“Ừm, Rento-san, em khát…”
Saki-chan nói khi tôi đang chuẩn bị dắt em ấy lên tàu.
“Nhưng mà em có người đến đón phải không? Chúng ta phải đến sớm chứ?”
“Hehe, em nghĩ mình sẽ đi lạc một chút nên đi sớm á. Vẫn còn nhiều thời gian mà.”
“Đừng có tự mãn vì thế chứ. Được rồi, thế đến quán cà phê đằng kia nhé?”
“Anh may mắn lắm đấy Rento-san. Trò tán tỉnh của anh thành công rồi này.”
“Ah, ừ, chắc vậy nhỉ.”
Chối mãi cũng mệt rồi nên tôi kệ luôn. Nói gì thì nói, cô bé này cũng có cái kiểu né tránh chủ đề khá giống Yosaki.
Bọn tôi vào quán cà phê, tôi gọi cà phê đá và một ly nước táo cho Saki-chan.
Đương nhiên tôi là người trả hết rồi.
“Em cảm ơn.”
“Không có gì. Cứ coi như là trách nhiệm của người lớn đi.”
“Anh uống được cà phê này Rento-san… còn là cà phê đen luôn. Người lớn quá đi à! Ngược lại thì em đang uống nước táo…”
Ừ thì, em ấy mới lớp sáu nên cũng đúng thôi. Hồi xưa tôi cũng đâu uống được cà phê đen.
“Đừng bận tâm chuyện đó chứ.”
“Phải rồi ha. Cứ nhìn việc anh tán một đứa nhỏ như em đi, thì chắc chắn anh không quan tâm đến mấy sự khác biệt nho nhỏ này ha.”
“Haha.”
Nhiều lần tôi muốn bật lắm đấy, nhưng mãi cũng chẳng hết được nên tôi cứ nuốt ý muốn vặn lại xuống cùng cà phê thôi.
“Lâu rồi em mới đến nhà chị à?”
“Không ạ, do nhà gần nên em đến đó khá thường xuyên. Mọi hôm là bố mẹ em đưa đi, nhưng hôm nay họ bận nên bảo em tự đi.”
“Và thế là bị lạc.”
“Em mới hiểu được cảm giác bị bỏ lại bơ vơ giữa lòng thành phố đấy.”
“Ah, ừ, thế à.”
Em ấy không chấp nhận sự thật là mình bị lạc, nhưng đó là cảm giác của người lạc đường mà.
Cảm giác như em ấy muốn tỏ ra trưởng thành vậy. Cũng đến tuổi đó rồi ha.
Đáng yêu thật.
“Dù vậy, Rento-san vẫn đến bắt chuyện với em. Mấy người lớn khác toàn lờ em đi thôi.”
“Khi lớn lên thì em sẽ muốn tránh những rủi ro không đáng có. Mà, anh thì thích nắm thế chủ động hơn.”
“Nắm thế chủ động? Thế ra anh là chuyên gia tán gái à Rento-san?”
“Thôi được rồi, anh từ bỏ vụ không vặn lại em nữa. Anh không phải chuyên gia trong vụ này. Ít nhất thì nhớ cho anh với.”
“Nhưng chúng ta đang ở đây ngồi uống nước cùng nhau mà? Chị bảo đây là cách tán gái bình thường á.”
“Saki-chan là người nói mình khát nước đúng chứ? Với lại, biết được nguồn gốc của mấy suy nghĩ của em khiến anh thấy hơi phức tạp đấy.”
Ừ thì. Yosaki cũng khá thường bị tán tỉnh, nên hẳn cô ấy cũng mệt mỏi chứ. Nên là cảnh báo cô em họ cũng không sai.
Cơ mà, cảm giác nói mấy chuyện này với một cô nhóc cấp hai cứ sai sai làm sao ấy. Dù chưa chắc chắn nhưng có lẽ những chuyện mà hai chị em này nói với nhau… có lẽ khá là đáng sợ đấy.
Thấy tôi bối rối, Saki-chan khúc khích.
“Em xin lỗi nha. Nãy giờ em đùa thôi. Em chưa từng nghĩ là anh là kiểu trai chơi đâu Rento-san.”
“Oh?”
“Rento-san, tại anh cứ hùa theo mấy thứ kỳ cục em nói á. Teehee-“
Đáng yêu ghê ta. Mà vì ẻm giống Yosaki nên càng dễ thương nữa.
“Không biết cảm giác khi có anh trai có giống thế này không nhỉ. Em có chị thôi chứ chẳng có anh em trai gì cả.”
“Vậy à. Anh cũng luôn muốn có một đứa em nữa.”
“Thật ư!? …Nhưng nếu phải chọn thì, thay vì anh trai, em sẽ muốn Rento-san làm bạn trai hơn á.”
“???”
Nụ cười của Saki-chan…Không, Saki-san mang một sức quyến rũ kỳ lạ không giống học sinh sơ trung.
Cô nhóc này hẳn là loại tiểu quỷ sẽ chơi đùa trái tim đàn ông rồi. Tệ thật ha.
Mà sự thật rằng trái tim tôi đã thoáng dao động, dù chỉ một chút trước một cô bé thế này còn xấu hổ hơn!
“Không ngờ được cô mèo hoang bắt gặp giữa phố lại là một nhỏ tiểu quỷ đấy…”
“Em không có đi lạc mà. Em chỉ không rõ mình đang ở chỗ nào thôi.”
“Không chịu thừa nhận luôn hửm?”
Saki-chan phồng má quay ngoắt đi. Dễ thương ghê.
Nhưng trái lại, em ấy chỉ là một đứa trẻ đang cố gắng tỏ ra trưởng thành thôi.
Biết mình không phải lolicon khiến tôi nhẹ nhõm hẳn.
***
Bọn tôi rời khỏi quán cà phê và quay lại với mục tiêu chính của chuyến đi này.
Tôi định mua vé cho cô bé cơ, nhưng có vẻ em ấy có thẻ IC của bố mẹ rồi nên bọn tôi đến thẳng cổng soát vé.
“Qua cổng này thì đến ga số hai… xuống cầu thang đằng kia kìa. Sau đó lên chuyến tàu nào đến thôi.”
“Em cảm ơn… Ừm, Rento-san, nhà anh gần ga đó phải không?”
“Hửm? Ừ, đúng rồi.”
“…Anh đi cùng em đi. Dù anh chỉ rồi nhưng em vẫn thấy sợ.”
“Được rồi, vậy cùng đi nào.”
Với vẻ cầu xin ấy thì tôi từ chối sao nổi, thế là đồng ý theo phản xạ luôn.
Tôi thực sự rất muốn mua tập mới của Torupani… nhưng chắc để lần sau vậy.
Xin lỗi nhé Oda. Thời khắc ấy đành để sau thôi.
Tôi lên tàu cùng Saki-chan, nhìn em ấy ngó ra ngoài cửa sổ.
Nhìn gần mới thấy, có nhầm hai người họ là chị em ruột cũng không lạ.
Không phải do gương mặt giống nhau, mà là bầu không khí xung quanh.
Có khi nào đây cũng do di truyền?
…Mà khoan, hai người có cùng họ à?...Thế là họ bên nội. Còn tôi thì… với bố của Yosaki nữa… Không, đừng có nghĩ gì sâu xa hơn nữa.
“Saki-chan, chúng ta sẽ xuống ở ga tiếp theo.”
Tôi báo cho Saki-chan trước một ga.
“Vâng, em biết rồi… Ừm, sau khi đến ga em sợ bị lạc lắm, vì có nhiều người quá. Em nắm tay anh được chứ?”
“Được thôi.”
Đến lúc này tôi cảm thấy mình như bị cả nhà Yosaki nắm trong lòng bàn tay ấy.
Khi tôi nắm tay Saki-chan đi qua cổng soát vé, một bóng hình quen thuộc lọt vào mắt tôi.
Cô ấy có vẻ cũng nhận ra chúng tôi rồi, nghiêng đầu bối rối một chút rồi cũng chạy tới.
“Onee-chan! Cuối cùng cũng thấy chị rồi ~”
“Saki. Uhm… Chuyện gì thế này? Sao em họ lại đi với bạn cùng lớp mình vậy?”
“Tớ bắt gặp em ấy bị lạc nên đưa đến đây luôn.”
“…Là vậy sao. Thế tại sao hai người lại nắm tay nhau?”
“Tớ không muốn em ấy bị lạc nữa thôi.”
“Có lẽ giờ thả ra được rồi đấy. Thấy em mình bị người khác… chỉ một chút thôi, tớ không thích lắm đâu.”
“Oh, tớ xin lỗi.”
Cô ấy lo rằng tôi sẽ cướp đi cô em gái đáng yêu à?
Hay kiểu ‘Cậu dám động vào Saki ư’?
Chắc không phải vế sau đâu. Dù sao thì, Saki có vẻ không thích bọn tôi nắm tay nhau lắm, nên tôi mau chóng rụt tay lại khỏi Saki-chan, nhưng…
“Saki-chan? Em thả tay anh ra được không?”
“Onee-chan với Rento-san biết nhau à?”
“Haha, anh là bạn cùng lớp với Yosaki từ sơ trung rồi.”
Hmm, là vậy sao.”
Nói rồi Saki-chan buông tay tôi ra.
Tôi liếc nhìn Yosaki, mong rằng biểu cảm của cổ sẽ tốt hơn, nhưng cô ấy trông vẫn không vui lắm.
“…Chỉ thế thôi à?”
“Ơi?”
Tôi nghĩ nói thế là đủ rồi chứ, nhưng Yosaki có vẻ không hài lòng.
Nếu cô ấy muốn hơn nữa thì… Oh.
“Với lại, Yosaki là người mà anh đang đơn phương đấy.”
Nghe vậy mặt Saki-chan đỏ bừng, em ấy lấy cả hai tay ôm mặt trong bất ngờ.
Trong khi đó thì Yosaki có vẻ hài lòng.
Tự dưng lại thấy hơi lo lắng khi nghĩ rằng có khi cuộc sống của tôi sẽ bị cặp chị em này làm rối tung lên mất.