Quay lại với thế giới khác, nơi mà màn đêm đã nhuộm đen cả khu vực. Cả lớp được dẫn dắt bởi Tenjouin HIkaru đang ăn mừng chiến thắng.
“Cạn ly! Mọi người!”
“““Cạn ly!!”””
Một người đàn ông trung niên thét lên trong khi tay đang cầm một cái cốc gỗ. Theo sau đó, mọi người tại nơi đó một tay nâng cốc bia lên cao và hét lên vui sướng. Cả đám người họ dường như đã xỉn vì khuôn mặt của họ đỏ ửng của họ. Tenjouin ngắm cảnh tượng đó với một nụ cười đắng trên khuôn mặt cậu.
“Hahaha, tuyệt vời…”
Đêm nay, các Mạo Hiểm Giả của Hội tổ chức tiệc và đang làm náo loạn. Vì thế giới này không có giới luật cấm trẻ dưới vị thành niên uống thức uống có cồn, Tenjouin và các bạn học của cậu cũng có thể tận hưởng bữa tiệc, nhưng họ không thể ngang bằng với các Mạo Hiểm Giả được. Ít nhất thì Tenjouin không thể uống được nhiều đến mức đó và ngồi xuống một góc phòng cũng như khi cậu chậm rãi uống bia trong cốc.
“Tenjouin-kun.”
Bị gọi tên với một giọng nói quen thuộc, Tenjouin vô tình quay sang hướng phát ra giọng nói đó để tìm một cô gái với mái tóc đen, Tendou Miki.
“Có chuyện gì sao, Miki?”
“Tớ chỉ hơi mệt mà thôi.”
Với khuôn mặt ửng đỏ vì rượu bia, Miki liếc sang các Mạo Hiểm Giả huyên náo với biểu cảm uể oải. Nhiều người bạn cùng lớp của cô đang ở cùng họ, dùng Ma Thuật như là một buổi trình diễn và làm sôi động buổi tiệc hơn.
“Họ thật ấn tượng.”
“Tớ biết…”
“Họ hẳn đang vui sướng tột cùng với chiến thắng của chúng ta ấy mà.”
Miki nói trong khi nhớ lại trận chiến vừa rồi của họ.
6 tháng sau buổi triệu hồi. Cuối cùng, sau một quãng thời gian dài đằng đẵng, một con quỷ tự nhận là một trong Tứ Đại Tướng Quân của Quân Đội Quỷ Vương xuất hiện trước mặt bọn họ. Nhiệm vụ của hắn là xóa xổ Tenjouin và các bạn học của cậu trước khi bọn họ trở thành mối hiểm họa đe dọa tới Quỷ Vương. Hắn đến cùng với một đội quân gồm vài trăm quái vật dưới trướng tấn công thủ đô. (TL Eng: Làm thế qué nào mà lại có thể tấn công thủ đô đột ngột thế được?!)
May là, các Mạo Hiểm Giả đã chung tay giúp sức các dũng sĩ đánh bại và còn tiêu diệt tên quỷ tự nhận là một trong Tứ Đại Tướng Quân. Sau khi trận chiến kết thúc, họ bày tiệc ăn mừng chiến thắng tại Công Hội, dẫn đến tình trạng như hiện giờ đây, lúc mà mọi người đều nâng cốc bia và vui đùa cùng nhau.
“Nhưng đều là nhờ vào công ơn cậu đã giết tên Tướng Quân đó và khiến cho lũ quái đó phải biến dạng. Thế thì tại sao họ lại để cậu thui thủi một mình thế này…?”
Miki trông như không vui về việc Tenjouin ngồi một mình, cách xa cái không khí nhộn nhịp của bữa tiệc. Tenjouin cảm thấy một chút sung sướng, nhìn thấy Miki nổi giận vì lợi ích của cậu, và nhẹ nhàng đáp lại cô.
“Điều đó không hoàn toàn đúng. Đó là nhờ vào mọi người đã diệt quái trên đường hỗ trợ tớ nên tớ mới có thể đến được nơi của tên Tướng Quân đó. Đây là chiến thắng của chúng ta, chứ không phải của riêng tớ.”
Cậu ấy nói đúng. Nếu như các bạn của cậu cùng các Mạo Hiểm Giả không “dọn đường” giúp cậu thì Tenjouin sẽ chẳng thể đến được chỗ của con Tướng Quỷ đó. Tất cả những gì mà cậu đã làm chỉ đơn thuần là tung ra đòn quyết định. Đó là lí do tại sao mà cậu tin rằng chiến thắng của ngày hôm nay không phải chỉ nhờ có cậu. Miki im lặng gật đầu trước lời cậu nói, mặc dù cô không trông có vẻ như hoàn toàn đồng ý với cậu.
“Well, có lẽ cậu nói đúng.”
Nghe thấy câu trả lời mơ hồ đó, Tenjouin nở một nụ cười yếu ớt và đưa cốc bia gần miệng. Lúc đó, một cô gái khác xuất hiện trước hai người họ. Đó là Lurian.
“Tenjouin-sama~ Miki~ hai người đang uống bia à~?”
Cô gái tóc vàng, người thường cư xử nhã nhặn, giờ đây lại hoàn toàn say xỉn, và bước đi kiểu “chân nam đá chân xiêu”. Tenjouin lo lắng cho cô vì tỏa ra bầu không khí hiếm có như thế.
“C-Công chúa? Cô có ổn không?”
“Cái gì ổn~?”
Lurian với biểu cảm lúng túng trên gương mặt, nghiêng đầu trả lời cậu. Lí do mà cô có thể tham dự buổi tiệc tổ chức bởi những Mạo Hiểm Giả tại Công Hội Mạo Hiểm Giả mặc dù cô là một công chúa của một vương quốc là vì cô cũng đã tham gia vào chiến trường lúc đó. Năng lực như là một Ma Pháp Sư tài năng của cô tương đương với sức mạnh của Tenjouin và các bạn học của cậu. Cô tham gia bữa tiệc với tư cách là một người phụ nữ đã trải qua cùng một trận chiến giống mọi người, tuy nhiên, là một công chúa, cô có lẽ không nên tỏ ra say xỉn thế này trước mặt bàn dân thiên hạ.
“Đ-Đợi đã, Luri. Cô đã uống bao nhiêu thế?”
Miki lo lắng hỏi cô, vì cô cũng nhận thấy được hành vị khác thường của Lurian. Khoảng cách, giữa con người thường ngày của cô như là một cô công chúa trưởng thành và hình dáng say xỉn này của cô, là rất lớn. Có lẽ, công chúa rất dễ say. Đó là dự đoán của Tenjouin từ việc quan sát khuôn mặt say lạ kì của Lurian. Lurian lộ ra một nụ cười nham hiểm và đột nhiên nắm lấy tay của Miki.
“Thôi nào Miki, cùng nhau uống nào~”
“Eh? K-Không, tớ rất yếu với cồn…”
“Thôi nào, đi thôi~”
“Đ-Đợi một chút, đừng có kéo tớ như thế!?”
“Cùng uống nào~”
Miki bị Lurian kéo về một nơi nào đó trong đại sảnh. Miki nhìn sang Tenjouin như thể cô đang cầu cứu cậu vậy, nhưng những gì mà Tenjouin làm chỉ là vẫy tay trong khi nở nụ cười đắng. Cậu có nguy cơ cũng sẽ bị kéo vào trong đó nếu như cậu can thiệp vào. Với ý nghĩ đó trong tấm trí, Tenjouin nhìn Miki bị kéo vào đi khi cô trông dường như đã bỏ cuộc.
Tenjouin tin rằng Lurian cảm thấy vui mừng với chiến thắng này hơn bất cứ ai. Lúc họ bị triệu hồi, cô cảm thấy tội lỗi vì đã triệu hồi lớp mà không có sự chấp thuận của họ. Cô nhận ra rằng điều mà cô làm giống như là bắt cóc người khác cho lợi ích của vương quốc của cô vậy. Đó là tại sao mà cô quyết định sẽ nuôi dưỡng mọi người trong một môi trường an toàn. Cô đang cố gắng hết sức để không ai trong số họ phải chết.
Quay lại lúc mà Mikata Ren chết đi, Lurian cảm thấy thương tiếc cho cô ấy hơn bất cứ ai. Lần tiếp theo lớp học chuẩn bị đi vào dungeon, chính Lurian tự thân ngăn họ đi vào đó mà không phải là những người hiệp sĩ.
Đó là tại sao mà cô cực kì vui mừng khi chứng kiến họ tiêu diệt một trong Tứ Đại Tướng Quân của Binh Đoàn Quỷ. Tenjouin không thể không nở ra một nụ cười đầm ấm khi nhìn thấy cô công chúa tận hưởng thời gian cô ấy trong khi ít cảm thấy tội lỗi về vấn đề đó nữa.
Cô đã rất chăm chỉ.
Nhìn Lurian đưa cốc bia trên tay cốc lại gần miệng Miki và cố khiến cô uống, Tenjouin nhớ lại một chuyện đã xảy ra với cậu tại trận chiến.
Nó là gì ý nhỉ?
Nó diễn ra khi mà cậu đối đầu với tên Tướng Quân. Lúc đó, cậu đã có thể đánh tới chỗ tên Tướng Quân, nhờ vào sự phối hợp của mọi người, nhưng đúng như mong đợi từ một Tướng Quân, hắn không chỉ dựa vào những kĩ năng mà còn sỡ hữu sức mạnh thể chất kinh ngạc. Khi cả hai đều chuyển từ công sang thủ, Tenjouin đã để lộ ra sơ hở cho tên Tướng Quân có thể tấn công cậu. Vào lúc đó, tên Tướng Quân lập tức chú ý sơ hở đó và cố gắng xiên Tenjouin với con dao găm của hắn như đòn cuối cùng. Kể cả Tenjouin biết rằng cậu sẽ tử nạn nếu như cậu bị cú đó đâm, tuy nhiên vào ngay đúng lúc đó, một chuyện lạ đã diễn ra.
Tenjouin nhắm mắt chờ đợi con dao đâm cậu, nhưng cậu lại chẳng nhận bất kì tổn thương nào. Cậu mở mắt ra, cố tìm hiểu xem chuyện gì đã diễn ra, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt của cậu là vóc dáng của tên Tướng Quân bị đông cứng tại chỗ. Tenjouin mở to mắt trước cái sự kiện không lường trước đó và đâm xuyên tim của tên Tướng Quân với thanh kiếm của cậu. Tên Tướng Quân đổ sập xuống tại đó. Do đó, trận chiến kết thúc với chiến thắng thuộc về phía vương quốc, tuy nhiên, cái hành vi kì lạ của tên Tướng Quân đó không rời khỏi tâm trí cậu cho tới tận giờ.
Lẽ nào ai đó đã đóng băng hắn?
Cậu có nghĩ tới khả năng đó, nhưng ai lại giúp cậu trong trận chiến đó chứ? Và vì mục đích gì? Tại sao người đó lại không lộ mặt? Cậu càng nghĩ nhiều về nó, thì nó lại càng trở nên phúc tạp hơn. Cậu suy tưởng về lí do mà người đã cứu giúp cậu lại “ở phía sau cánh gà”, nhưng kể cả nếu cậu có suy tưởng, nó cũng chả giúp ít được gì hơn.
…….Quên nghĩ về nó cái nào.
Tenjouin lắc đầu cố dừng suy nghĩ về vấn đề đó. Chiến thắng vẫn là chiến thắng, bất kể có là lí do gì đi chăng nữa. Thời gian trôi đi, cậu quyết định sẽ tận hưởng sự chiến thắng đó. Uống cạn cốc bia trên tay, Tenjouin quên hết đi những cái suy nghĩ hại não ấy. Lúc đó, hai người đầy mùi cồn tiến lại chỗ của cậu.
“Tenjouin-kun~”
“Tenjouin-sama~”
Miki và Lurian, người đã thành công chuốc say cô, gọi tên cậu với giọng điệu uể oải.
“C-Cả cậu nữa? Chuyện gì đã diễn ra vậy? Dừng tóm lấy tay tớ trong khi làm nụ cười kì quặc đó đi.”
Miki và Lurian ôm lấy Tenjouin từ cả hai bên tay cậu một cách êm ả trong khi lộ ra nụ cười. Cậu cau mày khó chịu vì cậu có dự cảm xấu đến từ hai người họ.
“Đừng có ngồi ở đây nữa và cùng uống bia thôi~”
“Đúng đó~ Tenjouin-sama~”
“U-Um, tớ sẽ phải từ chối lời mời đó thôi…. haha.”
Tất nhiên, sẽ không đời nào mà Miki và Lurian lại để cậu một mình với nụ cười khô khốc đó. Vài giây sau, cậu nhận ra mình đang bị họ kéo đi thới trung tâm đại sảnh.
“Cùng tận hưởng niềm vui và uống bia nào~”
“Cuối cùng thì hôm nay cũng rảnh mà~”
Không cho cậu cơ hội từ chối, Tenjouin bỏ cuộc việc dừng họ và thả lỏng vai cậu.
“Woah, hạ gục hắn ta dễ như ăn bánh vậy!!”
“Có lẽ hắn là kẻ yếu nhất trong Tứ Đại Tướng Quân!!”
Trong khi đang bị kéo đi, những lời đó lọt vào tai cậu khiến cậu âm thầm phủ nhận chúng. Nếu tên đó là tên yếu nhất trong số bốn vị Tướng Quân, thì sau này sẽ còn gặp nhiều chuyện khó hơn thế cơ.
6 tháng sau khi bị triệu hồi, Tenjouin và các bạn cùng lớp của cậu đã tiến thêm một bước gần hơn với mục tiêu của họ - tiêu diệt Quỷ Vương. Tuy nhiên, họ vẫn không biết rằng những lời mà Tenjouin nghe được gần đây thật ra là những dấu hiệu.
~//~~//~~//~~//~~//~
[Bonus: Tàn tích sau bữa tiệc]
“Uupuu (ọe)… tớ cảm thấy như muốn nôn vậy.”
“Ah, đầu của tôi… nhức quá.”
“Đó là vì hai người uống quá nhiều vào tối qua đấy.”
“Tenjouin-kun, tớ nghĩ rằng tớ sẽ cảm thấy tốt hơn nếu cậu xoa lưng tớ đấy.”
“T-Tôi cũng vậy…”
“Được rồi, được rồi, tớ hiểu rồi.”
*Xoa*
“Ah, nếu cậu ôm chặt tớ với tư thế đó, tớ còn có thể thấy tốt hơn nữa…”
“T-Tôi cũng vậy…”
“Chuyện đó sẽ không diễn ra đâu.” (TL Eng: sao không!!?) (ED Eng: đúng thế, tại sao lại không?)