"Thôi, đến lớp thôi nào. Mọi người đang lo lắng đấy! Nhảy từ cửa sổ xuống, đúng là điên rồ!"
"Ơ, khoan đã... Trước khi đến lớp..."
"Sao thế?"
"Tôi có điều muốn hỏi..."
"Vâng! Anh cứ hỏi đi! Hỏi đi!"
"À... về người yêu cũ của chị..."
"A~ Rio-kun à."
"Vậy... chị đã quên được cậu ta rồi à?"
"Vâng! Em quên rồi!"
Ôi... câu trả lời dứt khoát quá đỗi rõ ràng.
"Nhưng mà... dù sao cũng từng là người yêu mà? Lại còn người khiến chị muốn tự tử nữa, làm sao quên dễ thế..."
"Quên được mà."
Nụ cười đen tối hiện lên.
"T-Tại sao ạ?"
"Vì nó là đồ bỏ đi. Em đã cảnh báo từ đầu: 'Ngoại tình là chết đấy'. Vậy mà cứ 'Cho anh mượn tiền~', 'Anh đi đâu thế?' thì bảo 'Đi đánh golf' xong mang tiền đi tán tỉnh con đàn bà khác. Làm thẻ tín dụng cho nó, nó xài quá limit rồi đẩy trách nhiệm cho em. Khi chia tay còn block em, báo cảnh sát bắt em làm kẻ xấu. Thấy chưa? Còn gì để yêu nữa?"
"Chuyện này... xảy ra một lần thôi ạ...?"
"Không. Nhiều lần. Rất nhiều lần. Em bị lừa, bị vắt kiệt tiền bạc. Chẳng ai đối xử tử tế với em cả. Nhưng anh thì khác. Ryuu-tan khác biệt. Cứu mạng một người xa lạ như em, còn nghe em than vãn nữa - chưa ai từng làm thế với em."
"............"
"Nên đây là định mệnh đó. Cuộc gặp gỡ giữa em và Ryuu-tan là món quà từ Chúa! Hoàng tử của em~♡."
"............"
À, giờ mới thực sự hiểu mình đã cứu phải thứ gì... Làm sao đây? Thả về tự nhiên được không?