Sau khi gặp được Metron, tôi bắt đầu nhìn ngắm xung quanh căn phòng. Tôi vẫn đang bất ngờ vì cái hình dáng trẻ con của hắn mặc dù đã nghe thấy giọng nói. Vậy là thằng nhóc này hơn 500 tuổi à.....
Tôi cảm thấy mâu thuẫn khi thấy hình dáng của hắn, nhưng có vẻ như Metron không hề bận tâm về việc đó và hắn hỏi tôi khi tôi còn đang trưng ra bộ mặt nghi ngờ.
“Ngươi, tại sao ngươi lại ở đây...... Không, ngươi đến đây bằng cách nào? Ouch! Ouuuuch!”
Tôi mặc kệ câu hỏi và cho hắn ăn thêm vài phát vào đầu như câu trả lời. Âm thanh tôi đánh vào đầu hắn rất to và vang dội, khiến cho Metron ôm đầu và bắt đầu mắng tôi.
“Sao ngươi lại đánh ta?”
“Ngươi câm mồm lại! Sao nhà ngươi không nghĩ về những việc mà ngươi đã làm với ta trước khi hỏi ta cái câu hỏi đó hả?”
Triệu hồi quái vật ở Trái Đất, sử dụng Lina như là mồi bẫy và giam cầm chúng tôi trong «Vô Giới» và còn thêm nhiều những trải nghiệm tồi tệ khác nữa. Không đời nào mà tôi lại tha thứ cho cái tên thần này với chỉ một cú đấm. Tôi nhìn xuống và thấy Metron đang ôm đầu trong đau đớn, tôi trả lời câu hỏi đầu tiên của hắn
“Ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi. Cái cách mà ta đến được nơi đây rất đơn giản. Ta đã sử dụng vòng ma pháp dịch chuyển mà ngươi đã tạo ra ở Trái Đất.”
“Vòng ma pháp? Ý ngươi là cái ở trên hòn đảo đó? Ta nhớ là ta đã ra lệnh cho Lina phá hủy nó rồi mà.”
Cảm thấy có gì đó không đúng với câu chuyện mà tôi được kể, Metron thì thầm trong sự bối rối và rồi hắn hỏi tôi với giọng run rẩy.
“Đ-Đừng bảo với ta rằng..... ngươi đã làm gì với Lina....”
Tôi có thể đoán rằng hắn đang bối rối và không hiểu ý của tôi, nhưng thế thì lại tiện hơn cho tôi. Tôi quyết định sẽ dùng nó để chống lại hắn. Tôi nở một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt cũng như xác nhận câu hỏi của hắn ta.
“Đúng vậy, nếu ngươi đang nói về bé thiên thần đó, cô ấy đang làm việc với bọn họ rất tốt trên đảo.”
“Ý người là gì khi nói về ‘bọn chúng’? Ở trên đảo?...... Không thể nào!?”
Câu trả lời của tôi càng khiến cho Metron hiểu lầm hơn nữa. Dĩ nhiên rằng, ý của tôi khi nói “bọn họ” là Lina và các cô gái khác, nhưng khi Metron nghe tôi nói “bọn họ”, hắn lại nghĩ rằng "bọn họ" là chỉ lũ quái vật và những cái bẫy ở trên hòn đảo. Hắn dường như có thể hình dung ra hình ảnh Lina đang bị lũ quái vật tấn công khi tôi trả lời câu hỏi của hắn. Mặt của hắn tái nhợt đi trong khi đang chìm trong suy nghĩ ấy. Hắn đã bị đánh lừa, và kết quả là hắn hiện đang hỗn loạn với cái sự hiểu lầm đang càng lớn hơn.
“Đ-Đừng nói với ta là, kể cả Lina cũng........ ”
“...... Haha”
Tôi nở một nụ cười kéo dài đến mang tai như đồng ý rằng hắn đã nói đúng. Ngay lúc đó, Metron tuyệt vọng và gục mắt của hắn xuống sàn như hắn đã bỏ cuộc. Tôi không nghĩ rằng hắn sẽ hiểu lầm đến thế này. Và đương nhiên tôi cũng sẽ không phàn nàn gì cả. Tôi cười thầm trong khi nhìn vào khuôn mặt tuyệt vọng của Metron.
“Đừng lo lắng. Ta sẽ chữa trị cho họ và sẽ trả họ về lại như ban đầu. Ta cũng sẽ xóa kí ức của họ nên họ sẽ không nhớ những trải nghiệm này đâu. Tất cả những gì ngươi phải làm là chào đón họ thật nồng nhiệt khi họ trở lại nơi này.”
“Guu!!....”
Sau khi nghe tôi nói những lời đó một cách thản nhiên, Metron nghiến răng. Hắn ta thật dễ bị lừa. Nhưng tôi cũng không quan tâm về chuyện đó. Xét cho cùng, hắn càng dễ bị lừa thì kế hoạch của tôi càng diễn ra suôn sẻ. Tôi cũng thấy ngạc nhiên khi biết rằng tên Thần này lại não phẳng đến thế. Chắc bây giờ Sara và Lina đã an toàn và không bị tên Metron này phạt nữa.
“Tuy nhiên, ngươi khá gan dạ khi khiến ta gặp đủ rắc rối như thế ở Trái Đất đấy.”
Tôi siết chặt nắm đấm lại trong lúc tôi nói những lời đó. Dù vấn đề của Sara và Lina đã được giải quyết, nhưng cơn giận của tôi vẫn chưa hạ xuống chút nào. Metron nghĩ rằng tôi sẽ lại đánh hắn nên hắn bắt đầu run sợ, hắn vẫn giả vờ như không quan tâm đến việc đó.
“N-Ngươi đang nói cái gì thế?....”
Tôi vẫn đang tự hỏi là tại sao đến nước này mà hắn vẫn tiếp tục giả ngơ. Tôi trả lời câu hỏi ngu ngốc của hắn bằng cách giơ nắm đấm của mình lên.
“Có vẻ như một đấm thì không đủ cho ngươi.”
“Ah, nó là một lời nói dối! Một lời nói dối! Đúng nó là một lời nói dối! Ta đã gây ra rất nhiều rắc rối cho ngươi!”
Có vẻ như hắn không thể chịu thêm cái cảm giác đau đớn từ nắm đấm của tôi, Metron thừa nhận tất cả các hành động của mình một cách ngoan ngoãn. Tôi hạ cánh tay xuống, hắn liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn và vô tình lật lọng.
“Nhưng đó không phải là lỗi của ta, ngươi biết đấy. Chẳng phải lí do là tại vì những cái Skill ngớ ngẩn mà ngươi đang sở hữu hay sao?... Ouaaaaaaaachhhhh!!!”
“Đừng có biện minh. Không quan trọng ngươi nghĩ như thế nào, tất cả đều là lỗi của nhà ngươi!”
Hắn nói như thể rằng mình vô tội, tôi lại nâng cánh tay của tôi lên đánh vào đầu của hắn. Thằng nhóc này đã cố đổ lỗi cho tôi. Hắn chỉ có thể thừa nhận chính hắn là kẻ chủ mưu gây ra vô số rắc rối mà tôi đã trải qua cho tới bây giờ.
“Ouch! Cái gì vậy!? Tại sao nó lại đau đến thế này!? Level của ngươi là bao nhiêu!?”
“Ta không cần phải trả lời cái câu hỏi đó.”
Metron đang ôm đầu của mình với cả hai tay trong khi quằn quại trong đau đớn. Kể cả khi hắn có thể tìm ra các chỉ số của tôi một cách dễ dàng bằng cách phân tích tôi, thì tôi cũng sẽ không nói với hắn.
“Cậu có thể ngừng cái hành vi bạo lực ấy với chủ nhân được không, desu?”
Meru, người đã im lặng từ đầu đến giờ hét lớn với một tông giọng giận dữ.
“Hmm. Giọng vừa nãy là…. ”
Nghe thấy một giọng nói khác với giọng nói của tôi, Metron nhìn xung quanh trong khi cả hai tay vẫn đang ôm đầu. Nhớ lại việc Meru đến đây là để làm sáng tỏ sự nghi ngờ của cô ấy với Metron, tôi nhanh chóng đổi chủ đề và hỏi Metron về cô.
“Này, ngươi có thật sự biết rằng ta đã đến đây bằng cách nào không?”
“Eh? Ngươi đã ép Sara ngừng việc phá hủy vòng ma pháp, đúng không?”
“Cái vòng ma pháp đó chỉ có thể hoạt động với ma pháp của người tạo ra nó thôi.”
“Vậy có lẽ là ngươi đã chỉnh sửa lại nó để nó cũng có thể hoạt động với ngươi.”
Có vẻ như hắn thật sự không biết vì hắn vẫn đang nghiêng đầu trong khi nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nghe tiếng “Eh?” phát ra từ trong điện thoại của tôi. Có lẽ Meru nghĩ rằng Metron đã quên về sự tồn tại của cô ấy.
À mà tôi sẽ không nói rằng tôi chưa dự đoán được cái tình huống kì quái này, nhưng vẫn quá sớm để kết luận. Tôi hỏi Metron câu hỏi mà tôi đã chuẩn bị từ trước như hành động cuối cùng.
“Nếu ta không nhầm thì ngươi đã tạo ra một thứ gì đó ở trên hòn đảo đúng không?”
“Ngươi đang nói về AI đó à? Bây giờ có lẽ là nó đã tử nạn rồi.”
Tôi lùi lại một bước vì cái phán quyết lạnh lùng ấy. Hắn trông có vẻ như vừa không buồn vừa không hối tiếc khi hắn nói rằng Meru bây giờ có lẽ đã chết. Tôi còn có thể cảm thấy bầu không khí thất vọng tỏa ra ngay lập tức từ điện thoại của tôi khi Metron vừa nói xong. Cô ấy đã rất sốc khi nghe những lời tuyệt tình thoát ra từ miệng chủ nhân của cô. Tôi bỗng nhiên do dự không biết có nên dừng việc nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình hay không. Tôi liền liếc mắt thật nhanh đến Metron, người vẫn đang trưng trưng cái bộ mặt ‘không biết chuyện gì đang xảy ra’ ấy. Tôi không còn lựa chọn nào khác, tôi lấy điện thoại của tôi ra và bật màn hình lên về phía Metron.
“Đã lâu rồi không gặp thưa chủ nhân, desu.”
Trong màn hình, Meru chào Metron một cách lịch sự và trang trọng. Đáng buồn thay, giọng nói của cô nghe không vui vẻ gì khi cô ấy chào chủ nhân của mình, cô nói với giọng u sầu và buồn bã.
“Có lẽ nào, là Meru phải không?”
Metron chỉ thẳng vào màn hình trong khi hắn đang lộ ra nét mặt bối rối. Vào lúc này, hắn nên chọn cách xin lỗi cô ấy, nhưng thay vào việc chọn cách giải quyết yên bình nhất, thì hắn lại chọn cách giải quyết còn tồi tệ hơn.
“Ngươi đã phản bội ta đúng không?”
“Eh……….. ”
Có vẻ như những lời đó đã làm Meru tổn thương. Không chỉ nói rằng cô ấy đã chết, tên Thần khốn nạn đó còn nói rằng Meru đã hợp tác với tôi và phản bội hắn. Nhìn thấy điều này, tôi nghĩ rằng có lẽ sẽ tốt hơn nhiều nếu hắn tiếp tục nghĩ rằng Meru đã chết. Màn hình điện thoại của tôi hiện lên nét mặt buồn bã đang khóc của Meru. Cái tên nhóc ngu ngốc này, hắn không quan tâm về cảm xúc của những người khác.
“Tại sao ngươi lại hợp tác với cái tên vô lại này?”
“Ngươi gọi ai là tên vô lại hả?”
“Ouuachhh!”
Tôi nện xuống đầu hắn một nắm đấm với hi vọng rằng hắn sẽ bình tĩnh lại.
“Kể từ lúc ngươi gặp ta đến bây giờ, ngươi đã đánh ta nhiều lần rồi đấy! Tên ngốc! Tên cheat khốn nạn! Tên bạo hành trẻ em!”
“Ồ thế ngươi đã thừa nhận rằng ngươi là trẻ con rồi à!? Nghĩ về số tuổi của ngươi đi!”
Tôi chưa bao giờ gặp một đứa trẻ nào hơn 500 tuổi cả. Vẻ ngoài của hắn chỉ là dối trá. Trong khi cả hai người chúng tôi đang cãi nhau, thì Meru chen ngang với giọng nhỏ nhẹ sau khi im lặng một khoảng thời gian dài.
“…… Đồ ngốc.”
“Eh?”
“Hm?”
Metron và tôi bất ngờ thốt lên một tiếng khi nghe tiếng nói nhỏ nhẹ ấy phát ra từ điện thoại của tôi. Cả hai chúng tôi nhìn vào màn hình điện thoại nơi mà Meru đang cúi mặt xuống đất trong khi đang run lên.
“Chủ nhân, Ngài là đồ ngốc!!!!!!”
Cả căn phòng rung lên sau khi tiếng hét của Meru phát ra từ trong điện thoại của tôi và tiếng hét đó đang vang lại cho tới một lúc sau mới hết. Metron và tôi bịt kín cả hai tai lại. Sau khi bày tỏ cái cảm xúc bằng tiếng hét dữ dội đó, Meru trưng ra cái bộ mặt giận dữ trước khi biến mất khỏi màn hình.
Ngay sau đó, màn hình máy tính được đặt trên bàn bỗng nhiên sáng lên và hiện giờ nó đang xóa một số tệp tin cùng với một số bức ảnh. Vài giây sau, có vẻ như việc xóa đã hoàn tất và màn hình lại tắt ngủm. Khi tôi đang tự hỏi cô ấy đã làm gì, thì Meru hiện lên trên màn hình điện thoại của tôi một lần nữa với khuôn mặt giận dữ.
“Em đã xóa hết tất cả mọi dữ liệu mà ngài có trong căn phòng này. Đây là sự trả thù của em khi mà ngài lại gạt bỏ em qua một bên, desu. ”
Như bị sét đánh, Metron phóng nhanh đến máy tính của mình trong khi lẩm bẩm “đừng, đừng nói với ta là…… ”
“Nó không còn ở đó nữa. Nó không còn ở đó nữa, NÓ KHÔNG CÒN Ở ĐÓ NỮA!!!!!!!!!!! KHÔNG THỂ NÀO! NÓ ĐÂU RỒI!!? NÓ CŨNG KHÔNG CÓ Ở ĐÂY!!!”
Metron tiếp tục tìm kiếm thứ gì đó trên máy tính của hắn ta trong khi hét lên. Khuôn mặt của hắn hiện rõ ra vẻ bối rối.
“DỮ LIỆU GAME CỦA TA…… NÓ KHÔNG CÒN Ở ĐÓ NỮA!!!”
Sau khi hét nốt câu cuối, hắn ngã quỵ xuống và gục đầu trong tuyệt vọng.
“2000 giờ try hard của ta…… ”
Hắn thì thầm. Tôi có thể cảm nhận được cảm giác của hắn, cuộc sống của hắn đang dần tan biến đi. Có vẻ như sự trả thù của Meru tác động rất lớn đến hắn ta. Khuôn mặt của hắn còn sững sờ hơn khuôn mặt của Sara lúc cô ấy biết về những việc mà Lina đã trải qua trong quá khứ.
Nhưng, Meru đã quá hà khắc. Tôi có thể cảm thấy nỗi đau mà cô ấy đã gây ra.
Rất là bình thường khi Metron bị sốc vì những dữ liệu quý báu của hắn bị xóa đi chỉ trong vài giây. Tôi gần như đồng cảm với hắn, tuy nhiên lại rất vui khi thấy vẻ mặt tuyệt vọng của hắn.
“Tôi quên mất là cô có thể làm vậy đó, Meru.”
“Tôi có thể làm mọi thứ chỉ cần nó liên quan đến Internet, desu.”
Meru trả lời tôi ngay lập tức với một nụ cười tự mãn. Cô ấy trở nên gan dạ khi cô muốn. Tuy nhiên, tôi thích cái tư thế mà Metron đang làm ở đó. Có lẽ tôi sẽ chụp vài tấm.
Tôi lấy điện thoại của mình ra khỏi túi và chụp vài kiểu ảnh của Metron khi hắn đang quỳ gối và gục đầu xuống đất. Có lẽ đây sẽ là một món quá quý giá dành cho Lina. Tôi sẽ cho cô ấy xem thứ này sau. Tôi cảm thấy thỏa mản sau khi chụp một vài tấm hình của một vị Thần đang tuyệt vọng.
“Fu, fufufufu……… ”
Để lộ nụ cười đến mang tai ấy, Metron đứng dậy.
“Nhà ngươi xong đời rồi. Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho tụi bây. Tốt hơn hết là ngươi không nên nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi rời khỏi nơi này mà không bị gì sau tất cả những điều ngươi đã làm với ta.”
Một cảm giác kì lạ bắt đầu toát ra khỏi cơ thể của hắn. Tôi có thể cảm thấy một áp lực nặng nề đang đè lên cơ thể của tôi. Một người nào đó đã nói rằng không nên dồn ép một kẻ thù yếu đuối. Có vẻ như đây chính là ý nghĩa của câu nói đó. Tôi vào tư thế chiến đấu và liếc Metron một cách cảnh giác.
“Ta sẽ khiến ngươi hối tiếc về việc đối đầu một vị thần như ta.”
Đến đây! Ngươi mới là người phải hối tiếc vì đã đối đầu với ta. Tôi chuẩn bị tinh thần với trận đấu sẽ diễn ra sau chưa tới 5 giây nữa, bỗng nhiên tôi cảm thấy có gì đó rất lạ đang diễn ra trong người mình.
“Eh?”
“Chuyện gì vậy?”
Cơ thể của tôi được một vầng sáng yếu ớt bao phủ. Tôi giật mình trong một giây khi chuyện này xảy ra, nhưng sau đó tôi ngay lập tức biết được nguyên nhân của việc này.
“Cái này là…… ”
“Cậu đã hết thời gian, desu.”
Meru trả lời tôi một cách ngắn gọn trong khi nhìn tôi đang được vầng sáng bao phủ. Vòng ma pháp chúng tôi sử dụng có thời gian giới hạn. Một vòng ma pháp hoạt động dựa trên một lượng ma pháp giới hạn sẽ có hiệu ứng giới hạn.
Thôi nào. Đã hết thời gian rồi à?
Tôi vẫn còn muốn bắt nạt tên nhóc con này thêm một chút nữa mà.
“V-Vầng sáng đó là gì….”
Tôi trả lời Metron người vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra với một vẻ mặt thương hại.
“Có vẻ như ta hết thời gian rồi.”
“Haa!? Hết thời gian?!”
Cả hai chúng tôi đều không thể chấp nhận cái kết thúc nhảm nhí này được.
“Eh? Đ-Đợi đã không! Ta vẫn chưa làm gì mà!!”
Metron bắt đầu phàn nàn, nhưng không may rằng, kể cả tôi có muốn ở đây lâu hơn, thì cũng không thể nới dài thời gian dịch chuyển được. Vì tôi đằng nào cũng sẽ quay về Trái Đất thôi nên cứ để như vậy đi. Tôi quyết định như thế, rồi sử dụng «Không Gian Ma Pháp» để triệu hồi một vật thể ngay trên đầu của Metron.
Doooom!!!
Ngay lập tức sau khi nó xuất hiện, vật đó rơi thẳng xuống đầu của tên Thần và tạo ra một tiếng ồn dữ dội. Vật đó chính là cái khay nổi tiếng được sử dụng trong các vở kịch hài ngắn. Tôi nhặt nó ở trong Dungeon với mục đích là dùng để chống lại hắn. Metron vẫn giữ im lặng, nhìn vào cái khay vừa rơi xuống đầu của hắn.
“Yeeeey! Ngươi đã bị chơi khăm!”
Nghe tôi nói thế, một đường gân xanh hiện lên trên trán hắn khi hắn cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận…........”
Tôi biến mất khỏi căn phòng, bỏ lại hắn đang la hét một mình.
~//~~//~~//~~//~
[Bonus] : Chơi bài
Khoảng thời gian đó tại nơi của nhóm Lina.
“8”
“9”
“10”
“Okay, thế thì, 11”
“““Doubt!”””
“Làm thế nào mà các cậu biết?”
“Nó rõ như ban ngày thế mà.”
“Đúng vậy, quá dễ để đọc suy nghĩ của cậu.”
“Nó đang hiện rõ trên mặt của cậu kìa.”
“Hãy đợi đó! Lần tới tớ sẽ cho các cậu biết tay!”
Cả bốn cô gái đang vui đùa với nhau.
Phần này liên quan đến cách chơi bài "Ăn gian nói dối". Mọi thông tin chi tiết vui lòng đọc tại