Nơi này là trung tâm và cũng là biểu tượng của học viện. Tòa nhà chính của học viện, nơi được Đế Quốc Apels mời rất nhiều kiến trúc sư nổi tiếng thời bấy giờ xây nên. Mặc dù đã qua vài trăm năm, nhưng mọi người vẫn coi đây là một trong những kiến trúc đẹp nhất lục địa.
Khi ngắm nhìn tòa nhà, một nhà thơ sẽ sáng tác cả tập thi từ, một họa sĩ sẽ vẽ nên một kiệt tác. Có rất nhiều truyền thuyết như vậy xoay quanh tòa nhà chính. Tôi nhớ nó có một cái tên riêng, nhưng chẳng quan trọng. Sau cùng, mọi người đều gọi nó là tòa nhà chính.
Tôi nhìn lên tòa nhà chính.
Một sự kết hợp giữa kiến trúc và nghệ thuật? Một trong những tòa nhà đẹp nhất lục địa và là nàng thơ của vô số nghệ sĩ? Bạn muốn tôi làm gì? Tôi vẫn sẽ không do dự tiến vào dù cho nó chỉ là một cái lều đơn sơ. Suy cho cùng, tôi đến đây vì thứ bên trong chứ không phải vì vẻ ngoài của nó. Nhưng có vẻ mọi người đến nơi này đều chỉ quan tâm đến vẻ ngoài chứ chẳng thèm ngó ngàng bên trong. Cách suy nghĩ đó khiến tôi có chút khó chịu.
Lẽ ra tôi nên mặc kệ những lời khuyên của gia chủ mà đến học viện từ bốn năm trước. Nếu tốt nghiệp tại học viện rồi mới trở thành công chức, cuộc đời tôi đã không khổ như thế này. Tôi chắc chắn đấy. Cuộc sống của tôi lẽ ra đã đi theo một hướng khác...
“Tôi không phải một kẻ mít ướt, nhưng giờ đây tôi chỉ muốn khóc.”
Tất nhiên, nước mắt tôi không chảy ra.
Tôi bước xuống xe cùng tâm trạng vừa háo hức vừa khó chịu vì cuối cùng cũng đến được nơi mà mình hằng mong ước, nhưng không phải để học mà để làm việc. Ngay khi đặt một bước chân đầu tiên xuống đất, tôi ngã sấp mặt. Đệt!
Tôi nhanh chóng đứng dậy rồi nhìn sang phía người đánh xe. May mắn thay, có vẻ anh ta không nhìn thấy gì cả. Sém nữa đã mấy lời đồn kiểu ‘Quản Lý Điều Hành tuy chỉ ở độ tuổi đôi mươi nhưng lại có một cơ thể bét nhầy’ truyền đến văn phòng Công Tố Viên.
“Tên nhóc này, sao cậu trông ốm yếu thế? Tù túng mãi trong văn phòng khiến cậu mất hết đống cơ bắp rồi.”
‘Thật như ông ta nói à?’
Tôi vừa sờ chân vừa nhớ lại lời Bộ Trưởng. Kỳ lạ thật. Có vẻ không đúng. Có phải vì tôi giành quá nhiều thời gian ngồi văn phòng không? Đã lâu lắm rồi tôi mới đi xe ngựa lại. Có phải do cơ thể tôi không quen với cảm giác này? Dù sao thì, đây chẳng phải tin tức tốt lành gì.
'Ugh, Đệ...'
Khi trên xe tôi vẫn cảm thấy ổn, nhưng sau khi xuống xe tôi chỉ cảm thấy mắc ói. Trong lúc đang cố kiềm chế cơn say xe, người đánh xe bước về phía tôi và cúi chào.
“Tôi xin phép đi trước.”
“À, được rồi. Đi đường cẩn thận.”
"Vâng. Chúc ngài may mắn, Quản Lý Điều Hành.”
Sau khi cúi chào lần nữa, người đánh xe rời khỏi đó với tốc độ đáng ngạc nhiên. Nhiệm vụ của người đánh xe là đưa tôi đến đây, sau khi hết việc thì anh ta cần phải rời đi càng sớm càng tốt. Ba quốc gia có lẽ sẽ không bận tâm đến một người đánh xe vô danh, nhưng nếu anh ta ở đây lâu hơn mức cần thiết, có thể họ sẽ nghi ngờ. Nếu ở lại quá lâu tại một địa điểm bạn đáng lý không nên có mặt, vậy sẽ dễ khiến những người khác khó chịu. Kinh nghiệm cá nhân của tôi đấy.
Sau khi nhìn cỗ xe rời đi, tôi hướng mắt về phía tòa nhà chính. Giờ tôi thực sự chỉ có một mình. Tôi sẽ phải làm thanh tra tại học viện khi chỉ mới 21 tuổi. Đây là một điều khủng khiếp mà tôi chưa từng ngờ tới, kể cả trong những cơn ác mộng của tôi.
Tôi bước vào tòa nhà chính và tìm văn phòng Hiệu Trưởng thì nghe thấy tiếng ai đó đang chạy về phía mình. Ồ, có người đến đón tôi à?
Một người đàn ông mặc áo choàng xanh tượng trưng cho chức vụ giáo viên của học viện chạy về phía tôi. Anh ta dừng lại một lúc để lấy lại nhịp thở rồi mỉm cười nhìn tôi.
“Tôi là Raymond, Phó Hiệu Trưởng của học viện. Anh là Quản Lý Điều Hành, đúng không?
"Ừ, là tôi."
“À, tôi muốn đến đón anh đúng giờ nhưng lại muộn mất. Buổi lễ sáng nay kéo dài lâu hơn dự kiến và chỉ vừa kết thúc một lúc trước.”
Khi Phó Hiệu Trưởng đưa tay ra, tôi nắm lấy nó.
“Mấy buổi lễ chẳng bao giờ kết thúc đúng giờ.”
“Tôi mừng vì anh đã thông cảm. Tôi có chút áy náy vì đã để một người quan trọng như anh phải chờ.”
“Tôi cũng mới tới đây thôi.”
Tôi thực sự vừa mới tới. Tôi đến đây sau khi chào tạm biệt người đánh xe, nên cho dù có đến sớm hơn một chút thì thời gian tôi đi vào toà nhà chính cũng tương tự. Nếu có thể, tôi mong anh ta đến trễ một chút. Tôi cần tìm chỗ để ói...
* * *
Khi nhận thấy Carl thực sự không quá quan tâm, nụ cười gượng ghịu của Phó Hiệu Trưởng trở nên tự nhiên hơn. Chỉ cần một vị công tố viên bình thường củng đủ để khiến toàn bộ học viện đảo lộn nếu người đó cảm thấy khó chịu.
Không chỉ vậy, người được cử đến lần này còn là Quản Lý Điều Hành cục Công Tố Viên. Họ đã cử một người cực kỳ quan trọng đến để chuẩn bị chào đón nhóm học viên đặc biệt sắp nhập học vào năm nay. Hắn ta có lẽ sẽ ở lại đây vài tháng, điều đó khiến con tim nhỏ bé của Phó Hiệu Trưởng đập liên hồi khi nhận ra bản thân đến muộn để đón chào một người quan trọng như vậy.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, Phó Hiệu Trưởng hỏi Carl.
“Tôi nghe nói Bộ Trưởng bộ Ngoại Giao cử anh đến. Nếu được thì có thể cho tôi biết tên của anh được không?”
“Họ không nói cho anh biết tên tôi à?”
“Có một truyền thống là sẽ không biết trước ai sắp được cử đi từ văn phòng Công Tố Viên cho đến khi người đó đặt chân đến học viện. Nếu biết trước, có thể sẽ có vài người tìm cách liên lạc và thỏa thuận ngầm với vị công tố viên ấy.”
"Tôi hiểu rồi. Đây là lần đầu tiên tôi được phái đi nên không biết.”
Phó Hiệu Trưởng có vẻ bối rối trước câu trả lời của hắn. Anh ta cảm thấy người đến lần này trông khá trẻ. Không chỉ vậy, hắn còn không biết công tố viên được cử đến học viện để làm gì. Phó Hiệu Trưởng không dám nghĩ hắn ta là một người kỳ lạ. Suy cho cùng, người cử hắn ta đến đây là Bộ Trưởng bộ Ngoại Giao, nhưng anh ta vẫn không khỏi có chút nghi hoặc.
“Tôi là Quản Lý Điều Hành cục Công Tố Viên, Carl Krasius.”
“Ồ, tôi rất vinh dự khi được gặp ngài Quản Lý Điều Hành. Có vẻ Bộ Trưởng đã ưu ái chúng tôi nên mới cử anh đến đây. Tôi chân thành cảm ơn.”
Phó Hiệu Trưởng muốn tỏ ra tự nhiên nhất có thể nhưng vẫn không giấu được sự hoảng hốt. Lão già điên đó đã gửi một con quái vật đến học viện.
Khi ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu, Phó Hiệu Trưởng quên hết những gì định nói trước đó và bước chân anh ta dần trở nên nhanh hơn.
Quản Lý Điều Hành cục Công Tố Viên, Carl Krasius. Ngay cả khi anh ta là một người cống hiến cả đời cho sự nghiệp giáo dục, anh ta cũng đã nghe về cái tên đó rất nhiều lần. Dù vậy nhưng anh ta không hề muốn gặp hắn chút nào. Nếu ai đó làm việc trong Đế Quốc bị buộc phải gặp mặt với Quản Lý Điều Hành cục Công Tố Viên, khả năng cao họ sắp phải trải qua một quãng thời gian khó khăn của cuộc đời.
Phó Hiệu Trưởng biết hắn không đến đây để điều tra, nhưng anh ta vẫn không khỏi toát mồ hôi lạnh. Vừa đến văn phòng Hiệu Trưởng, anh ta trông như thể đang đứng trước cổng thiên đường và gõ cửa.
“Hiệu trưởng, tôi đưa ngài Công Tố Viên tới rồi đây.”
“Vào đi.”
Nghe được câu trả lời, anh ta lập tức mở cửa.
“Mời anh vào. Tôi rất vinh dự khi có thể tự thân dẫn đường cho ngài Công Tố Viên đến đây.”
“Tôi cũng rất vinh dự khi được gặp anh.”
Sau khi Phó Hiệu Trưởng chắc chắn rằng Quản Lý Điều Hành đã tiến vào phòng Hiệu Trưởng, anh ta lập tức quay đầu chạy về phòng làm việc của mình. Kể từ giờ họ sẽ thường xuyên thấy mặt, nhưng anh ta chưa chuẩn bị tinh thần cho cuộc gặp mặt ngày hôm nay.
* * *
Một ông lão với mái tóc trắng và bộ râu dài. Ông ấy trông như những nhà hiền triết thường xuất hiện trong các câu truyện. Hiệu Trưởng quan sát chàng trai trẻ vừa bước vào văn phòng của mình.
‘Quản Lý Điều Hành cục Công Tố Viên đến à?’
Đó là một chàng trai trẻ có mái tóc và đôi mắt đen. Không chỉ vậy, hắn ta còn mặc bộ quần áo màu đen đặc trưng của cục Công Tố Viên. Cả người hắn ta như bị bao phủ bởi bóng tối.
“Đã lâu không gặp, Quản Lý Điều Hành. Chắc tầm hai năm rồi nhỉ?”
Quản Lý Điều Hành cục Công Tố Viên gật đầu và mở miệng.
“Lần cuối chúng ta gặp nhau là ngày Bộ Trưởng lên chức, chắc cũng chừng đó thời gian rồi. Dạo này ông thế nào rồi, Hiệu Trưởng?”
“Những người trẻ tuổi ngày nay làm việc rất chăm chỉ nên tấm thân già này không có nhiều việc để làm. Nhờ đó mà ta vẫn còn khỏe chán.”
“Tôi rất vui khi nghe ông nói vậy.”
Quản Lý Điều Hành cục Công Tố Viên ngồi xuống ghế một cách tự nhiên và nhìn sang Hiệu Trưởng. Khi bị đôi mắt đen như mực đó nhìn chằm chằm, Hiệu Trưởng không khỏi nuốt nước bọt. Quản Lý Điều Hành cục Công Tố Viên được Bộ Trưởng bộ Ngoại Giao cử đến để giúp đỡ học viện quản lý các học viên đặc biệt sẽ nhập học vào năm nay. Nhưng nếu không tính đến chuyện đó, hắn ta là một kẻ có chức vụ còn cao hơn cả Hiệu Trưởng.
Dù có thể coi Hiệu Trưởng của học viện như Quản Lý Điều Hành của bộ Giáo Dục, nhưng ông ấy vẫn không thể so được với Quản Lý Điều Hành của cục Công Tố Viên.
Thư ký của Hiệu Trưởng đặt tách trà xuống trước mặt hai người bọn họ. Bầu không khí xung quanh bị bao trùm bởi sự im lặng. Ngay cả vị thư ký thường ngày khôn khéo cũng bị bất ngờ bởi sự hiện diện của hắn.
‘Thật khó tin khi cậu ta chỉ bằng tuổi với những học viên mới tốt nghiệp năm ngoái.’
Anh ta không thể không cười trong sự hoài nghi. Khi nhắc đến học viên vừa tốt nghiệp năm ngoái, anh ta chỉ nhớ đến khung cảnh bọn họ vừa cười vừa chạy quanh học viện. Nhưng nói rằng chàng trai trước mắt này bằng tuổi với các học viên đó. Anh ta khó có thể tin được.
“Đây là một loại trà được mang đến từ Vương Quốc Yuben thuộc Liên Hiệp Quốc. Nó khá nổi tiếng nhờ mùi hương đặc trưng. Tôi hi vọng nó phù hợp với sở thích của ngài Quản Lý Điều Hành cục Công Tố Viên đây.”
Thư ký cố làm dịu bầu không khí bằng cách mời trà.
Quản Lý Điều Hành nhấp một ngụm trà rồi đặt cốc xuống. Hắn ta nhìn thẳng vào Hiệu Trưởng và mở miệng.
“Tôi đến đây sau khi được nghe về vấn đề của học viện.”
“Ta luôn chào đón các học viên ngoại quốc đến đây để học tập, bất kể họ đến từ đâu. Dù cho có hơi phiền phức... nhưng ta sợ rằng chúng ta sẽ khiến cho các học viên năng động đó cảm thấy thất vọng.”
"Là vậy sao?"
Quản Lý Điều Hành cục Công Tố Viên gật đầu. Như thể muốn nỏi bản thân không phản đối. Kẻ hứng chịu đống phiền phức đó là học viện chứ không phải hắn ta.
“Ta cảm thấy rất nhẹ nhỏm khi biết cậu là người được cử đến. Ta đã khá bất an khi lực lượng an ninh bị cắt giảm so với những năm trước ngay thời điểm các học viên quan trọng chuẩn bị chuyển đến. Vậy nên, thấy cậu ở đây khiến ta an tâm phần nào.”
“Ông đánh giá tôi quá cao rồi.”
"Không hề. Mọi người đều biết về những chiến tích của cậu. Ta vẫn nhớ việc cậu trừng phạt Bá Tước Ne nửa năm trước cùng Hầu Tước Asilon vào một năm trước.”
Quản Lý Điều Hành nhìn tách trà của mình như thể không quan tâm đến những chiến tích này. Nhưng hiệu trường không vẫn không định dừng lại ở đó. Sau cùng, ý định của ông ta khi đề cập đến những chiến tích đó như để ám chỉ rằng ‘Ta hi vọng cậu sẽ sử dụng khả năng đó để giữ gìn trật tự cho học viện.’
“Đặc biệt là hai năm trước, ở phương Bắc…”
Nghe đến những lời đó, Quản Lý Điều Hành lườm Hiệu Trưởng.
'Chết thật.'
Tình huống xấu nhất đã xảy ra. Ông ấy đang cố tâng bốc hắn lên cao nhất có thể, nhưng lại vô tình đề cập đến chuyện không nên nói đến.
Khi thấy vẻ ngạc nhiên của Hiệu Trưởng, Quản Lý Điều Hành nhếch mép. Tuy đang cười, nhưng có thể nhìn ra vẻ gượng ép của nụ cười đó.
“Sai lầm của ta, Quản Lý Điều Hành. Có lẽ vì tuổi già nên đôi khi ta vẫn mắc những sai lầm như vậy.”
“Ông đừng quá lo lắng. Ai cũng có sai lầm.”
Hắn không phủ nhận đó là một sai lầm. Hiệu Trưởng cười cay đắng khi nghe câu trả lời.
Quản Lý Điều Hành đứng dậy.
“Tôi sẽ cố hết sức hoàn thành công việc, nên ông không cần phải lo lắng, Hiệu Trưởng.”
“Nếu vậy ta thật lòng cảm ơn cậu.”
“Vậy thì tôi xin phép rời đi.”
“Ừ, được rồi. Ta sẽ sắp xếp nơi ở cho cậu.”
Quản Lý Điều Hành gật đầu, rồi quay người rời khỏi văn phòng Hiệu Trưởng. Sau khi tiễn hắn rời đi, Hiệu Trưởng cuối cùng đã có thể thả lõng bản thân ra sau ghế.
“Có vẻ ta thực sự đã già rồi. Không ngờ bản thân ta lại phạm sai lầm như thế.”
Sau khi lau mồ hôi cho Hiệu Trưởng, thư ký cẩn thận hỏi.
“Sai lầm… Ngài đang nói về vụ phương Bắc phải không?”
Vì thư ký có mặt lúc cuộc trò chuyện diễn ra nên anh ta đã thấy được phản ứng của Quản Lý Điều Hàn khi nghe đến chuyện đó, nhưng anh ta không biết lý do. Hắn không có vẻ quan tâm khi Hiệu Trưởng nhắc đến Bá Tước hay Hầu Tước. Vậy thì tại sao hắn ta lại phản ứng khi nghe đến ‘phương Bắc’?
Hiệu Trưởng lắc đầu trước thắc mắc của thư ký.
“Ta mong cậu hãy quên chuyện đó đi. Ta chắc cậu vẫn sẽ biết chuyện gì đã xảy ra nếu chịu đi tìm hiểu, nhưng ta khuyên không nên làm vậy.”
“À, vâng…”
"Tốt. Cậu ta không muốn đề cập đến chuyện đó, nên việc của chúng ta là không được nhắc về nó.”
Những lời của Hiệu Trưởng không chỉ là lời khuyên cho thư ký mà còn cho chính bản thân ông ta.
Phương Bắc. Bốn năm trước, đã có một nhóm người từ phương Bắc nổi dậy và một cuộc chiến tranh nổ ra trong gần hai năm. Quản Lý Điều Hành cục Công Tố Viên là một trong những nhân vật trung tâm của cuộc chiến tranh đó.
* * *
'Đm. Mình cảm thấy như đạp nửa bước vào địa ngục vậy.’
Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng hiệu trưởng và chạy đi tìm phòng vệ sinh. Tôi đã có cảm giác này từ khi bước xuống xe ngựa. Nó đó đã ở mức báo động trong lúc tôi tán gẫu với Phó Hiệu Trưởng. Và trong cuộc trò chuyện với Hiệu Trưởng, nó đã đạt đến đỉnh điểm. Cơn lũ muốn trào ra nhưng tôi đã cố hết sức để chặn nó lại.
Đó là lý do tôi không thể nhớ rõ Hiệu Trưởng đã nói gì. Một chút sự tập trung của tôi chỉ trở lại sau khi nghe ông ta đề cập đến phương Bắc.
'Lão già chết tiệt đó.'
Dù đã hai năm trôi qua nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái khi nhắc đến chuyện đó, nhưng đó không phải là chuyện tôi có thể giấu mãi được. Mà tôi cũng chẳng mất công làm vậy để làm gì.
Do đó, tôi dùng nó làm cái cớ để rời đi. Tôi thấy hơi có lỗi với Hiệu Trưởng. Hẳn ông ta đã rất hoảng hốt, nhưng tôi cũng ngỡ ngàng không kém. Nên cứ coi đây là hòa nhau đi.
Nhưng quan trọng hơn, phòng vệ sinh ở đâu? Sao nơi này lớn quá vậy?