Cứ như thế rồi cũng đến ngày thi cuối cùng.
Ba tiếng đồng hồ phải vật nhau với 3 môn, nhưng kết quả thì cứ sao sao ấy.
Có lẽ là không ăn điểm liệt đâu, nhưng tôi không nghĩ là có thể lấy được điểm trung bình.
“Thế nào rồi?”
Shiina đến bắt chuyện khi tôi đang ôm đầu.
“Nếu như hôm qua không dành chút thời gian dư thừa cho cô thì có lẽ đã làm tốt hơn rồi……”
“Học nhồi nhét trong một đêm thì sẽ chẳng ra gì đâu.”
“Đừng có nói đạo lý này nọ giùm. Cơ mà còn cô thì sao? Bài thi đầu tiên sau khi đến trường này thế nào? Phạm vi kiểm tra chắc là khác so với trường trước, chẳng phải cũng khá là vật vã à?”
“Đừng có xem thường tôi được chứ? Tôi chỉ có học với đọc sách thôi đấy.”
“Đấy chẳng phải là điều cô nên nói với vẻ mặt vênh váo đâu……”
Tôi muốn bảo hãy dừng nói mấy cái chuyện cười tự làm khổ bản thân đi vì nó khó mà để tôi phản ứng lại lắm, nhưng về trường hợp của Shiina thì trông như cô ấy sẽ không nói ra mấy cái chuyện chọc cười đâu. Cô ấy nói ra như là điều hiển nhiên vì đó là chuyện thường nhật của cổ mà.
“……Mà~, nếu như cậu có phải thi lại thì tôi sẽ theo kèm cậu học. Tôi cũng có trách nhiệm khi để cậu theo tôi vì sự tình của bản thân mà……Với lại, b-, bọn mình là bạn bè đấy nhé.”
Phù thủy vừa quay mặt đi, vừa nói nhanh.
Nói thật được cô ấy vừa ngại ngùng vừa nói như vậy cũng khiến tôi trở nên ngượng nữa, nên tôi muốn cổ thôi đi.
“……P-, phải ha. Là bạn bè của nhau mà ha.”
“……Đ-, đúng thế. Bất đắc dĩ nhưng cũng đã trở nên như thế rồi.”
“……,”
“……,”
Cả hai chúng tôi im lặng. Cái bầu không khí khiến tôi không muốn nán lại này là gì đây? Muốn chạy trốn ghê luôn ấy chứ.
Mà tôi muốn cổ đừng gợi lại cho tôi nhớ chuyện hôm qua. Phun ra hết những lời cực kỳ là xấu hổ ấy thật tình chẳng muốn nhớ lại chút nào cả. Muốn xóa dòng ký ức ở phía bên kia ghê ấy. Buổi sáng lúc thức dậy, xấu hổ đến mức mà tôi đã lăn ra khỏi phòng. Độ hưng phấn lúc đó đúng là đã quái lạ mà.
Cái gì mà ‘tôi sẽ có thể trở thành anh hùng duy nhất của cô’ chứ. Bị ngu hả trời?
Con nhỏ này cũng bị ngốc khi nghiêm túc nghe mấy câu nói trông có vẻ chẳng mấy dễ chịu đó sao?
“……Mà, cô không cần phải lo, tôi không có thi lại đâu. Có lẽ thế.”
“……Th, thế à? Vậy thì tốt quá. Quả nhiên là cậu không ngốc đến mức như thế đâu ha.”
“Đừng có cà khịa một cách tự nhiên như thế coi!”
Khi tôi đáp trả lại những lời nói chua choa của Shiina thì cô ấy há hốc mồm.
“A……Phải, ha. Xin lỗi. Bạn bè, không phải là thứ như thế……đâu nhỉ?”
Shiina hỏi tôi với giọng điệu không chút tự tin.
“Không, nếu nói như thế thì có lẽ cũng như thế đó không chừng……”
Cũng có nhận xét cho rằng cà khịa nhau khiến người ta thân thiết hơn.
“???”
Do tôi nói mơ hồ quá nên Shiina nghiêng đầu trông khó hiểu.
Shiina có lẽ không biết cách tiếp xúc với bạn bè bình thường.
Ở tiền thế do toàn xây dựng những mối quan hệ lạnh nhạt mà cô ấy bất giác nói ra những lời chua chát. Để ngăn điều đó lại mà cô ấy đeo lớp mặt nạ của một học sinh ưu tú, làm được cái thái độ thẹn thùng như thế kia. Từng câu chữ cũng khiến cổ bối rối nên hành động đáng ngờ kia cũng chẳng còn cách nào khác.
“……Tôi không biết đâu. Bạn bè, thì nên làm thế nào mới được vậy.”
Cứ như mọi khi thì tôi cũng chẳng bận tâm đâu.
Vì mối quan hệ dễ chịu ấy được gọi là bạn bè, sẽ dung thứ cho nhau như mọi khi.
Tuy đơn giản nói như thế nhưng có lẽ sẽ chẳng thể nào một người vụng về như Shiina hiểu được chăng.
“Được rồi, Shiina. Cũng vừa kết thúc kỳ thi rồi, cùng nhau đi chơi đi.”
“……Cùng nhau, đi chơi?”
“Phải. Tôi sẽ chỉ cho cô biết cách để tiếp xúc với bạn bè.”
“Cụ thể thì phải làm gì?”
“Cái gì cũng được. Đi mua sắm này, đi hát Karaoke này, đi chơi Bowling này, hay là chỉ cùng nhau đi dùng bữa là được. Chơi thả ga, xóa tan sự bực tức từ kỳ thi nào.”
“……Như thế, có cần thiết là phải đi cùng nhau không?”
“Oi.”
Chính là ở cái điểm này đấy.
“Thay vì đến một mình thì hai người sẽ vui hơn mà đúng chứ? Tuy là tôi nghĩ sẽ chỉ khó xử khi đi cùng với người lạ. Nhưng những người có thể nghĩ được như vậy chẳng phải được gọi là bạn bè à?”
……Ủa mà hình như mình lại nói ra những câu đáng xấu hổ giống như là hôm qua thì phải?
Tôi chẳng muốn sản xuất ra hàng loạt mấy cái ký ức đen tối đâu, nhưng dù gì cũng đã đến nước này rồi.
Thử hỏi làm sao mà không phải là ký ức đen tối khi nói nào là anh hùng, nào là phù thủy kia chứ.
“……Đi chơi với tôi nhé.”
Chỉ là, chúng tôi là học sinh cao trung. Là thời kì được nói là cao điểm của tuổi thanh xuân.
Cái được gọi là thanh xuân có lẽ vừa đủ với một chút cảm xúc xấu hổ……Cứ nghĩ là như thế đi.
“Phải ha……”
Shiina nở nụ cười, một nụ cười thật tươi mà tôi chưa từng thấy qua một lần ở tiền thế.
“Vậy, xin nhờ cậu nhé.”
◆
—Chính vì thế mà chúng tôi đã đi Karaoke.
“Nè, nè~ Godou.”
“……Gì đấy? Mà nói chung tôi biết cô muốn nói gì rồi.”
Shiina đang trở nên cứng nhắc.
Nếu hỏi tại sao thì,
“Ôi cha~, lâu lắm rồi mới đến Karaoke nhỉ!”
“Phải ha. Nhưng mà nói gì thì nói mỗi khi kết thúc kỳ thi chẳng phải hay đến đây à?”
“Vừa đủ làm tinh thần thoải mái lên mà. Mau chóng hát đê.”
Hina, Yuuka và cả Shinji lần lượt nói.
Phải, ở đây ngoài 2 chúng tôi ra còn có 3 con người này nữa.
Sau lúc đó, khi trở nhà một lần rồi thì tôi và Shiina định đi hát Karaoke, nhưng giữa chừng thì gặp Shinji và Yuuka, cũng hiếm khi có dịp nên kết quả là Yuuka cũng gọi luôn Hina và giờ thành ra thế này.
“……Không được hả?”
“K-, không phải là không được hay gì.”
Ờ thì tôi đã nghĩ Shiina có lẽ sẽ hồi hộp, nên tôi có một chút đắn đo.
“……Mấy đứa này cũng đã lo lắng cho cô mà. Bảo là dạo dần đây trông cô lạ đấy.”
Tôi nói như thế thì cử động của Shiina chợt dừng hẳn.
“……Thật chứ?”
“Ờ. Nên là cho bọn họ thấy bản thân cô khỏe khoắn đi. Không biết là cô đang nghĩ thế nào chứ tôi dám chắn là bọn này đang xem cô là bạn của mình đó.”
“Ể……ểể? Bạn bè, có thể dễ dàng kết được với nhau như thế sao?”
Tôi gõ nhẹ vào trán của Shiina.
Khi tôi đang nói chuyện như thế với Shiina thì bị thằng Shinji thụt nhẹ vào vai.
“Trông vẫn thân với nhau như mọi khi hen?”
“Thân……có lẽ đã thành như thế rồi ha.”
“Hể~?”
Khi tôi thật lòng nói thế thì thằng Shinji nở nụ cười nham hiểm trông rất vui.
Cảm giác trông như sắp bị tấn công bởi những câu hỏi phiền phức nên tôi cầm trên tay cái micro. Kế hoạch tác chiến là dẹp mấy cái câu hỏi đó bằng hát hò. Nói thật là tôi chẳng có tự tin khi hát lắm nhưng cũng chẳng phải là dở.
“Bài thi của cậu làm thế nào Mai-chan?”
“A, tớ……có thể nói, là, được tàm tạm nhỉ……”
Shiina thì trong lúc đó đang có cuộc trò chuyện khó mà diễn tả được với đám Hina.
Cô ấy có đang nghĩ sẽ mở rộng cuộc trò chuyện ra chỉ với như thế không……Ờ thì có lẽ ngay từ đầu chắc cũng chẳng cố mở rộng đâu. Cơ mà tôi có cảm giác cổ đang nghĩ nếu như nói chuyện một cách vô ích thì sẽ gây phiền phức cho đối phương.
Tâm tính khó mà cứu nhỉ. Chỉ là, tôi nghĩ để khắc phục được sự sợ hãi đối với người khác hay sự thiếu cương quyết của bản thân là tăng những cơ hội như thế này, tích cóp những cuộc trò chuyện nhỏ nhặt lại.
Tôi vừa nghĩ như thế và hát xong thì Hina hưng phấn nói「Tiếp theo là tui nhé!」và cầm lấy chiếc mirco. Thứ hiển thị trên màn hình là một bài hát thần tượng đang thịnh hành gần đây.
“Yuuka cũng cùng hát với tớ đi!”
“Được thôi~. Mà tớ chỉ có thể hát điệp khúc thôi đó.”
Vừa nghe cuộc trò chuyện, tôi hướng đến drink bar để giải khát cho cổ họng.
Tôi vừa uống Soda, vừa quay trở về thì,
“……Oi, đang làm cái gì đấy?”
Shiina đang cứng nhắc ôm lấy cái máy tablet.
Khi tôi bắt chuyện thì cổ nhỏ tiếng hỏi lại.
“……P-, phải làm sao mới được?”
“Chẳng phải làm sao gì hết, đến Karaoke thì không phải chỉ có hát thôi à……?”
“……Tôi, đâu có biết hát.”
“Thế tại sao mẹ lại nghĩ là đi Karaoke thế hả……”
Trong số nhiều lựa chọn mà tôi đưa ra thì người chọn đi hát Karaoke chính là Shiina.
“Tại tôi nghĩ là nó tốt hơn mấy trò vận động như là Bowling hay gì đó……”
“……Ra là vậy ha. Mà cô đâu phải hoàn toàn không nghe nhạc mà đúng chứ?”
“Nếu là nhạc cổ điển thì có nghe đó.”
“Thế thì có lẽ khó trong việc chọn bài ha……”
“Mà từ đầu thì……Cái máy này, tôi có biết làm sao để xài đâu.”
“Từ chuyện đó á……Cô sử dụng được smartphone nên chắc đâu có mù gì về máy móc đâu đúng chứ. Chẳng phải bằng cách nào đó sẽ biết dùng à?”
Tuy là nói vậy nhưng tôi chỉ cho Shiina dùng cái máy tablet.
Nhỏ này thông minh mà, nên dễ dàng nhớ ngay.
“……Vậy rồi, nếu được thì có thể hát chớ?”
“……Ư~n. Đã từng nghe trên tivi rồi, nếu là ca khúc mà tôi có thể xoay sở được thì……”
Phù thủy nói thế và liệt kê ra những bài hát thịnh hành lúc xưa.
“Được rồi, lấy bài đó đi. Tuy cũ mà hay, giai điệu hoài niệm nên chắc mọi người ai cũng biết đến.”
“……Cậu đang xem thường tôi hay sao ấy nhỉ? Có thật là ổn chứ?”
“Không có đâu mà. Vốn dĩ đi đến tiệm Karaoke thì hát mấy bài mình thích là được.”
Sẽ có một số nhóm bắt ép hát những bài sôi nổi mà mọi người biết đến, nhưng với số thành viên bây giờ thì chắc sẽ không có bầu không khí đó đâu. Ngay từ đầu thì mọi người đều biết Shiina dở trong chuyện tiếp xúc với người khác mà, có lẽ sẽ không ép buộc cổ cái gì đâu.
“Này này đằng kia! Nghe tui hát đàng hoàng đi chứ!”
“Đang nghe đây đừng lo.”
“V-, vâng! Kirishima-san hát hay quá!”
“Ể? Thế à? Cảm ơn cậu!”
Tôi nhún vai khi thấy Hina thẹn thùng trông như rất vui.
“Oi Shiina. Nịnh nọt có lúc sẽ làm tổn thương người khác đó.”
“Đừng có nói mấy chuyện dư thừa coi!”
“Ể!? T-, tớ không có định như thế……”
Shiina trở nên hấp ta hấp tấp. Tôi nhìn Hina đang cười khổ rồi đưa cho bả cái tablet.
“Oi Hina, nếu như nhập bài này vào, bà cùng hát với Shiina nhé.”
“Ể? Tất nhiên là được! Mà ngạc nhiên thật ta. Shiina-san mà cũng nghe những bản như thế này nhỉ.”
“Ahaha……Tớ nhớ mang máng thôi, xin hãy giúp đỡ nhé.”
“Tớ cũng không biết có thể hát được mấy bài hát cũ không, cơ mà hiểu rồi!”
Cuộc trò chuyện thật vụng về, nhưng dần dần Shiina cũng đang bắt đầu chớm nở tính tích cực rồi.
Trong lúc tôi đang âm thầm an tâm thì thằng Shinji đi rót cola về và ngồi xuống bên cạnh.
“Ngon lành rồi hen.”
Nó thẳng thắn nói. Tôi bằng cách nào đó hiểu được ý câu đấy, nhưng mà vẫn giữ im lặng.
“Tuy là tao chẳng biết đã xảy ra chuyện gì nhưng mà nói chung là nhỏ có vẻ trở nên khỏe khoắn rồi.”
Ánh mắt của Shinji đang hướng về Shiina ngồi lặng lẽ cầm micro bằng hai tay.
Tôi trót cười khi mà chuyện cô ấy chưa quen bị phát hiện. Khó mà nói cổ đang đồng điệu với lại nhạc. Nhưng mà, khi được Hina hỗ trợ thì Shiina đã hát trông rất vui vẻ.
“……Nào, là về chuyện gì chứ.”
“Thì, tao không cố hỏi sâu đâu.”
Thằng Shinji nhún vai làm tôi chẳng hiểu sao lại có cảm giác như đang bị nó nhìn thấu hết tất cả vậy.
Kết cuộc thì dù có nói là anh hùng đã cứu lấy thế giới hay gì đó đi nữa, nếu đã chuyển kiếp rồi thì chẳng còn liên quan gì. Tôi chỉ là một đứa nam sinh cao trung. Thậm chí nội tâm của bạn cùng lớp còn không thể hoàn toàn hiểu được kia mà.
“Sắp nghỉ hè rồi ha.”
Ngồi kế cạnh thằng Shinji, Yuuka nói bằng giọng trông rất hào hứng.
“Nếu được thì mọi người cùng nhau đi biển đi. Cả Shiina-san nữa, nhé?”
“Cái đó thì cậu đi hỏi chính chủ đi chứ.”
Tôi chỉ tay vào Shiina đang mãi say sưa hát mà không nghe thấy gì, sau khi Yuuka chớp chớp đôi mắt thì nói「ra cũng như thế ha」. Thì đương nhiên mà, tôi đâu phải là người bảo hộ của Shiina hay gì đâu.
Tiếng ca tràn ngập cả căn phòng.
Khó có thể nói là nó hay, nhưng Hina thì hưng phấn và Shiina thì lại cố gắng hết mình.
—Phù thủy không thể trở nên hạnh phúc, à.
Nói điều ngu xuẩn. Bản thân bây giờ thử ngoái lại nhìn xem có thể nói được điều tương tự lần nữa không.
Shiina của bây giờ đang chơi đùa với mọi người, với bạn bè của mình rất vui.
“……Đi du lịch ở đâu đó đi nhỉ?”
“Ừm ừm! Cũng hiếm có dịp vậy thì mình cùng nhau đi biển đi!”
Nếu đi biển thì dường như quang cảnh Shiina bị đuối nước hiện ngay trước mắt.
Vấn đề của con nhỏ này chất đầy như núi mà.
“……T-, thế nào? Tôi, hát có dở không?”
“Ửm? Ờ thì, nếu nói dở thì dở thật.”
“Sao cơ!? Đã thế thì, thôi, không hát nữa thì hơn……”
“Này nhé……”
Tôi thở dài khi Shiina thất vọng.
Cuộc đời của con nhỏ này quá sức tệ để có trong tay hạnh phúc bình thường.
Khiến tôi trở nên muốn ôm đầu luôn ấy chứ……Nhưng mà dù thế, tôi đã trở thành bạn với con nhỏ này.
Đáng tiếc là tôi đã thề sẽ làm cho con nhỏ này trở nên hạnh phúc mất rồi.
Thế cho nên chắc chắn kể từ bây giờ, dù nói này nói nọ đi nữa tôi sẽ luôn cố gắng, để bảo vệ lấy nụ cười trông như đóa hoa nở rộ này.
Trông nó phiền phức khó tả—nhưng cũng là một tương lai đầy thú vị đấy chứ.
◆
Một lúc nào đó và tại đâu đó, Phù Thủy cất câu hỏi.
“Liệu khi gặp gỡ theo cách khác nhau, mối quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ thay đổi chứ?”
Một lúc nào đó và tại đâu đó, Anh Hùng đáp lại cô.
“Có lẽ chẳng có gì thay đổi cả. Chính xác là——Trừ khi cả cách chào đời cũng chẳng thay đổi nhé.”
〈Hết〉