"Này..."
"Gì cơ? Đông quá không nghe thấy!"
"Này!"
"À, chuyến tàu kia! Mình lên đó đi! Chuyến đó nhé! Lên tàu rồi nói chuyện sau!"
Cánh cửa mở ra, mọi người ùa lên. Nhưng bất ngờ là không đông lắm, vẫn còn chút khoảng trống. May quá, tôi đã nghĩ sẽ phải chen chúc.
"Từ đây khoảng 15 phút nữa. À, tầm 10 phút nữa sẽ có đợt đông lắm, cẩn thận đấy."
"Vậy cuối cùng vẫn phải chen chúc à...?"
"Ehehe~!"
"Ehehe cái gì chứ. Mà này, tôi có chuyện muốn hỏi..."
"Này!"
"Lớn tiếng quá!"
Thì thầm bên tai kiểu đó chịu nổi không.
"Gì thế?"
"Anh chẳng bao giờ gọi em là 'Kira-rin' gì cả."
"Vì tôi chưa công nhận mà."
"Phụt. Vậy nếu không gọi em là 'Kira-rin' thì em không nghe đâu! Dỗi~"
"Cách ăn vạ này trẻ con quá..."
"Phụt. Ứ biết đâu, dỗi~."
"Haa... Kira-rin..."
"Vâng ạ! Có chuyện gì thế! Ryuu-tan! Ryuu-tan! Ryuu-tan! Ryuu-tan! Ryuu-tan Yêu dấu của em~♡."
"Biến thái quá... Mà chị không sợ người xung quanh để ý à?"
"Chỗ này chưa có ai từ công ty đâu. Anh yên tâm đi~."
"Thế thì tốt..."
"Rồi sao? Anh muốn hỏi gì nào~!"
"À~, về mấy gã tán tỉnh chị lúc nãy ấy."
"............"
"Chị không cần phải lạnh lùng thế đâu. Tán tỉnh thì đúng là phiền thật, nhưng nói kiểu đó có hơi..."
Cô ấy khẽ áp sát tai tôi thì thầm.
"Nhờ có Ryuu-tan mà em mới còn sống đến giờ. Chính Ryuu-tan đã cứu mạng em. Nhờ có anh nên em mới có ngày hôm nay. Thế nên mấy thằng đàn ông khác ấy à, toàn là rác rưởi. Rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác rác… Thế nên, nói chuyện với rác thì có nghĩa lý gì chứ?"
Nụ cười lấp lánh trên gương mặt cô ấy lúc ấy… đáng sợ đến rùng mình.