Tôi nhấp một ngụm cà phê.
Hương thơm của hạt cà phê rang có thể ngửi thấy được trước cả khi uống, kết hợp với vị đắng lan tỏa trong miệng tạo thành một cốc cà phê đậm đà.
Ngon thật đấy.
Việc tôi đang ngồi đánh giá cốc cà phê như này, có thể coi là một cách để trốn tránh thực tại.
Ngay lúc này, tôi đang trong tình thế phải nói chuyện về tình yêu của mình ngay trước mặt cô gái mình thích và em họ của cổ…
Đặt lại ly cà phê lên bàn rồi từ từ ngẩng đầu lên, tôi chạm mắt với Saki-chan đang háo hức, và Yosaki dù hơi đỏ mặt nhưng cũng nhìn tôi đầy hy vọng.
Tôi chỉ còn biết cười cay đắng, có vẻ như không chỉ có ly cà phê này là đắng rồi.
Phiền rồi đây.
“Ai cũng có quan điểm riêng về tình yêu mà, và tớ không nghĩ là có câu trả lời nào là ‘chính xác’ đâu…”
“Không sao cả. Em muốn nghe ý kiến của Rento-san cơ! Nhỉ Onee-chan?”
“Ừ. Cũng bởi vì quan điểm của mọi người khác nhau, nên nghe ý kiến của người khác mới có ý nghĩa chứ.”
“Vậy à…”
Nhận ra rằng không còn đường nào để thoát, tôi chuẩn bị tinh thần, hít thở thật sâu, rồi bắt đầu nói.
“Ừm, khi mà yêu ấy… khi bắt đầu yêu một ai đó, rốt cuộc cũng chỉ là một cách nói về việc mình muốn ở bên cạnh người đó thôi.”
“Em thích dành thời gian cùng Rento-san và Onee-chan, và em muốn khoảng thời gian ấy được tiếp tục mãi. Đó có phải yêu không?”
“Đó cũng là một loại tình cảm, hoặc là tình cảm gia đình chẳng hạn. Dành thời gian cùng bạn bè cũng vui mà phải chứ.”
Saki-chan thật ranh mãnh khi nhắc tên tôi trước, nhưng cũng khiến tôi có chút vui.
“Làm sao để phân biệt được vậy ạ?”
“Đó là một câu hỏi khó. Anh không nghĩ là có thể phân biệt rạch ròi hẳn đâu. Một ai đó mà em nghĩ là bạn ngày hôm qua, đến hôm sau có thể trở thành đối tượng lãng mạn của em mà em không nhận ra luôn đấy.”
“…Ra là vậy sao.”
Biểu cảm của Yosaki hình như có hơi tối đi trong thoáng chốc, nhưng có lẽ chỉ do tôi tưởng tượng thôi, vì ngay sau đó lại trở lại bình thường.
“Anh còn nghĩ rằng, là việc mình luôn muốn có mặt để hỗ trợ cho người ấy, dù trong tình huống nào đi nữa.”
“Oh? Vậy nếu tớ gặp khó khăn thì Seko-kun sẽ đến giúp sao?”
“Em không tưởng tượng nổi Onee-chan gặp khó khăn trong chuyện gì đấy…”
“Với Yosaki thì… Có thể là có chút khác. Không phải là tớ không muốn giúp đỡ cậu, mà với tớ đây không phải là yếu tố chính.”
“Là sao…?”
Giọng đầy bối rối, biểu cảm Yosaki tối sầm lại.
Lần này không phải tưởng tượng của tôi nữa.
“Với tớ thì… Yosaki giống kiểu người tớ ngưỡng mộ hơn. Kiểu, tớ muốn trở thành một người giống cậu vậy. Có lẽ đó là lí do điều đó trở thành tình yêu.”
“Hmm, nhưng chẳng phải nghe hơi khác so với những gì hồi nãy anh nói sao Rento-san.”
“Vậy mới nói là không có câu trả lời nào chính xác hết. Cũng chẳng có logic gì hết. Chỉ tự dưng nhận ra mình đã yêu thôi. Người ta cũng rằng yêu vì kiểu người mà.”
“Vậy sao… Nhân tiện thì, em muốn hỏi cụ thể rằng mặt nào của Onee-chan khiến Rento-san đổ không?”
“Ừm, đầu tiên thì là tính cách, hay đúng hơn là thái độ. Như anh nói hồi nãy đấy, Yosaki là người anh ngưỡng mộ. Không hề nói quá khi bảo rằng có được anh ngày hôm nay là nhờ có Yosaki. Sau khi nhận ra cảm xúc của mình, anh mắt đầu để ý đến những điểm quyến rũ khác của Yosaki nữa, như là cô ấy xinh đẹp và dễ thương đến thế nào, và—"
“T-Tớ vào nhà vệ sinh chút.”
Khi tôi đang trong đà chỉ ra những điểm quyến rũ của Yosaki, thì Yosaki đỏ mặt đứng bật dậy rồi chạy đi.
Hiếm khi thấy cô ấy như vậy đấy. Có lẽ là xấu hổ trước mặt Saki-chan.
Nếu được thấy mặt này của Yosaki, thì chịu xấu hổ như này cũng đáng.
Sau khi chắc chắn rằng Yosaki đã khuất dạng, Saki-chan nhìn tôi nở nụ cười ranh mãnh chẳng hợp với tuổi chút nào.
“Onee-chan đúng là được yêu thật đấy nhỉ?”
“Nhưng có vẻ là tình cảm này không đến được với cô ấy.”
“Nhân tiện thì, Rento-san này. Em có giống Onee-chan không?”
“Hmm? Có chứ. Đặc biệt là đôi mắt.”
“Vậy có nghĩa là anh cũng thích em phải chứ?”
“Huh? Ừ, có thì có, nhưng…”
“Oh, ý em là, như với một người con gái ấy. Anh có thích em theo kiểu đó không?”
“Em biết đấy, yêu không chỉ dựa vào ngoại hình đâu.”
“Ra vậy à… không như Onee-chan, em là một đứa con gái hư, tính cách thì tệ hại… hức…”
“Không không! Không phải đâu mà! Anh nghĩ Saki-chan là một cô gái thẳng thắn và tốt bụng đấy chứ!”
“Vậy, anh có thích em không?”
Nhỏ này, ranh quá đi…
Có lẽ nhỏ tiểu quỷ này còn hiểu về tình yêu hơn bất cứ đứa học sinh cao trung nào quanh đây, tính cả tôi nữa.
Đó là Saki Yosaki đấy.
***
Quay trở lại hiện tại.
Tôi đang có hẹn với Saki-chan, đương nhiên là Yosaki cũng có mặt.
Tuy nhiên, bọn tôi dạo nay không gặp nhau nhiều, vì em ấy bận với việc ôn thi đầu vào cho đến tận tháng Hai.
Sau đó, em ấy còn phải đi chơi cùng những người bạn mà sẽ sớm phải chia tay nữa, và chuẩn bị cho cuộc sống mới ở sơ trung.
Và giờ, đến giữa tháng Tư, bọn tôi cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh, nên đã hẹn gặp nhau sau một khoảng thời gian khá dài.
Saki-chan trước mắt tôi đang mặc đồng phục của trường.
Em ấy học tại một ngôi trường liên cấp danh tiếng, và có vẻ muốn khoe đồng phục với tôi nên mặc cả vào ngày nghỉ luôn.
“Chúc mừng em đã thi tốt nhé, cũng lâu rồi mới gặp nhỉ. Đồng phục hợp lắm đấy.”
“Em cảm ơn. Em mua bộ này cỡ hơi lớn nên giờ mặc cứ rộng rộng ấy.”
“Rồi sẽ sớm vừa thôi mà. Khi ấy, một thiếu nữ xinh xắn sẽ xuất hiện đấy.”
“Ah, hehe. Khi ấy anh sẽ đổ em chứ Rento-san?”
“Không ý kiến.”
“Hưm. Ác quá đấy.”
Saki-chan phồng má tỏ vẻ không hài lòng, nhưng nhìn gương mặt ấy tôi chỉ còn biết nghĩ ‘Đáng yêu thật đấy’, nên chả có tác dụng gì hết.
Đã gặp nhau nhiều lần, nên giờ tôi cũng đã biết cách để đối phó với những nước đi tinh ranh của Saki-chan rồi, nên giờ khá thoải mái.
“Này này, Rento-kun. Trông tớ thế nào? Có hợp không?”
“Ừm, đương nhiên rồi. Vừa xinh vừa đáng yêu luôn. Cậu mới mua gần đây à? Trước kia tớ chưa từng thấy bộ này đấy.”
“Fufu, cảm ơn nhé, tớ vui lắm. Ừm, đây là lần đầu tiên tớ mặc bộ này đấy.”
Một ngày nọ, Yosaki bắt đầu gọi tôi là Rento-kun, chỉ khi bọn tôi đi chơi với nhau.
Tôi vẫn chưa quen với việc được gọi bằng cái tên này, nên mỗi lần nghe cô ấy gọi tim tôi đều lỡ mất một nhịp.
Thế ra tôi vẫn chưa được thoải mái như mình nghĩ.
Nhưng tôi vẫn gọi Yosaki là ‘Yosaki’.
Cô ấy bảo tôi gọi bằng tên khi đi với Saki-chan vì ‘Yosaki’ có thể gây hiểu nhầm, nhưng tôi từ chối vì nói rõ rằng mình đang nhắc tới ai, còn Saki-chan thì gọi là ‘Saki-chan’ rồi.”
Lí do thực sự là vì tôi vẫn còn xấu hổ.
Thật đấy, chẳng được thoải mái chút nào.
Mỗi khi gặp Saki-chan, đều có mặt ba người bọntooi.
Hinata thì chưa gặp Saki-chan bao giờ vì em ấy sợ người lạ.
Có vẻ cái tính cách kỳ lạ này thường bị em ấy giấu đi, chỉ để những người thân quen biết được thôi.
Còn tôi thì chắc là ngoại lệ, vì mặt tiểu quỷ của em ấy còn cho tôi thấy từ tận ban đầu cơ mà.
Vì vậy, tôi đang chờ thời cơ để giới thiệu Hinata cho Saki-chan.
Nhưng cơ hội ấy vẫn chưa một lần đến, vì tôi không muốn Saki-chan phải khó chịu khi đưa người mới là Hinata đến.
Rốt cuộc, tôi lại giữ bí mật về những cuộc gặp này với Hinata.
Yosaki bảo rằng tốt nhất nên giữ im lặng, vì Hinata có thể sẽ tức giận khi phát hiện mình bị cho ra rìa.
Tôi nghĩ rằng cũng có phần đúng, nên đã làm theo như vậy.
Hinata cũng có chuyện đang giấu Yosaki về tôi mà, nên cũng hòa nhau thôi… có lẽ bạn thân cũng có những bí mật riêng của mình.
“Em có tham gia câu lạc bộ nào không Saki-chan?”
“Có, em tham gia vào một ban nhạc, em chơi sáo ở đó.”
“Ồ, sáo à. Anh chưa bao giờ động vào nhạc cụ cả, nên với anh thì khá là khó đây.”
“Hehe, Senpai của em còn khen em cơ. Họ bảo em thổi sáo khá tốt. Rằng cách những ngón tay của em di chuyển thật mượt mà, và đá lưỡi cũng tốt nữa. Anh biết đá lưỡi là gì không Rento-san? Là việc dùng lưỡi á.”
“…Saki-chan.”
“Sao vậy ạ?”
“…Không có gì, chúng ta đang nói về việc thổi sáo nhỉ.”
“Vâng, chúng ta đang nói về sáo. Rento-san lạ ghê ha.”
Là mỗi tôi hay cuộc nói chuyện này có hơi kỳ cục thật vậy?
Không đâu, chắc do tôi tưởng tượng thôi. Tưởng tượng thôi mà.
Nhưng biểu cảm của Saki-chan lại hơi lạ.
Lẽ nào nhỏ tiểu quỷ này sau khi lên sơ trung lại tiến hóa thêm nữa sao…?
“Gương mặt đó là sao thế hả? Tớ tưởng Saki chỉ đang nói về việc thổi sáo thôi chứ?”
Mặt khác thì, cô chị vẫn luôn trong sáng như vậy.