Chẳng có gì tệ hơn việc hội ngộ với người anh trai xa cách lâu ngày ngay khi chỉ mới nhập học vào học viện để trải nghiệm một thế giới mới lạ rộng lớn hơn. Em ấy chỉ là một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn được bảo bọc trong tình yêu thương và chăm sóc của gia đình, nhưng rồi lại rơi vào một trò chơi lãng mạn với độ khó cấp Địa Ngục.
‘Một con chuột lang nước hình người. Đáng sợ quá đi.’
Không chỉ vậy, thằng nhóc còn chưa từng có hứng thú với người khác giới nên cú sốc này sẽ càng nặng hơn. Nếu em trai tôi chỉ quan tâm đến một cô gái nào đó, tôi sẽ cứ thế ngó lơ, nhưng trường hợp lần này khác biệt hoàn toàn, nên có thể coi đây là cuộc hội ngộ tồi tệ nhất.
“Thật mừng khi thấy em vẫn khỏe mạnh.”
Tôi nghĩ xem nên nói gì tiếp theo, nhưng tôi quyết định im lặng. Mặc dù em trai tôi đã tham gia vào một cuộc đua có kết quả rõ ràng, nhưng thằng nhóc vẫn chưa nhận ra điều đó. Nói gì đó trong tình huống này có thể sẽ càng khiến nó tệ hơn.
Tôi không nghĩ mối quan hệ giữa tôi và Erich là xấu, nhưng nói thật thì chúng tôi cũng không hề thân thiết. Em ấy có thể sẽ nổi điên lên nếu tôi nói ‘Em sẽ thất bại trong tình yêu’.
Erich gật đầu, thằng nhóc có vẻ hơi bối rối khi được tôi vỗ vai. Sau một lúc quan sát từ xa, Irina mở miệng.
“Nhưng Carl… Oppa, sao anh lại đến học viện vậy?”
Có vẻ cô bé không biết xưng hô với tôi như thế nào, rồi cuối cùng quyết định gọi tôi là oppa, tôi khá hài lòng với cách xưng hô này. Suy cho cùng, tôi chỉ thường được xưng hô là ‘Quản Lý Điều Hành’, ‘thằng khốn nạn’, ‘thằng chó đẻ’ hoặc những xưng hô khó nghe khác. Vậy nên, một cái xưng hô nhẹ nhàng như ‘oppa’ khiến tôi dễ chịu hơn rất nhiều. Tôi cố phớt lờ đi sự thật rằng nếu tôi chấp nhận xưng hô đó chứng tỏ tôi đã già rồi.
“Sao anh lại đến đây à? Vì công việc của anh. Anh sẽ tá túc ở đây khá lâu, mong các em chiếu cố.”
"Công việc? Anh là công chức đúng không?
Irina ngạc nhiên hỏi. Nếu công chức được cử đến đây để làm việc thì người đó ít nhất cũng phải là cấp trung hoặc cấp cao, nhưng Carl trông giống như một người vừa mới bắt đầu làm công chức.
"Đúng. Anh là công chức.”
Tôi còn định nói thêm rằng ‘các em nên né cái nghề này ra’, nhưng hên là tôi kịp ngậm miệng lại. Sẽ là vấn đề lớn nếu mấy đứa nhóc ở đây cân nhắc đến lời nói của tôi và quyết định không trở thành công chức.
Càng nhiều nô lệ thì công việc của tôi càng thoải mái hơn. Đến một ngày nào đó, công việc của tôi sẽ có thể tự hoàn thành dù cho tôi không có mặt...
Mong là vậy…
“Woah! Em nghe nói dạo gần đây càng khó để trở thành công chức.”
Chuột lang nư, à không, Louise sáng mắt lên sau khi biết tôi là công chức. Gần đây càng khó để trở thành công chức? Tin tức xấu. Vậy đồng nghĩa tốc độ xuất hiện nô lệ mới sẽ giảm đi.
“Anh được nhận vào bốn năm trước, vậy nên anh không biết bây giờ thế nào.”
Louise định nói thêm điều gì đó nhưng tôi đã cắt ngang lời cô ấy. Cô nàng không chỉ là nhân vật chính của thế giới này, mà còn là người cưa đổ được Erich. Tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi ở gần cô ấy. Tất nhiên, cô bé không làm gì sai cả... Nhưng tôi không thể hạ thấp cảnh giác được.
Đây có phải là sự ghen tị của một công chức nghèo đối với nhân vật chính được mọi người yêu mến? Chắc là vậy rồi.
“Nhưng các em không đến lớp à? Sắp muộn rồi đấy."
“Bọn em vẫn c…”
“À, vâng. Chúng ta nên đi thôi.”
Có vẻ như Louise muốn nói thêm nhưng Irina đã ngăn lại. Có vẻ như cô ấy nhận ra rằng tôi muốn kết thúc cuộc trò chuyện. Nhạy bén đấy. Đây có phải là kỹ năng cô ấy tự lĩnh ngộ sau khi trở thành bạn của nhân vật chính?
“Hẹn gặp anh lần sau.”
Sau khi nói gì đó như ‘Hẹn em lần sau’, tôi nhìn sang Erich. Thằng nhóc là em trai của tôi, tôi nên trò chuyện với thằng bé nhiều hơn.
“Ở học viện có rất nhiều thứ để làm. Hi vọng em có thể cải thiện bản thân khi ở đây.”
Tất nhiên, tôi chưa từng đến học viện nên tôi éo biết mấy thứ để ‘làm’ đó là cái gì. Khốn nạn thiệt chứ.
Nói xong, khi tôi quay người lại và định đi về phía tòa nhà chính thì nhìn thấy một chàng trai tóc vàng đang được rất nhiều người bao quanh. Tôi vừa chạm mặt với nhân vật chính và em trai tôi. Nếu giờ tôi còn gặp người đó, tôi cảm thấy tinh thần tôi khó mà chịu đựng nổi.
* * *
Erich thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy Carl rời đi. Cậu ấy lau đi giọt mồ hôi đang chảy trên trán. Cậu ấy không ngờ mình sẽ gặp anh trai ở học viện. Càng tệ hơn, có lẽ hắn ta sẽ ở lại đây trong một thời gian dài.
Louise nhận thấy Erich có điểm lạ thường. Sắc mặt cậu ấy tái mét, mồ hôi chảy không ngừng. Chỉ cần liếc mắt cũng đủ để nhận thấy Erich đang có chuyện. Sẽ thật kỳ lạ nếu cô không hỏi thăm cậu ấy.
“Erich, cậu ổn chứ? Cậu bị đau ở đâu à?”
“À, ừ. Tớ không sao đâu, đừng lo lắng.”
Erich cười ngượng ngịu, thực tế là cậu ấy không ổn chút nào. Gặp mặt Carl khiến cậu ấy cảm giác bản thân như một con chuột nhỏ đang đối mặt với một con rắn.
Không như cậu ấy, Carl giống hệt với bố của họ. Hắn ta có mái tóc cùng đôi mắt đen tuyền. Giọng nói trầm thấp khiến sự hiện diện của hắn như một áp lực vô hình đè nặng lên Erich. Erich thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt mỗi khi nói chuyện với hắn ta.
‘Cứ mỗi lần mình tưởng bản thân đã thích ứng là áp lực ấy lại tăng lên.’
Có lẽ là do dần trưởng thành hơn mà Erich càng có thể nhận biết được những gì bản thân trước đây không thể thấy từ vấn hào quang ấy. Carl là người có thể tỏa ra áp lực trên mỗi bước chân của hắn ta. Họ có thật sự là anh em ruột được cùng bố mẹ sinh ra?
Thật ra, không phải toàn bộ thời gian đều như thế này. Khi Erich vẫn còn là một đứa trẻ. Tuy không thân nhưng ít nhất hai anh em cũng có thể coi như gia đình. Họ như bao cặp anh em bình thường khác. Carl vẫn là một đứa trẻ trầm tình, cho đến ngày hắn ta đột nhiên bất tỉnh vào năm 16 tuổi.
Khi đó, cả gia tộc như đảo lộn. Người thừa kế gia tộc Bá Tước mất ý thức không rõ nguyên do. Bầu không khí quanh nhà nghiêm trọng đến mức bất kỳ ai chỉ cần có chút quan hệ đến chuyện này đều có khả năng đầu lìa khỏi cổ. Rất may, hắn ta đã sớm tỉnh lại, nhưng kể từ ngày đó, hắn như trở thành một người khác.
Carl vốn là một người trầm tính và rụt rè nay đã trở nên hướng ngoại hơn. Erich cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cậu chỉ nghĩ là do hắn vừa tỉnh lại sau khi đạp nửa bước sang thế giới bên kia nên có lẽ việc hắn ta thay đổi là điều dễ hiểu. Nhưng dù cậu ấy đã cố nghĩ theo hướng tích cực nhất có thể, thì ngay sau sinh nhật 17 tuổi của Carl, cậu đã không còn có thể thấy hình bóng của Carl trước đây xuất hiện nữa.
Mỗi khi đi làm về, khuôn mặt của Carl đều mang vẻ bơ phờ, và từ một thời điểm nào đó, hắn đã không về nhà nữa. Khoảng thời gian đó quá dài để nghĩ rằng hắn ta chỉ đơn giản quá bận rộn với công việc. Lần đầu tiên cậu gặp lại Carl sau khoảng thời gian ấy, hắn chẳng có biểu cảm gì ngoại vẻ mệt mỏi.
Hai năm sau khi Carl trở thành công chức, khi Erich đã 15 tuổi, hắn ta lần nữa trở về nhà. Cả gia tộc trở nên xôn xao khi nghe tin người thừa kế của gia tộc đã trở về. Erich không thể quên được vẻ ngoài của Carl lúc ấy.
"Làm tốt lắm. Con đúng là niềm tự hào của gia tộc Krausius.”
Cha của Carl và Erich. Gia chủ của gia tộc Krausius, người mà cậu có chút lúng túng khi gọi người ấy là cha. Ông là thuộc hạ trung thành của Hoàng Đế. Một quý tộc tài giỏi và là một lãnh chúa tốt bụng. Nhưng ông ấy không phải là một người cha tốt.
Ông chỉ coi hai đứa con trai của mình như những đối tượng sẽ kế thừa cái danh Krausius. Ông chỉ coi bọn họ như những quân cờ được sử dụng với mục đích trợ tá cho Hoàng Đế và Đế Quốc. Ông nuôi dưỡng bọn họ vì mục đích khiến họ trở nên hữu ích, nhưng ông ấy chưa từng thể hiện bất kỳ tình cảm hay sự quan tâm nào đối với bọn họ. Gia chủ là loại người như vậy.
Nhưng khi Carl quay về sau một thời gian dài, gia chủ đã hiện ra một nụ cười rạng rỡ. Cả những người hầu lâu năm trong dinh thự cũng chưa từng thấy gia chủ có biểu cảm như vậy. Chỉ có Carl trầm mặt như thể không quan tâm và bình tĩnh trả lời.
“Con chỉ làm những gì bản thân phải làm thôi.”
Gia chủ có vẻ rất hài lòng với câu trả lời đó.
Chỉ sau khi gia chủ rời đi, Erich mới có thể đến gặp Carl. Dù không quá thân thiết, nhưng họ vẫn là anh em. Đáng lẽ cậu phải cảm thấy vui khi gặp lại người anh trai chia cách lâu ngày, nhưng Erich chỉ cảm thấy ớn lạnh bởi ánh mắt Carl nhìn cậu.
Ánh mắt ấy hệt như ánh mắt của gia chủ. Đó không phải ánh mắt để nhìn người thân, mà chỉ là ánh mắt để kiểm tra xem cậu đã trưởng thành đến mức nào.
Carl vỗ nhẹ vai Erich vài cái rồi rời khỏi đó. Sau khi bị bỏ lại một mình, Erich đứng hình tại đó trong một lúc.
Đã hai năm kể từ ngày đó. Lần này, đôi mắt của Carl vẫn giống hệt như khi đó.
* * *
'Em ấy đã trưởng thành rồi.'
Tôi dùng một con đường khác để trở lại tòa nhà chính sau khi thấy chàng trai tóc vàng. Sau một lúc tôi mới có thời gian để ngẫm lại Erich đã trưởng thành đến mức nào. Chỉ mới mười ngày sau lễ khai giảng mà thằng nhóc đã bị nhân vật chính nắm trong lòng bàn tay. Nghe hơi tội, nhưng nhìn thằng nhóc trông vẫn khỏe mạnh chán.
Tôi cảm thấy hơi tiếc cho Erich. Một gia chủ không làm tròn trách nhiệm của một người cha. Một người mẹ không dám lên tiếng về cách gia chủ nuôi dạy con trai của mình. Và tôi, một người đã đoạt đi cơ thể của anh trai thằng nhóc. Vì có bộ ba này, nên thực tế có thể coi Erich đã tự thân trưởng thành.
Lúc tôi nhập vào cơ thể này, Erich chỉ mới 12 tuổi. Từ thời điểm đó trở đi, Erich về cơ bản đã phải học cách tự đứng vững trên đôi chân của mình. Năm đầu tiên, tôi có thể chút ít chăm sóc cho em ấy vì chúng tôi sống chung dưới một mái nhà. Nhưng từ khi trở thành công chức, tôi không thể làm thế nữa.
Sau khi trở về từ phương Bắc, thấy em ấy trưởng thành rất nhiều, lòng tôi không khỏi đau thắt. Có vẻ thằng nhóc cảm thấy khó xử vì đã lâu không gặp lại người anh trai này. Thằng nhóc chỉ biết đừng tại chỗ cùng vẻ mặt bỡ ngỡ.
Hôm nay, tôi lại lần nữa cảm động khi thấy em trai mình đã trưởng thành đến thế nào. Tôi lần nữa đặt tay lên vai em ấy, nhưng cơ thể thằng nhóc lại trở nên căng cứng. Như đã đoán trước, một gia đình nên sống cùng nhau và gặp nhau thường xuyên. Thằng nhóc khó xử khi gặp anh trai là điều hiển nhiên.
'Mình nên tận dụng chuyến công tác này để gặp Erich thường xuyên hơn.'
Nếu Erich biết được suy nghĩ của Carl, cậu sẽ lâm vào phân giữa ‘trốn khỏi học viện’ và ‘tận hưởng cuộc sống học đường cùng Louise’.
Mặt khác, Carl sẽ rất ngạc nhiên nếu biết được Erich mỗi lần nhìn vào mắt hắn đều khiến cậu nhớ đến đôi mắt của gia chủ.
Cặp anh em này đều có những suy nghĩ có thể gây tổn thương tinh thần lớn cho người kia...
Oppa chắc không cần giải thích đâu ha