẫn luôn hiện hữu mỗi ngày, nhưng họ vẫn mong ước có thêm được dù chỉ một chút thời gian.
Thế còn, mùa xuân của năm hai thì sao?
Nói thật thì, cực kỳ bình thường. Chẳng có gì mới, cũng chẳng có thử thách gì, hay chút áp lực nào hết.
Có thể nói đây là khoảng thời gian thư thả nhất, nhưng cũng tẻ nhạt nhất.
Dù vậy, tôi vẫn phải nghĩ về tương lai, nên ngày nào cũng cảm thấy chênh vênh kỳ lạ.
Nói thế chứ,
“Bọn mình lên kế hoạch đi đâu đó chơi đi.”
Tôi đề xuất với hai người họ.
“Đi đâu đó là đi đâu?”
“Tớ cũng chưa nghĩ ra nơi nào cụ thể cả, nhưng tớ cảm giác mình muốn khám phá những nơi mới hơn những chỗ mình hay đi á.”
“Tìm chỗ mới nghe có vẻ vui đấy.”
“Nhưng tớ không có ý tưởng gì cả. Đến Kamakura thì sao?”
“Được đấy. Bọn mình không hay đi mấy địa điểm du lịch nổi tiếng mà.”
“Dù hồi nhỏ có đi rồi, thì giờ đi với bạn bè cũng khác chứ ha.”
Trong khi Hinata và tôi có vẻ đang cùng tần số về việc ghé những điểm du lịch, thì có một người lại nêu ý kiến khác. Đó là Yosaki.
“Mấy nơi đó hấp dẫn đấy, nhưng không phải những nơi ta có thể thường hay lui tới được phải chứ? Rồi đến một lúc nào đó cũng hết chỗ đi thôi à.”
“Cậu nói cũng có lí.”
“Thế nên tớ nghĩ chúng ta nên đến chỗ nào đó gần hơn… Như là, phòng Seko-kun chẳng hạn.”
“…Gì cơ?”
“Hả?”
Một lời đề xuất khó mà ngờ đến từ Yosaki khiến tôi đứng hình, và bên cạnh tôi một giọng nói trầm thấp phát ra.
“…Không được, Misa. Đến phòng Seko nguy hiểm lắm.”
Tôi chẳng biết nói gì khi nghe Hinata nói thế.
Nếu đồng tình thì khỏi nói rồi, nhưng phủ nhận lại gây ra sự căng thẳng.
Mà, phòng tôi cũng chẳng có nguy hiểm gì đâu.
“Thật ư? Bọn mình cũng từng ở phòng riêng rồi mà, như karaoke chẳng hạn, Seko-kun có làm gì đâu.”
“Ở ngoài thì khác! Nếu ở trong lãnh địa của cậu ta thì ai mà biết được.”
“Không sao đâu, vì Haru cũng sẽ ở đó mà nhỉ. Cậu sẽ bảo vệ tớ nếu có chuyện gì xảy ra mà phải không?”
“Ừ…”
Hinata không nói thêm gì khi Yosaki bảo vậy.
Cho đến giờ, Hinata luôn hành động với tôn chỉ bảo vệ Yosaki khỏi tôi, vì thế nên những lời Yosaki vừa nói lại rất có trọng lượng.
“Haru, cậu không tò mò về phòng của Seko-kun à? Tớ thì có đấy. Chẳng biết sẽ thế nào nhỉ, sách trên kệ sẽ là những thể loại gì ta?”
“Chuyện đó… Không, tớ không có tò mò! Không một chút nào hết!”
Hinata bảo mình không có hứng thú, nhưng sự thật là cô ấy đã từng đến phòng tôi một lần rồi.
Là cái ngày mà Hinata giả ốm, và mối quan hệ của bọn tôi biến dạng.
Quá tải bởi sự vụ bất ngờ ấy, tôi ngã bệnh và nghỉ học. Hinata đã đến thăm tôi, nói rằng là để ‘đáp lại’ việc tôi đã làm.
Lần đó, cô ấy có vẻ đã xem qua phòng tôi rồi.
“Tớ không phiền đâu, nhưng thực sự ở đó chẳng có gì cả. Với lại, bố mẹ tớ vẫn ở nhà vào ngày nghỉ nữa.”
“Ah, tớ cũng đã luôn muốn gặp bố mẹ cậu rồi, nên sẽ qua chào hỏi vậy.”
“Gặp bố mẹ tớ…?”
“Uhh… Nếu thế thì tớ cũng muốn đi nữa. Tớ cũng muốn gặp bố mẹ Seko, chắc vậy.”
“Cậu muốn gặp người đã nuôi một đứa như tớ hửm?”
“K-Không! Ý tớ không phải thế…”
Thấy Hinata mãnh liệt chối bỏ, tôi nuốt xuống những lời định nói.
Tôi định nói đùa như mọi khi thôi, nhưng có lẽ Hinata thực sự muốn gặp bố mẹ tôi.
“Xin lỗi nhé.”
“…Không, tớ mới là người phải xin lỗi vì đã lớn tiếng.”
Cả hai bọn tôi mở lời xin lỗi, khiến bầu không khí có hơi chút nặng nề.
Để xóa đi sự ngột ngạt, Yosaki vỗ tay.
“Vậy thì, cuối tuần này bọn tớ đến nhà Seko-kun nhé?”
“Uh, được thôi. Tớ sẽ hỏi lịch của bố mẹ.”
“…Ừ. Cảm ơn nhé Misa.”
“Fufu, tớ chả biết cậu đang nói về cái gì nữa.”
“…Hehehe. Misa ngầu ghê ~!”
Hinata ôm Misa, vùi mặt vào ngực cô ấy. Yosaki có vẻ đang nhột thì chỉ chấp nhận với một nụ cười. Quan sát hai người họ mà tôi cũng cười theo.
Bất chấp mọi chuyện xảy ra, nhóm bọn tôi vẫn luôn rất cân bằng.
Dù có căng thẳng đi nữa, thì vẫn sẽ có người giải tỏa nó thôi, nên bọn tôi chưa bao giờ cãi nhau to.
Đó là lí do mà bọn tôi trông rất thân thiết với nhau.
Ít nhất là bên ngoài nhìn vào sẽ thấy thế--
***
Và thế là, hai người họ quyết định đến thăm nhà tôi.
Khi tôi hỏi mẹ về lịch cuối tuần thì, ‘Nếu con mời bạn gái đến thì mẹ hủy hết lịch luôn! Mẹ cũng muốn được gặp nữa!’. Thế là chốt lịch.
Bố tôi thì vẫn đi câu cá theo lịch của ông ấy thôi.
Sáng hôm đó, tôi đến ga gần nhà đón họ, và từ đó đi bộ về nhà tôi.
Khi gặp nhau, cả Yosaki và Hinata mỗi người đều đang cầm một chiếc túi giấy.
Bàn tay Hinata đang cầm túi có hơi run rẩy.
“Vậy thì, chào mừng các cậu đến nhà tớ, dù chẳng có gì đặc biệt.”
“Xin phép làm phiền.”
“X-Xin phép làm phiền ạ.”
Tôi dẫn hai người bạn vào ngôi nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Tôi đã từng đưa bạn như Oda qua nhà rồi, nhưng đây là lần đầu tiên đưa bạn nữ nên có hơi bồn chồn.
“Xin chào ~! Cô là mẹ của nhóc này đây! Waa, hai đứa dễ thương ghê á! Chẳng hiểu sao lại thân với Rento nữa nhỉ. Đây là lần đầu tiên Rento đưa bạn nữ về nhà đấy, cô phấn khích đến nỗi—"
“Ừm…”
“Ah-haha.”
Thấy mẹ tôi nói liên hồi, mọi sự căng thẳng tan biến, hai người họ nhìn nhau ngơ ngác.
“Mẹ cứ định đứng mãi ở trước cửa thế à?”
“Ôi chà! Rento đang làm gì vậy này? Nhanh mời bạn vào đi chứ!”
“Là lỗi của ai hả… Dù sao thì, hai cậu cứ bỏ giày rồi vào đi. Phòng tớ ở trên tầng-“
“Chờ chút. Dẫn bạn đến phòng khách đi. Mẹ cũng muốn nói chuyện với mấy cô bé này nữa.”
“…Phòng khách ở đằng này…”
Tôi dẫn hai người họ, đang bị lấn át bởi khí thế của mẹ tôi đến phòng khách.
Có lẽ sự căng thẳng đã bị giải tỏa, hai người họ liếc nhìn nhau rồi cười khúc khích.
Sau khi vào nhà, họ đưa những chiếc túi cầm từ trước cho mẹ tôi.
“Rất vui được gặp cô ạ. Cháu đã là bạn với Rento từ năm ba sơ trung rồi ạ. Cháu tên là Misa Yosaki, còn đây là món quà mẹ cháu gửi cô…”
“Oh, cô cảm ơn nhé… Ơ, đây chẳng phải là loại đồ ngọt đắt tiền đấy sao? C-Cô thực sự nhận được chứ?”
“Vâng ạ. Đây chỉ là thay lời cảm ơn nho nhỏ vì để mắt đến bọn cháu hôm nay thôi ạ.”
“Ôi chà… Rento này, đây lẽ nào là một tiểu thư đài các sao? Chẳng lẽ con đang định chui chạn đấy à?”
“Mẹ à, thế có hơi thô lỗ với cả Yosaki và con đấy.”
“Cả con nữa á…?
“Đừng có nhìn con như thể mẹ không hiểu!”
“…Fufu. Cậu gần gũi với mẹ thật đấy nhỉ Seko-kun.”
“Eh, sao cậu lại nghĩ thế?”
Đúng thật là mẹ con tôi thường nói chuyện thoải mái với nhau, nhưng tôi luôn cảm thấy mình bị mẹ cho nhảy múa trong lòng bàn tay ấy, nên khi có người bảo mẹ con tôi gần gũi, tôi chẳng hiểu được.
“H-h-hâ-hân hạnh được gặp cô ạ! Cháu… Cháu là bạn cùng lớp của Seko… R-Ren… Rento-kun, và không như Misa, ừm, cháu trở thành bạn cậu ấy lúc vào cao trung. Ah, tên! Tên cháu là Haru Hianta! Đây là quà của cháu ạ! Chỉ là lời cảm ơn nhỏ thôi ạ!”
“Gì chứ, đáng yêu quá đi à… Bản năng làm mẹ của cô đang được đánh thức rồi đấy. Cảm ơn vì đã chuẩn bị quà nhé Haru-chan.”
“Không, không có gì ạ! Không như Misa, đây chỉ là món quà đơn giản thôi ạ…”
“Này Rento, mẹ cưng cô bé này được chứ? Mẹ muốn cô bé làm con gái mẹ rồi đấy.”
“Cháu, con gái nhà Seko…!? Có nghĩa là…”
“Nào mẹ, Hinata xấu hổ đến đơ người rồi kìa. Mẹ tiết chế lại một chút được không?”
“…Haizz. Xin lỗi nhé Haru-chan, thằng con nhà cô…”
“Con sao cơ?!”
“K-Không đâu ạ. Cháu, cháu cũng đang mắc nợ cậu ấy mà, ừm, vâng ạ.”
Có thể nói rằng tôi mới là người mắc nọ cổ, nhưng làm gì tôi nói ra được chứ.
Thế là, chuyến thăm đầu tiên của họ đến nhà tôi (dù là lần thứ hai của Hinata) bắt đầu như vậy.
----------
Hinata cute zl :3