Tỉnh dậy thì đã thấy mình ngủ quên. Game được lưu lại. Không nhớ đã lưu. Còn có chăn đắp nữa. Cũng không nhớ có đắp.
Lại còn thấy mùi thơm phức. Bữa sáng à? Mình đâu có nấu.
"À, Ryuu-tan dậy rồi à? Chào buổi sáng. Em lưu game giúp anh rồi, đắp chăn luôn, còn làm bữa sáng nữa đấy~."
"..................."
"Anh sao thế?"
"Không... không biết nên nói 'cảm ơn chị'..."
"Cảm ơn làm gì cho to tát..."
"Hay nên hỏi 'chị vẫn còn ở đây à?' mới đúng."
" 'Vẫn còn ở đây'? Đây là nhà của hai đứa mình mà~?"
"Đâu phải nhỉ?"
"Em đã đến chỗ làm của anh mà?"
"Hả? Chỗ làm á? Tại sao?"
"Đó là trường đại học chứ đâu phải chỗ làm?"
"Nhưng em thấy được anh Ryuu-tan đời thường rồi nhé."
" 'Đời thường' gì... toàn là nhảy từ cửa sổ xuống, trốn tìm với đuổi bắt với chị thôi mà."
"Nhưng em cảm nhận được không khí thường ngày của anh rồi đó~."
"Nếu chị nghĩ vậy thì..."
"Không phải 'chị'! Phải gọi 'Kirarin'! Hừm!"
"Xem lại tuổi tác đi chị. Chị 27 tuổi rồi đấy."
"Thế nên là đến công ty game của em đi."
" 'Thế nên' gì chả hiểu. Tôi không đi đâu."
"Em sẽ bắt anh đi. Vì ở công ty em giữ hình tượng người lạnh lùng ít nói, nếu không đến sớm muộn cảnh sát sẽ ghé thăm đấy~."
"Lý do gì..."
"Một nhân viên 6 năm không nghỉ phép một ngày nào, đột nhiên biến mất thì?"
"…Có khi cảnh sát sẽ đến thật."
"Thế nên đi thôi! Đến chỗ làm của em!"
"Bây giờ đang là ban đêm, nói thế thôi chứ đi thật hả?"
"Ơ? Em không nói dối đâu. Em được dạy ở nhà là 'tuyệt đối không được nói dối' mà~."
"Nghe này. Người ngoan hiền không đột nhập qua cửa sổ..."
"Là mái nhà. Anh đừng có vu oan cho em."
"Chỗ đó có quan trọng không hả trời?!"