Từ khi tỏ tình với tôi vào lễ khai giảng, Seko-kun liên tục nói thích tôi mọi ngày tiếp theo.
“Tớ thích cậu, Yosaki! Hẹn hò với tớ đi!”
“Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ. Nhìn bầu trời xanh trong kia, đẹp như cậu vậy Yosaki. Xin hãy hẹn hò với tớ!”
“Tớ đã mua thử món mà Yosaki thích, và nó ngon thật! Nhân tiện thì, tại sao trong từ’ngon’(美味しい) lại có ‘đẹp’(美しい) nhỉ? Hôm nay cậu cũng xinh thật đấy Yosaki. Hãy hẹn hò với tớ đi!”
Trong khi bí mật hạnh phúc, tôi lại đáp lại bằng vẻ điềm tĩnh.
Một phần tôi thấy có hơi xấu hổ khi tỏ ra vui vẻ, nhưng rốt cuộc, cũng là do tôi không thể chấp nhận những cảm xúc của cậu ấy được, thế nên mới có thái độ mơ hồ như vậy.
Tôi luôn tự nhủ thầm rằng đành chịu thôi.
Thế nhưng, cậu ấy vẫn luôn luôn kiên trì.
Cậu tiếp tục nói về những điểm mình thấy quyến rũ ở tôi, rồi tỏ tình lần nữa.
Chỉ mình chuyện này thôi cũng khiến tôi thấy việc đến trường vui hơn rồi.
Thêm nữa, còn một điều khác khiến tôi mong được đến trường.
“Seko, đủ rồi đấy. Đừng làm phiền Misa nữa.”
Cứ lúc nào Seko-kun tỏ tình, thì cô bạn thân nhất Haru Hinata sẽ bước đến mắng cậu ấy.
Chuyện này bình thường tới mức, lời tỏ tình của Seko-kun sẽ là cơ sở cho pha xen vào của Haru.
Sau đó, cả Seko-kun và Haru lại trò chuyện như bình thường.
Haru là một người hướng ngoại, cô ấy có thể nói chuyện với bất cứ ai mà không ngần ngại.
Cô cũng hay đùa với Seko-kun nữa, việc mà không bao giờ xảy ra giữa tôi và cậu ấy.
Tôi thấy mình có hơi ghen tỵ.
Cô ấy là kiểu người tôi ngưỡng mộ, thế nên tôi đã cực kỳ hạnh phúc khi cô gọi tôi là bạn thân nhất.
Cô cũng nhiều lúc vô tri, khiến Haru trở nên đáng yêu hơn nhiều.
Có một khoảng thời gian cô luôn quên các thứ đồ ở nhà.
Một lần nọ, cô ấy khuyên tôi nên nghiêm túc đối mặt với những lời thổ lộ của Seko-kun.
“Nếu cứ thế này, Seko-kun sẽ tỏ tình với cậu đến khi nào cậu đồng ý đấy. Nếu thấy phiền thì cậu cứ thẳng thừng từ chối là được mà.”
“…Tớ biết. Nhưng tớ không thấy phiền đâu. Tớ ổn với hiện tại mà.”
“…Được rồi. Miễn cậu thấy ổn là được.”
Dường như Haru đã hiểu, nên từ đó cũng không thấy nhắc lại nữa, dù vẫn xen vào những lúc Seko-kun thổ lộ cảm xúc.
Quả thật là tôi không hề thấy phiền. Trái lại, tôi còn mong chờ điều đó mỗi ngày cơ.
Nhưng tôi không hề có ý định chấp nhận những cảm xúc đó.
Tôi cũng thấy tệ lắm chứ, việc mình đang làm với Seko-kun ấy.
Tuy nhiên, cứ nghĩ một ngày nào đó không được nghe những lời tỏ tình của cậu ấy nữa lại khiến tôi thấy cô đơn.
Thế nên tôi không hề từ chối thẳng thừng.
Tôi đã luôn là một đứa ranh ma thế này sao.
Tôi tự nhẩm như thế đấy.
***
Tôi có một cô em gái cực kỳ dễ thương. Đúng hơn là em họ.
Vì gần nhà nên bọn tôi cũng thường hay gặp nhau.
Tôi coi em ấy như em gái ruột, và em ấy cũng vậy.
“Onee-chan, lâu rồi không gặp ha.”
“Xin chào. Hôm nay em sẽ ở đây à?”
“Vâng, em muốn nói chuyện với Onee-chan thật nhiều.”
Nhỏ em gái siêu siêu đáng yêu này, Saki, phải gọi là mù đường, nên khó có thể tự mình đến nhà tôi được.
Hôm nay em ấy được bố mẹ đưa đến, nhưng chẳng bao giờ chịu nhận là mình mù phương hướng cả.
Bọn tôi đem chút trà và đồ ngọt mà bố mẹ Saki mang đến lên phòng, và sau khi nghỉ một lúc, Saki hỏi.
“Onee-chan, chị thấy cuộc sống trên cao trung thế nào?”
“Cũng giống những gì chị nghĩ thôi. Học không khó lắm, còn bạn bè thì… ừm, chị có một người bạn mới rồi.”
“Onee-chan có bạn mới! Chúc mừng chị!”
“Được chúc mừng chỉ vì có bạn nghe hơi phiền đó nha. Đặc biệt là từ em gái mình á.”
“Vì chị có vẻ như chẳng quan tâm đến ai trừ gia đình và em cả. Thế nên em mới nghĩ rằng chị sẽ chẳng bao giờ kết bạn được…”
“Hmm, nghe có vẻ thảm nhỉ… Mà, em nghĩ thế cũng phải thôi. Cơ bản vì Haru là người tốt nên bọn chị mới có thể trở thành bạn được. Chứ không có gì đặc biệt đâu.”
“Tên chị ấy là Haru à? Em cũng muốn gặp chị ấy một ngày nào đó.”
“Được thôi. Có lẽ em sẽ mau thân với cậu ấy thôi, dù có hay ngượng đi nữa.”
Saki không hoàn toàn là một người hướng nội; trái lại còn khá là năng động.
Nhưng ngoài tôi và gia đình ra, em ấy luôn mang lên một lớp mặt nạ trước những người khác.
Cơ mà, tôi tự tin rằng em ấy sẽ thân được với Haru thôi.
Khi tôi đang phân vân không biết khi nào thì được, Saki nhìn tôi cười.
“Vậy, Onee-chan này, chị có bạn trai chưa?”
“Bạn trai? Không, không có.”
“Eh? Chị xinh thế cơ mà. Chị chưa được ai tỏ tình à?”
“Chị không quan tâm đến bọn con trai chỉ để ý chị vì ngoại hình lắm… và bọn chị cũng mới vào trường thôi, còn quá sớm để nói về chuyện tỏ tình…”
Thực ra thì tôi được tỏ tình rồi. Ngày nào cũng thế luôn.
Saki không hề bỏ lỡ khoảng ngập ngừng của tôi.
“Vậy là chị đã được tỏ tình rồi sao! Tự hào về Onee-chan qúa đi!”
“Sao em lại là người tự hào? Và không, không có đâu nhé.”
“Không được đâu chị ơi. Em yêu chị nhiều lắm á, nên chị không lừa được em đâu.”
“…Được rồi, chị chịu thua.”
Khi tôi thừa nhận, mắt Saki sáng lên phấn khích. Tôi biết em ấy đang mong đợi gì đó.
Con bé này thực sự… hơi bị trưởng thành quá so với tuổi đấy.
“Vậy Onee-chan đáp lại thế nào.”
“Chị từ chối rồi. Chị không hiểu mấy chuyện tình cảm này lắm.”
“Gì chứ? Thôi nào, chị đang học cao trung, cả thời thanh xuân quý giá đấy. Không trải nghiệm tình yêu thì uổng lắm.”
“Uổng gì mà uổng.”
“Mấy lời của người mù tịt về tình yêu như Onee-chan không có sức nặng đâu.”
“Ugh…”
Dạo nay, con bé này càng ngày càng sắc sảo hơn, hay có lẽ là ranh mãnh hơn nữa.
Dù vẫn gọi tôi là Onee-chan, nhưng mà… uh, em ấy dễ thương mà, nên ổn thôi.
Saki lấy ra vài cuốn sách từ chiếc túi mang theo rồi đưa cho tôi.
“Gì đây?”
“Là một bộ shoujo manga đang khá nổi với giới trẻ đấy!”
“Gọi ‘giới trẻ’ trong khi em vẫn còn là học sinh tiểu học nghe hơi kỳ đấy. Mà, sao em lại mang theo.”
“Em đã đoán trước được nên đem theo để cho chị vài lời khuyên đấy Onee-chan.”
“…Em đang học tiểu học phải chứ?”
“Vâng, cho đến hết năm nay.”
Tại sao tôi lại bị một đứa nhóc lớp sáu chỉ dạy cho về tình cảm lãng mạn?
Vì tôi mù tịt chuyện tình yêu sao?
Không, chỉ là do em ấy lớn hơn tuổi thôi. Hẳn là vậy rồi.
Tôi lấy tập đầu của bộ manga Saki mang theo. Lật ra thì thấy cô gái trên trang bìa, có vẻ là nữ chính, đang yêu một cậu bạn cùng lớp và luôn dõi theo cậu ấy.
Cậu ta có tính cách khá kiêu căng, và tôi cũng không thích nên khá khó để tôi có thể đồng cảm với nữ chính được.
Thế nhưng, có những lúc tôi lại hiểu được lời nói và hành động của cô ấy.
Và đôi lúc, nó trùng lặp với những gì giữa tôi và Seko-kun.
Mình đang nghĩ gì thế này?
Đây chỉ là giả tưởng thôi mà. So sánh bản thân với một nhân vật manga…
Khi tôi tiếp tục đọc, một cậu trai khác xuất hiện.
Đó là bạn thuở nhỏ của nữ chính, và quan hệ giữa họ khá tốt.
Cậu ta dường như là người hỗ trợ cho chuyện tình cảm của nữ chính, và tôi thấy thích cậu ta hơn.
“Cậu ấy quả là một nhân vật tội nghiệp.”
“Tội nghiệp?”
“Ừ. Cậu ta rõ ràng là yêu nữ chính nhưng lại giấu đi những cảm xúc của mình, quyết định đứng sau giúp cho chuyện tình cảm của cô với tư cách là bạn thuở nhỏ. Là độc giả thì đương nhiên sẽ muốn ủng hộ cậu ta hơn.”
“…Vậy sao.”
Dường như Saki cũng thấy vậy.
Tôi chưa bao giờ đọc loại manga này trước đây, nhưng có lẽ là tôi có thể tận hưởng được--
“C-Cái gì chứ?! S-Saki, đây là—"
“Một cảnh hôn thôi. Chuyện thường trong shoujo manga mà.”
Cảnh cậu trai khó ưa đang cướp lấy đôi môi nữ chính… Cái này dạo nay phổ biến lắm à…?
Quan trọng hơn, học sinh tiểu học có được đọc mấy thứ này không vậy?
Tôi nheo mắt lật sang trang tiếp theo.
Và rồi, nữ chính chấp nhận nụ hôn đó, hai người lại sát gần nhau hơn, cùng với đó là đôi môi cùng chiếc lưỡi--
“G-Gì chứ!!?”
“Oh, đây là lần đầu tiên em thấy Onee-chan hét lớn đến thế đấy.”
“T-Tại sao họ lại làm thế này!? Chẳng phải là họ chỉ đang hôn thôi sao!?”
“Onee-chan? Đây vẫn là hôn mà. Hôn sâu một chút thôi.”
“…Đây là… hôn sao…?”
Saki nói như thể đó là điều hiển nhiên, nhưng tôi thì chẳng biết kiểu hôn là thế nào cả.
Trong đầu tôi, một nụ hơn chỉ đơn thuần là chạm môi thôi.
…Có vẻ như tình yêu vẫn còn quá sớm với tôi rồi.