Dạo này không dịch vì có việc cần giải quyết, tới gần đây mới có thời gian rảnh.Không biết giờ dịch có tụt tay nghề không ta...
-----------------------------------------
Ngay lúc mà Yato và Lina đang cảm thấy tuyệt vọng, thì Metron đang ôm chặt đầu với cả hai tay trong phòng của hắn.
“Uwaah! Sao mọi chuyện lại diễn ra như thế này chứ?!”
Hắn la lên trong khi đang lăn mình trên ghế sofa. Lí do mà hắn đang ở trong tình trạng này là vì hắn và Sukara bị Thánh Vương triệu tập vào mấy hôm trước. Họ nói rất nhiều chuyện với nhau, như điều quan trọng nhất khiến Metron bị sốc chính là mọi việc mà hắn làm từ trước tới giờ Thánh Vương đều đã biết hết rồi.
Lúc mà Metron bị chỉ trích về việc hắn triệu hồi con người từ Địa Cầu sang thế giới khác là trách nhiệm của hắn, hắn muốn chết ngay lập tức.
Thánh Vương được biết đến là một tồn tại chu đáo và thụ động, nhưng nỗi sợ lấn át Metron lại chẳng hề giảm đi dù hắn biết điều đó. Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt và những giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng, khiến hắn chẳng thể nào mà biện hộ được. Lúc ấy, trong đầu hắn chỉ còn lại suy nghĩ về hình phạt mà hắn sắp sửa phải nhận.
Khi hắn đang bị những cảm xúc bối rối và bất ổn lấn át, thì Sukara, đang đứng ngay bên cạnh hắn, dường như chả lo lắng gì cho hắn cả. Còn Metron thì cũng chẳng đủ bình tĩnh để xem xét đến biểu cảm của cô.
Chuyện gì sẽ xảy ra với mình đây?
Câu trả lời cho câu hỏi đó được quyết định bởi Thánh Vương. Bất ngờ ở chỗ chính là nó lại không tàn nhẫn như hắn nghĩ. Hình phạt của hắn chỉ có phải làm những công việc vặt mà thôi. Hơn thế nữa, Thánh Vương còn cho phép Sukara thi đấu so tài với Yato nữa. Metron trở nên cạn lời trong khi Sukara tán dương Thánh Vương với thái độ vô lễ.
“Đúng như mong đợi từ Thánh Vương. Kukuku, thật là rộng lượng làm sao.”
Thường thì, Metron sẽ khiển trách cổ vì cái thái độ vô lễ đó, nhưng giờ thì hắn lại chẳng thể hiểu nỗi chuyện gì đang diễn ra.
Tại sao ngài ấy lại tha thứ cho mình chứ?
Khi hắn hỏi lí do tại sao, hắn biết rằng chính Thánh Vương cũng có hứng thú đối với Yato. Một con người với những năng lực còn vượt trội hơn cả thần linh. Kể cả Thánh Vương cũng cảm thấy bản thân bị một tồn tại bất thường như thế hấp dẫn. Đó là lí do tại sao mà ngài ấy lại để cho Sukara, một trong Tứ Đại Linh Thần, chiến đấu với cậu ta, để kiểm tra xem giới hạn của cậu đến đâu. Đương nhiên, ngài ấy cũng đặt ra giới hạn mà cô ta không thể vượt qua. Nếu không thì Địa Cầu sẽ bị phá hủy trong giữa trận chiến mất. Sukara cũng chẳng phản đối điều kiện này, tuy nhiên, Metron vẫn không ngừng cảm thấy bất ổn.
“Phải có lí do khác trong chuyện này~!”
Việc Thánh Vương cho phép Thần Hủy Diệt Sukara đấu với Yato rất là lạ. Ngài ấy có thể ra lệnh cho những vị Thần khác kiểm tra sức mạnh của cậu. Có gì đó sai sai với quyết định này. But bất kể Metron có nghĩ và dành bao nhiêu thời gian chỉ để nghĩ về nó, hắn chẳng thể nghĩ ra một lời giải thích phù hợp.
“Có lẽ nào hình phạt mà ngài ấy dành cho mình chỉ là một cái cớ, còn mục đích thật sự của ngài ấy là gửi Sukara hủy diệt Trái Đất?!”
Thánh Vương đúng thật là đã răng bảo Sukara không được dùng đòn có thể hủy diệt cả Trái Đất, nhưng Sukara lại rất nổi tiếng về việc phá hủy mọi thứ, kể cả phá luật. Sẽ chẳng hề ngạc nhiên khi Sukara quên mất điều kiện đó trong giữa trận đấu.
(ED Eng: Chẳng hiểu sao mà tới đoạn này là tôi lại thấy mắc cười.)
“Có lẽ ngài ấy còn định phá hủy thế giới của mình nữa…”
Khi một người đang có những suy nghĩ tiêu cực trong đầu, thì người đó sẽ chẳng thể dễ dàng lấy lại bình tĩnh được. Trí tưởng tượng bi quan của Metron nhanh chóng trở nên tệ hơn, khiến hắn tưởng tượng đến tương lai đen tối của bản thân.
“Ah… Số mình tận rồi…”
Vẫn đang dùng hai tay ôm chặt đầu, Metron tiếp tục tưởng tượng về tương lai vô vọng của hắn.
“Khốn kiếp! Meh, kệ mọe nó!”
Hiển nhiên, chán chường với việc dự đoán hàng ngàn hàng vạn khả năng đang chờ đón hắn, Metron đứng dậy rồi khỏi ghế sòa và hét lớn lên. Chả cần thiết phải nghĩ về nó ngay lúc này. Chả ra sao nếu thế giới có đi đến tận thế hay không. Hắn đi đến bên chiếc máy tính được đặt trên bàn và vội vàng bật nó lên.
“Thôi thì cứ chơi video game cho rồi!”
Hắn đã quá ngán với việc suy nghĩ rồi. Nên hắn quyết định trốn khỏi thực tại bằng cách chơi trò chơi mà hắn vừa mới lấy được từ Trái Đất. Hắn đã từng nghĩ đến tương lai đen tối của hắn, nhưng ý định của Thánh Vương vẫn là bí ẩn đối với mọi người.
------------------------------
Hai ngày sau cái ngày mà tôi gặp Sukara. Tôi thở dài khi mà thời gian ước định của trận đấu đã đến.
“Chúng ta có thật sự phải đánh nhau chứ…”
Tôi đi đến đỉnh của một ngọn núi tại một nơi ngẫu nhiên trên Nhật Bản. Sở dĩ tôi chọn nơi này, là vì chung quanh đây chẳng có ai sinh sống cả. Tôi thật sự không muốn đánh nhau với Sukara, nhưng tôi chẳng còn bất kì lựa chọn nào khác cả. Tuy nhiên, vì một vài lí do nào đó mà tôi chẳng hề cảm thấy lo lắng chút nào cả, có lẽ là vì có một ai đó đang cảm thấy lo lắng thay cho tôi. Tôi liếc mắt nhìn sang Lina.
“Haa, thế là thời khắc này đã đến…”
Kể cả sau khi chuyển sang hình dạng thiên sứ, Lina trông có vẻ như có thể bất tỉnh nhân sự đi bất kì lúc nào. Cô ấy trông còn có vẻ đang phải chịu đựng cơn đau bụng quằn quại từ sự lo âu. Cổ chắc chắn rằng đang hoảng loạn đối với sự việc hiện giờ. Tôi có nghe rằng khi một người hành động bồn chồn như Lina hiện giờ đây, thì những người xung quanh họ sẽ trở nên bình tĩnh hơn. Tình hình hiện giờ của chúng tôi giống y chang với câu nói đó.
“Cô ổn không?”
“Ừ-ừm, tôi ổn.”
Cô ấy trả lời với nụ cười tốt nhất mà cô ấy có thể cười nhưng sự căng thẳng trong người cô làm cho nụ cười đó mất đi sự tự nhiên, khiến cho cô trông có vể bất ổn hơn. Tôi đoán rằng khiến cho Lina bình tĩnh trở lại vào lúc này là một việc bất khả thi, nên thôi thì cứ để cô ấy như vậy đi. Dù thế, tôi vẫn không nghĩ rằng cô ấy ổn với tình trạng hiện giờ. Khi tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Lina, thì Meru từ trong điện thoại của tôi reo hò cổ vũ cho tôi.
“Chủ nhân, cố lên! Kể cả Thần Hủy Diệt cũng chỉ là sâu kiến đối với ngài mà thôi, desu!”
“Anh cũng mong là vậy…”
Tôi tự hỏi sao em nó lại tin tưởng tôi đến mức như thế. Tôi cười khổ với Meru vẫn đang lạc quan về tình hình hiện tại, không giống như Lina. Giá mà có ai đó bình thường ở đây với tôi, một ai đó không cảm thấy quá lo lắng cũng như quá thoải mái. Khi tôi đang đợi Sukara đến, thời gian ước định đã đến và một vòng ma pháp hiện lên trước mặt tôi.
“Ouch!”
“Ah.”
Tôi chỉ có thể thấy Sukara thoát ra khỏi vòng ma pháp trong vài giây ngắn ngủi vì cổ rơi thẳng từ trên trời xuống dưới núi.
Một màn rơi tự do hoàn hảo. Khi tôi nghĩ thế, Sukara bay trở lại vị trí gần tôi với quần áo dính đầy đất cát và bộ dạng thê thảm.
“Ngươi… Ai cho ngươi cả gan đánh úp ta ngay từ đầu trận thế hả.”
“Tôi chưa làm gì cả mà.”
Tôi ngay lập tức trả lời bình thản về sự hiểu lầm ngớ ngẩn của cổ. Cô ta chỉ tự mình rơi từ trên trời xuống mà thôi. Tôi muốn cô ta dừng việc buộc tội tôi về những thất bại của bản thân cổ. Trong khi đang nhìn Sukara phủi lá trên tóc, tôi cố hỏi thứ tồn đọng trong đầu tôi.
“Này, hãy để tôi hỏi cô một câu cái đã. Làm thế nào mà cô biết về tôi?”
“Ah?! Người kể chuyện của ngươi cho ta nghe đương nhiên là Metron rồi chứ còn ai vào đây nữa? Hắn nói với ta rằng một người có thể đánh một trận ngang tài ngang sức với ta đang ở Tinh Cầu Trái Đất này.”
Tôi không hề cảm thấy ngạc nhiên về câu trả lời thản nhiên của Sukara. Tên Thần duy nhất biết về sự tồn tại của tôi chỉ có mỗi Metron mà thôi. Tôi đã nghi ngờ chuyện này suốt hai ngày nay rồi, nhưng giờ thì mọi chuyện cũng đã sảng tỏ.
“Meru.”
“Vâng, desu.”
“Còn nhớ cái máy tính trong phòng của Metron không? Em nghĩ em có thể hack nó thêm một lần nữa được chứ?”
“Chỉ cần là máy tính em đã hack qua thì việc hack lại lần nữa là điều khả thi, desu.”
“Thế thì đi và quậy tanh bành nó ngay cho anh. Còn nữa, hãy lấy đi bất kì thông tin hữu ích nào mà em có thể tìm được trong căn phòng đó.”
“Đã rõ, desu.”
Với lời đáp lại đó, tôi không còn nghe thấy giọng Meru phát ra từ điện thoại của tôi nữa. Có vẻ như con bé đã đi rồi. Người nào dám tung tin đồn bậy bạ về tôi như thế đều phải nhận một hình phạt thích đáng. Tôi sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã nói chuyện của tôi cho Sukara. Hừ một tiếng, trên mặt tôi lộ ra một nụ cười tà. Tôi muốn đích thân tới phòng của hắn hơn, nhưng vì lí do nào đó, tôi không thể dịch chuyển tới đó. Có vẻ như nó được bảo hộ bởi thứ ma pháp đặc biệt nào đó. Đó là lí do tại sao tôi nhờ Meru đến đó vì con bé có vẻ như có thể đột nhập vào phòng hắn mà chẳng tốn một chút hơi sức nào cả. Ừ thì, kể cả nếu như tôi có thể dịch chuyển tới đó, tôi cũng chẳng thể rời khỏi nơi này ngay lúc này. Nếu không, tôi sẽ khiến Sukara nổi giận, có thể dẫn đến sự diệt vong của toàn bộ sinh linh trên Trái Đất. Tôi chẳng muốn cái cảnh đó diễn ra tí nào.
“Quan trọng hơn thì, hãy bắt đầu trận đấu nào! Ta cảm thấy hưng phấn rồi đấy!”
Cô ta chẳng thể nào kiềm chế chiến ý nữa rồi. Sát khí từ trong mắt cổ phá nát tâm trạng thư thái của tôi.
“Thế thì Kamiya Yato, chúc cậu chiến thắng.”
“Ừ…”
Lời vừa dứt, Lina lập tức kéo dài khoảng cách ra xa tôi. Thế là cổ chẳng có ý định chiến đấu từ đầu tới giờ à. Tôi bỗng nhiên đáp lại cô ta trong khi lực chú ý đang đổ dần về phía Sukara. Như thể là sự khát máu của cô ta sẽ chiếm đóng tôi nếu tôi nhìn đi hướng khác.
“Được rồi, hãy khiến ta tận hưởng trận đấu này nào.”
“Kiểu tuyên bố xấu xa gì vậy…”
Sukara, một vị Thần phản phái người chẳng cư xử như một kể xấu mỉm cười với tôi trong khi phóng thích sát khí ra. Sự hưng phấn và nhiệt huyết của cổ dành cho trận đấu này thật bất thường. Tôi chuẩn bị cho trận chiến trong khi cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Tôi sẽ cố hết sức.”
“Bắt đầu nào!”
Khi tôi thủ thế chiến đấu, Sukara tuyên bố trận đấu bắt đầu. Và thế là, trận chiến giữa tôi và một tồn tại trùm cuối kinh khủng nhất trong vũ trụ vừa mới bắt đầu.
~~//~~//~~//~~//~~//~~
[Bonus: Hình phạt]
“Được rồi, hôm nay phải chơi cho thật đã tay nào.”
*Click*
“Ah, một tin nhắn ẩn danh, không biết là gì vậy ta.”
*Click*
“Huh? Gì đây? Virus à? Nó đang lây lan ra khắp máy tính kìa! Chuyện gì đang diễn ra vậy?!”
‘Bạn đã bị lừa─’
“Đ-đây là…”
‘Đã lấy được vài dữ liệu “tươi mới” rồi, gặp lại nhé, ông già!’
“Thằng chóa—!!“
Sát khí: Khí chất của một sát nhân, có thể rèn luyện qua việc chém giết hay ý nghĩ muốn giết (vì bị phản bội, hay vì bị cướp mất đi người quan trọng) Phản phái = phản diện