Civil Servant in Romance Fantasy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3470

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Mục Lục - Chương 03: Tôi là công chức (3)

Đã một tuần kể từ cuộc họp ly kỳ liên quan đến Công Tước Hoàng Kim. Kể từ bốn ngày trước, tôi chỉ mơ thấy cảnh Quản Lý Số 3 phát nổ và Công Tước Hoàng Kim lao vào văn phòng công tố viên. 

Trong giấc mơ, tôi chỉ có thể bất lực khi nhìn ông ấy bạo hành tôi bằng ngôn từ trong khi giữ vẻ mặt tươi cười. Sau đó, tôi đứng dậy đập bàn trong sự hối hận và nói :’Lẽ ra không phải như thế này!’. Tôi càng khó chịu hơn vì giấc mơ đó quá chi tiết. Có phải kẻ nào đó đang điều khiển giấc mơ của tôi? Thế quái nào mà tôi có thể mơ cùng một giấc mơ trong 4 ngày liên tiếp? 

“Anh có thể ngủ được đến mức mơ luôn à?” 

“Anh được ngủ trong bốn ngày liên tiếp…?” 

"Anh... có thể ngủ…?" 

“Điều kiện làm việc ở văn phòng công tố viên đúng là đã chạm đáy rồi, haizz...” 

Câu cuối đó có nghĩa là sao? Mấy người làm gì mà không ngủ suốt cả một tuần vậy hả? 

“Quản Lý Điều Hành à, anh giao thêm việc cho tôi, nên tôi buộc phải dời lại toàn bộ lịch làm việc. Tôi không thể ngủ được vì phải xử lý mớ lịch trình lộn xộn đó.” 

“Tôi cảm thấy không thả anh ra ngoài là điều tuyệt vời nhất có thể làm cho các quý cô.” 

Đúng là thanh niên mà. Ngay cả trong tình huống như vậy vẫn có thể hẹn hò được. Quản Lý Số 3 cay đắng nhìn Quản Lý Số 2 khi anh ta vừa phát ngôn như muốn vả vào mặt mấy kẻ độc thân. Người như anh ta sẽ chẳng thể nào mà thành công được. 

Tất nhiên, là tôi cũng vậy. Ánh mắt Quản Lý Số 3 hướng về phía tôi. Chúng tôi đều nhận ra cả hai người chúng tôi đều là đồng chí trên con đường này. Nhưng tôi chẳng muốn vậy chút nào. 

Sau một lúc quan sát tình hình, Quản Lý Số 1 lên tiếng. 

“Quản Lý Điều Hành, có chuyện này tôi cần nói với anh.” 

"Hả? Chẳng phải báo cáo của khu số 1 đã xong rồi sao?” 

"Đúng. Ngoài báo cáo ra, tôi còn có điều muốn nói với anh.” 

“Là gì vậy?” 

“Bộ Trưởng đang tìm anh. Ngài ấy bảo anh đến văn phòng của ngài ấy sau cuộc họp.” 

Cơ thể tôi cứng đờ sau khi nghe tin Bộ Trưởng tìm tôi. Nhưng tôi nhanh chóng thả lõng. Ông ấy bảo tôi đến tìm sau khi cuộc họp kết thúc, nên chắc sẽ chẳng có lọ mực nào bay tới khi tôi mở cửa ra đâu. 

Tôi cảm thấy buồn cho bản thân vì vô thức rùng mình mỗi khi nghe từ Bộ Trưởng. Tôi không có nhiều cấp trên. Nhưng đáng buồn là chẳng ai trong số đó là người bình thường. Thà có 10 cấp trên bình thường còn tốt cho sức khỏe tinh thần của tôi hơn. 

“Sao lão già đó cứ dùng người khác gửi tin nhắn thay vì dùng thiết bị liên lạc vậy? Lần trước ông ta vừa dùng Quản Lý Cấp Cao xong.” 

Nghe những lời đó, Quản Lý Số 1 nhìn tôi bằng đôi mắt ngờ vực, như thể cô ấy đang hỏi tôi đang giả ngu hay là thực sự không biết. 

“Quản Lý Điều Hành à, Bộ Trưởng nói anh thường không chịu bắt máy khi ngài ấy gọi. Ngài ấy bảo cứ gọi 10 cuộc thì anh chỉ bắt máy 3-4 lần.” 

“Không thể nghe điện thoại khi đang bận việc quan trọng ấy mà, không được sao?” 

Không có gì sai khi một công chức không thể nghe điện thoại. Suy cho cùng, Công Tố Viên là không phải là lực lượng bảo vệ ở một ngôi làng nào đó. Đây là một trong những bộ phận cốt lõi của Đế Quốc. Bắt máy mọi cuộc gọi của Bộ Trưởng chẳng phải đồng nghĩa rằng tôi rảnh rang quá mức hay sao? Lẽ ra ông ấy nên cảm thấy vui thay vì nổi giận. 

Quản Lý Số 2 cười khi nghe câu trả lời của tôi. Như thể anh ta đang muốn nói :’Đó là lý do tại sao anh là khách mời thân thiết củavăn phòng Bộ Trưởng.’ 

“Nếu tôi mà là Bộ Trưởng, tôi đã sớm cắm cây bút của mình vào đầu Quản Lý Điều Hành rồi.” 

“À, vậy ra đó là lý do tại sao mỗi lần thấy tôi là anh lại nghịch bút.” 

Ôi trời, cuối cùng tôi đã có được câu trả lời cho một trong những câu hỏi vướng bận trong lòng tôi lâu nay. 

“Haha... Dù sao thì, chẳng phải anh nên đến đó liền sao? Tuy là giờ ngài ấy không tức giận, nhưng nếu anh đến muộn, chắc chắn ngài ấy sẽ nổi giận với anh.” 

“Tôi luôn gặp ngài ấy trong tình trạng đó, nên đó chẳng phải vấn đề.” 

Dù nói vậy nhưng tôi vẫn đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Vì dù đã quen với cảnh đó, nhưng tôi chẳng muốn nhìn thấy nó chút nào. Mắt tôi như nặng trĩu. Tôi cảm thấy như bản thân muốn phát điên. Bộ Trưởng luôn nổi giận, và mỗi lần gặp là ông ấy lại nổi giận theo một kiểu khác nhau. 

“Nếu cậu cứ hành động kiểu đó thì ta sẽ bổ nhiệm cậu làm bộ trưởng mới sau khi ta nghỉ hưu!” 

Tôi không thể quên những gì ông ấy đã nói. Đe dọa người khác bằng thứ mà họ sợ nhất... 

“Dù sao thì, cũng không còn gì để bàn nữa. Mọi người giải tán.” 

“Vâng~” 

“Mong anh toàn thân trở về.” 

Cốc cốc- 

“Bộ Trưởng, là tôi đây. Quản Lý Điều Hành Công Tố Viên.” 

"Vào đi." 

Khi vừa mở cửa ra, tôi chỉ muốn lập tức đóng nó lại. Tôi nhìn thấy vị Bộ Trưởng trong độ tuổi trung niên đang luyện tập cùng mấy quả tạ. Ôi, mắt của tôi. 

"Ngài đang làm gì vậy…?" 

“Sao một tên thanh niên như cậu chưa gì đã trở nên lẩm cẩm rồi? Ta đang luyện tập.”

Không, đó không phải là lý do tôi hỏi vậy. Ý tôi là tại sao ông lại đi luyện tập trong giờ làm việc?

“À, vâng. Tôi biết rồi." 

Bộ Trưởng đang ở ngay trước mặt tôi nên tôi không thể nói như vậy được. 

'Thà để ông ấy luyện tập tiếp còn hơn là chọc giận ổng...' 

Ông ấy mà nổi điên lên thì cái đống cơ bắp đó sẽ lao thẳng về phía tôi. Chẳng đời nào tôi có thể sống sót được. Tôi mong ông ta cứ luyện tập như vậy mãi cũng được. 

Sau khi nhìn tôi cẩn thận bước vào phòng, ông ấy ném tạ sang một bên. Cả sàn nhà đều rung chuyển cùng một tiếng rầm thật lớn. Tên... tên điên này… 

“Sao phải ngạc nhiên vậy? Cậu không nhấc nổi mấy thứ này lên à?” 

"Vâng? Sao ngài nghĩ tôi có thể nhấc nổi chúng?” 

Bộ Trưởng cùng cái thể hình to lớn quá khổ của ngài ấy đang bước về phía tôi. Cứ như một con gấu khổng lồ đang đi đến chỗ tôi. 

Tôi đã định quỳ xuống và cầu xin được tha mạng. Tôi không biết bản thân đã làm gì sai, nhưng đó chắc chắn là lỗi của tôi... Ông ấy cau mày vỗ lưng tôi. 

“A!” 

“Sao giờ cậu lại ốm yếu đi nhiều vậy? Tù túng mãi trong văn phòng khiến cậu mất hết cơ bắp rồi!” 

“Không, tôi không nghĩ vậy….!” 

Tôi chắc chắn trong mắt ông đa phần mọi người đều trông ốm yếu!

Tôi nói mấy lời đó trong lòng trong khi cảm nhận cơn đau truyền đến từ sau lưng. Bộ Trưởng vừa cười vừa đáp lời tôi. 

“Lâu rồi chưa ra ngoài nên rõ ràng là cậu không cảm nhận được.” 

“Có cái l, à không. Vì ngài nói đúng nên càng khiến tôi khó chịu hơn.” 

“Dù sao thì, ngồi xuống đi. Có vài thứ ta cần nói với cậu.” 

Vì Bộ Trưởng đã ngồi xuống nên tôi cũng bị buộc phải làm theo. 

‘Sao ông ấy có thể to lên chỉ trong vài tuần được chứ?’ 

Sau khi quan sát, tôi nhận ra khối cơ của ông ấy đã phát triển hơn. Đống cơ bắp đó có thể phát triển vô tận sao? Ai lại để một con quái vật như này lang thang khắp nơi một cách tự do như thế chứ? Ông ấy không thể nào là con người được. Tôi không biết ông ấy có mang trong mình dòng máu của ogre không, nhưng tôi chắc chắn ông ấy không phải là người nên bị mắc kẹt với vai trò Bộ Trưởng bộ Tài chính. 

Bằng chứng là, mỗi lần chúng tôi tổ chức tiệc chào mừng thành viên mời, ai cũng thấy được trong mắt họ tràn đầy sự lo lắng. Nhìn kiểu gì cũng thấy, ông ấy nên đi làm Bộ trưởng bộ Quốc phòng. Ông ấy quá đồ sộ để làm Bộ Trưởng bộ Tài chính. 

"Cậu đang nghĩ gì đó?" 

“Không có gì. Tôi chỉ nghĩ ngài thật tuyệt.” 

Nếu tôi nói cho mọi người biết sếp tôi là một người như vậy, người ta sẽ nghĩ như thế nào chứ? Họ có thể sẽ nghĩ tôi là một tay xã hội đen…

Sau khi nghe tôi khen ông ấy rất tuyệt, Bộ Trưởng dường như mất đi hứng thú. Thế là ông ấy ngả người ra ghế và vuốt cằm. 

Wow, ngay cả chiếc ghế trông cũng thật nhỏ bé.

“Gần đây ta không giao cho cậu bất kỳ nhiệm vụ nào cả, đúng không?” 

“Chà, đúng vậy. Nếu tôi có bất kỳ nhiệm vụ nào, thì đó thường là nhiệm vụ được ngài giao cho. Ngài phải là người rành nhất mà, đúng không?” 

Dù phải đối mặt với cả đống báo báo. Nhưng là Quản Lý Điều Hành, chẳng có nhiệm vụ nào cần tôi phải đích thân thực hiện. Gần đây tôi bị buộc phải ra mặt vì một vấn đề có liên quan đến Công Tước Hoàng Kim. Nhưng rất may vấn đề đó đã được Quản Lý Số 3 giải quyết. 

“Hmm…” 

“Sao vậy? Ngài định giao việc cho tôi? Nhưng gần đây làm gì có nhiệm vụ nào được giao cho hai người chúng ta.” 

“Không, đúng là không có. Nhưng." 

“Tại sao lại kết thúc bằng chữ nhưng? Ngài đừng làm tôi lo lắng.” 

Vậy nghĩa là từ giờ tôi sẽ có việc để làm. Tôi đã có thể thấy được tương lai bộn bề công việc của mình. Nhưng Bộ Trưởng chẳng thèm quan tâm. 

‘Chuyện gì đang xảy ra? Có vấn đề gì lớn sao?’ 

Ông ấy không phải kiểu người sẽ ngồi yên khi nghe người khác phàn nàn. Sẽ không có gì lạ nếu đột nhiên có một cú đấm lao về phía tôi. Tuy nhiên, ông ấy chỉ lặng im ngồi đó. Người ta thường nói rằng ‘không có tin tức gì mới là tin tức đáng sợ nhất’. Vậy nên dường như có chuyện gì đó rất lớn sắp xảy ra. Chết tiệt, mới chỉ một tuần trôi qua kể từ vụ Công Tước Hoàng Kim. Chưa gì mà đã có thêm chuyện? 

* * * * 

Ở mặt khác, Bộ Trưởng cũng đang rơi vào trầm tư. Một vấn đề cần ông ấy giải quyết, đã xảy ra. Vấn đề quá lớn đối với một Quản Lý Điều Hành. Nhưng lại quá nhỏ để ông ấy đích thân giải quyết. Tất nhiên, ông ấy có thể buộc Quản Lý Điều Hành đi giải quyết vấn đề. Nhưng nếu có chuyện gì đó xảy ra, ông ấy phải lao vội đến đó. 

Vấn đề là, gần đây Bộ Trưởng không thể không cân nhắc kỹ trước khi hành động. Nếu không thì ông ấy đã đích thân giải quyết mà không cần phải do dự như bây giờ. 

‘Như dự đoán, mình cần phải bắt tên này đi giải quyết nó.’ 

Carl là một trong những Quản Lý Điều Hành của bộ tài chính. Nhưng nếu nói về Carl, người chịu trách nhiệm quản lý các công tố viên, bạn không thể coi anh ta chỉ như các Quản Lý Điều Hành khác. Mặc dù anh ấy không có chức vụ quan trọng như Bộ Trưởng, nhưng rõ ràng địa vị của anh ta cao hơn những Quản Lý Điều Hành khác. 

"Này." 

"Vâng?" 

“Cậu nói rằng cậu muốn đến học viện, đúng không?" 

Khuôn mặt của Carl sáng bừng lên sau khi nghe những lời đó. 

* * * * 

Mắt tôi mở to sau khi nghe những lời ấy, cả cơ thể tôi như tràn đầy năng lượng. Đúng, tôi đã nói vậy rất nhiều lần. Rằng tôi không muốn trở thành công chức và muốn tận hưởng cuộc sống ở học viện. Mỗi lần tôi nói vậy, Bộ Trưởng đều đánh tôi và bảo tôi bớt nói sàm lại. 

‘Ông ấy định cho mình từ chức sao?’ 

Nếu không thì tôi không hiểu tại sao ông ấy lại suy tư nhiều về chuyện này đến thế. Ông ấy chịu để một người tài năng như tôi ra đi. Vậy nên, ông ấy phân vân là điều dễ hiểu. 

Thực ra, tôi đã luôn tin tưởng Bộ Trưởng. Tôi biết đằng sau cái thân hình lực lưỡng và cái mồm hung hăng đó là một tâm lòng nhân hậu. Đó là lý do tại sao ông ấy không phớt lờ lời cầu xin tuyệt vọng của cấp dưới và chấp nhận thỉnh cầu của tôi! Mặc dù chỉ bên nhau 4 năm nhưng ngày tháng đó lại có ý nghĩa hơn cả 40 năm. 

Tất nhiên rồi. 

"Bộ trưởng! Tôi đã luôn tôn trọng ngài!” 

Khi tôi nói vậy, Bộ Trưởng nhìn tôi như muốn hỏi não tôi chập mạch hay gì. Nhưng tôi không dừng lại. Bộ Trưởng đã chịu lắng nghe ước muốn của tôi, vì thế ông ấy đã trở thành người hùng trong lòng tôi.

“Thật tiếc khi phải rời xa Bộ Trưởng và sống cuộc đời tươi đẹp của một học viên tại học viện, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên 4 năm dài như 40 năm này. Từ lúc gặp Bộ Trưởng, tôi đã cảm thấy dòng chảy thời gian của mình trở nên khác hẳn với những người khác. Đó là lý do tại sao thay vì 4 năm, tôi cảm thấy như mình đã trải qua 400 năm…” 

Bộ Trưởng phớt lờ bài diễn văn từ chức của tôi và đưa tôi một sắp tài liệu. 

“Đừng nói nhảm nữa và đọc chúng đi.” 

“- Đó là lý do tại sao 4 năm tôi làm việc với Bộ Trưởng cứ như 4000 năm… Đâ là gì vậy? Hồ sơ đền bù thôi việc à?” 

Tôi nhận lấy sắp tài liệu mà Bộ Trưởng đưa cho tôi. Thông thường, tôi sẽ cầm nó như thể đang cầm một chất phóng xạ hạt nhân. Nhưng lúc này Bộ Trưởng đã trở thành một vị Chúa cứu thế cứu rỗi cuộc đời tôi. 

"Hả…?" 

Sau khi tôi đọc câu đầu tiên, hình ảnh của vị Chúa đó bắt đầu sụp đổ. 

[Ta yêu cầu Carl Krasius, Quản Lý Điều Hành Công Tố Viên của bộ tài chính, đến học viện Đế Quốc với tư cách thanh tra khẩn cấp- Bộ Trưởng bộ Tài chính của Kefellofen 

Bá tước Deber Brid của vùng Blotchen] 

Tôi nhìn Bộ Trưởng với đôi mắt run rẩy. 

Bộ Trưởng gật đầu. 

“Cậu muốn đến học viện. Nên ta phải cân nhắc lắm mới giao việc này cho cậu đấy.” 

“Cái đệt! Tôi nói muốn đến học viện để học! Tên điên nào lại nói muốn đến đó để làm việc cơ chứ?!” 

Nhưng mệnh lệnh đã được đưa ra rồi. Bộ Trưởng bộ Tài chính giao nhiệm vụ cho Quản Lý Điều Hành sau khi nhận được mệnh lệnh từ Hoàng Đế. Vậy nên, nếu từ chối mà không có lý do chính đáng, chẳng khác nào chống lại Hoàng Đế, chống lại Đế Quốc. 

Tôi phải làm theo mệnh lệnh mà ông ấy đưa ra. Nếu không muốn làm thì tôi có thể chuyển sang khu vực khác. Và rồi những gì tôi từng làm với các Quản Lý sẽ quay lại vả mặt tôi. Đó là những gì tôi học được từ Bộ Trưởng. Cuối cùng, tôi phải rời khỏi phòng cùng giấy chứng nhận nô lệ của mình. 

“Lão già mất dạy…” 

Bộ Trưởng từ một vị Chúa cứu thế rơi thẳng xuống thành một kẻ đã già còn khốn nạn.