Sang thứ hai đầu tuần.
Ba ngày diễn ra kỳ thi cuối kỳ đã bắt đầu.
Trong thời gian này hoạt động các câu lạc bộ sẽ dừng lại, tất cả học sinh đều phải chuyên tâm vào kỳ thi. Mà thực tế thì có rất nhiều học sinh tận dụng việc giải thoát từ câu lạc bộ để chơi đùa lêu lỏng.
“……Hà~”
Tôi bất giác thở dài. Tâm trạng thế nào đi nữa cũng chả tốt lên được.
Những cảm xúc bồn chồn không thể chuyển hóa thành lời này cứ mãi cuộn xoáy trong lồng ngực.
Thằng Shinji đi đến cạnh tôi rồi thoải mái hỏi.
“Sao thế Godou? Không làm được bài đến thế kia à?”
“Thế mày làm được à?”
“Haha, nói gì đấy——Thế qué nào lại có chuyện đó.”
“Mày khỏe khoắn ghê hen……”
Yuuka mà nghe thấy lời khẳng định của Shinji thế nào cũng chết lặng cho xem.
Tôi nhún vai thì thằng Shinji sau khi cười nhẹ rồi nó kể cảm tưởng thật sự.
“Ờ thì ngoài toán ra thì chẳng thành vấn đề. Tao nghĩ môn toán cũng chẳng ở ngưỡng sắp dính điểm liệt đâu.”
“Tao cũng giống mày thôi. Mà môn lý hơi ảo một chút.”
Các môn ngày đầu tiên là văn học hiện đại, toán, vật lý.
Môn nào cũng chỉ có thể diễn tả kết quả dựa vào lượng học vấn cả. Mà tôi nghĩ chẳng đến mức điểm liệt đâu, nhưng cảm giác điểm nó dưới mức trung bình. Cũng chịu thôi vì tôi có đang học hành là mấy đâu.
“Nếu thế thì tại sao lại thở dài trông ưu uất thế kia?”
Có tiếng bước chân, và thằng Shinji quay mặt đi khỏi chỗ này.
“Quả nhiên là Shiina Mai hả?”
“……”
“Trúng tim đen rồi à?”
Ai biết. Tôi hiện đang đắn đo về chuyện của phù thủy ư?
Nguyên nhân của cảm xúc phức tạp này có dính dáng đến phù thủy sao?
『……Bây giờ là sao? Cơ thể của tôi làm sao mà bộc lộ ra bất ổn được chứ?』
Tôi chợt nhớ lại những lời đó của phù thủy.
Nhưng mà, tôi có cảm giác……nó chẳng liên quan đến cảm xúc bồi hồi này.
Bởi vì, bây giờ tôi chẳng có lý do gì để lo lắng cho phù thủy cả. Một đứa chẳng phải là anh hùng hay là gì đây chẳng phải là bạn của cổ……Ngược lại chẳng có ý nghĩa gì khi lo lắng cho kẻ thù của mình ở tiền thế cả.
Thế cho nên tôi suy nghĩ một cách logic rằng sự ưu uất của tôi không liên quan gì đến phù thủy. Chắc chắn là như thế.
Khi tôi đang suy nghĩ như thế thì thằng Shinji lẩm bẩm.
“Mà, nói chung, tao với lại Yuuka trông chẳng thể làm gì được.”
“Mày nói gì đấy……?”
“Nhỏ đó đang đau khổ chuyện gì chăng. Tuy tao không biết lý do nhưng trông như sắp tự sát đến nơi ấy.”
Lời nói đó của nó.
Khiến tôi bất giác dừng chân lại.
“Mày đang nghĩ chỉ mỗi một mình bản thân là nhận ra thôi sao?”
Shinji lại tiếp tục.
“Do muốn làm gì đó mà tao với Yuuka đã cùng lên kế hoạch học nhóm chẳng hạn, nhưng lại phản tác dụng ha. Bọn tao đã nghĩ nguyên nhân đang gây đau khổ cho nhỏ đó là do ràng buộc các mối quan hệ ở trường trước, nhưng dường như còn có nguyên nhân căn bản hơn nữa.”
“Shinji……”
“Nếu là mày thì sẽ hiểu mà đúng chứ?”
Shinji vừa nói, vừa tỏa ra bầu không khí như thể cuối cùng vẫn chỉ là vấn đề của người khác.
“Rất tiếc là những người dưng như bọn tao vẫn chưa thể tìm hiểu sâu hơn được.”
Sau đó thì thằng Shinji không nói gì hơn nữa.
Cứ im lặng, chẳng biết từ lúc nào mà bọn tôi đã ra đến bãi đậu xe đạp.
Mái nhà che chắn ánh nắng mặt trời nên hơi mát được một chút. Tuy vậy nhưng vùng trán đã thấm đẫm mồ hôi.
“……Shiraishi, kun. Phiền cậu chút được chứ?”
Từ đằng sau, tôi nghe được cách gọi chẳng thân quen bằng một giọng nói quen thuộc.
Tôi quay lại thì phù thủy đã đứng ở đó. Có lẽ do Shinji ở đó nên cô ta mới gọi như thế.
Nhắc mới nhớ, hôm nay là ngày dùng phất ma thuật điều trị cho phù thủy.
“Vậy nhé, ngay mai gặp lại. Nhớ học hành cho kỳ thi đấy.”
“……Ờ. Mai gặp lại.”
Thằng Shinji hiểu được bầu không khí hay sao mà nó leo lên xe đạp của mình và lướt qua cạnh tôi.
Tôi được làn gió không nóng cũng chẳng mát vuốt đôi gò má.
Khi quay lại thì phù thủy đang nhìn tôi nhưng đầu thì hơi cúi xuống.
“……,”
Cả tôi và phù thủy đều đang im lặng. Ngày hôm kia do cãi nhau mà trở nên khó xử.
Nhưng mà, cứ im lặng ở đây cũng chẳng giải quyết được gì cả.
“……Vậy thì, mình đi thôi.”
Khi tôi giục thì phù thủy gật đầu và đi theo đằng sau.
“……?”
Cách đi đó có gì đó không đúng.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy phù thủy đang đi loạng choạng.
Sự khác biệt lớn đến nỗi dù không phải tôi mà là một một đứa sắc bén cũng sẽ nhận ra.
Nhìn thế nào đi nữa trông như thể trạng của cô ta rất xấu. Rõ ràng là đang đứng trông đau đớn mà.
Mấy hôm trước, thậm chí nếu tôi không quan sát cẩn thận cũng sẽ không nhận ra sự khác biệt nhỏ ấy, vậy mà sự biến đổi đột ngột này là gì đây? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với lại phù thủy chứ?
“……Oi. Cô làm sao thế?”
Sau khi cho mượn bờ vai thì tôi nhận ra.
Nếu như nó không phải là biến đổi đột ngột, mà là chỉ dần dần không thể giấu đi được những bất ổn thì sao?
Nếu là như thế, tôi cũng đã biết được lý do tại sao trong một lúc không nhận ra được tình trạng bất ổn của phù thủy rồi.
“……Về chuyện gì?”
Phù thủy dường như biết được ý trong câu tôi hỏi, vậy mà hỏi ngược lại tôi như thế.
“Không phải ‘về chuyện gì’. Cô, nhìn thế nào cũng—”
“—Giả sử như, có gì đó bất thường đi chăng nữa, cũng chẳng liên quan gì đến cậu mà đúng chứ?”
Khi được nói như thế thì tôi chẳng còn gì để nói nữa.
Chúng tôi cho đến cùng chỉ là kẻ thù từ tiền thế, và bây giờ chỉ là mối quan hệ tương trợ lẫn nhau.
Không có lý do gì để tìm hiểu sâu hơn về sự tình cá nhân của phù thủy.
Phải. Tôi không tìm ra được lý do.
“……Không, nếu như là do ảnh hưởng của việc trị liệu lời nguyền, chắc chắn là nó có liên quan. Về chuyện thanh tẩy lời nguyền của cô, tôi và cô có mối quan hệ hỗ trợ lẫn nhau mà.”
Sau một hồi do dự thì, tôi nói ra lời đã vắt óc suy nghĩ.
Tôi còn chẳng biết là có cần thiết vắt óc suy nghĩ ra những lời đó hay là không nữa.
“……Phải nhỉ. Lý luận đó là đúng đắn. Nên tôi sẽ nói là không có ảnh hưởng gì trong việc trị liệu lời nguyền cả. Ngày hôm trước tôi cũng đã nói rồi đúng chứ? Sự bất ổn của cơ thể tôi vốn dĩ đã có lộ tuyến định sẵn rồi.”
Sau đó phù thủy không nói gì nữa cả.
Đi bộ trên con đường đến nhà mà chẳng nói lấy một câu.
Tôi thì lúc đó cũng chẳng thể nói được gì. Cũng chẳng có gì mà mình nên nói.
—Có thật sự thế này là ổn không? Trong đầu tôi cứ âm vang lại chỉ mỗi câu nói ấy.
◆
—Thử nhớ lại.
Cậu ta lúc nào cũng như thế cả. Cậu ta lúc nào cũng là một người anh hùng.
Gray = Hundret đã từng chỉ là anh hùng với người khác.
Cậu ta tuy đã tuyên bố là không cứu tôi, nhưng đó rõ ràng đã là để cứu lấy tôi.
Vào lúc đó. Gray đã sử dụng phương pháp không cứu tôi để cố gắng cứu lấy tôi.
Chỉ như thế thôi thì tôi biết chứ. Chỉ có mỗi cậu ta là không nhận ra thôi.
Thế nên cậu ta bị giáo hội hành hình.
Phải chịu trách nhiệm trên toàn thế giới về đại tội tiếp tay cho phù thủy.
“……Thật là một gã anh hùng ngu ngốc.”
Chỉ có thể nói là ngốc khi mà thậm chí cố gắng cứu lấy kẻ thù của thế giới.
Cậu ta, quá đỗi so với sự tồn tại của anh hùng. Cậu ta, đang hy sinh quá nhiều cho vai trò của bản thân.
Đấy là tự làm tự chịu. Cậu ta cố gắng quá liều và bị giết khi cố cứu một người như tôi. Từ đầu thì tôi chẳng nhớ là mình mong muốn chuyện đó, chẳng có lý do gì để đồng cảm cái chết của cậu ta cả.
Chắc chắn là không có một lý do gì để buồn cả.
Ngược lại, tôi biết rằng mình đang căm hận cái sự ngu ngốc ấy.
Khi nhận ra thì nước mắt đã chảy rồi.
Bản thân tôi cũng không biết tạo mình lại đang khóc.
Lúc đó, tôi đang bị đội quan tinh nhuệ của giáo hội truy đuổi, biết được tin Gray đã chết là do được bọn lính tinh nhuệ đó cho hay. Trông như là bọn hắn không có đang nói dối.
Nếu hỏi tại sao thì là vì cả những phất ma thuật sư tinh nhuệ được sinh ra từ「Kế hoạch tác thành anh hùng」đó cũng cảm thấy đau buồn cho người anh hùng Gray đã từng là đồng đội và đặt hy vọng vào bị tử hình.
Chính vì thế tôi biết được đó chẳng phải là sự dối trá.
Tôi đã dao động cùng cực. Đã chẳng có lý do gì để dao động rồi vậy mà.
Bị đâm khi sơ hở và rồi nhận lấy vết thương chí mạng. Tôi nhận ra rằng mình đã không còn được cứu nữa.
Thế cho nên tôi đã dồn hết sức mạnh cuối cùng để dịch chuyển đến anh hùng và thực hiện ma thuật chuyển sinh.
Tôi biến thi thể đã lìa đầu của anh hùng thành biển máu về chết ở bên cạnh cậu ấy.
Tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Chỉ vì người đàn ông này mà mình khá là bị chi phối.
Một tên đàn ông phiền phức cho đến cùng chỉ toàn làm những chuyện chẳng mong muốn.
Tên ngốc tốt bụng như thế này, tôi không thể chấp nhận cách mà cậu ta chết thế này được.
Thế nên ở kiếp sau tôi muốn cậu ta sống hạnh phúc, vứt bỏ đi cái vai trò anh hùng.
Tất nhiên cũng là một cách để thanh tẩy lời nguyền của tôi nữa, nhưng lý do lớn nhất để tôi chuyển sinh tên đàn ông này sang dị giới là vì ước nguyện đó. Tôi không thể tha thứ khi Gray cứ chết thế này được.
Vậy mà lúc gặp lại, tên đàn ông này vẫn còn đang bị trói buộc vì đã từng là anh hùng ở tiền thế. Dù ở một đất nước hòa bình thế này, với tên đàn ông này với tư cách là anh hùng vẫn cứ tìm kiếm người gặp khó khăn, người đang khóc thảm.
Vừa cầu cho không có, mà nếu có thì sẽ tìm cho ra bằng được nữa.
“……Với cách sống đó thì làm sao mà hạnh phúc được chứ.”
Đúng thật là một tên đàn ông ngu ngốc, cố muốn cho bản thân trở nên bất hạnh.
Thế cho nên lần này—Tôi đã thề rằng phải làm cho tên đàn ông này được hạnh phúc.
Nhưng mà, ở thế giới này tôi không thể sống nếu như không được Gray giúp đỡ.
Để lảng đi sự thật đó mà tôi đã sử dụng lý do rằng cậu ta chẳng thể cứu được tôi ở tiền thế. ‘Trở thành sự tình như thế này trách nhiệm là vì cậu đã không giết tôi’. Thực tế thì đó cũng là sự thật.
Nhưng mà, sự hợp lực đó, và tình trạng cơ thể tôi bất ổn không liên quan với nhau.
Trạng thái bất ổn của cơ thể của tôi từ đầu đã nằm trong phạm vi dự đoán. Vì chuyển kiếp, nên đương nhiên sức kháng lời nguyền của cơ thể cũng sẽ thay đổi. Ở tiền thế thì chỉ do cơ thể tôi có sức kháng lời nguyền cao bất thường mà thôi.
Đến mức dù cho có một thân chịu cái lời nguyền có thể nguyền rủa cả thế giới, cơ thể giống như là chẳng có đau đớn gì vậy.
Tóm lại là, cơn đau này vốn dĩ là hình phạt mà tôi nên nhận lấy.
Nỗi đau linh hồn bị lời nguyền xâm thực chẳng thể nói ra, từ lúc còn nhỏ khi mà chưa thức tỉnh được ký ức của tiền thế, thường thì ý thức tôi đã rất mông lung. Cứ không rõ nguyên nhân mà nhập viện, khiến cho ba mẹ trở nên lo lắng mất. Do thường có nỗi đau do lời nguyền xâm thực nên tôi lúc ấy đã chẳng biết đau đớn nó mang khái niệm như thế nào nữa. Đó đã từng là những ngày bình thường với tôi.
Sau đó thì nhìn thấy giấc mơ ở tiền thế, dần dần nhớ lại được ký ức, và mỗi ngày đối với tôi như là đang gặp ác mộng vậy.
Dù nghĩ thế nào đi chăng nữa nó đã là cơn ác mộng.
Lúc đó tôi còn chẳng muốn tin rằng, mình là nhân vật chính trong giấc mộng đó.
Nhưng mà, khi lớn lên rồi tôi buộc phải tin nó, nhớ lại cách sử dụng chú thuật và ma thuật, và đã nhớ lại kỹ thuật không làm cảm nhận cơn đau, hay là ma thuật làm dịu nó.
Và rồi khi trở thành học sinh trung học năm 3, tôi để cho ký ức tiền thế hoàn toàn thức tỉnh, nhớ lại chuyện mình đã cùng với anh hùng chuyển sinh. Vì thế mà tôi đã dùng ma thuật để tìm kiếm vị trí của anh hùng sau khi chuyển kiếp.
……Thật lòng thì tôi đã nôn nóng.
Do sức kháng của tiền thế mạnh quá hay sao mà tôi nhìn thấy được rõ lời nguyền này.
Tôi đã nhận ra rằng, nếu như cứ để thế này thì chẳng bao lâu nữa tâm trí tôi sẽ bị hủy hoại. Cái đấy thì không vấn đề gì. Là hình phạt đương nhiên cho chuyện đã nguyền rủa thế giới mà. Nhưng trước hết phải gặp lại anh hùng và thanh tẩy lời nguyền. Nếu như tôi chết mà chẳng làm gì thì thế giới này sẽ chìm trong hiểm họa. Chỉ riêng chuyện đó là không được.
Thế nên tôi đã dùng cách chuyển trường thật miễn cưỡng.
Giới hạn gần đến mức buộc tôi phải làm như thế.
Dần dần, dần dần tuổi chồng tuổi, ngày tháng cú trôi qua mà lời nguyền cứ tiếp tục xâm thực.
Linh hồn càng bị xâm thực thì mức độ đau đớn càng tăng.
Cũng đã đến lúc chuyện diễn bình thường trở nên khó đi. Cũng đã bị Gray nhìn thấu cả chuyện đó.
Tuy vậy nếu nhận được trị liệu của phất ma thuật thì có thể làm dịu cơn đau đi một tí.
Trước mắt thì nhờ cậu ta một tuần vài lần, chỉ còn nước sống sót bằng cách nào đó thôi.
Thật lòng thì cũng đã gần đến giới hạn của việc đánh trống lảng rồi, mà tôi cũng chẳng quan tâm nếu bị vỡ lỡ. Đằng nào thì tôi cũng cứ thế này mà chết đi. Nếu như Gray trở nên hạnh phúc, chỉ thế thôi cũng đủ tốt quá rồi.
Tôi là phù thủy tai họa đã nguyền rủa thế giới.
Phù thủy không thể không bất hạnh được. Tuyệt đối là vậy.
Và rồi.
Cậu ta là anh hùng đã cứu lấy thế giới.
Anh hùng thì phải đón nhận lấy hạnh phúc.
Tôi sẽ không tha thứ cho chuyện người cố gắng nhất vì thế giới lại không nhận được phần thưởng.
Thế cho nên nhất định tôi sẽ làm cho cậu ta hạnh phúc.
Nếu như vai trò anh hùng làm cho bất hạnh, phải giải thoát cho cậu ta khỏi vai trò đó.
Tôi, sẽ làm cho cậu ta hạnh phúc.
Thế nên.
—Thế nên, tôi, không được để cho Gray cứu giúp mình.
“Đau quá, ha~……”
Lời lầm bẩm chực trào.
Tôi muốn được tha thứ cho sự yếu lòng khi chỉ có một mình.
Cả nổi đau không thể nói thành lời bây giờ đang dày vò lấy linh hồn ấy. Tôi đã chẳng thể cử động trên chiếc giường. Ở tại căn phòng của bản thân mà chẳng cần phải đánh trống lảng, có thể nằm suốt thật là thích biết mấy.
“Cay đắng, ha~……”
Gương mặt của tên đàn ông khi bị tôi nói những lời cay nghiệt hiện lên.
Thật ra thì tôi không có quyền nói ra những lời ấy vậy mà. Bị người như thế nói thế thì mặc, bác bỏ đi tôi cũng chẳng màng. Chỉ duy nhất tên đàn ông đó là lắng nghe……chịu lắng nghe chuyện của một đứa như tôi. Chuyện về phù thủy cứ bơ đi là chính xác rồi vậy mà.
Ai trên thế giới đều chửi rủa chuyện của tôi là một con phù thủy mất nết. Đó là điều chính xác. Thế nên tôi đã chẳng màng về nó. Tôi đã từng nghĩ những cuộc hội thoại là những lưỡi dao ngôn từ dùng để giết lẫn nhau.
Nhưng mà nó đã khác. Chính vì tên đàn ông đó, tôi đã biết được nói chuyện với người khác thật là vui.
Người lắng nghe đàng hoàng chuyện về tôi đã chỉ có mỗi tên đàn ông đó.
“Buồn quá, ha~……”
Ở thế giới này, chỉ mỗi tên đàn ông đó là người biết tôi là phù thủy.
Chính vì thế mà tồn tại người mà nói chuyện với một đứa như tôi. Và nó khiến cho tôi vui đấy chứ. Nhưng mà, tôi bị cảm giác tội lỗi chi phối lấy. Thật sự thì tôi là sự tồn tại gây đau đớn cho thế giới. Một sự tồn tại không thể sống được. Thế nên tôi không có quyền được nói chuyện với mấy người cậu đâu. Ở tình huống không được hiểu thật là cay đắng mà.
Cuối cùng thì tôi nhận ra rằng mình đang sợ bị ghét bỏ.
Cảm giác như đang bị hỏi bản thân mình là thứ gì vậy.
Sự tồn tại vốn dĩ nên bị ghét đó, đang nghĩ gì mà lại đi che giấu sự thật ấy chứ.
“Đau đớn, ha~……”
Nhưng mà, đó là tự làm tự chịu.
Tất cả nguyên nhân đều do tôi là phù thủy.
Thế nên.
Dù cho miệng có bị rách đi chăng nữa, tôi đã chẳng thể nói rằng muốn được người ấy cứu giúp.
◆
“……Nà~”
Là chuyện xảy ra sau khi ngày thi thứ hai kết thúc.
Các môn thi ngày thứ hai tôi đều làm tạm được. Tốt hơn là ngày đầu tiên.
Kim đồng hồ đang chỉ một giờ chiều.
Do trong kỳ thi thành ra chỉ ở trường có 3 tiếng, nên là tôi đang trên đường về.
Chắc chắn đã như thế, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại ghé vào khu mua sắm ở gần trường.
Tất nhiên chẳng phải tôi đến vì ý bản thân tôi hay gì đâu.
“Bộ không cần học cũng được hả.”
Khi tôi hỏi Hina đang nhẹ nhàng bước chân đi ở đằng trước thì bả quay lại.
Hina đang kết đôi tay lại sau lưng, nở nụ cười mà tâm trạng trông như khá tốt.
“Tất nhiên là tui học đàng hoàng mà. Sau khi về nhà ấy nhé.”
“Vậy bà tới đây làm gì?”
“Chỉ đến để ăn trưa thôi. Xả hơi khi học cũng là việc quan trọng mà đúng chứ? Cũng có mấy khi buổi học kết thúc trong buổi sáng đâu, nên phải vận dụng có hiệu quả nhỉ~”
Hina nhìn dáo dác xung quanh con đường dẫn đến nhà hàng.
“Chỉ thế thôi mà bà dẫn theo tui hả?”
“……Gì chứ. Không được hả? Chẳng phải một mình cô đơn lắm sao.”
Hina hơi cúi xuống, bĩu môi và lẩm bẩm. Đôi gò má đó có chút hơi đỏ.
“Nghỉ giải lao nhiều quá sẽ giống thằng Shinji đó.”
“Shinji bây giờ đang không còn thở nữa còn gì. Đừng có so sánh tôi với loại người như ổng.”
“Bộ nó chết bên trong bà rồi hả……”
“Nói chung thì tui có thành tích tốt hơn mà, nếu muốn lo lắng thì ông nên lo cho bản thân mình trước ấy.”
“Cái đó thì cũng phải……Ờ, hiện tại thì trông như không phải sợ điểm liệt đâu.”
“Nếu thế thì tốt.”
Tâm trạng Hina đã tốt ở đâu đó.
Có lẽ bả đã làm được tốt bài thi chăng.
“Ăn gì đây ta?”
“Cơm cuộn trứng.”
“Ông thích món đó quá ha.”
“Nếu là nhà hàng tây thì ở đằng kia kìa.”
“Không đi.”
“Tại sao hả.”
“Vì hôm nay tui có tâm trạng ăn ramen!”
“Vậy bà hỏi tôi làm quái gì.”
“Rồi rồi, nếu là cơm cuộn trứng thì để lần tới tui làm cho ông ăn.”
“Ồồ, thật hả? Hóng ghê ta.”
“……Cơ mà, đứng xích ra một chút coi. Bị người khác nhìn tưởng là một cặp thì ông tính sao đây hả.”
Hina vừa nhanh nhảu tạo khoảng cách, vừa quay mặt đi và lẩm bẩm nói.
“Bộ có vấn đề gì à?”
Khi tôi chau mày, Hina「ể」lên một tiếng với gương mặt cứng nhắc đã ửng đỏ. Sao vậy cà?
“……Mấy cái ánh mắt của người ta, bà đâu cần phải để ý đến như thế chứ.”
Cái này thì ở tiền thế tôi đã từng được gọi là anh hùng. Tôi đã quen với sở thích đoán bừa của người khác rồi.
“……Hina?”
Hắng giọng ‘e hèm’ xong thì Hina nói thẳng với gương mặt ửng đỏ.
“Ông hãy để ý đến ánh mắt của người khác một cách đàng hoàng đi. Vì ông như thế mà mới không nhận ra sự lo lắng của tui hay là của người khác đó. Về chuyện người khác đang nhìn mình như thế nào ấy quan trọng mà đúng chứ?”
Bị bả nói, tôi có cảm giác giống như thế thật.
Ờ thì có thể nói bị giáo hội hành hình là vì không bận tâm đến ánh mắt của người khác ha. Tôi cho đến cùng định hy sinh thân mình với vai trò của anh hùng, nên chẳng hối hận về chuyện đấy.
Vừa nghĩ đến chuyện đó, tôi vừa đi theo sau vào cửa tiệm ramen có tấm rèm.
Tôi ngồi cạnh với lại Hina ở quầy và gọi ramen tonkotsu cỡ lớn. Ramen ở đây không có ngon hơn tonkotsu cả. Có vẻ Hina cũng cùng suy nghĩ như thế với tôi. Ừ thì từ lúc còn nhỏ cả hai đứa cùng nhau đến tiệm ramen này ăn mà. Dạo gần đây không có đến nhưng tôi thích vì nó rẻ và ngon nữa.
Bọn tôi tập trung húp ramen xì xụp.
Dù cho vầng trán có toát mồ hôi nhưng đã trải qua thời gian sung sướng.
“Hà~. Ăn xong rồi ăn xong rồi.”
Khi tôi vừa xoa bụng vừa lẩm bẩm, Hina thì đang ngồi chống cằm và nhìn tôi.
Ánh mắt đó nghiêm túc đến kỳ lạ. Như thể là đang nhìn thấu nội tâm của tôi vậy.
“……Rồi sao?”
Hina vừa hỏi tôi mà vừa lắc cái cốc nước đá.
“Ông đang có gì đó phiền não mà đúng chứ?”
“……Cái gì bà cũng nhìn thấu hết ha.”
“Đương nhiên rồi. Vì tui là bạn thuở nhỏ của ông mà.”
Hina khoanh hai tay lại rồi khịt mũi.
Chẳng hiểu sao chút tự mãn đó lại dễ thương.
Tôi đã nghĩ chẳng ai sánh bằng con nhỏ này.
Có lẽ chuyện về tôi mà bả biết còn hơn tôi ấy chứ.
“——Nà~”
Thế nên tôi thử hỏi bả.
“Gì?”
“Tui có chuyện chẳng hiểu lắm.”
Hina đang im lặng lắng nghe.
Tôi biết rằng đấy đang thúc đẩy để tiếp tục nên tôi nghĩ đến phù thủy.
“……Có một đứa mà tôi ghét. Nói là kẻ thù cũng được.”
Nói thế xong thì Hina mở to đôi mắt.
“Hiếm thấy thật à. Ông mà cũng có đứa để ghét đấy.”
“Phải. Tôi cũng chỉ biết một người thôi.”
Thế mà lại lạ quá.
Mạch suy nghĩ của bản thân không hiểu rõ nỗi.
“Ghét, lắm. Chưa từng nghĩ là muốn liên quan gì đến nhau. Độ thân thiết thì lúc nào cũng xấu cả. Từng là kẻ thù của nhau đấy. Tuy là cũng có lúc hỗ trợ nhau nhưng giữa lúc ấy đã chửi rủa lấy nhau.”
Đó từng là sự thật không sai đi đâu được.
“……Chắc chắn là chẳng có lý do gì để cứu lấy kẻ mà mình ghét cả. Ít nhất thì, nếu như không mong muốn thì chắc chắn chẳng có lý do gì để lo lắng cả. Chẳng có lấy một lý do để cho mượn đôi tay cả.”
“……,”
“Vậy mà.”
Tôi lại.
“Tại sao, tôi lại……”
Khi tôi đang nhìn xuống lòng bàn tay thì Hina đặt câu hỏi.
“Ông đã nghĩ là muốn cứu nhỉ? Người đó ấy.”
“……,”
“Nó không phải là sự ám ảnh như cho đến bây giờ đâu, chỉ là thật tâm thôi.”
“——Aa.”
Tôi đã chẳng hiểu lý do ấy.
Không biết nguồn gốc cảm xúc của bản thân nên tôi đã phiền não suốt.
“……Này nhé.”
Hina sau khi ôm trán thì bả thở dài trông như là cạn lời.
“——Ông bị ngốc hả.”
Tôi còn chẳng nghĩ đột nhiên mình lại bị bả chửi.
Khi giật mình ngước mặt lên thì Hina vừa nhăn mặt, vừa xoa lấy vết chau mày.
“Thiệt tình……Làm vẻ mặt phiền não cứ tưởng thế nào……Mà tui cũng biết ông là đồ ngốc mà……Dù cho là như thế đi nữa, hà~. Đâu, không như thế mà đúng chứ. Thật đấy.”
Tôi chẳng hiểu ý nghĩa của những lời mà bả đang lẩm bẩm.
“……Oi, Hina? Cái này tui cũng đang nghiêm túc đ—”
“Này nhé, đồ ngốc. Nghe cho kỹ này.”
“Tên tui không phải là đồ ngốc……”
“Lắm điều ghê. Cái đó thì, ông chỉ đang hiểu nhầm cái phần căn bản thôi, đúng chứ?”
“Thế tức là sao……?”
“Cái gì mà ghét hả. Cái gì mà là kẻ thù của nhau hả. Quan tâm đến đối phương như vậy thì làm sao mà lại đang ghét được chứ. Ông chỉ đang tưởng là mình ghét thôi, thật sự sai lầm rồi. Chuyện chỉ như thế thôi đó.”
“Hả……?”
“Về người đó—ông rất quý trọng mà đúng chứ? Là thích đó.”
Tôi đã muốn phủ định rằng không hề có chuyện đó.
Nhưng lại chẳng nói nên lời. Đâu đó trong con tim lại lại có một bản thân đang thoải mái chấp nhận.
“Chuyện đơn thuần thôi. Vì thích nên mới nghĩa là muốn cứu đó. Vì người đó quan trọng nên ông mới bận tâm đến đó. Nếu như đang gặp khó khăn thì ông mới nghĩ là muốn cho người đó mượn bàn tay đó.”
Trong đầu tôi nhớ lại hình ảnh của phù thủy.
Ở đây ở kia chỉ toàn là những chuyện tầm phào vô vị.
Chắc chắn là một mối quan hệ được đánh giá là không tốt, chỉ toàn là cãi nhau, lăng mạ lấy nhau.
Vốn dĩ tôi là anh hùng, còn cô ta là phù thủy. Là kẻ thù của nhau từ tiền thế. Chính vì là kẻ thù nên tôi đã không cứu lấy cô ta, mà cổ thì thực tế cũng chửi rủa là không thích người như tôi mà.
Thế cho nên tôi cũng ghét phù thủy, đó là quyết định dựa trên tri thức mà tôi đã học được.
Tôi đã tưởng là không có chuyện không ghét kẻ thù từ tiền thế.
Tôi đã nghĩ là nó đúng đắn.
Bởi vì tôi hầu như chẳng có mấy cơ hội để học về mối quan hệ của con người.
Nhưng mà nếu thử suy nghĩ kỹ lại.
Tôi chưa từng nghĩa là không muốn.
Chưa từng nghĩa là khó chịu.
Những cuộc nói chuyện tầm phào, những cuộc cãi vả trông như ngu ngốc đó bây giờ nghĩ lại cũng có một chút thú vị.
Chân tướng của những cảm xúc lâng lâng đó đương thời tôi đã chẳng thể nhận ra.
Vì phù thủy chính là người đầu tiên mà tôi đã hoàn toàn dính líu đến.
“Vậy……tui không có, ghét người đó sao.”
Tôi đã có thể nói ra thành lời, và lần đầu tiên thừa nhận lấy điều đó.
“Phải đó……Tui là tui không biết đấy là ai, nhưng mà ông đã vô thức thích con người ta rồi đó.”
Cảm giác như thường thức của tôi bị chửi rủa vậy.
Vì bên trong bản thân thì nó là điều hiển nhiên, chẳng cần đến tranh luận kia mà.
“Khi mà ông nghĩ là muốn giúp mà người đó lại không muốn thì rõ ràng là ông yêu người đó, một người quan trọng mà ông không muốn đánh mất chứ còn gì.”
Hina nói bằng khẩu điệu hết sức là dịu dàng.
“Lý do mà bây giờ tui ở đây thế này để tư vấn cho người như ông, chẳng phải là như thế sao.”
“……Người như tui tức là sao hả.”
“Bởi vì tui đã nghĩ một đứa ngốc như ông là một người quan trọng đó……Nên mới cùng ông như thế này đấy? Vì là bạn bè từ lúc nhỏ nên tui mới đang lo lắng cho ông từng chút một đó.”
“Bạn bè……”
Đó là từ mang ý nghĩa mối quan hệ.
Là từ mang ý nghĩa kết nối.
Là từ mang ý nghĩa mối quan hệ giúp lẫn nhau.—
—Thứ đã chia tách tôi và phù thủy rốt cuộc là gì chứ?
“Thế à……”
Miệng tôi vẽ nên hình một vòng cung trong vô thức.
Tôi nhìn ra cửa sổ. Một bầu trời xanh rộng lớn khiến cảm xúc dễ chịu.
—Cảm giác như mình đã tìm thấy việc nên làm rồi vậy.
“Xin lỗi nhé, Hina.”
Tôi đứng dậy tạo nên tiếng động.
Khi tôi đang tìm kiếm lời để giải thích thì Hina phẩy tay và nói.
“Ông có nơi cần đến mà đúng chứ? Thế thì đi nhanh đi.”
Quả nhiên, tôi có cảm giác như là bả có thể nhìn thấu bất kì mọi chuyện.
Có thể là tôi quá đơn giản và dễ hiểu không chừng.
Dù sao đi nữa thì tôi đặt tiền phần ramen lên bàn và chạy ra khỏi cửa.
“Tui đi tí rồi về!”
“Nhớ về đàng hoàng đấy nhé.”
“Ờ!”
Tôi leo lên xe đạp và tiến đến nơi của phù thủy.
Có lẽ không cần phải là bây giờ cũng được. Nhưng mà tôi lại thích bây giờ hơn.
Tôi muốn cứu con nhỏ đó dù là sớm hơn một giây đồng hồ.
—Thứ mà tôi đã tìm chính là lý do.
Nhưng mà.
Thứ đó ngay từ đầu đã được đưa ra rồi.
Kẻ như tôi có lẽ đúng là đồ ngốc. Hina cạn lời cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Mồ hồi chảy dài. Cứ như là ngọn sóng cuồng nộ vậy.
Ánh nắng của mùa hè đang cướp lấy thể lực.
Nhưng mà, tôi đã không có ý nới lỏng tốc độ của xe đạp.
Sự phiền não lưỡng lự đến đây sẽ chấm dứt.
Tôi, sẽ đi cứu con nhỏ đó.
◆
Tôi thở như đứt hơi trước khu căn hộ mà phù thủy sống.
Tuy sẽ có nghi vấn là với lý do gì mà lại cuống quít đến như thế này.
Nói chung.
Bây giờ tôi có chuyện muốn truyền đạt đến cô ta.
Khi tôi nhấn cái interphone ở trước khi căn hộ thì vài phút trôi qua trong yên lặng.
Nhưng khoảnh khắc mà tôi suýt bị bảo vệ đuổi đến nơi thì phù thủy đã hồi đáp.
『……Có chuyện gì?』
“Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
『Tôi thì không có chuyện gì để nói với cậu cả』
“Được rồi mà, ra đây đi.”
Khi tôi áp đặt cảm xúc vào thì, phù thủy lặng người đi như thể ngạc nhiên.
『……Hiếm thấy thật nhỉ. Một người có dùng luận lý cũng vô ích như cậu mà có thể sử dụng những từ ngữ miễn cưỡng như thế đấy』
“Do vô ích nên tôi đã từ bỏ đấy.”
Nói như thế xong thì tôi nghe tiếng khẽ thở dài của phù thủy.
『Anh hùng, cậu』
“Dừng cách gọi đó lại đi. Tôi đã chẳng còn là anh hùng nữa. Chẳng phải cô đã nói như thế à.”
『……Dường như là cậu đã thừa nhận rồi nhỉ?』
“Đáng tiếc thật ha. Có vẻ như sắp đến tuổi phải tốt nghiệp cái bệnh chuunibyou rồi.”
Tôi tự chế giễu bản thân xong thì cả hai chìm trong im lặng một tí.
『……Mà thôi được rồi. Lên đây đi』
Được cho phép rồi.
Tôi sử dụng thang máy để lên tầng mà phù thủy sống.
Trong lúc đó thì hơi thở loạn nhịp bằng cách nào đó đã điều hòa.
Kết cục là tôi chẳng biết nên nói thế nào với cổ mới được nữa. Hoàn toàn chẳng thể sắp xếp được mớ suy nghĩ.
Nhưng mà tôi có chuyện muốn nói. Chỉ cái đó thì không sai đâu.
Thế nên tôi nghĩ sẽ xoay sở được bằng cách nào thôi.
Và tôi mở cánh cửa.
Cởi giày và bước vào bên trong căn phòng.
Vẫn là một căn phòng ngập tràn những kệ sách.
Cánh mũi tôi được mùi sách cũ làm nhột đi.
“……Chào.”
Phù thủy đang ngồi vắt chân ở cái ghế sô-pha bên trong.
Ánh mắt của phù thủy đang nhâm nhi tách trà hướng về tôi.
“Hừm, rốt cuộc là chuyện gì——nếu có chuyện……Ano, kh-, không sao chứ?”
Gương mặt vốn dĩ trong trẻo của phù thủy chẳng hiểu sao lại suy sụp. Cổ đang nhìn gương mặt tôi trông như lo lắng.
“Đột nhiên sao thế. Chẳng giống cô chút nào.”
“Cậu, chảy mồ hôi khá nhiều, gương mặt còn tái xanh nữa……”
“Haha, ở mức này, thì……”
Và tôi loạng choạng.
“N-, này cậu!?”
“Thế này thì sao chứ. Tôi chỉ chạy xe đạp đến đây bằng vận dụng một chút tiêu chuẩn thể lực ở tiền thế thôi mà.”
“Như thế thì rõ là cơ thể cậu sẽ trở nên bất ổn không phải à?”
“Dạ dày trông chỉ bị trào ngược nhẹ thôi. Đừng bận tâm.”
“Nhưng phòng của tôi thì đang gặp nguy hiểm đó!”
Tôi xoa dịu phù thủy đang hấp ta hấp tấp rồi thì trước tiên ngồi xuống cái ghế sô-pha đối diện.
“Aa, tệ quá trời quá đất……”
“Hoàn toàn say nắng rồi còn gì. Cậu có biết nhiệt độ hôm nay là bao nhiêu không hả?”
Không nhầm thì là khoảng 38 độ nhỉ?
Chẳng biết nữa. Cơ mà, khi cố suy nghĩ cái gì đó thì đầu lại quay mòng mòng.
“Tại sao lại cuống quít đến như thế kia chứ……?”
Phù thủy với tay lấy cái remote máy lạnh rồi hạ nhiệt độ xuống.
“Dù sao thì cứ ăn gì đó sẽ tốt hơn nhỉ. Không biết trong tủ lạnh còn nước uống thể thao không ta……”
Vẫn là một con nhỏ tốt bụng như mọi khi.
Ra vẻ lạnh lùng thế chứ khi đang hoảng loạn sẽ lộ ra bản chất thật sự ngay.
“Nà, phù thủy……”
“Gì.”
“Tôi, không để cho cô chạy thoát nữa đâu……! Fưhahahahahaha!”
“Ể~, ểể……?”
Khi tôi cười và nói như thế, phù thủy thật tình lùi lại sau một bước.
Rồi tôi thở phào ra một hơi.
“À, xin lỗi. Lộn nhân vật mất rồi.”
“Cực kỳ kinh tởm……”
“Đừng có nói thẳng ra như thế. Cô làm tôi tổn thương đấy.”
“Thế rốt cuộc là gì hả……?”
Phù thủy vừa nói trông như khó chịu, vừa đưa cho tôi chai nước uống thể thao.
“Cảm ơn nha. Nhưng mà tôi thích Ekuari hơn là Pukari……”
“Phiền ghê.”
Bị phàn nàn thẳng ra mặt.
“Được rồi uống đi. Cậu chết do thiếu nước bây giờ đấy.”
Nghe theo lời phù thủy, tôi uống ừn ực chai Pukari. Đã quá đê……
Sau đó trôi qua vài phút thì cuối cùng cơn buồn nôn cũng đã dịu đi.
Tôi lại một lần nữa nhìn vào mắt phù thủy,
“Dù sao đi nữa thì khi ở nhà cô trong bộ dạng như thế à……”
“……Bộ có gì phàn nàn à?”
Phù thủy đang mặc một chiếc áo thun và quần short ngắn, trông giản đơn hợp với tiết trời mùa hạ.
Cái đấy thì nói làm sao nhỉ.
“Đâu, có khoảng cách với lại bình thường ấy chứ, tôi nghĩ rất dễ thương……”
Quả nhiên đầu tôi có chút thẫn thờ hay sao mà miệng tôi lại múa may một cách kì lạ. Nếu như là mọi khi thì nhất định sẽ chẳng nói ra những lời như thế này vậy mà. Đôi gò má nóng lên rồi. Chết dở.
“Hảả!? Đột nhiên sao thế!?”
Đôi gò má của phù thủy nhuộm một màu đỏ lè, cổ than trách tôi mà trông như nước bọt sắp bắn ra luôn vậy.
“A~, không, được rồi. Hơn hết thì tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Gì, gì hả……?”
Phù thủy thì hơi bối rối một chút và hỏi lại.
Tôi lại nhìn vào phù thủy đang đứng. Liệu bản thân đang muốn nói gì mới con nhỏ này đây.
Ngoảnh lại nhìn những ký ức cho đến bây giờ. Những ký ức ngày tháng tôi trải qua cùng với phù thủy đang chạy ở trong đầu.
“Nà~, Cerith. Cô……thật sự là một đứa phiền phức ha~”
Câu đầu tiên mà tôi nói ra đơn thuần chỉ là chửi rủa.
Phù thủy há hốc mồm rồi ngay lập tức chau mày lại và nói ra lời phàn nàn.
“Tôi thì không muốn bị nói như thế từ chính người như cậu đâu……!”
“Mà, tuy là không rõ ràng cho lắm, nhưng lúc này hãy chấp nhận nó thôi. Tôi cũng là một đứa phiền phức là được. Nhưng mà cô tuyệt đối là một đứa phiền phức hơn tôi. Là phù thủy mà lại làm cho phức tạp cả quá lên.”
“Không! Tưởng cậu định nói cái gì chứ……Tính cách của cậu tuyệt đối phiền phức hơn chứ! Hoàn toàn chẳng nghe lời người khác nói gì cả! Toàn là vì người khác chứ chẳng chịu nhìn lại cho bản thân! Người hay lý luận mà cứ tiếp tục bị trói buộc bởi vai trò ấy! Cậu có biết là tôi hiểu cậu đến mức nào chứ……~!?”
“Thì cô cũng thế còn gì! Toàn quan tâm đến chuyện của người khác mà lại dám tỏ ra thái độ loại người như bản thân ra sao cũng được đó! Người mà biết cô là phù thủy chỉ còn có một mình tôi thôi kia mà! Ở thế giới này đâu có đứa nào mà ghét cô vô điều kiện chứ! Không cần phải miễn cưỡng cũng được mà! Nếu như có gì đó khó khăn thì cứ nhờ ai đó là được! Nếu như có gì đó cay đắng thì cứ dựa vào ai đó là được mà!”
“Tôi, là phù thủy đó!? Là một đứa phạm đại tội gây thảm họa cho thế giới đó! Dù cho ở thế giới này không ai biết đi chăng nữa, nhưng sự thật đó, tội lỗi đó làm sao mà có thể xóa đi được! Sự thật, ngay cả bây giờ tôi chỉ đang sống thôi cũng đang gây ra hiểm họa cho thế giới này đó! Cậu cũng biết mà đúng chứ!? Tôi, thật sự là một con người không đáng để được sống! Con người như thế không thể dựa vào người khác được! Vốn dĩ tôi, phải bị ghét bỏ đấy! Tôi là một con quái vật nên bị đày xuống địa ngục, không truy cầu thứ như sự cứu rỗi! Thế nên cậu hãy lo lắng bản thân của mình hơn là lo cho tôi đi!”
“Đừng có đùa với tôi, chắc chắn không có người như thế đâu……! Huống hồ, chắc chắn không đời nào một đứa tốt bụng như cô lại bị đày xuống địa ngục được! Thế cho nên tôi sẽ cứu lấy cô!”
“Hà——”
Phù thủy thở nhẹ ra một hơi, rồi nở nụ cười nhăn nhúm.
“Vậy là cậu vẫn đang bị lời nguyền của anh hùng giam cầm nhỉ? Vẫn còn muốn ưu tiên cho người khác nhỉ? Nói rằng ‘đã được giải thoát’ kia dường như là đã là lời dối trá nhỉ. Tuy là tôi biết suy nghĩ đơn giản đó sẽ chẳng phải thứ dễ dàng thay đổi mà……Tôi đúng là một đứa ngốc khi tin lời của cậu.”
“Không, không phải. Tôi chỉ là một đứa học sinh cao trung bình thường. Hina đã dạy cho tôi biết như thế.”
“Thế thì……~!?”
Mặt của phù thủy trở nên méo đi và cổ hỏi tôi.
“Thế thì, tại làm sao chứ!? Tại sao cậu lại cố gắng cứu tôi chứ!? Một người không phải anh hùng như cậu thì chẳng có một lý do gì để cứu giúp tôi cả! Chúng ta là kẻ thù của nhau ngay từ đầu, nguyên nhân khiến cậu bị bắt ra chiến trường, với mối quan hệ giết nhau biết bao nhiêu lần, và lý do khiến cậu bị hành hình——chính là tôi đó! Có căm ghét hay cả sự hận thù, không thể nào mà cậu lại lo lắng cho tôi được! Cậu chắc chắn là đang ghét tôi mới phải!”
“Cô đúng thật là một đứa phiền phức ghê ha……!”
Tôi đứng dậy. Và rồi lườm vào mặt phù thủy.
“Tất nhiên rồi. Tôi là phù thủy đó? Phiền phức, tồi tệ, kinh dị, rõ ràng là một con quái vật khủng khiếp chẳng thể làm gì được! Thế thì có vấn đề gì hả!?”
“Tôi nói như thế bao giờ! Nếu cô đúng thật là một đứa như vậy thì cô có nghĩ rằng đám Hina lại quan tâm cô đến mức như thế không!? Cô là một đứa tốt bụng! Là một đứa con gái rất tốt bụng đó!”
“Phiền quá phiền quá! Đừng có lừa tôi bằng những lời đường mật đó!”
Khóe mắt của phù thủy ngấn nước, nhịp thở thì thật dữ dội.
“……Từ đầu thì cậu chẳng muốn nói về chuyện như thế này đúng chứ? Mau chóng vào vấn đề đi.”
“Được thôi.”
Tôi bước chân về phía trước. Để rồi thu hẹp khoảng cách với phù thủy.
“Gì, gì đấy……? Đừng có mà, lại gần hơn nữa!”
Phù thủy lấy ra từ đâu đó cây trượng rồi dí nó vào cổ họng tôi.
“Tôi từ chối.”
Nhưng mà tôi chẳng màng đến nó mà tiến đến. Rồi thì phù thủy vội vàng lấy cây trượng ra khỏi cổ họng tôi.
“Cậu đang nghĩ gì thế hả……~!?”
Phù thủy bước lùi ra sau vài bước.
Cuối cùng sau khi lưng của phù thủy áp vào tường thì tôi dùng tay đập vào phía bên cạnh đầu cô ta.
Và tôi cho cô ta thấy nụ cười nham hiểm.
“Thấy chưa. Cô quả nhiên tốt bụng mà.”
“Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì hả……!?”
“Phù thủy Cerith……Không, nên dừng cách gọi này lại nhỉ. Shiina Mai.”
Tôi gọi lại lần nữa.
Phù thủy……Shiina đã cực kỳ dao động. Cây trượng thì run lên.
Nếu như lời nguyền mang tên phù thủy trói buộc lấy Shiina thì tôi sẽ giải thoát cô ấy ra từ đó. Một cú boomerang ngoạn mục. Người đang bị lời nguyền quá khứ là cô hơn là tôi ấy chứ.
Đó chẳng phải là ý nghĩa thực tế của cái lời nguyền bủa vây lấy linh hồn. Là vấn đề trong lòng cơ.
Shiina đang sợ sệt. Đang rất là run sợ. Nhưng chẳng phải với tôi.
Mà cô ấy đang cực kỳ sợ người khác đến gần, sợ va chạm lấy nhau. Cái đó chẳng khác gì so với tiền thế, nhớ lại thì lúc nắm tay để dùng phất ma thuật, bộ dạng của cô ấy đã rất là lạ kỳ.
Shiina bình thường lùi lại một bước. Cô ấy đang sợ chuyện tổn thương khi gắn kết tình cảm.
Có lẽ thế nên cổ mới đang nghĩ bị mọi người trên thế giới này ghét, căm thù là chuyện đương nhiên.
Có lẽ cô ấy đã sống chỉ bằng mối quan hệ lạnh nhạt, xem tất cả mọi người là kẻ thù.
Thế nên.
Tôi đã nói.
Để cứu lấy con ngốc sắp sửa khóc đến nơi này.
“—Hãy trở thành bạn của tôi nhé.”
Mặt tôi như nóng như sắp toát ra lửa vậy.
Tôi cũng nhận ra rằng gương mặt mình đã trở nên đỏ loét rồi.
“……Hả?”
Shiina há hốc miệng, với khoảng cách mà mắt hay mũi suýt chạm với nhau.
Nhưng mà, sau đó thì đôi gò má của cô ấy lại càng trở nên đỏ hơn nữa,
“C-, cậu……tại sao, đột nhiên, thế……!?”
Cô ấy hỏi lại với bộ dạng cực kỳ lúng túng.
Cái đó cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Nếu như tôi bị con nhỏ này nói điều tương tự thì sẽ bị nghi ngờ là đầu óc trở nên kỳ lạ rồi chăng.
Thế nên tôi giải thích lý do muốn trở thành bạn với cổ.
“Tôi muốn cứu lấy cô. Muốn trở thành sức mạnh cho cô. Muốn nhìn thấy cô cười……Nhưng mà như cô nói, thật là lạ khi mà cứ giữ lấy thứ cảm xúc là thù địch với nhau ở tiền thế ha.”
Trong lúc tôi đang nghiêm túc kể thì Shiini đã đỏ đến tận mang tai.
Đừng có đùa thế chứ. Vì thằng này nghiêm túc suy nghĩ mới đưa ra được kết luận thế này đó.
“Nên tôi muốn trở thành bạn của cô. Là để thay đổi mối quan hệ đó. Bởi vì, cố giúp đỡ bạn bè, và suy nghĩ muốn giúp đỡ ấy chẳng phải là của anh hùng, mà là suy nghĩ bình thường mà đúng chứ?”
Có lẽ rằng thứ tự nó hơi kỳ lạ thật.
Bạn bè bình thường thì có lẽ sẽ không làm gì to tát đến thế này đâu.
Có lẽ cảm xúc mà tôi dành cho Shiina còn nặng hơn cả cái được gọi là bạn bè bình thường nữa.
Nhưng mà—Thay đổi mối quan hệ với một đứa phiền phức là cô hơn bất kỳ ai khác thì thế này là vừa đủ. Dù có gì đó sai lầm đi chăng nữa, dù có gì đó lạ lùng đi chăng nữa, tôi cũng chẳng bận tâm.
“Trở thành bạn bè, để cứu giúp……?”
Shiina vừa siết chặt lấy vạt áo thun, vừa nói với ánh mắt đâu đó có sự khẩn cầu.
“Nếu vậy thì chẳng phải cậu sẽ không thay đổi gì sao……”
“Không phải. Cơ mà, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi mà.”
Nếu như để thanh tẩy cho lời nguyền đang bám lấy trái tim của con nhỏ này, dù bao nhiêu lần đi nữa tôi vẫn sẽ nói những lời ngượng ngùng.
Dù cho không phải là anh hùng, tôi vẫn là phất ma thuật sư đấy.
“—Vì tôi là anh hùng, có nghĩa vụ như thế nên không có lý gì muốn cứu cô. Chẳng có chuyện gì nên làm cả. Đấy không phải vai trò mà tôi được yêu cầu. Đúng y như là lời cô đã nói vậy. Tôi quả thật cho đến bây giờ đã bị vai trò trói buộc. Đã bị quá khứ giam cầm lấy. Nhưng mà sau khi được giải thoát, bản thân tôi có rất nhiều chuyện muốn làm lắm. Đến tận bây giờ tôi đã không nhận ra ấy chứ—Vì thế, điều đầu tiên mà tôi đã nghĩ đến là muốn cứu lấy cô, người đang trông rất là đau đớn, đó.”
Cuối cùng thì tôi đã nhận ra.
Rằng đây chính là thứ cảm xúc như thế.
“Tôi thích cô đến tận như thế đó! Tôi yêu cô! Cả sự tốt bụng của cô! Cả điểm vụng về ở cô! Cả điểm phiền phức ở cô! Toàn bộ tất cả! Toàn bộ! Tôi rất quý trọng cô! Tôi rất quan tâm đến cô! Tôi nguyện làm tất cả mọi chuyện vì cô! Nên sẽ trở thành bạn bè với cô!”
Tuyệt vọng lắm rồi.
Sau khi nói ra hết những lời điên rồ thì tôi quay mặt đi và nói.
Chỉ bây giờ là tôi không có tự tin để mắt chạm mắt với Shiina.
“……Thế nào? Lý do tôi lo lắng cho cô đã trở nên đáng tin chưa?”
Tôi hỏi như thế xong thì lại chìm vào yên lặng.
Cuối cùng thì Shiina cũng thì thầm đáp lại.
“Đùa, ư. Làm sao mà không có ai không ghét tôi chứ.”
“Dù cho con người trên thế giới có đang ghét cô đi chăng nữa.”
Ngôn từ tự nhiên tuôn trào. Tại vì đó là những lời xuất phát từ thật tâm.
“Chỉ mình tôi là sẽ yêu cô. Lời nguyền con tim cô, lời nguyền linh hồn cô, tôi sẽ thanh tẩy hết.”
“T- tôi là phù thủy đó? Là một đứa phạm đại tội gây thảm họa cho thế giới đó! Giả sử như cậu có thể cứu được tôi đi nữa, tôi không đáng để được cứu mà! Phù thủy không thể trở nên hạnh phúc được!”
Thiếu kiên nhẫn trước một Shiina lặp đi lặp lại cùng một lời, tôi vẫn cứ xúc động mà hét lên.
“——Phù thủy là gì chứ. Tội lỗi của quá khứ là gì chứ!? ĐỒ NGỐC! Phiền phức ghê ấy!”
Những câu chửi trực tiếp làm cho mạch suy nghĩ dừng lại hay sao mà Shina trở nên cứng nhắc,
“Không, phiền, g-……”
“Nói chung là cô không được trở nên bất hạnh. Tôi không cho phép điều đó.”
“Hả——Hảả!?”
“Cô rồi chỉ sẽ trở nên hạnh phúc thôi. Nếu tại sao thì vì tôi sẽ là người làm như thế.”
Tôi kéo đầu cô ấy lại gần. Sau đó ôm lấy cơ thể nhỏ bé mỏng manh mà trông như sắp vỡ đến nơi ấy.
“Nghe đây, cô không phải là người gây ra đại tội gì cả. Hơn nữa bây giờ đã chuyển kiếp rồi. Chí ít thì những người biết cô ở thế giới này đều thích cô, duy nhất một người biết về tiền thế của cô là tôi cũng yêu cô nữa. Cô không còn cô đơn nữa. Cứu cô, một người được mọi người thích cũng chẳng sao cả! Nếu như mọi người ở thế giới đó biết sự thật về cô thì chắc chắn cô sẽ không bị họ hướng sự thù ghét về mình đâu! Cô chỉ là người bị hại thôi! Vậy mà dám làm cái vẻ mặt trông như tất cả chuyện xấu thuộc về bản thân mình ấy……! Sao mà cô ngạo mạn quá vậy hả!”
“A……”
Tôi đẩy gương mặt của Shiina vào lồng ngực, ngăn chặn lời phản biện.
Mùi hương nhẹ nhàng xộc vào mũi, khiến tôi nhớ ra đây cũng là một đứa con gái.
Nhưng mà, bây giờ thì chuyện đó chẳng liên quan gì nữa. Xua đuổi đi ý thức ấy rồi tôi lại tiếp tục nói.
“Tôi sẽ cứu lấy cô. Tôi sẽ làm cho cô hạnh phúc. Nên hãy trở thành bạn của tôi, ngoan ngoãn được cứu giúp đi. Tôi cũng từng là anh hùng đánh bại cô, cứu giúp lấy thế giới đó? Hãy dựa vào tôi đi. Đừng có ôm lấy một mình mà hãy thảo luận nó với tôi đi. Hina đã nói cho tôi biết là bạn bè có thể làm được những chuyện đó đó.”
Tôi sẽ nói ra tất cả điều muốn nói.
Dù cho đó lời ấy có xấu hổ đến nhường nào đi chăng nữa, chỉ bây giờ thì tôi sẽ chẳng ngần ngại mà cất tiếng.
“Nếu như cô chịu trở thành bạn của tôi——Tôi sẽ có thể trở thành anh hùng duy nhất của chính cô.”
Shiina sau khi thất thần một lúc thì cuối cùng cũng nới lỏng sức lực của cơ thể xuống.
“Cậu……đúng thật là kẻ ngốc mà.”
Và cô ấy cười khúc khích.
“Trở nên quyết tâm đến chừng ấy chì vì người như tôi đây.”
Nước mắt cứ thế tuôn trào từ ánh mắt ấy.
Những giọt nước cứ lần lượt mà chảy dài trên đôi gò má.
“Hà~……Tại sao, lại thành ra như thế này chứ……”
Shiina thở dài như phần nào đã bỏ cuộc.
Khi được thả ra thì cô ấy dựa vào tường và trượt xuống, cuối cùng thì ngồi bệt xuống mặt đất luôn.
“Dính dáng đến tôi thì cô xui rồi đó. Tôi đã nói không để cô bỏ chạy nữa mà đúng chứ?”
“Thật nhỉ……Cái tên stalker này.”
“Con nhỏ có vấn đề về thần kinh này phiền ghê ta.”
“Ai, ai có vấn đề thần kinh hả!? Tôi hoàn toàn không có vấn đề đề thần kinh nhé!”
“Nếu như trạng thái đó là bình thường thì còn tệ hơn ấy chứ……”
Tôi nhún vai thì bị Shiina lườm.
Do nhìn lên bằng ánh mắt rưng rưng hay sao mà hoàn toàn chẳng đáng sợ chút nào cả.
“……Người như tôi làm bạn được nhỉ? Tôi, chắc chắn sẽ phiền phức lắm đó?”
“Chuyện đó thì biết ngay từ đầu rồi.”
“Nếu là bạn bè thì sẽ ở bên nhau suốt đó. Như thế được chứ?”
“Ờ.”
Tôi gật đầu, và Shiina cười nhẹ nhàng.
“Nếu vậy thì hết cách rồi nhỉ. Nể sự phiền phức của cậu mà sẽ trở thành bạn của cậu vậy. Sẽ dùng cậu triệt để luôn nên là hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé.”
“Bạn bè không phải là thứ như thế đâu ha……?”
“Cũng chẳng phải là thứ để cậu nhờ trong lúc đang phát cáu đâu”
“Vì là một con nhỏ với tính cách thật phiền phức nên ít nhiều cũng hết cách thôi.”
“……Có khác biệt gì lớn đâu chứ.”
“Nói bao nhiêu lần rồi, tôi đỡ hơn cô ấy chứ……”
“……Hừm. Rồi rồi. Đằng nào thì tôi cũng là đứa phiền phức nhất mà.”
Shiina bĩu môi trông như dỗi hờn,「Ưn」một tiếng rồi vươn tay đến.
“Gì đấy.”
“Bị đơ người rồi. Một mình tôi không đứng dậy được.”
“Tức là bảo tôi đỡ cô dậy?”
“Phải đó. Tại sao cậu lại không hiểu chứ? Là bạn bè mà đúng không?”
Tôi kéo tay để đỡ Shiina đứng dậy.
Rồi thì cô ấy ngã vào trong lồng ngực tôi.
“Oi.”
“……Cho tôi mượn vai cậu.”
“Cơ thể bất ổn à?”
“……Thể trạng thì lúc nào chẳng bất ổn. Nhưng mà hôm nay thì lại hơn mọi khi……”
“Vậy thì nói sớm hơn đi chứ.”
Tôi ôm lấy eo của Shiina, hay nói cách khác là chuyển tư thế sang kiểu bế công chúa.
“Kh-, khoan đã Gray!?”
“Thôi cách gọi đó đi nào. Bây giờ tôi là Shiraishi Godou đấy.”
“……Vậy, Godou này. Bỏ tôi xuống đi.”
“Không thích. Cách này sẽ nhanh hơn mà đúng chứ.”
“Thì, là thế nhưng……”
“Thì làm sao?”
“Không có gì hết!”
“Cô rõ ràng là còn khỏe mà?”
Shiina đang làm biểu hiện lạ lùng sao sao ấy.
Dù là thế đi nữa, tôi đã quyết định bế Shiina vào phòng ngủ.
Tôi dáo dác nhìn xung quanh căn phòng khách và tìm thấy cánh cửa trông như thế.
“Chỗ đó là phòng ngủ của cô ha?”
“Ể……Đúng là thế. Nhưng mà không, ở trên, sô-pha cũng được mà?”
“Ở trên giường thì sẽ dễ nghỉ ngơi hơn còn gì.”
“A, thiệt tình. Nặng lắm……nên là ở sô-pha. Nhé?”
“Ờ thì nặng thật.”
“L——làm gì mà nặng đến như thế kia chứ!?”
“Là cái nào mới đúng hả, mà đừng có đánh, đau cổ quá!”
Để tôi an định hành động và lời nói cái đã coi.
Vừa xác nhận cử động của vùng cổ, tôi vừa mở cánh cửa phòng ngủ thì bên trong có một cái giường lớn được trang trí phụ kiện. Xung quanh nó còn được đặt một số lượng lớn thú nhồi bông nữa,
“……,”
Tôi nhìn nó, xong rồi nhìn vào gương mặt của phù thủy, mà lại lần nữa nhìn vào căn phòng.
“……Ờ thì.”
“Nói gì đi chứ.”
Phù thủy đỏ mặt và nói thế. Lại còn nói nhanh nữa.
“A~, ờ thì, sở thích thì, cũng có nhiều mà ha. Ừm.”
“Thà rằng cậu giết tôi đi thì hơn……”
Tôi để cho Shiina nằm lên giường thì ngay lập tức cổ chui vào trong chiếc mền.
Rổ cổ kéo con gấu bông gần đó lại và ôm lấy nó.
“……”
Tôi thì ngồi xuống bên cạnh. Vùng lưng chạm vào hông của phù thủy.
Trong một lúc cả hai chìm vào im lặng.
“Nè~ Godou.”
“Gì đấy?”
“Cậu bảo là cứu tôi……Vậy cụ thể, là làm thế nào?”
Phù thủy hỏi tôi bằng thanh âm mỏng manh.
“Cái này là, lời nguyền đó? Không phải vấn đề có thể giải quyết đơn giản như thế đâu.”
“……Có lẽ là như thế ha.”
“Vì là cậu nên tôi cũng chẳng ngạc nhiên khi được nói là sẽ nghĩ ra nó sau đâu.”
Tôi đã nghĩ đến phương pháp đó suốt.
Nhưng mà chẳng nghĩ ra được cách giải quyết đơn giản nào cả.
Shiina không phải đồ ngốc. Nếu như có cách tốt và thuận tiện thì chắc chắn đã tiến hành rồi.
Thế nên ý tưởng mà tôi nảy ra là chỉ còn cách làm giảm gánh nặng của Shiina.
“—Tôi sẽ nhận lấy nửa phần lời nguyền trói buộc lấy linh hồn của cô.”
“Cá—……”
Shiina cạn lời.
“Cái gì chứ……Nếu làm như thế thì tính mạng của cậu sẽ trở nên nguy hiểm đó!?”
“Thì tôi không phải là nói ra mà không có căn cứ gì. Tôi có thể sử dụng phất ma thuật. Linh hồn của người sử dụng phất ma thuật vốn dĩ khó nhận được ảnh hưởng của lời nguyền. Với lại nếu sử dụng thường xuyên thì ít nhiều chắc chắn chống được xâm thực. Thay vì cứ mỗi lần kết nối đến linh hồn của cô, di chuyển nó qua tôi cũng sẽ có hiệu quả tốt hơn trong việc thanh tẩy lời nguyền nữa. Dù nói là thế nhưng cô đâu có cho phép tôi nhận hết toàn bộ đâu mà đúng không?”
“Tất nhiên rồi! Nếu làm như thế thì cậu sẽ chịu gánh nặng đến cỡ nào chứ……~!”
“Thế nên mới nửa phần thôi. Nếu như gánh lấy nửa phần mà cho đến bây giờ cô đã phải chịu, tôi sẽ làm bằng cách nào đó cho cô thấy. Chí ít thì tôi bây giờ chắc chắn có sức kháng cao hơn cô đó.”
Tôi đã không định hy sinh bản thân đâu.
Cái này dựa trên những kinh nghiệm từ việc thanh tẩy lời nguyền bằng phất ma thuật, có lẽ khi tôi nhận lấy lời nguyền và sử dụng phất ma thuật thường xuyên thì sẽ không phải chịu cơn đau đớn. Thế thì gánh nặng của Shiina cũng sẽ nhẹ đi. Vì cứ thế này tính mạng của Shiina sẽ trở nên nguy hiểm, không sai khi mà cách này là cách tốt nhất rồi.
Ý nghĩ đó đã truyền đạt được đến cho Shiina chưa mà ánh mắt cô ấy rưng rưng,
“Đừng có mà bản thân một mình gánh lấy hết chứ, Shiina Mai. Chúng mình là bạn bè với nhau mà đúng không? Niềm vui thì nhân đôi, còn nỗi đau thì hay san sẻ một nửa nhé. Bạn bè là thứ như thế đó, chẳng phải sao?”
Shiina im lặng một lúc.
Nhưng mà, khi tôi đưa tay ra thì cô ấy nắm lấy nó với bộ dạng thẹn thùng.
“……Bạn bè thì, không phải là thứ để trao gánh nặng theo một chiều mà đúng chứ?”
“Phải ha. Thế nên lúc tôi đang gặp khó khăn thì cô cũng hãy cố gắng giúp tôi nhé.”
“Bộ cậu mà cũng có khó khăn à?”
“Thì có, tuy cuộc sống của tôi không có tệ như là của cô đâu. Tôi thì cũng có rất nhiều chuyện khó khăn ấy chứ. Sử dụng khoản vay lớn thế này, mỗi lần như thế tôi sẽ bóc lột cô đấy nhé, chuẩn bị tinh thần đi à.”
Thời gian chợt dừng lại.
Bên ngoài cửa sổ chỉ còn vang những tiếng ve kêu.
Chúng tôi nhìn nhau. Tôi nhìn vào bên trong đôi mắt tựa như bảo thạch của phù thủy.
“Nếu thế thì……”
Đấy có lẽ là lời nói quyết tâm từ phía Shiina.
“—Tôi có thể, nhờ cậu được chứ. Xin hãy cứu tôi nhé.”
Nghe được câu ấy khiến tôi bất giác trở nên vui mừng và nở nụ cười.
Bởi vì.
Cô nàng bị người trên thế giới căm hờn.
Cứ tưởng tất cả đều do lỗi của bản thân.
Tự tạo ra khuôn khổ cho bản thân rằng không nên được cứu giúp.
Vậy mà đã có thể cầu xin sự giúp đỡ từ người bạn đầu tiên của mình.
“……Vậy thì, đừng có than phiền đấy nhé?”
Tôi khóa đôi môi của Shiina bằng chính miệng của mình.
“Ưn~……!?”
Shiina tuy giật mình nhưng sự phản kháng đó thật yếu ớt. Có lẽ là vì cô ấy đã hiểu đây là quy trình cần thiết để chuyển giao lời nguyền. Sự kết nơi của linh hồn cần có sự tiếp xúc về xác thịt. Nếu như chỉ cần sử dụng phất ma thuật để thanh tẩy lời nguyền thì chỉ cần nắm tay đã là đủ, nhưng khi chuyển giao lời nguyền thì cần sự tiếp xúc sâu hơn nữa.
“Ưn……ư……~”
Tôi thì không phải làm vì muốn làm đâu. Nghĩ rằng phải kết thúc nhanh nên đã cho lưỡi vào bên trong miệng của Shiina. Chỉ đau một chút do chạm phải răng cô ấy. Vì đây là lần đầu tiên tôi hôn nên mong là cô ấy sẽ tha thứ.——Đồng thời tập trung cao độ ý thức mình.
Phất ma thuật cho đến cùng chỉ là kỹ thuật để thanh tẩy lời nguyền. Tôi bổ trợ hết mình vào công việc chuyển giao linh hồn. Cơ bản thì chú thuật của Shiina sẽ là chủ đạo. Tôi dùng phất ma thuật của mình để hóa giải lời nguyền trói buộc linh hồn của Shiina, chuyển giao nó cho linh hồn của tôi bằng chú thuật của Shiina. Sự kết nối giữa hai linh hồn đang duy trì bởi nụ hôn.
……Nếu như nói đến vấn đề thì giữa lúc đang làm công việc nhạy cảm này cần phải tiếp tục nụ hôn với lại Shiina suốt. Thật khó xử làm sao nhưng chỉ có thể nghĩ nó như là hô hấp nhân tạo thôi.
—Tha thứ cho tôi nhé. Cái này là để cứu lấy cô thôi.
“Pưha~……!”
“……Ưn a~……!”
Khi đôi môi tách rời khi tất cả việc đã kết thúc, Shiina đã làm vẻ mặt mê mẩn. Do tập trung cao độ mà cô ấy đang mệt chăng. Gương mặt trở nên lỏng lẻo hết mức so với mọi khi.
“……Shiina?”
Khi mà tôi gọi tên thì Shiina giật mình và lắc đầu lia lịa.
Gương mặt đó đã đỏ đến tận mang tai. Tôi nghĩ nó giống như quả táo vậy, nhưng có lẽ là bản thân mình cũng y như vậy. Gương mặt nóng đến mức như lửa đốt do làm chuyện chẳng quen đây mà.
“Đó là nụ hôn đầu của tôi vậy mà……”
Bị Shiina lườm bằng ánh mắt căm thù, cơ mà tôi cũng giống như thế mà.
“Quan trọng hơn chuyện đó thì cơ thể cô cảm thấy thế nào?”
Có cảm giác biểu hiện của Shiina đã trở nên sáng sủa. Đã mất đi cảm giác rằng cô ấy đang quá sức rồi.
“'Chuyện đó’ là sao chứ……Mà tôi cảm thấy khá dễ chịu hơn rồi. Còn cậu thì sao?”
Khi được hỏi ngược lại, tôi đặt tay mình lên lồng ngực.
Khi tập trung ý thức thì tôi hiểu được lời nguyền khá nặng đang trói buộc lấy cơ thể. Nhưng mà, nhờ thường xuyên triển khai phất ma thuật mà chẳng thấy đau đớn gì cả. Cơ thể nặng hơn một tí, nhưng có lẽ sẽ sớm quen ngay thôi.
“……Ừm. Không có vấn đề gì.”
“Thật chứ?”
“Ờ. Nếu được thì tôi có thể lấy được theo một chút nữa đó?”
Tôi gồng tay lên và nói thế thì Shiina đỏ mặt cúi xuống.
“……Nếu như đấy là thật đi nữa, tôi cũng không hôn cậu một lần nữa đâu.”
“Chỉ cần tiếp xúc xác thịt là được. Không cần phải hôn cũng được……”
Sau khi nói xong thì tôi nhận ra biểu hiện trở nên khó xử sao sao ấy. Phù thủy chau mày lại với gương mặt đỏ hơn nữa và ôm lấy thân mình thật chặt.
“Ch-, ch-, chẳng lẽ nào cậu……nếu làm gì đó thiếu đứng đắn là tôi giết đấy!?”
“B-, bình tĩnh đã! Hiểu lầm rồi! Tôi đã nói gì đâu!”
Dù cho tôi có vội vàng biện minh đi nữa thì vẫn bị phù thủy đã rưng rưng nước mắt đánh vào đầu. Chẳng thể hiểu nổi mà.
-- Hết chương 04 --