Dịch: R1ne
~
"Nè, cậu đã nghe gì chưa? Hình như cô ấy lại được tỏ tình nữa rồi đấy."
Vào một buổi sáng mùa xuân, Sedaka Souta đã nghe thấy một giọng nói vui vẻ khi cậu đang nghịch điện thoại ở góc lớp học.
Khi ngước lên, cậu đã thấy một nhóm con gái đang trò chuyện rôm rả gần phía trước. Đúng kiểu loại chuyện thường thấy──chuyện về tình yêu.
"Ehh, lại nữa à? Bao nhiêu lần rồi ấy nhỉ? Cô ấy cũng từ chối anh ta rồi, đúng không?"
"Gần như là vậy. Tớ nghe nói số chàng trai cô ấy từ chối đã vượt quá con số một trăm rồi."
"Không đời nào, điều đó hoàn toàn là phóng đại~! Có lẽ chỉ khoảng năm mươi là cùng."
"Haha, vẫn nhiều quá rồi~"
Cuộc trò chuyện của họ vang lên những tràng cười giòn giã. Khi con gái nói chuyện kiểu này, hầu như lúc nào cũng là về chuyện tình cảm của người khác.
...Mình hiểu rồi.
Vào thời điểm đó, Souta đã đoán được họ đang nói đến ai.
Suy cho cùng, tại trường trung học phổ thông Honami Metropolitan—một ngôi trường khá ổn nằm ngoài trung tâm thành phố—chỉ có duy nhất một cô gái đã từ chối vô số lời tỏ tình từ các chàng trai thôi.
Và cô gái đó tình cờ học cùng lớp với Souta—Lớp 2-B.
── Trượt.
Ngay lúc đó, cửa lớp học mở ra và sự im lặng bao trùm cả căn phòng.
Người xuất hiện là một nữ sinh đơn độc.
Mái tóc đen dài óng ả, đôi mắt to tròn, đường nét thanh tú vẫn còn lưu lại chút nét trẻ con, làn da trắng mịn như tuyết. Tuy vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng cô lại sở hữu thân hình quyến rũ với những đường cong thanh thoát. Toàn bộ ngoại hình và dáng vẻ của cô toát lên một sức hút thầm lặng khiến cô nổi bật—một vẻ đẹp không thể chối cãi, thường được cho là dễ thương nhất trường.
Fujishiro Noa.
Đó là tên cô ấy.
Ánh mắt của mọi người đều tự nhiên hướng về phía cô ngay khi cô bước vào.
Nhưng rồi, một trong những cô gái đang buôn chuyện trước đó đã bước thẳng đến chỗ của cô.
"Chào buổi sáng, Fujishiro-san! Bọn tớ vừa nói chuyện về cậu đấy!"
Và cứ thế, cô ấy thản nhiên tiết lộ rằng họ đã buôn chuyện. Ngay cả những cô gái khác cũng có vẻ bất ngờ.
"Chào buổi sáng. Thật vậy sao?"
Noa hơi nghiêng đầu, mang một vẻ bình tĩnh, điềm đạm. Đúng lúc đó, một cô gái khác vội vã chạy đến.
"Khoan đã, cậu thực sự định nói chuyện này với cô ấy sao?"
"Đừng lo lắng về chuyện đó. Tớ chỉ muốn làm rõ mọi chuyện thôi."
Cô gái hắng giọng rồi quyết định lao vào.
"Nè Fujishiro-san, nghe nói gần đây cậu được Yamauchi-senpai ở câu lạc bộ bóng đá tỏ tình phải hông? Và cậu đã từ chối anh ấy ngay tại chỗ? Tớ có thể hỏi tại sao không?"
Yamauchi-senpai được cho là át chủ bài của đội bóng đá và là một anh chàng điển trai─một trong những chàng trai siêu nổi tiếng. Tất nhiên, họ đã tò mò tại sao một người như anh ta lại bị từ chối dễ dàng như vậy.
Ngay cả khi cái tên phổ biến như vậy được nhắc đến, Noa vẫn trả lời mà không hề thay đổi nét mặt.
"Tôi không có hứng thú. ──Thành thật mà nói, tôi thậm chí còn không nhớ người đó là ai."
Dã man.
Lời nói của cô ấy hoàn toàn cộc lốc và vô cảm. Những cô gái đang huyên thuyên trước đó đều sững sờ.
Yep... mình đã đoán là chuyện này sẽ xảy ra.
Nhìn từ xa, Souta khẽ thở dài trong lòng, có phần bực bội.
Cậu đã từng chứng kiến cảnh tượng tương tự này diễn ra vài lần trước đây.
Noa vẫn luôn như vậy - khi được hỏi về tình yêu, cô chỉ trả lời một cách hững hờ. Cô ấy hoàn toàn không hứng thú với những chủ đề lãng mạn mà hầu hết con gái đều thích, và điều đó luôn khiến những người xung quanh cô bối rối.
Nhưng lần này, phản ứng của mọi người lại hoàn toàn khác với những gì Souta mong đợi.
Thoát khỏi trạng thái choáng váng, các cô gái đồng thanh thốt lên "Ooooh~" đầy ấn tượng và thậm chí còn bắt đầu vỗ tay.
"Fujishiro-san, cậu ngầu quá đi! Ước gì tớ cũng được như vậy~!"
"...Cảm ơn."
Cô gái đặt câu hỏi có ánh mắt lấp lánh như sao, trong khi Noa trông thật sự ngạc nhiên.
Có lẽ trong năm qua, cô đã xây dựng được hình ảnh theo hướng nào đó trong mắt các bạn nữ.
Fujishiro Noa chính là kiểu người như vậy—một người không quan tâm đến tin đồn tình cảm, một người phớt lờ những lời tỏ tình ngay cả từ những chàng trai hot nhất, một người có cách nói chuyện hơi khác thường và thái độ lạnh lùng.
Tóm lại là, mọi người đã chấp nhận Noa là một người có chút khác biệt—và đón nhận điều đó.
Sự thay đổi đó tốt hay xấu cũng chẳng quan trọng. Chuyện tình cảm cứ thế mà thăng hoa từ đó.
"Nhưng mà, giờ chúng ta đã học năm hai rồi á. Nếu không sớm có bạn trai thì chẳng phải hơi nguy hiểm sao? Năm sau là thi đại học rồi."
"Chính xác. Người ta nói tuổi mười bảy là độ tuổi đẹp nhất của tuổi trẻ~!"
"Haha, giờ còn ai nói thế nữa à? Nhưng nói thật tớ bắt đầu thấy hoảng rồi đấy. Năm nay phải hành động thôi, nếu không thì tiêu đời! Như một thiếu nữ, cậu biết đấy!? Cậu có thấy như thế không, Fujishiro-san?"
"…………"
"Fujishiro-san? Hellooo?"
Noa vẫn im lặng, không phản ứng gì ngay cả khi có người gọi cô, và rời khỏi cuộc thảo luận nhóm ấy.
Sau đó, cô bước tới và ngồi vào chỗ ngồi thường lệ của mình—hàng cuối cùng ở cạnh bên cửa sổ, ngay bên cạnh Souta.
"Chào buổi sáng, Souta."
"Ừm, buổi sáng tốt lành, Noa."
Noa chào cậu bằng tên, và Souta cũng đáp lại một cách bình thản.
Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến đám con gái xung quanh reo lên đầy phấn khích. Noa nổi tiếng là hiếm khi nói chuyện với con trai, nhưng có một ngoại lệ rõ ràng—và việc được tận mắt chứng kiến rõ ràng là rất thú vị đối với họ.
Mặc dù hơi khó chịu vì tiếng ồn, Souta vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện với Noa.
"Cậu đang ở giữa cuộc thảo luận đó. Rời đi có thực sự ổn không vậy?"
"Không vấn đề gì. Dù sao thì tớ cũng không bao giờ có ý định để ý kiến của người khác ảnh hưởng đến mình."
"Ừ, nhưng dù sao thì, ít nhất cậu cũng có thể giả vờ thân thiện hơn một chút chứ?"
"Không cần thiết. Chỉ cần cậu hiểu tớ là đủ rồi."
Ngay khi Noa bình tĩnh nói ra điều đó, sự căng thẳng trong phòng dường như tăng vọt.
Cảm nhận được sự chú ý xung quanh, Souta cố tình cao giọng hơn một chút.
"Cậu nói thế thì mọi người sẽ hiểu lầm mất. Chúng ta chỉ là bạn thuở nhỏ thôi, nhớ không?"
Đúng như anh đã nói, Souta và Noa là bạn thời thơ ấu .
Họ đã quen biết nhau hơn mười năm, và gia đình họ rất thân thiết - đến mức có thể nói họ gần như là người nhà. Đó là lý do tại sao Noa chỉ thân thiết với Souta đến thế.
"Tớ không quan tâm nếu họ hiểu sai ý tớ."
"Thật tuyệt khi không phải lo lắng về việc người khác nghĩ gì~"
"Vẫn thái độ lạnh lùng như cũ. Đừng cố giấu đi sự ngượng ngùng của mình quá mức thế."
"Đừng nói những lời khiến tớ khó trả lời thế chứ! Ý tớ là, nếu cậu chọn thời điểm và địa điểm thích hợp hơn, có thể tớ đã phản ứng tốt hơn rồi!"
"Được thôi, tớ không thèm quan tâm đến cậu nữa đâu Souta."
"Nếu cậu nói thế với vẻ mặt hờn dỗi kịch liệt như vậy, nghe giống như chúng ta vừa cãi nhau như một cặp tình nhân vậy…"
Noa giận dữ quay đi.
Souta đã cố gắng giữ bầu không khí vui vẻ, nhưng nỗ lực của cậu hoàn toàn phản tác dụng. Giờ thì trông giống như một cuộc cãi vã của một đôi tình nhân thật. Mặt tích cực là, nó khiến những người xung quanh phải lùi lại.
Khi đã có khoảng trống xung quanh, Souta quay lại và lặng lẽ quan sát dáng vẻ của Noa.
Đôi mắt to, rõ nét, hàng mi dài, sống mũi thanh tú và đôi môi mềm mại─nét mặt thông minh và điềm tĩnh của cô toát lên vẻ đẹp thanh thản có thể khiến bất kỳ ai cũng phải dừng chân ngoái nhìn.
Trời ơi… cô ấy thực sự quá dễ thương khi cô ấy im lặng.
Dù họ có là bạn thuở nhỏ, nhưng được một cô gái như cô đối xử tử tế như vậy─được cảm thấy đặc biệt─cũng chẳng tệ chút nào. Những gì cô ấy nói lúc nãy về việc cậu che giấu sự xấu hổ của mình... à thì, cô ấy không sai. Thực ra, cô ấy nói trúng tim đen của cậu.
──Tóm lại, Souta đã yêu người bạn thanh mai trúc mã của mình, Fujishiro Noa.
Cậu thậm chí còn không biết chuyện này bắt đầu từ khi nào. Cậu chỉ vô tình nhận ra vào một ngày rằng cậu đã thích cô mất rồi.
Nhưng cậu không có ý định tỏ tình.
Đây chính là cô gái đã từ chối vô số anh chàng đẹp trai. Rõ ràng cô ấy không hứng thú với chuyện tình cảm. Và dù Souta có thân thiết với cô, thì cảm giác vẫn giống như gia đình hơn—cậu không thể nào tin được cô sẽ thích cậu theo cách đó.
Và nếu cậu tỏ tình, mọi thứ sẽ thay đổi. Nếu cô từ chối cậu, họ không thể quay lại như trước được nữa.
Cậu không muốn điều đó. Ở bên cạnh Noa mới là điều quan trọng nhất đối với cậu.
Đóa hoa trên đỉnh núi. Cô ấy là vậy. Ngay khi Souta định quay mặt đi—
"...Thanh xuân."
Noa lẩm bẩm một cách đột ngột.
"Hả?"
Souta chớp mắt bối rối trước câu nói bất ngờ. Noa dường như nhận ra điều mình vừa nói và nhanh chóng quay sang cậu.
"Ai đó đã nói thế."
"Ồ, ý cậu là chuyện tuổi mười bảy tràn ngập niềm vui và phấn khích ấy à? Tớ đoán năm hai cũng giống như một bước ngoặt vậy - cậu gần như đã trưởng thành rồi. Nhưng xét theo ngữ cảnh thì họ chắc chắn đang nói về chuyện tình cảm. Đừng nói với tớ là... cậu đột nhiên cũng hứng thú với chuyện đó đấy nhé?"
"Nó chỉ xuất hiện trong một bộ manga tớ đọc hôm nọ. Tớ chỉ tò mò thôi."
Đáng ngạc nhiên là Noa lại có rất nhiều sở thích trong nhà như manga, anime và games.
Nhưng mà… liệu đó chỉ là tưởng tượng của cậu, hay là cô có vẻ hơi bối rối khi nói điều đó?
"Ừm, tớ đoán sẽ rất lạ nếu đột nhiên cậu lại vướng vào chuyện tình cảm."
"Nói thế thì thô lỗ quá đấy nhé. Tớ chẳng quan tâm đến đám thường dân đâu."
"Ahaha, xin lỗi, xin lỗi. Dù sao thì cậu cũng chỉ là một cô gái bằng tuổi tớ thôi mà nhỉ."
"Nghe cứ như mấy người trung niên kỳ quặc vậy."
"Vậy thì tớ phải nói gì đây?! Thật sự đấy, cậu lúc nào cũng có sẵn câu trả lời.”
"Dù sao thì, tớ chỉ—thôi, thôi kệ đi."
Cuộc trò chuyện của họ đột ngột dừng lại khi giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp.
Có lẽ nhận thấy Souta trông có vẻ hơi bối rối, Noa mỉm cười yếu ớt và hạ giọng.
"──Hôm nay tan học, tớ có chuyện muốn nói. Đợi tớ ở lớp nhé."
"Hả? Ồ—ừm, được rồi."
Souta giật mình, đáp lại một cách yếu ớt nhưng Noa dường như không bận tâm lắm. Cô chỉ đơn giản quay mặt về phía trước phòng học.
Với thời điểm của câu nói đó, thật khó để không bắt đầu suy đoán mọi việc theo hướng hơi lạc quan.
Tuy vậy, sự ngạc nhiên của Souta chỉ kéo dài trong chốc lát. Đây không phải lần đầu tiên Noa làm điều gì đó theo ý thích. Nhiều khả năng, đó chỉ là một việc đơn giản─có thể cô được một giáo viên gọi đến và cần sự giúp đỡ của cậu, hoặc cô muốn cậu giúp dọn dẹp hay đại loại thế.
Tuy nhiên, vẫn còn một điều đọng lại trong tâm trí cậu.
Đôi má ửng hồng của Noa, cứ như thể cô đang xấu hổ, dù chỉ một chút thôi.
...Không đời nào, phải không?
Gạt bỏ suy nghĩ đó, Souta cũng hướng sự chú ý về phía trước.
Có lẽ chẳng có gì cả - chỉ là một khoảnh khắc bình thường khác trong thói quen thường ngày của họ.
Đó là điều Souta tự nhủ, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cậu đã thực sự tin rằng chỉ cần cậu giữ kín tình cảm của mình thì sẽ không có gì thay đổi giữa cậu và Noa.
──Ít nhất là vào thời điểm đó.
◇
Cuối cùng thì giờ tan học cũng đã đến.
Souta đã không thể tập trung trong giờ học hoặc giờ giải lao, liên tục bị phân tâm bởi những lời trước đó của Noa, nên khoảnh khắc này dường như đã trôi qua rất lâu rồi.
Sau khi công việc dọn dẹp hoàn tất, hầu hết học sinh đã ra về. Chỉ trong vài phút, lớp học đã vắng tanh.
Giờ đây chỉ còn hai người họ ngồi dưới ánh nắng vàng của hoàng hôn.
Noa, người đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, liếc nhìn về phía cậu.
"Cuối cùng chúng ta cũng được ở riêng."
"Ừm, đúng rồi... Tớ đoán là vậy."
Giọng cô vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng má cô lại ửng hồng lên rõ rệt. Vẻ mặt cô cũng có vẻ hơi cứng nhắc—không chỉ vì ánh hoàng hôn.
Nhận ra điều đó, Souta cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Sự căng thẳng đang dần lấn át lấy cậu.
Khi Noa thở phào nhẹ nhõm và đứng dậy, Souta theo phản xạ cũng đứng lên.
Một sự căng thẳng kỳ lạ bao trùm giữa họ.
Tắm mình trong ánh nắng chiều, mái tóc dài óng ả của Noa lấp lánh sắc cam hoàng hôn dịu nhẹ. Cô vén tóc ra sau tai, gò má vẫn còn ửng hồng, và nhìn thẳng vào mắt Souta.
"Có điều tớ muốn nói với cậu. Đúng hơn là... điều tớ muốn cậu lắng nghe."
Biểu cảm và giọng nói của cô nghiêm túc hơn thường lệ—đến nỗi Souta chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Thấy vậy, Noa dường như đã lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng, cô ấy cũng lên tiếng.
"Chỉ là hỏi cho một người bạn thôi, nhưng..."
C-Chờ một chút…
Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu của Souta là: Liệu đây có phải là chuyện về chính Noa không?
Suy cho cùng, câu nói "Chỉ là hỏi cho một người bạn thôi" là một kiểu nói kinh điển. Mọi người dùng nó để che giấu sự ngượng ngùng khi nhắc đến chuyện riêng tư, hoặc để nói chuyện thoải mái mà không tỏ ra ích kỷ. Nó gần như là một câu sáo rỗng.
Đó là lý do tại sao Souta lại trả lời bằng giọng trêu chọc để cố gắng xoa dịu căng thẳng.
"Cậu nói vậy, nhưng đây không thực sự không phải chuyện của cậu sao?"
"K-Không phải vậy! Tớ nói cho cậu biết, chuyện này không liên quan đến tớ, tớ chỉ hỏi hộ một người bạn thôi! Vậy nên hãy nghe cho kỹ, được không?"
Sự phủ nhận bối rối của Noa thật tuyệt vọng.
Cảm thấy hơi tội lỗi, Souta nhẹ gật đầu với cô.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Noa lại mở miệng.
"──Vậy thì, chỉ là hỏi hộ một người bạn thôi, nhưng... cô ấy có thể đang yêu cậu đấy."
"...Hả?"
Souta phát ra một âm thanh ngớ ngẩn, cậu há hốc miệng và đứng im tại chỗ.
Những gì cô ấy nói quá bất ngờ, não cậu không thể xử lý được.
Đứng trước mặt cậu, khuôn mặt Noa trông còn đỏ hơn lúc trước.
Nói một cách đơn giản: "người bạn" này được cho là thích cậu, nhưng toàn bộ câu chuyện được mở đầu bằng câu "chỉ muốn hỏi hộ một người bạn", thường có nghĩa là—ừm…
"Đ-Đợi đã, ý cậu là cậu thích tớ á!?"
"Sao cậu lại vội vàng kết luận như thế!? Tớ chưa bao giờ nói là liên quan tớ cả! Tớ có nói thế bao giờ đâu!?"
Noa hét lại, toàn bộ khuôn mặt cô đỏ bừng dữ dội.
Nhưng Souta không dễ dàng bỏ qua chuyện đó.
"Vậy thì đó là ai? Ý tớ là, cậu có thể tưởng tượng được cảnh ai đó xin cậu lời khuyên về tình yêu không? Tớ thì không thể."
"Miễn bình luận. Tớ không nói gì cả. Tớ sẽ không phản bội lòng tin của bạn bè."
Câu trả lời đó đã được dự đoán trước. Nếu cô ấy định nêu đích danh người đó, cô đã không bắt đầu bằng câu mơ hồ "chỉ hỏi hộ một người bạn" ngay từ đầu.
Trong trường hợp đó, Souta chỉ còn một lập luận duy nhất.
"Hơn nữa, tớ không có ý khoe khoang đâu, nhưng thực sự là tớ không nghĩ ra cô gái nào có thể có tình cảm với tớ! Vậy nên nếu tớ thu hẹp danh sách bằng phương pháp loại trừ, người duy nhất còn lại là cậu đấy, Noa—và điều đó thực sự rất hợp lý!"
"Ồ... cậu nói thế mà mặt mũi trông tỉnh bơ. Có lẽ đây là lời khoe khoang ảo tưởng nhất mà tớ từng nghe đấy."
"Đó là sự thật, vậy thì tớ còn có thể nói gì nữa?! Tớ cũng chẳng có gì để chứng minh với người bạn thuở nhỏ của mình lúc này cả!"
Noa đáp lại bằng ánh mắt mang vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn.
Tuy nhiên, cậu cảm thấy lập luận của mình hoàn toàn có lý.
Mặc dù vậy, Noa vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, rõ ràng là đã không hài lòng.
"Dù sao thì, bất kể cậu có nghĩ gì, đây chỉ là tớ hỏi hộ một người bạn thôi. Vậy nên hãy trả lời tớ đi—cậu có muốn nghe lời khuyên hay không?"
Noa luôn bướng bỉnh với những chuyện kỳ lạ nhất. Rõ ràng, đây là một trong những lần như vậy. Cô sẽ không chịu nhượng bộ.
Vì vậy, Souta không còn cách nào khác ngoài cách lặng lẽ gật đầu.
"Được rồi, được rồi. Tớ sẽ tiếp tục và coi như cậu chỉ đang hỏi hộ một người bạn thôi."
"Cảm ơn. ...Nhưng sao cậu lại cười toe toét thế? cậu làm tớ sợ quá đấy."
Ồ—có vẻ như niềm vui đã lóe lên trên khuôn mặt cậu.
Mặc dù họ đồng ý coi đó chỉ là lời mời kết bạn , nhưng trong suy nghĩ của Souta, phép tính đã tự động được giải quyết: bạn = Noa . Làm sao cậu có thể không vui được cơ chứ?
Suy cho cùng, điều đó có nghĩa là Noa có tình cảm với cậu. Chắc chắn, cô chưa bao giờ thể hiện điều đó trước đây, nhưng nếu chỉ là cô chưa bao giờ thành thật về điều đó… thì điều đó thực sự khá đúng với cô.
Đó là lý do tại sao Souta lại như đang ở trên chín tầng mây. Cảm xúc của cậu dâng trào, và nụ cười ngớ ngẩn trên khuôn mặt cậu thật khó mà kìm nén.
"Sooouuutaaa?"
"Hả!? Xin lỗi, xin lỗi, tớ chỉ hơi quá hào hứng khi nghĩ rằng có một cô gái ngoài kia thích tớ thôi."
"Vậy là ngay cả cậu cũng thấy hứng thú với chuyện đó à?"
Noa lẩm bẩm những lời đó với vẻ mặt phức tạp.
Souta không thể nào chịu được vẻ mặt u ám của cô nên cậu quyết định tiếp tục câu chuyện.
"Nhưng tại sao cậu lại quyết định nói chuyện này với tớ?"
"À thì, tớ đang giúp đỡ người bạn này và có vài điều tớ muốn hỏi cậu."
"Nó là gì?"
"──Souta, gu con gái của cậu là gì?"
Cô ấy trông có vẻ vô cùng lo lắng khi hỏi.
Sự căng thẳng trong giọng nói của cô ảnh hưởng đến cậu, và Souta vô tình cũng trở nên căng thẳng theo.
Mình đâu thể thốt ra "Noa là gu của tớ" ở đây được đâu…?
Sự tự tin ban đầu của cậu đã tan biến. Giờ đây khi cậu là người trả lời, một ý nghĩ khó chịu chợt lóe lên trong đầu cậu.
──Nếu mình sai thì sao?
Nếu người bạn này thực sự tồn tại thì sao? Nếu Noa không hề thích cậu thì sao?
Nỗi sợ hãi đó đã làm giảm hoàn toàn sự tự tin của cậu.
"...Tớ đoán là một người tốt bụng?"
"Wow. Câu trả lời vô ích."
"Ugh, tha cho tớ đi mà! Tớ không ngờ cậu lại đột nhiên nhắc đến chuyện tình cảm! Hơn nữa tớ cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm! Tớ chưa chuẩn bị tinh thần cho chuyện này!"
Ngay cả khi cậu cố gắng tự bào chữa, Noa vẫn trừng mắt nhìn cậu với đôi mắt lim dim, vô cảm.
Ừm, câu trả lời đó tệ thật. Cậu cần phải cố gắng hơn nữa.
"Ngoài ra, ừm... một người mà tớ có thể ở bên mà không cảm thấy căng thẳng, tớ đoán vậy."
"Ừm, tớ hiểu rồi."
Noa có vẻ thích thú khi bắt đầu ghi chép trên điện thoại.
Câu trả lời như vậy hoàn toàn nằm trong phạm vi thông thường của loại câu hỏi này.
Sau đó Noa thở dài và nói,
"Thật lòng mà nói, hiện tại bạn tớ nói rằng cô ấy thậm chí còn không nằm trong tầm ngắm của cậu về mặt tình cảm—thậm chí dù chỉ là một chút xíu—nên cô ấy vẫn chưa đủ can đảm để tỏ tình. Nhưng mà... trong tình huống như vậy, cậu nghĩ cô ấy nên làm gì? Những điều gì sẽ khiến một chàng trai như cậu bắt đầu coi cô ấy là con gái?"
Cách cô ấy kéo dài cụm từ "không một chút nào" khiến nó nghe như thể cô nghĩ cậu là một kẻ vô cùng ngốc nghếch.
Đợi đã… cô ấy thực sự đã gợi ý nhiều đến vậy sao?
Suy nghĩ đó đã hoàn toàn làm cậu mất tập trung.
"Ý tớ là, đó là một câu hỏi khá nhạy cảm khi hỏi ai đó..."
"Được rồi, cứ trả lời như một người bình thường đi. Bất cứ điều gì hiện ra trong đầu cậu."
"À, nếu chúng ta đang nói về điều mà hầu hết con trai có thể nhận thấy... có lẽ là một sự khác biệt về tính cách? Ví dụ, nếu một cô gái vốn trầm tính bỗng nhiên ăn mặc nữ tính hơn hoặc thể hiện một khía cạnh khác của bản thân—điều đó có thể khiến một chàng trai nhìn cô ấy dưới một góc nhìn mới."
"Một khoảng cách về tính cách à... hiểu rồi. Điều đó có ích đấy."
Noa có vẻ hài lòng với câu trả lời và cất điện thoại vào túi, bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.
"Vậy thôi sao?"
"Chuẩn rồi."
"Nghiêm túc?"
"Nghiêm túc."
Theo hướng cuộc trò chuyện của họ, cậu đã mong đợi cô sẽ hỏi tiếp một câu hỏi sâu sắc như, "Cậu có đang thích ai không?" Nhưng rõ ràng là thời gian hỏi đáp đã kết thúc.
Souta không có ý định tỏ tình hay gì hôm nay cả, nhưng cách mọi chuyện kết thúc khiến cậu cảm thấy không được thỏa mãn một cách kỳ lạ.
Tuy nhiên, Noa lại quay sang cậu với nụ cười e thẹn—rõ ràng là rất vui—và nói,
"Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay. Tớ đã hiểu rõ hơn mình nên làm gì bây giờ rồi, nên tớ nghĩ mình sẽ ổn thôi. Cùng về nhà thôi."
"O-Oh. Chắc chắn rồi."
Có lẽ là vì bây giờ cậu coi cô là người mà đã thích cậu, nhưng nụ cười thường ngày của người bạn thuở nhỏ hôm nay lại trông dễ thương lạ thường.
Tim đập thình thịch, Souta khoác túi lên vai và bước về phía cửa.
Rồi đột nhiên, Noa—người đang đi trước vài bước—bỗng quay lại—
"Ú òa~."
Và rồi cô vén gấu váy của mình và nhấc nó lên một chút.
"──!?"
Cặp đùi trắng của cô ló ra từ bên dưới lớp vải.
Đúng như ý nghĩa của từ này: nhanh như chớp.
Ánh mắt của Souta ngay lập tức dán chặt vào nơi đó, và trí tưởng tượng của cậu liền lấp đầy phần còn lại.
Nhưng cũng nhanh chóng như vậy, cô để váy mình rơi xuống.
"...Cái quái gì vậy?"
Vẫn còn choáng váng, Souta trừng mắt nhìn Noa. Noa đáp lại cậu bằng một nụ cười tinh nghịch.
"Đúng như cậu nói, 'khoảng cách' khá hiệu quả, phải không?"
"Cậu... cậu vừa làm tổn thương đến trái tim trong sáng của một chàng trai đấy!?"
"Heh. Chắc là cậu dễ tính hơn tớ nghĩ."
"Kuh… Tớ thề, một ngày nào đó tôi sẽ trả đũa cậu vì vụ này!"
Cậu vẫn chưa biết phải trả đũa bằng cách nào, nhưng cậu quyết tâm sẽ trả đũa cô.
Tuy nhiên, thực tế là Noa đã quyết định diễn giải “khoảng cách” theo cách này …
Sự tương phản giữa thái độ lạnh lùng thường ngày của cô và hành động trêu chọc, hơi táo bạo đó—
Đúng vậy. Có lẽ đây thực sự là khoảng cách hoàn hảo.
"Souta, trông mặt cậu có vẻ hơi biến thái đấy."
Noa nhìn cậu với ánh mắt vô cảm—mặc dù cô là người bắt đầu mọi chuyện ngay từ đầu.
"Cậu có thể trách tớ à? Dù sao thì tớ cũng chỉ là một nam sinh cấp ba thôi."
"Vậy ngay cả khi đó là bạn thuở nhỏ của cậu, cậu vẫn có những suy nghĩ như vậy sao?"
Cô ấy lại mỉm cười khi nói điều đó.
Và không thể nào nhầm lẫn được—cô ấy trông thực sự rất hạnh phúc.
"Cho dù chúng ta đã quen nhau từ lâu, nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân, cậu hiểu ý tớ mà…"
"Hmm~? Vậy sao~?"
Vẫn đang trêu chọc, Noa ngân nga một cách tinh nghịch. Souta thở dài mệt mỏi rồi đi theo cô ra khỏi lớp.
Họ sánh bước bên nhau trên con đường về nhà lúc hoàng hôn.
Đi được một đoạn ngắn, họ thấy một cửa hàng tiện lợi. Khoảng năm phút sau, họ đến một con đường ven sông.
Bờ sông này vẫn luôn là địa điểm quen thuộc của Souta và Noa.
Gần đó, một nhóm học sinh tiểu học đang ném đá và chơi đùa bên bờ nước. Vẫn còn hơi sớm để gọi là mùa hè, nhưng bọn trẻ đã mặc áo ngắn tay và quần đùi, tràn đầy năng lượng.
"Trời ạ, học sinh tiểu học thực sự không bao giờ cạn kiệt năng lượng."
"Có lẽ cậu nên đi nên tham gia cùng các em ấy."
"Ừm không, cảm ơn. Chắc chắn là tớ sẽ chỉ bị đối xử như một món đồ chơi thôi."
"Đừng lo. Tớ chắc chắn mấy em ấy sẽ chào đón cậu như một người quen thôi."
"Cảm ơn Noa. Giờ thì tớ đã hiểu rõ cậu nghĩ gì về tớ rồi."
“Giữ được tâm hồn ngây thơ rất quan trọng mà.”
Noa ưỡn ngực đầy tự hào, như thể cô vừa nói được điều gì đó rất sâu sắc.
Haiz... Yep. Trở lại bình thường rồi.
Khi cô hỏi cậu về tình yêu ngày hôm qua, Souta đã thoáng nghĩ có lẽ Noa cuối cùng cũng đã trưởng thành.
Nhưng nhìn thấy cô ấy trở lại bình thường như thế này… lại mang đến cảm giác an ủi lạ lùng.
Nếu một trong hai người thú nhận, mối quan hệ của họ chắc chắn sẽ thay đổi. Souta có thể kìm nén cảm xúc của mình, nhưng nếu đó là cảm xúc của Noa, thì sẽ không thể tránh khỏi. Và nếu thời điểm đó đến - Cậu sẽ phải đối mặt trực diện với nó.
"Souta?"
"Hmm, có chuyện g—whoa, sát quá!?"
Trong lúc đang đắm chìm trong những suy nghĩ, Souta đột nhiên nhận ra Noa đang nghiêng người và nhìn chằm chằm vào mặt mình.
Cô đứng quá gần khiến cậu giật mình và theo bản năng quay mặt đi.
Đây chính là mặt trái của việc quá nhạy cảm với việc Noa có thể thích mình. Nói thẳng ra là cậu gần như không thể nhìn thẳng vào mắt cô.
"Cậu nhìn đi chỗ khác kìa. Ngượng à?"
"cậu đứng quá gần rồi đó. Với lại, mặt cậu cũng đỏ nữa."
"Vậy thì tớ đoán là chúng ta hòa nhau rồi."
"Được thôi, tùy cậu nói."
Trái tim cậu không thể chịu đựng thêm được nữa. Cảm xúc đang dần lấn át đi lý trí, Souta không chắc mình có thể tiếp tục cư xử bình thường với cô nữa hay không.
Từ thời điểm đó, cuộc trò chuyện chìm vào sự im lặng dễ chịu cho đến khi họ đến ngã tư hình chữ Y quen thuộc.
Đèn đường và cột gương ở ngã ba đánh dấu nơi họ thường đi theo những con đường riêng biệt.
Vì Noa không phải là người dậy sớm vào buổi sáng nên họ luôn đi học riêng—nhưng sau giờ học, việc cùng nhau đi bộ về nhà cho đến tận đây đã trở thành thói quen của họ.
"Được rồi, hẹn gặp lại vào ngày mai."
"V-Vâng... hẹn gặp lại."
Noa vẫy tay nhẹ, má cô vẫn còn hơi ửng hồng—và chỉ cần nhìn thấy thế thôi cũng đủ khiến tim Souta loạn nhịp.
Cậu đoán chắc mình cũng trông như vậy, mặt đỏ bừng. Với nụ cười ngượng ngùng trên môi, cậu quay người và bắt đầu bước đi.
"Souta."
Cậu vừa đi được vài bước thì nghe tiếng cô gọi với từ phía sau. Cậu từ từ quay lại, thấy Noa vẫn đứng đó—mặt vẫn đỏ bừng, hai tay nắm chặt như đang cố lấy can đảm.
"...Cảm ơn cậu. Tớ thực sự rất vui vì cậu đã lắng nghe tớ."
Cô nói nhẹ nhàng như tiếng thì thầm, rồi quay lưng lại với cậu.
Lạnh lùng và kín đáo, nhưng đôi khi lại xa cách—đó chính là Noa mà ai cũng biết. Nhưng vào những lúc như thế này, cô ấy lại có thể nghiêm túc đến bất ngờ. Sự khó đoán đó... có lẽ chỉ là do Souta thiên vị bạn thuở nhỏ, nhưng cậu lại thấy nó vô cùng đáng yêu.
Sau khi chia tay, Souta tiếp tục đi một mình xuống phố dưới bầu trời đêm.
"...Được rồi, chúng ta hãy cùng xem chuyện gì sẽ xảy ra nào."
Cậu lẩm bẩm những lời đó với tiếng thở dài—một nửa cam chịu, một nửa lại hy vọng.
Thình. Thịch…
Nhưng ngay cả lúc này, tim cậu vẫn đập thình thịch.
Mối quan hệ giữa cậu và Noa có thể sắp thay đổi—và tùy thuộc vào cách mà cậu nhìn nhận, đó có thể là một cơ hội thực sự.
Ít nhất thì đó chắc chắn là bước ngoặt đối với cậu.
Đó là lý do tại sao, hơn bao giờ hết, cậu muốn chắc chắn rằng mình đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Mang theo cảm giác vừa mong đợi vừa lo lắng, Souta lặng lẽ đi về nhà.