“À, Sakuraba-kun!”
Chiều hôm ấy, sau giờ học, tôi ở lại trong lớp vắng. Chẳng mấy chốc, Yuunagi-san—người tôi nhắn lúc nãy bước vào.
Dưới ánh hoàng hôn chen chút qua ô cửa, hình bóng Yuunagi-san trông đẹp đến mức như không thuộc về thế gian này.
Và khi cô ấy mỉm cười rạng rỡ hướng về tôi—thật sự, sức công phá ấy quá khủng khiếp.
…Nhưng, giờ không phải lúc để xao động.
Có chuyện tôi cần phải nói rõ ràng với cô ấy.
“Có chuyện gì thế? Chẳng lẽ cậu định nói đến… chuyện đó?”
“Ừ, chính là chuyện đó.”
À, hóa ra cô ấy cũng biết lỗi mà suy nghĩ lại sao?
Không ngờ Yuunagi-san cũng có lúc biết điều như thế.
“Vậy tức là cậu đã đồng ý thật lòng chịu hẹn hò với tớ rồi nhỉ!”
“…Không, không phải thế.”
Ừ, đúng là Yuunagi-san vẫn cứ là Yuunagi-san thôi.
“Trời, tiếc ghê.”
Cô chu môi phụng phịu, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế ngay cạnh tôi.
“Cậu có định giữ đúng lời hứa với tớ không đấy?”
“…Có chứ.”
“Nghe đáng ngờ lắm. Sao nãy lại ngập ngừng vậy?”
“…Tại vì…”
Cô quay mặt sang hướng khác, im lặng.
Dáng vẻ giận dỗi của cô nàng đáng yêu không chịu nổi.
Nhưng như mọi lần, tôi không được phép mềm lòng.
“Tớ nói rõ rồi đấy nhé. Nếu cậu không giữ lời, thì tớ sẽ chia tay ngay lập tức.”
“Ể!? Không! Tớ không chịu đâu!! Khó khăn lắm mới được ở bên cậu cơ mà!!”
“Thật ra ngay từ đầu tớ đã từ chối rồi. Chính cậu cứ mãi không chịu bỏ cuộc, nên mới thành ra thế này.”
Ký ức lại ùa về—một buổi chiều khác, cũng ở lớp học sau giờ tan trường.
Khi ấy, Yuunagi-san bất ngờ tỏ tình với tôi. Tôi đã thẳng thừng từ chối.
Vậy mà cô nàng này cứ khăng khăng “Không chịu!”, “Xin cậu đấy!”, “Làm ơn mà!”. Không còn cách nào khác, cuối cùng tôi đành chấp nhận, nhưng với vài điều kiện kèm theo.
Không phải tôi bị cô ép buộc, mà tôi cũng có lý do riêng của mình.
Tạm thời, chưa cần nhắc tới ở đây.
“Điều kiện là: không được ghen tuông, không được mong tớ sẽ yêu cậu… và điều cuối cùng là gì?”
“…Không được để lộ chuyện này.”
“Đúng. Nếu đã nhớ thì đừng làm mấy trò như hôm nay nữa.”
“…Xin lỗi.”
Giọng cô nhỏ xíu, như sắp biến mất, cả người co lại. Có vẻ lời “sẽ chia tay” của tôi đã chạm đến cô nhiều hơn tôi nghĩ.
Thật lòng, tôi cũng thấy có lỗi. Giống như đang lợi dụng sự yếu lòng của cô vậy.
Nhưng cũng vì thế mà tôi đã từ chối ngay từ đầu. Chỉ là, sau cùng cô vẫn chấp nhận những điều kiện ấy để được ở bên tôi.
“Tớ hứa mà! Tớ sẽ không vẫy tay lung tung nữa, được chưa?”
“Mới quen nhau được có hai ngày mà đã như thế rồi. Làm sao tớ tin được.”
“Nhưng mà… vì tớ vui quá, nên lỡ thôi.”
Yuunagi-san cúi đầu, đôi má ửng hồng. Và tất nhiên, trông cô nàng lúc này vẫn đẹp đến mức khiến tim tôi lỡ nhịp.
Giá mà cô thích một người bình thường khác thì tốt biết mấy.
Như thế, chắc chắn cả hai đều sẽ hạnh phúc hơn. Bởi với sức hút của cô, bất kỳ chàng trai nào cũng sẽ bị hạ gục dễ dàng.
Vậy mà cô lại chọn một đứa chẳng có gì nổi bật, chẳng hứng thú với tình yêu như tôi.
“Thật sự, tớ nghĩ cậu nên dừng lại thì hơn. Với cậu, chắc chắn có nhiều người tốt hơn tớ.”
“Không chịu! Tớ thích Sakuraba-kun! Người khác thì không được!”
“…Thế thì cậu nhất định phải giữ đúng lời hứa. Nếu không, tớ sẽ bắt đầu ghét cậu đấy. Và tớ cũng không muốn thế đâu.”
Tôi không có tình cảm lãng mạn với Yuunagi-san. Đúng hơn là, với bất kỳ ai cũng vậy.
Nhưng tôi vẫn nghĩ, cô ấy là một người rất tuyệt vời. Nếu chỉ là bạn bè, chắc chắn chúng tôi sẽ hòa hợp lắm.
“Không được đâu! Tớ không muốn cậu ghét tớ! Tớ sẽ nghiêm túc từ giờ trở đi! Làm ơn, Sakuraba-kun!!”
“…Được rồi, tớ biết rồi. Bình tĩnh lại đi.”
Nhưng cô không muốn chỉ làm bạn. Cô nàng này muốn trở thành người yêu của tôi.
Và bởi cô không chịu nhượng bộ, nên giữa chúng tôi mới phải như thế này.
Hoặc là tôi sẽ rung động trước cô. Hoặc là cô phải chấp nhận buông tay.
Suy cho cùng, đây là một cuộc “đấu sức” giữa hai người.
“Dù sao, xin lỗi vì đã gọi cậu đến đây. Làm phiền rồi.”
“Không đâu, được gặp cậu tớ vui lắm.”
Nước mắt còn vương trên khóe mắt, vậy mà cô vẫn mỉm cười. Cả nụ cười lẫn nước mắt ấy, đều hợp với Yuunagi-san đến lạ kỳ.
“Vậy tớ về trước đây.”
“Ơ, chờ đã! Tớ muốn đi cùng cơ!”
“Không được đâu.”
“Ể~…”
“Đừng ‘ể~’ nữa. Tớ về trước đây.”
Nói xong, tôi bước ra khỏi lớp trước. Thế nhưng, ngay khi vừa đi tới cửa, cô gọi tôi lại.
“Sakuraba-kun!”
“Gì thế?”
“Khi nào cậu về đến nhà, tớ có thể nhắn tin cho cậu không…?”
“…Được thôi. Nhưng chắc tớ sẽ bận đọc sách đấy.”
“Ừm, không sao! Tớ vẫn sẽ nhắn!”
Giọng nói và khuôn mặt rạng rỡ ấy—tôi vội ngoảnh đi, sợ rằng nếu nhìn thêm, chúng sẽ in sâu trong tim mình mất.
Ước gì… cô có thể sớm buông tay.