"Hả? Đang ở đây? Trước cửa lớp?"
"5 giây nữa em vào nhé. 5...4...3...2...1..."
"Đợi đã...!"
"Xin phép ạ~!"
Cánh cửa mở ầm ầm, cô gái hôm qua - Saotome Kirari xuất hiện.
"Uwa, xinh vãi. Ngực to nữa."
"Im đi đồ ngốc!"
"Ưmmm... Xin hỏi~!"
Cô ta hét to:
"Yamamoto Ryuu-kun có ở đây không? Nếu có xin hãy trả lời!"
"Ê. Gọi mày kìa? Thằng chó số hưởng, mày quen được em xinh tươi như này từ lúc nào vậy hả?"
"Im đi. Coi như tao không có mặt."
"Ơ~ Ủa~? Không có ư? Lạ nhỉ? Trên LINE vừa nói đang ở đây mà~."
"Này, Ayabe."
"Gì?"
"Đây là tầng mấy?"
"Tầng 2."
"Nhảy xuống từ đây chắc không chết đâu nhỉ?"
"Mày định nhảy à? Dừng lại đi! Ryuu!"
"Ê! Ayabe! Đừng có gọi tên tao...!"
"Ahh, thấy anh rồi nhé~!"
"Dù có bảo dừng lại... Cô là ai vậy? Có quan hệ gì với Ryuu?"
"Cảm ơn đã hỏi! Em là bạn gái, là vợ tương lai, là người sẽ sống cả đời với Ryuu-kun! Tức là người yêu Ryuu-kun đó! Vì Ryuu-kun em làm được mọi thứ ufufu~♡!"
Chết rồi! Tạm biệt thân xác tôi! Vĩnh biệt cuộc đời.
"Ê! Ryuu! Mày thật sự nhảy... Hả?"
"Em đã nói rồi mà? Ryuu-kun? Vì anh em có thể làm mọi thứ đấy~!"
Nói rồi cô ta cũng nhảy từ tầng 2 đuổi theo Ryuu đang bỏ chạy.
"Đau quá... Không hợp làm diễn viên đóng thế rồi."
Lê bước thân thể rã rời, Ryuu chui vào phòng thí nghiệm cũ bỏ hoang.
"Ở đây chắc không ai tới. Học sinh còn chẳng biết chỗ này tồn tại cơ mà."
*Ting.* LINE báo tin. Mong là Ayabe...
"Yahooo! Trốn tìm vui quá đi~!"
"Không vui tí nào! Về đi!"
"Khi nào tìm thấy anh thì em về~."
"Vậy đừng tìm nữa, về đi!"
"Nè, Ryuu-kun~"
"Gì?"
"Khi thành người yêu, em nên gọi anh là gì nhỉ?"
"Hả?"
"Ryuu-ryuu? Ryuuppi? Hay Ryuu-tan? Em thích Ryuu-tan nhất, anh thấy sao?"
"Không có chuyện tôi thành người yêu của chị đâu!"
"Có chứ. Chúng ta được sợi tơ hồng định mệnh buộc vào nhau mà~."
"Không có đâu."
"Có mà. Bởi vì... bởi vì..."
"Ryuu-tan~ tìm thấy anh rồi nhé~ ehehe~! Đúng là có sợi tơ hồng thật mà~♡! "
Lạy Chúa... Xin ngài hãy cắt đứt sợi tơ hồng chết tiệt đó đi!