Chuyện tình lãng mạn và hài hước của Anh Hùng và Phù Thủy chuyển sinh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 01 - Chương 03 - Anh Hùng nhân tạo

「Kế hoạch tác thành anh hùng」

Đó là kế hoạch quy mô lớn được hiền giả Alicia = Edwards lãnh đạo.

Ông ra lệnh tập hợp tất cả những đứa trẻ có tài năng của phất ma thuật về và rèn giũa chúng một cách triệt để.

Mục đích là để sản sinh ra nhân tài tiêu diệt ả phù thủy của tai họa đó, là bậc anh hùng được Chúa chọn để gửi đến thế giới này. Và đấy đã là kế hoạch để quyền lực của giáo hội lớn mạnh hơn với thành tựu tiêu diệt được phù thủy.

Nhưng kế hoạch đã đã gặp trở ngại.

Vốn dĩ, chỉ triệu tập những đứa trẻ có tài năng của phất ma thuật thôi cũng đã rất khó khăn rồi.

Bằng cách nào đó ông ta đã triệu tập được hơn 100 đứa từ trên toàn đại lục, nhưng những đứa trẻ được hy vọng có tài năng ấy đã thất bại trong thực nghiệm khiến cho cơ thể bị phá hủy, không chịu đựng nổi tác dụng phụ của thuốc mà tinh thần bị hủy hoại, bị giết bởi ma vật mạnh mẽ trong buổi diễn tập thực chiến, hay là bị gieo rắc những chấn thương tâm lý không thể nào khắc phục được, khiến cho số lượng chúng giảm đi.

99 đứa không thể sử dụng được nữa, hiền giả Alicia thậm chí là đã từ bỏ đi kế hoạch, nhưng mà đứa được chọn thứ 100, cái đứa mà trẻ tuổi nhất ấy lại trưởng thành đột biến, thực hiện được giá trị năng lực mục tiêu.

Thế cho nên hiền giả Alicia đã dạy dỗ cho đứa thiếu niên ấy cách cư xử và hành động. Để một đứa thiếu niên mồ côi, ngây ngô không có sự dưỡng dục này trở thành một nhân vật phù hợp với anh hùng đã được đứa Chúa trời chọn lựa.

—Rằng, đánh đuổi tà ma, cứu lấy con người.

Và rồi,

Chúa đã mang sự cứu rỗi đến cho thế giới mà nhân loại bị phù thủy của tai họa làm cho đau khổ, than khóc.

Để tiêu diệt phù thủy và cứu lấy thế giới này, giáo hội đã tuyên truyền rằng nhân vật anh hùng đã xuất hiện.

Người anh hùng đó tên là Gray = Hundret.

Là kiệt tác lớn nhất của giáo hội, được tạo ra chỉ nhằm để tiêu diệt lấy phù thủy.

“……Tao được ban cho một cuộc sống thối nát quá nhể~”

Thằng Shinji trước mắt tôi đang chống cằm và nói như thế với vẻ cạn lời.

“Tao không muốn nghe nó từ thằng như mày đâu.”

Cũng vừa đúng lúc tôi kể cho nó nghe chuyện xảy ra với Hina tối hôm qua xong.

“Oi oi, dù là bạn thuở nhỏ đi nữa, một cặp nam nữ sinh cao trung còn chẳng hẹn hò với nhau mà cùng đắp một chiếc mền, ngủ chung một chiếc giường đấy còn gì? Ngoài thế thì còn cách lời nào tốt hơn để nói hả.”

Thì thằng Shinji lúc nào bản thân nó cũng dựng chuyện lên và nói mà.

“Mày hiểu lầm rồi. Hina đúng thật là có vào chung mền với tao, nhưng ngay lập tức trở về.”

“Vào thời điểm đó thì tao đang tự hỏi chuyện quái gì ấy chứ.”

“Từ xung quanh nhìn vào thì có thể nó như thế, nhưng tao và Hina như một gia đình thôi mà.”

“Nhưng có khi đằng ấy không nghĩ như thế còn gì?”

“Đã bảo là chẳng có lý do gì để bả vào chung mền với tao rồi mà. Mày động não một chút đi.”

Rõ như ban ngày rồi còn gì. Tuy là tôi có ý thức được Hina với tư cách là một đứa con gái đấy, nhưng có lẽ Hina thật hồn nhiên mà quan tâm lo lắng đến tôi với tư cách là một thành viên trong gia đình ấy mà.

“……Cái thằng này.”

Chẳng hiểu sao mà thằng Shinji nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức đục ngầu.

“Bây giờ, tự dưng tao muốn đấm mày ghê.”

“Tại sao hả.”

“Chỉ riêng Hina thì không nói, mà vì mày còn đang ra tay với cả Shiina Mai nữa.”

“Hiểu lầm cái qué gì đấy. Chuyện đó thì hoàn toàn không có nhé.”

“Tại sao gái đẹp lại tập trung ở xung quanh mày hết vậy hả. Bố ghen tị lắm biết không.”

“……Cái boomerang khi nãy quay về rồi đấy. Tao chẳng muốn nghe nó từ thằng như mày đâu.”

Khi tôi lườm thằng Shinji thì nó than ‘ôi cha ôi cha’ và nhún vai.

“Đúng thật là tao đẹp trai hơn mày, mà tao cũng nổi tiếng hơn mày nữa.”

“Điêu vật. Nói giảm nói tránh một chút được không thím.”

“Chỉ là, gái đẹp top trên đều bu xung quanh mày chứ không phải tao.”

Khi tôi nheo mắt chả hiểu nó nói gì thì nó lại tiếp tục.

“Đúng thế còn gì? Chỉ riêng lớp mình thôi thì đã có Shiina Mai, Kirishima Hina, Shindou Yuuka này. Khác thì cũng có bé Kawasaki Saya dễ thương thân thiết với mày ở chỗ làm thêm này. Ở mức mà khi nói bé ấy là idol của mọi người thì cũng chẳng lấy làm nghi ngờ gì luôn ấy.”

“Tại sao mối quan hệ bạn bè của tao tại chỗ làm thêm mà mày lại biết thế hả……”

Nói thật thì nó kinh tởm vãi.

Ờ thì, Kawasaki ở trường cũng là lớp đàn em, thằng Shinji có biết cũng chẳng phải chuyện gì lạ.

“—Mạng thông tin của tao rộng khắp mà.”

Rồi thằng Shinji nói「Tao đi mua nước tí」rồi bước ra khỏi lớp.

Tôi thì chỉ đưa mắt tiễn nó thôi.

Giờ là giờ nghỉ trưa. Dù cho có dùng xong bentou rồi thì cũng còn thừa khoảng chục phút.

……Rảnh vật. Thôi thì chơi game vậy.

Tôi lấy smartphone ra từ trong túi và chơi game RPG kiếm và ma thuật.

Thiết lập của nó giống như là tiền thế, nên game có cảm giác thực một cách kì lạ.

Chỉ mỗi tôi là có thể chơi theo cách tận hưởng thú vui từ sự khác biệt ký ức của tiền thế và những thiết lập trong game.

Nhất thời thì trong trường cấm cho sử dụng điện thoại di động, nhưng luật đó chẳng còn giá trị nữa.

Đúng thật là nếu sử dụng nó trong giờ học thì sẽ bị tịch thu, nhưng trong giờ nghỉ trưa hay tan trường thì sẽ không bị truy cứu. Thực tế thì bạn bè trong lớp tôi cũng vừa đang xem phim trên smartphone, vừa chí cha chí chóe với nhau đấy thôi.

Thế nên tôi muốn thoải mái tập trung vào game, nhưng mà hôm nay chợt bị phân tâm.

“Hể~~, ra là cậu thích tiểu thuyết. Tớ thì cũng thỉnh thoảng có đọc mấy cuốn nổi tiếng thôi~”

“V-, vâng……dù một mình thì cũng có thể thấy vui nữa.”

Phù thủy và Hina đang trò chuyện cùng nhau. Và tai tôi thì tự ý căng lên để hóng hớt.

“Đ-, đặc biệt là về Light Novel chẳng hạn……tớ, thích lắm. A, xin lỗi, cậu. Cậu biết về Light Novel, chứ? Có thể không thể nói được hết, nhưng mà có chút khó giải thích……A, tớ nghĩ có lẽ thực tế hơn khi định nghĩa nó tùy theo nhãn……A, xin lỗi, tớ đang nói gì thế này.”

Phù thủy đáp lại bằng một giọng nhỏ và nhanh, vừa tự ý kể.

Hina thì gật gù「Hể~, trông khó quá ha!」với nụ cười có chút hơi gượng gạo.

Phù thủy thì「hehehe……」cười giả tạo mà chẳng có chút sự tự tin nào.

“Ưwaa……”

Dù là phù thủy của tai họa đi nữa thì cách cười đó có ổn không đấy?

Sau đó thì cuộc trò chuyện bi thảm vẫn cứ tiếp tục. Năng lực giao tiếp của Hina bằng cách nào đó đã giữ chân bả ở lại, chứ người bình thường thì đã chạy mất dép từ lúc nào rồi. Trước hết thì mẹ làm ơn dừng cái kiểu lẹ miệng otaku đó giùm cái.

Không biết chuyện hôm qua khi tôi nhờ vả về phù thủy có hiệu quả hay không mà nói chung Hina đang cố gắng trở nên thân thiết với phù thủy. Mà dù cho Hina có cố gắng đi nữa, tôi cũng có cảm giác như là không thể thân thiết với bạn cùng lớp nếu không cố gắng cải thiện từ tận gốc rễ khả năng giao tiếp của phù thủy……Khó chịu thật đấy.

Nếu như phù thủy tìm được bạn tâm tình thì tốt biết mấy ha.

Lần này, ở cuộc đời này, tôi muốn phù thủy tạo nên một mối quan hệ như thế.

Vì chẳng phải sẽ quá buồn nếu cô ta nghĩ toàn bộ con người trên thế giới này đều là kẻ thù hay sao.

Vừa chống lại cơn buồn ngủ vừa dự tiết học, không biết từ lúc nào đã đến giờ tan trường rồi.

Tuy là tôi đến trường do không lên cơn sốt, nhưng chưa thể nói thể trạng đạt mức tốt nhất được. Ờ thì nếu chỉ đi làm thêm thì trông như chẳng có vấn đề gì đâu. Sợ ánh mắt của Hina thật, nhưng chẳng phải tôi vận động gì to tát lắm.

Tuy cơ thể yếu đuối khác so với lại tiền thế, nhưng phải sử dụng nó thật linh hoạt.

Mà bỏ qua một bên đi đã,

“Oi, phù thủy. Hôm qua rốt cuộc cô định làm gì đấy?”

Khi tôi hỏi về vụ vật triệu hồi, phủ thủy đang nằm gục trên bàn chầm chậm ngước mặt lên.

“……Gì. Phàn nàn gì chứ? Ra là cậu cũng chết mê chết mệt với nhỏ kouhai ấy nhỉ.”

“Có đâu! Cơ mà tôi cũng có cái gọi là không gian riêng tư đấy nhé……”

“Sở thích của tôi là tìm ra điểm yếu của cậu.”

“Thế thì ngay lập tức dẹp bỏ cái sở thích xấu đó giùm cái.”

Phù thủy ngáp và bơ đi lời khuyên thẳng thắn của tôi.

“……Mà cô đã ngủ đó hả? Trong giờ học thì nghe giảng đàng hoàng cái đi. Cô là học sinh chuyển trường đấy?”

“……Tôi thông minh mà, khác hẳn với cậu. Ít nhiều dù có ngủ cũng không thành vấn đề.”

Phù thủy vừa chỉ tay lên trán, vừa cúi xuống và hỏi.

“Rồi thì chuyện gì đây? Chẳng phải tôi đã nói 3 ngày mới điều trị lời nguyền 1 lần sao?”

“Tôi thì dù mỗi ngày đi nữa cũng không bận tâm đâu.”

“……Không thể đâu. Cần phải cho tâm hồn và thể chất của cậu nghỉ ngơi để có thể sử dụng phất ma thuật ở mức độ có thể can thiệp vào lời nguyền của tôi một cách thật an định chứ. Hôm qua cậu đã bị sự mệt mỏi tương đương tấn công mà đúng chứ?”

Đúng thật là đến cả bây giờ cơ thể tôi cũng nặng trĩu.

Nguyên nhân cơ bản dẫn đến việc thể trạng đột nhiên xấu đi có lẽ cũng là do đã chạm vào lời nguyền của phù thủy.

Tuy là thế nhưng chẳng có trở ngại trong hoạt động. Cơ thể tôi vẫn có thể cử động mà chẳng có vấn đề gì.

Với lại, tôi đã lo lắng chuyện lời nguyền của phù thủy đang dần xâm thực hơn là so với lại tiền thế.

Khi trót nhìn thấy nó, tôi trở nên quan ngại liệu có nên điềm tĩnh ứng phó như lời phủ thủy nói không.

“Cô, có thật sự ổn không đấy?”

“Ý cậu là sao?”

“Nếu cứ tiếp tục điều trị như thế này, liệu một ngày nào đó sẽ hoàn toàn chữa khỏi chứ?”

Có một khoảng trống khó chịu.

Phù thủy, hiện đang cúi xuống nên tôi chẳng thể nhìn được biểu hiện, hỏi tôi bằng giọng điệu mà tôi không thể hiểu được cảm xúc.

“……Nếu như, tôi nói không thể như thế thì sao?”

Phù thủy dần dần ngước mặt lên. Hiện tại thì cổ cũng nhìn tôi bằng gương mặt trông sắp bị tan vỡ.

“Nếu như tôi nói chỉ có thể xử lý tạm thời, không hơn không kém nữa, thì cậu tính làm thế nào?”

“Rõ ràng quá rồi còn gì. Tôi sẽ nghĩ ra phương pháp, một cách nào đó để cứu lấy cô.”

“—Nếu như, tôi nói là cần cả tuổi thọ của cậu thì sao?”

“Gì chứ, thế có được không? Tuy là chuyện đưa tuổi thọ cho cô không rõ ràng cho lắm, nhưng để bảo vệ cho thế giới này thì chẳng còn cách nào khác. Cụ thể thì nên làm thế nào? Cô sử dụng ma thuật của bản thân à?”

“……”

Không hiểu sao mà chẳng có lời đáp lại.

“Phù thủy?”

“……Cậu ngốc thật. Chỉ là chuyện giả định thôi. Đâu phải là vấn đề đơn giản đến thế đâu chứ.”

“Gì chứ. Mà thôi kệ vậy.”

“Đủ rồi, mau biến mất nhanh đi. Việc chữa trị lời nguyền……phải ha, hãy làm vào hôm tới. Dù cho cậu có ổn đi nữa, tôi cũng chẳng muốn nhìn mặt cậu mỗi ngày đâu. Trông ngứa mắt.”

“Lý do như thế đấy á!?”

Phù thủy khịt mũi rồi đi khỏi.

Tâm trạng xấu thế nào ấy nhỉ. Ờ thì, do từ xưa phù thủy có tính khí thất thường mà nhể.

“……Rồi, mình cũng về thôi.”

Tôi bước ra khỏi cửa và đi đến chỗ để xe đạp.

Bên ngoài đang bị chi phối bởi cái nóng như là lửa đốt. Ánh sáng mặt trời mãnh liệt gay gắt đang thiêu đốt lấy làn da.

Tôi phải lấy tay để quạt vào gương mặt nhưng cũng giống như lấy muối đổ xuống biển vậy.

“—Hôm nay cũng đi làm thêm à?”

Người bắt chuyện ở phía sau lưng tôi chính là Hina.

“Hi, Hina à. Hôm nay 4 tiếng nên dễ lắm, không sao đâu!”

Bả đã thay bộ đồ dùng trong câu lạc bộ rồi. Phần bắp đùi lộ ra từ chiếc quần ngắn đó thật là quyến rũ.

“……Tại sao lại giật mình thế kia?”

Hina nheo mày, ra vẻ trông ngờ vực.

Do hơi hoảng một chút mà tôi đã lỡ đẩy giọng lên mất tiêu. Vì tôi sợ Hina nổi giận ấy mà……

“Vậy là, ông không nghỉ làm thêm nhỉ?”

“Thì đột nhiên trống lịch cũng phiền cho người ta chứ.”

Tôi thì chẳng muốn tăng thêm sự lo lắng cho người chủ tiệm lao động vất vả đâu.

Thậm chí là than vãn cả chuyện thiếu nhân lực từ những buổi nghỉ theo tâm trạng của Kawasaki nữa vậy mà.

“……Đừng có, làm quá sức đó.”

“Đã bảo không sao mà. Tui không có làm gì quá sức đâu. Vì tui theo chủ nghĩa không làm những gì không thể mà.”

Tuy nhiều lúc không hiểu những gì mà Hina muốn nói, nhưng quả thật là tôi hiểu bả đang lo lắng cho tôi đấy chứ. Nhưng mà, tôi chưa từng làm gì quá sức cả.

Cho đến cùng thì hiện tại tôi chỉ là một thằng học sinh cao trung bình thường, làm những việc mà trong phạm vi mình có thể làm thôi.

“Thế nên, đừng có lo lắng như thế chứ.”

Tôi đặt tay lên đầu của Hina và xoa.

Chẳng hiểu sao mà Hina lại trở nên im lặng. Mấy năm rồi mới lại xoa đầu của Hina ấy nhỉ.

“……Thì, ông cũng khỏe đến thừa thãi mà, tui chẳng lo lắng đến mức như thế đâu nhé.”

Vừa lảng ánh mắt đi, Hina vừa khịt mũi.

“Thừa thãi là thừa thãi thế nào.”

“Thừa thãi còn gì. Vì ông chẳng tham gia câu lạc bộ vậy mà đi luyện tập cơ thể ấy.”

“Bà phiền ghê, phàn nàn cái gì chớ! Đừng có đấm vào bụng coi!”

“Ưwa, bụng ông vẫn kinh như mọi khi ha.”

Tôi vừa đẩy Hina đang tự tiện nghịch bụng tôi, vừa nói,

“Cơ mà, bà nên quay lại câu lạc bộ đi thì tốt hơn đấy nhể?”

“A, phải rồi ha! Chết dở chết dở!”

Hina rời khỏi bãi đậu xe đạp mà trông như cuống quít lên.

Đúng là một đứa om sòm như mọi khi ha. Mà bả không chán là được rồi.

“……Hửm.”

Cảm nhận được sự hiện diện ở đằng kia nên tôi quay lại.

Soạt soạt soạt~, một thiếu nữ tóc đen vội vàng giấu mình sau cái cây.

Tính trốn bằng cái đấy kia à? Cơ mà cổ đang làm cái vẹo gì vậy?

“……Ừ~m, mà thôi kệ.”

Nếu như chính chủ đã định trốn rồi thì trước tiên mình rời khỏi đây đã.

Tôi ngồi lên xe và bắt đầu đạp.

Băng qua khu dân cư, những cánh đồng lúa dọc theo đường xe chạy, và rồi chạy quanh khu công viên có tiếng trẻ em cười đùa. Dù đã trôi qua 5 phút từ khi rời khỏi trường rồi, tôi dừng xe đạp lại và thử quay lại đằng sau.

~~~~! Và, tôi nghe âm thanh xe đạp bị ngã.

Gần nơi âm thanh đó, chỉ có một cô thiếu nữ tóc đen đang giấu mình đang sau bóng của cột điện. Chiếc xe đạp bị ngã gần đó mà bánh của nó vẫn còn đang quay. Cố hết sức giấu nó như thế nguy hiểm lắm đấy.

“Ô, oi oi, không sao chứ?”

Tôi chạy đến chỗ phù thủy mà chẳng nghĩ nó lại trở thành cảnh tượng thảm khốc như thế.

Tại sao tôi lại bị cô ta lại theo sau từ lúc ra khỏi trường cơ chứ.

Con nhỏ này, đang nghĩ là tôi không nhận ra hay sao……?

“Cô đang làm cái gì đấy?”

Phù thủy dùng hai tay để che mặt.

“……Tôi cậu, không quen. Về đi.

“Vô lý dễ sợ.”

Tôi thở dài trước nhỏ phù thủy đang giả giọng the thé một cách ngu ngốc.

“Dù cho là người không quen biết đi nữa, làm sao tôi có thể bỏ mặt một người ngã xe đạp và bị thương ngay sau mình kia chứ. Từ bỏ đi, cho tôi xem mặt nào.”

Tôi nói như thế xong thì phù thủy vừa lộ mặt, vừa bĩu môi.

“……Hưm. Có gì phàn nàn hả?”

Tôi sau khi dựng xe đạp của phù thủy đã ngã lên rồi thì đáp,

“Nếu cô dám nói vậy thì tôi phàn nàn về chuyện cô làm cái chuyện nguy hiểm như thế này đây……”

Từ đầu gối của phù thủy hiện đang ngồi xổm với gương mặt trông khó chịu chảy ra một chút máu.

“Quả nhiên là bị xây xát lúc trốn nhỉ.”

“Cái này chỉ là trầy da thôi.”

“Cũng vừa đúng lúc, ở đằng đó có công viên nữa, lại đó rửa nào.”

“Tôi đã bảo là không sao rồi mà……”

“Cái này khác với lúc xưa đấy. Đừng có coi thường mấy cái vết thương trầy xước.”

Phù thủy lúc xưa chẳng ngại ngùng mà dùng phép thuật để trị liệu, nhưng bây giờ thì không như thế nữa.

Khi tôi dắt xe đạp vào bên trong công viên thì phù thủy cũng đi theo. Bị phát hiện theo đuôi, sau đó ngã và bị thương chẳng phải đáng thương lắm sao. Hiếm khi mới thấy bộ dạng e thẹn ở cổ.

Không thể cứ để miệng vết thương bị bẩn mãi nên trước tiên rửa bằng nước ở bồn nước uống cái đã.

“Có đau không?”

“—Cỡ này thì, không cảm nhận gì hết.”

Biểu hiện của phù thủy thật sự chẳng thay đổi gì. Tuy là tôi không nghĩ cổ không đau đâu.

“Được, lấy đất cát ra hết rồi. Vậy tôi khử trùng đây.”

“Cậu, tại sao lại mang theo bằng gạc hay dung dịch khử trùng thế kia chứ.”

“Mang theo cũng có mất mát gì đâu đúng không.”

“Dù là thế, nhưng bình thường đâu phải đồ mang theo đâu chứ.”

“Thế hả? Mà giờ nó lại có ích lúc như thế này, nên cũng được còn gì.”

“……Thật sự chẳng thay đổi chút nào nhỉ, anh hùng.”

“Làm ơn dừng cách gọi đó lại giùm cái được không? Tôi không muốn bị người ta nghĩ hai đứa bị chunnibyou đâu……”

Tôi cũng nên dừng gọi cổ là「phù thủy」đi nhỉ.

“……Lúc chỉ có hai đứa thì cũng được mà có sao đâu.”

Phù thủy e hèm hắng giọng.

“Với lại tôi cũng không muốn được cậu gọi tên, cũng chẳng muốn gọi tên cậu.”

“Ờ thì cũng như thế nhể……”

Cho đến cùng thì chúng tôi là kẻ thù ở tiền thế.

Không giống như chúng tôi đã quen thân quá với nhau. Không phải mối quan hệ như vậy.

“Dù cho mối quan hệ của chúng ta có khác đi chăng nữa thì vị trí của cả hai đã khác rồi.”

Phù thủy tiếp tục nói.

“Cậu đã chẳng còn là anh hùng nữa. Chỉ là một học sinh Nhật Bản. Đâu còn lý do gì để giúp đỡ cho người khác mà đúng chứ. Chẳng lẽ nào, dù cho có chuyển kiếp đi nữa, cậu vẫn còn định làm anh hùng sao?”

“—Cô đang nói cái gì đấy?”

Tôi bất giác cười trước câu nói của phù thủy.

“Cái này chỉ là việc nhỏ nhặt so với cái gọi là được cứu giúp mà. Xử lý tạm thời cho người bị thương như thế này thì ai đó trên thế giới này cũng làm cả. Tôi thì bây giờ đang dồn hết sức mình đây.”

“……Dồn hết sức mình, ha.”

“……Gì đấy, cái cách nói như bao hàm đó là sao.”

Phù thủy đang làm cái ánh mắt như thể nhìn thấu nội tâm của tôi.

Rốt cuộc thì cô ta muốn nói gì chứ. Trước khi tôi hỏi như thế thì phù thủy tiếp tục nói.

“Quả nhiên—Dù cho cậu có đầu thai chuyển kiếp đi nữa vẫn đang nghĩ là ‘phải cứu giúp lấy người khác’. Cậu kể từ lúc đó chẳng thay đổi gì hết cả. Dù bản thân chẳng có sức mạnh như hồi đó vậy mà.”

“Gì chứ……”

Ngớ ngẩn thật……Tôi định tiếp tục nói như thế, nhưng lại chẳng thể thốt ra thành lời.

Tuy đã cố không nghĩ đến rồi……Nhưng quả thật có lẽ là như thế.

Tôi đang nghĩ là muốn cứu giúp người gặp khó khăn.

Cái đó thì từ xưa cũng vậy, bây giờ cũng vậy, chẳng thay đổi.

“……Cho dù là vậy thì có vấn đề gì sao?”

Cứu giúp người khác không phải là chuyện đúng đắn à?

Tôi chau mày và hỏi thì biểu hiện của phù thủy trở nên méo mó. Như thể là thương hại tôi vậy.

“……Cậu, vẫn còn đang bị trói buộc bởi tiền thế. Đang bị nguyền rủa bởi chính cái từ anh hùng……Thế cho nên mới có thể làm cái gương mặt trông lạ kì đến như thế đấy. Cậu không nhận ra rằng bản thân mình lạ đâu nhỉ.”

“Thế là nói quá rồi đấy……”

“Hy sinh bản thân để cứu giúp người khác như thế này, thật quá lạ. Tất nhiên như lời cậu nói, nếu như là những con người dư dả sự tốt bụng ở thế giới này, thì bản thân cậu cũng cố gắng cứu lấy người khác trong phạm vi bản thân có thể đúng chứ. Phải—Trong phạm vi mà, bản thân cậu có thể.”

“Cô đang nói gì thế……?”

“Cái tiêu chuẩn đó của cậu quá lạ lùng. Quan điểm sống đang bị bóp méo. Tôi đã hy vọng sau khi chuyển sinh và trải qua mười mấy năm nên có lẽ nó đã thay đổi, nhưng trông như vô ích rồi nhỉ.”

Khó mà đoán được ý đồ từ trong lời nói của phù thủy.

Tôi sinh ra với tư cách là anh hùng, được nuôi dưỡng để trở thành anh hùng. Thế cho nên như lời phù thủy nói, có lẽ quan điểm sống khác so với lại người bình thường. Nhưng mà, nếu nói ngược lại thì cũng chỉ có như thế thôi.

“Cứu giúp người khác là việc đúng đắn. Nhưng mà——nó là cái 'phải cứu giúp lấy con người’. Tôi đang nói chỉ mỗi một mình cậu là có cách suy nghĩ đó. Mồ~, cậu đâu còn là anh hùng nữa đâu chứ.”

Phù thủy hạ tầm nhìn xuống và nhìn đôi chân tôi.

“Ví dụ như là ngày hôm qua, lúc mà cậu cứu bạn nữ cùng lớp mà bản thân đã bị thương mà đúng chứ?”

“……Chuyện đó thì sao?”

Tôi đung đưa chân cho cổ xem và nói. Tuy là cơn đau vẫn còn đáng kể.

“Dù cậu như thế nào đi nữa, cử động như thế là quá mức so với cơ thể đó. Nhưng mà cậu lại cứu nhỏ đó mà chẳng hề ngần ngại. Thay vì để cho nhỏ đó ngã lăn ra trong phòng học, bản thân cậu đã gánh lấy tổn thương khá nặng.”

“……Không, tôi đã nghĩ cách ngã đó khá là nguy hiểm với cổ thôi. Nếu tệ hơn thì đầu sẽ đập vào bàn đấy. Thế nên tôi phải giúp, và nghĩ nếu là tôi thì có thể giúp được……”

Nếu so với tính mạng của nhỏ ấy thì vết thương của tôi thế nào cũng được.

Cái này chắc chắn là chuyện đương nhiên. Chẳng cần phải cố tình nghĩ đến làm gì.

“Đúng thật, là như thế chăng.”

Như nhìn thấu được suy nghĩ của tôi mà phù thủy nói.

“Chuyện đó thì đúng. Nhưng mà giả sử như cậu biết được nhỏ ấy chỉ bị thương nhẹ đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ cố giúp y như thế mà đúng chứ?——Nè~, đúng như thế chứ?”

“……Đừng có nói như thể là cô hiểu rõ tôi chứ. Làm sao mà biết được cho đến khi nó xảy ra.”

“Chuyện về cậu tôi biết rõ chứ. Cậu nghĩ chúng ta giết nhau bao nhiêu lần rồi?”

Phù thủy nở một nụ cười xinh đẹp trên gương mặt.

“Từ giờ trở đi thì cậu sẽ tiếp tục những chuyện như thế nhỉ. Cứ tiếp tục cố gắng cứu giúp ai đó mà không màn đến bản thân mình đúng chứ. Giống như là lúc đó vậy—Dù cho là, đánh đổi mạng sống của mình đi chăng nữa.”

Khi được phù thủy nói thế, tôi cảm giác như sẽ trở thành như thế vậy.

Ngôn từ là khởi nguồn của sự nguyền rủa. Chẳng cần phải dùng đến chú thuật, từ lúc xa xưa con người đã nguyền rủa và bị nguyền rủa.

“……Cô tính dùng những lời đó để nguyền rủa tôi?”

Thế cho nên tôi mới nói đùa ra như thế.

“Không phải. Tôi chỉ đang nói suốt từ lúc xưa, cậu đã bị nguyền rủa mà thôi.”

Nhưng mà phù thủy đã khước từ đi câu hỏi của tôi.

——Đánh đuổi tà ma, cứu lấy con người.

Sự thật là sự bắt đầu của tôi xuất phát từ lời đó.

Có lẽ phù thủy nói rằng tôi đã bị nguyền rủa từ thời điểm đó.

Nếu là như thế thì tôi nghĩ anh hùng vốn dĩ đã là một sự tồn tại bị nguyền rủa.

Tôi đã luôn muốn đáp lại kì vọng của từng con người.

Đã hành động như những lời mà hiền giả Alicia nói.

「Không sai đâu, nếu là người đó thì chúng ta sẽ được cứu rỗi」

「Gray-sama của chúng ta được chọn bởi đức Chúa Augusria, sẽ giúp chúng ta hạ gục lũ quái vật đó」

「Anh ta là anh hùng. Tuyệt đối sẽ không bỏ mặt dân chúng đang đau khổ」

「Tin tưởng và chờ đợi thôi. Nhẫn nhịn thôi. Vì Gray tuyệt đối sẽ đến cứu chúng ta」

—Và tôi tiếp tục cái vai trò được người ta mong muốn.

「Đã khiến mọi người phải chờ」「Đã không sao nữa rồi」「Tôi đến đây để giúp đỡ」「Xin hãy yên tâm」「—Đừng khóc nữa, anh sẽ không bỏ rơi em đâu」「Đừng lo lắng, nhất định tôi sẽ trở về」「—Tôi sẽ bảo vệ nụ cười của chị」

Tôi đã không đặt nghi vấn.

Bởi vì nó là chuyện đẹp đẽ và tuyệt đối đúng đắn.

Quả nhiên, tôi đã không được trao cho cuộc sống giống như những người bình thường.

Người được sinh ra và có sức mạnh là tôi đây có sứ mệnh trở thành anh hùng và cứu giúp lấy con người.

Cơ thể này gắn liền với lại chiến trường, trải qua những ngày bình thường nhuốm đầy mồ hôi, bùn đất và máu.

Thế cho nên, sau khi chuyển kiếp sang thế giới bên này,

Lúc mà tôi nhận ra bản thân đã đánh mất đi vị trí của anh hùng, tận hưởng những ngày tháng ôn hòa yên ả,

—Tôi đã chẳng biết mình phải làm như thế nào mới được cả.

“Cho dù có như thế.”

Những suy nghĩ của tôi cứ thế mà từ cổ họng phát ra thành tiếng.

“Chuyện cứu giúp người khác, thì có gì xấu chứ?”

Tôi tiến đến. Lại gần phù thủy thêm một bước và nhìn vào mắt cô ấy. Ánh mắt chúng tôi đan vào nhau.

“Chuyện cứu giúp người khác, thì có gì lạ chứ?”

Khi tôi hỏi thế, phù thủy xịu mặt như thể là bị tổn thương vậy.

“……Cậu chẳng hiểu gì cả.”

Phù thủy cúi mặt xuống và lẩm bẩm.

Ánh mắt căm hờn như thể nhìn thấu được mọi thứ vậy.

“Tôi hỏi lại một lần nhé, phù thủy.”

Không phải là tôi không hiểu chuyện mà phù thủy nói. Quả nhiên là cũng có mặt như thế kia mà.

Nhưng mà kết cục, tôi vẫn chưa hiểu ý của phù thủy muốn nói gì thông qua chuyện này cả.

Thế cho nên tôi giang rộng cả hai tay ra và hỏi.

“—Hành vi của tôi, có gì đó gặp vấn đề sao?

Đánh đuổi tà ma, cứu lấy con người.

Hay nói cách khác là tiêu diệt cái ác, cứu rỗi cái thiện.

Nó chẳng đơn giản như nói bằng miệng đâu.

Dù có muốn cứu nhưng cũng có bao nhiêu lần chẳng thể cứu được.

Để cho số đông nhân loại được sống mà cũng có lúc bỏ mặc đi số ít con người.

Đó mà thứ tôi cho là đúng đắn, sự ngạo mạn, sự lường gạt, và cả đạo đức giả.

Bởi vì nó giống như là quyết định sự sống và cái chết của con người dựa trên tiêu chuẩn phán quyết của chính tôi vậy.

Một hành vi tỏ ra vẻ như Chúa trời. Lưng của tôi đã quá sức nặng nề rồi.

Vốn dĩ vai trò anh hùng như thế này, tôi nghĩ nó thật là nực cười với một con người nhỏ bé.

Thế nhưng.

Tôi biết là hành động của tôi rốt cuộc đã cứu không ít người.

Chứng kiến nhiều bi kịch, để tạo ra thật nhiều nụ cười.

Tấm lưng này còn đang mang ý chí của những người còn sống ở thế giới bên kia.

Thế cho nên chỉ mình tôi,

Chỉ một mình anh hùng Gray = Hundret,

—Không phủ nhận hành vi của chính bản thân.

Dù cho nó có bị trói buộc bởi sự nguyền rủa đi chăng nữa.

“……Bản thân tôi bây giờ không thể làm được chuyện lớn lao nữa. Thế nhưng tôi quả thật là nghĩ rằng nếu bản thân trong phạm vi có thể giúp được thì cứ giúp. Nhưng, đó là hành vi đúng đắn mà, phải không?”

“Không, cậu đang mắc sai lầm rồi. Bây giờ cũng đang tiếp tục sai lầm đó.”

“Rốt cuộc thì, bằng cớ nào mà—”

“—Anh hùng. Không, Gray. Cậu, đã từng nở nụ cười ở kiếp trước chưa?”

Một thoáng trôi qua. Ngôn từ của tôi đã nghẹn lại.

Chí ít thì, tôi không thể lập tức mà nhớ ra được.

“—Cô, đang nói cái gì thế. Cái đó thì chắc chắn là có rồi.”

“Bây giờ thì cậu đã có thể cười nhiều hơn rồi nhỉ.”

Phù thủy vẫn còn đau đầu gối hay sao mà vừa sửa lại tư thế ngồi trên băng ghế công viên, vừa nói,

“Thế nên khi nhìn thấy cậu cười làm tôi rất ngạc nhiên. Tôi đã nghĩ thật là tốt quá……Lúc đầu thôi ấy nhé. Nhưng mà cậu lại đang dần dần quay trở về, cố gắng lặp đi lặp lại hồi ấy……Ký ức về tiền thế của cậu hoàn toàn thức tỉnh là khoảng 1 năm về trước nhỉ? Có lẽ là do ảnh hưởng của nó chăng.”

Phù thủy tiếp tục nói bằng khẩu điệu như là che đậy đi cảm xúc.

“Tôi, không chịu nổi được chuyện ấy.”

“Tại sao, chứ……Đâu liên quan gì đến cô.”

“Lời đó—những lời mà cậu nói, tôi nghe thật là lố bịch.”

“……~!”

Những lời nói sắc lẹm ấy cứ tiếp tục găm vào lồng ngực này.

“……Cậu nên suy nghĩ thật kỹ về ý nghĩa của những câu nói bây giờ thì sẽ tốt hơn đấy.”

Gương mặt tôi được ngọn gió không nóng cũng chẳng lạnh vuốt lấy.

Chẳng biết từ lúc nào mồ hôi toát ra đã rơi xuống mặt đất.

“Đã mất công chuyển sinh rồi, vậy mà cậu vẫn đang bị trói buộc bởi lời nguyền ấy……Mồ~, không cần phải như thế nữa đâu. Cậu nên sống cuộc sống vì hạnh phúc của riêng bản thân cậu.”

Cảm giác như là đang bị nắm lấy con tim vậy.

Tôi nhớ ra rằng, người đang ngồi yên trước mặt mình chính là phù thủy của tai họa.

Bản thân tôi hạnh phúc ư? Cô ta đang nói gì thế. Tôi thì lúc nào mà chẳng hạnh phúc.

Tôi có sức mạnh giúp đỡ mọi người, mọi người thì tin tưởng vào tôi.

Rất nhiều người tập trung lại xung quanh tôi. Nếu đó không phải hạnh phúc thì là gì chứ.

“—Cái thế giới mà cậu cứu rỗi lúc nào cũng chẳng bao gồm bản thân của cậu. Mang cái danh là anh hùng, vậy mà chẳng thể cứu lấy bản thân……Đó là thứ mà tôi không ưa nhất đó. Thế cho nên, tôi mới ghét cậu.”

Phù thủy cúi mặt xuống và đưa ra kết luận cho cuộc nói chuyện.

Cô ta không định nói tiếp nữa hay sao mà đi ra ngoài phía công viên.

Nhưng mà.

“—Gì chứ?”

Chỉ riêng lời đó là tôi không thể nào nghe sót.

Phù thủy là một con người hiền lành. Thế cho nên, cô ta mới vì tôi mà nói ra.

Nhưng mà, chỉ những lời vừa rồi là tôi không thể chấp nhận được.

“……Sao thế? Cậu có gì đó muốn phản bác lại sao?”

“Tôi—”

Khoảnh khắc mà tôi bước lên phía trước phù thủy một bước.

Thì nhạc chuông cuộc gọi du dương bắt đầu phát ra từ smartphone của tôi.

Không cần xác nhận cũng biết. Nó là từ nhà hàng gia đình chỗ tôi làm thêm rồi.

Tôi đã sử dụng quá nhiều thời gian để nói chuyện với phù thủy.

Quả nhiên là tôi không thể làm lơ bản thân mình đang trễ được.

“……Tạm biệt, anh hùng. Hẹn mai gặp lại.”

Phù thủy mất hứng rồi hay sao mà cô ta rời đi, chẳng thèm liếc nhìn lại một cái.

Đầu gối vẫn còn đau nên cô ta đang hơi lê chân một cách cực kỳ hai lúa.

“……Cơ mà, con nhỏ đó tính làm gì với cái xe đạp đây hả.”

Đứng là một con nhỏ mập mờ như mọi khi. Tôi vừa nghĩ thế vừa bắt điện thoại.

“—A, xin lỗi vì trễ ạ……Vâng, vâng, vâ~ng, cháu đến ngay lập tức ạ!”

Trong lúc tôi thành thật xin lỗi bác chủ tiệm như thế thì phù thủy quay trở lại công viên, vừa hắng giọng như thể cố tình, vừa leo lên xe rồi đạp đi khỏi lần nữa. Gương mặt đó thì đỏ lòm đỏ loét.

Thứ vẫn cứ tiếp tục vang vọng không gián đoạn trong công viên chỉ là những tiếng ve kêu.

Phù thủy đã từng nói, rằng lời nguyền mạnh mẽ nhất không phải là chú thuật hay gì cả.

Lời nguyền đó không cần thuật thức. Cũng chẳng cần ma lực. Chẳng cần chuẩn bị một thứ gì cả. Không phải thứ có thể thấy được trước mắt, cũng chẳng phái thứ có hiệu quả dễ dàng như là trực tiếp trói buộc và gây đau đớn trực tiếp cho cơ thể.

Vậy mà, nó lại ăn mòn lấy con tim và trói buộc nó.

—Người bị dính lời nguyền thậm chí không nhận thức được nó.

“……Nếu là thế, chẳng phải cũng giống như cô sao.”

Dù cho những lời từ tận bên trong tâm của phù thủy ước muốn rằng tôi hạnh phúc đi chăng nữa.

Dù cho có lo lắng, khuyên răng tôi đi chăng nữa.

Dẫu cho tôi cứ tiếp tục sai lầm như lời mà phù thủy nói đi chăng nữa.

Chừng nào mà phù thủy cứ tiếp tục sai lầm, tôi không định sẽ thừa nhận sai lầm của bản thân đâu.

*Karan~*

Tiếng lẩm bẩm của tôi bị tiếng chuông của khách đến lấn át đi.

“Chào mừng đã đến ạ~……~ấy ấy.”

Tôi chào khách mà cái li đang cầm trong tay suýt rơi đến nơi, khiến tôi vội vã cầm lại.

“Khoan đã, anh làm sao vậy? Hôm nay trông anh khá là thẫn thờ đó.”

Kawasaki vừa chống tay lên hông, vừa phàn nàn.

“Không, anh xin lỗi……”

Suy nghĩ khá nhiều khiến cho ý thức của tôi đang trở nên lơ đãng.

“Đúng thật do lịch của anh tăng lên quá nhiều đó. Nếu như thể trạng của anh không tốt thì cứ về đi ạ.”

“Không, thế thì số người làm ngoài sảnh giảm đi, gánh nặng của em sẽ……”

Và sau khi nói thì tôi mới nhận ra.

“À ré? Kawasaki này, chẳng phải em nói cho đến khi kì thi kết thúc sẽ không có lịch sao?”

Buổi làm thêm lần trước tôi chắc chắn là đã nghe nhỏ nói lần cuối mà.

Xong thì Kawasaki bĩu môi trông khó chịu và lẩm bẩm.

“……Do bác chủ tiệm định tăng thêm lịch làm cho senpai nên em mới không còn cách nào khác mà thế chỗ đó. Đằng nào thì em cũng nghĩ senpai sẽ không từ chối nếu được nhờ mà……Đúng thật là phiền phức mà.”

Kawasaki nhún vai.

“Thế à……Cảm ơn em nhé.”

Dường như là tôi cũng làm cho con nhỏ này lo lắng mất rồi.

Có lẽ nó là điều đương nhiên. Bởi vì bây giờ tôi chẳng phải là anh hùng. Mọi người không nghĩ nếu là tôi thì sẽ có thể làm được bất cứ việc gì. Vốn dĩ là họ không có nhờ cậy vào tôi.

Thế nên dù tôi đã nghĩ là định giúp họ đi nữa, có lẽ cũng sẽ trở thành thứ lắm chuyện chẳng mong muốn mà thôi.

“Chỉ là giảm đi cơ hội kiếm tiền của senpai thôi, nên anh không cần phải cảm ơn em đâu.”

“Nếu nói như thế thì cũng đúng ha. Anh nên căm thù em thì hơn hả?”

“Cực đoan ghê! Biết ơn em dù chỉ một tí đi chứ! Trong lòng anh ấy!”

Tôi dùng hai tay vỗ má, thay đổi lấy ý thức.

Ít ra thì phải hành động để không làm cho nhỏ lo lắng dù chỉ một ít.

“—Đừng có lo lắng, Kawasaki. Cơn buồn ngủ còn đọng lại một chút trong anh thôi.”

Không thể nảy sinh ra trở ngại, ảnh hưởng đến công việc do suy nghĩ quá nhiều được.

Do đằng ấy phát sinh ra bồi thường, đây là công việc và mình phải có trách nhiệm với nó.

Nếu thế, chí ít khi không làm việc lấy phần bồi thường thì sẽ phản lại đạo lý. Cần phải tập trung thôi.

Tôi ý thức hít thở thật sâu, phân tích thể trạng của bản thân.

Đúng thật là vẫn còn đang có sự mệt mỏi, nhưng chẳng có gì đặc biệt đến nỗi phải để ý cả.

Tuy là cơ thể này khó khăn hơn do không có thể lực như là ở tiền thế, nhưng có lẽ phải kiên nhẫn mà theo nó thôi. Tôi cứ tiếp tục chạy bộ và luyện cơ bắp từ một năm về trước, dần dần hiệu quả đó cũng bắt đầu xuất hiện. Dù là từng chút một nhưng có thể điều chỉnh được「sai số」.

Dù vậy, nhưng tôi biết là sẽ không thể nào so sánh được với lúc đó.

『Cậu đã chẳng còn là anh hùng nữa』

Câu nói của phù thủy lướt qua trong đầu.

Nhiều lần, nhiều lần, được lặp đi lặp lại như nguyền rủa vậy.

“……Chuyện đó mình là người hiểu rõ nhất mà.”

Cánh tay này chỉ vươn được đến phạm vi có thể thôi.

Ngay từ đầu thì bàn tay cần được giúp đỡ đã không hướng về tôi ngay từ đầu.

—Chẳng cần phải cố tình kể, đó là chuyện đương nhiên mà.

Nhưng mà thôi biết chứ. Về cảnh sắc khi xưa. Về phạm vi tay có thể chạm đến khi xưa. Thế cho nên, tôi so sánh nó với hiện tại. Nhận ra được độ hạn hẹp đó. Thế cho nên—tôi mới đang đi tìm ảo ảnh của tiền thế.

Thật sự thì, chẳng ai cần đến sự giúp đỡ của tôi cả.

Tôi biết rằng ở đây không phải thế giới cần sự giúp đỡ của tôi.

“Chết tiệt……Đừng có suy nghĩ dư thừa nữa.”

Tôi chối bỏ đi ảo ảnh của phù thùy trong đầu và tập trung ý thức vào việc làm thêm.

—Kết thúc làm thêm, dù cho đã khuya đi nữa thì tiếng côn trùng vẫn thật là ồn ào.

Ở khu dân cư ngoài nó ra thì hầu như chẳng còn tiếng nào nữa, nhưng mà khi nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì nhà xung quanh đây vẫn còn đang bật điện, tất nhiên tôi biết là có người đang sinh sống rồi. Ánh đèn từ phòng của Hina kế bên cạnh vẫn chưa tắt. Phải chăng là bả đang học ôn cho kỳ kiểm tra chăng.

Tôi nhận ra ly cà phê trên tay ngọt vãi, chắc là nhầm lượng đường rồi.

Hôm nay hè mà lại mát, trông như chẳng cần bật máy lạnh mà có thể ngủ được.

“……Phải rồi.”

Tôi thấy cuốn tập và sách giáo khoa đang được đặt trên bàn và lẩm bẩm.

Bản thân cũng phải học cho kỳ kiểm tra cuối kỳ. Nói gì thì nói tôi chẳng cần lo lắng về điểm liệt, nhưng có chút lo lắng cho học sinh mới chuyển trường là phù thủy.

Tôi nghĩ cô ta học hành ưu tú đấy, nhưng chắc chắn là khổ nếu phạm vi kiểm tra khác với lại trường trước.

Tôi tổng hợp lại điểm quan trọng của phạm vi kiểm tra lần này và định gửi cho phù thủy.

Tuy không giỏi học hành, nhưng ai nếu nỗ lực thì sẽ làm được thôi.

Sau khi giãn cơ xong thì tôi ngồi vào ghế và bắt đầu học. Từ môn toán đi nhỉ.

“……”

Chợt, cái tay đang di chuyển cây bút chì kim dừng lại.

Hành động bây giờ như là lời phù thủy nói, chỉ là đang bị trói buộc bởi lời nguyền hay sao.

Liệu rằng tôi chỉ đang đuổi theo hình bóng của tiền thế hay sao.

Chí ít là tôi làm đã định làm theo ý chí của bản thân.

Nhưng thử bình tĩnh mà suy nghĩ thì chẳng có lý do gì để cứu lấy phù thủy là kẻ địch của mình từ tiền thế cả.

……Nếu như hành động này cũng là bị nguyền rủa đi nữa, vậy thì sự lựa chọn của bản thân tôi, chuyện mà tôi muốn làm, hay lời bản thân phù thủy nói là cái bản thân tôi hạnh phúc kia, rốt cuộc là chúng ở đâu chứ.

Dù cho giáo hội Augusria, nơi phổ biến khắp đại lục địa, có đưa ra lời tuyên bố đi nữa, sự xuất hiện của anh hùng có thể đánh bại ả phù thủy kia khiến cho ai nấy đều bán tín bán nghi.

Thế cho nên sứ mệnh đầu tiên của tôi chính là giành lấy sự tin tưởng của mọi người.

Đáp ứng lấy lời kêu gọi giúp đỡ của mọi người, tôi đánh bại những ma vật mạnh mẽ ở mỗi vùng, cứu lấy từng sinh mạng.

Lặp đi lặp lại chuyện đó không biết bao nhiêu lần, dần dần tôi đã được công nhận là một người anh hùng thật sự.

Mãi tận về sau thì tôi mới được nghe rằng đó là những cuộc tập huấn thực chiến trước khi đánh với lại phù thủy.

“Mái tóc vàng tỏa ra ánh sáng, đôi mắt xanh tựa như lòng đại dương trong vắt, và cả thanh kiếm bạc……Thật là khớp với đặc trưng như trong lời đồn nhỉ. Thế ra ngươi chính là anh hùng được chọn để đánh bại ta?”

—Lần đầu tiên gặp phù thủy, tình huống thật khác so với tôi dự đoán.

Mái tóc dài màu bạc, đôi mắt màu đỏ lấp lánh đáng ngờ, và bên dưới khuôn mặt xinh đẹp có lẽ ai nhìn cũng sẽ trở nên mê mệt ấy là dáng người tuyệt đẹp như trong tranh của một nữ giới. Từ vết rách của bộ trang phục để lộ ra đôi chân khá dài.

Những đặc trưng đó khớp với lại phù thủy tàn ác được nhiều người nhắc đến.

“……Ngươi chính là phù thủy của tai họa, Cerith = Flores?”

“Ngươi đáp lại câu hỏi bằng một câu hỏi nhỉ. Trước hết thì bản thân ngươi nên trả lời chứ?”

“Đúng là vậy, ta là anh hùng Gray = Hundret được Chúa trời chọn lựa.”

“—Thế à. Nếu vậy thì để ta xưng danh. Ta đây chính là phù thủy gây ra tai họa cho thế giới. Chú thuật sư và là người sử dụng ma thuật mạnh mẽ nhất trên thế giới, kẻ cười trên sự đau khổ của hàng vạn con người, Cerith = Flores.”

Phù thủy vừa xưng danh, vừa cười một nụ cười tuyệt đẹp cùng với khẩu điệu tràn đầy sự tự tin.

“Ta không nói ra điều gì xấu xa đâu. Dù là anh hùng hay là gì đi chăng nữa, con người không thể đánh bại được ta. Cho đến bây giờ ta đã đánh trả hơn một trăm hay là một ngàn con người tự mãn về sức mạnh của bản thân. Ngươi chắc chắn cũng sẽ như thế thôi. Thế cho nên ngoan ngoãn mà biến đi. Nếu như ngươi không phí thời gian để thách thức ta thì ta sẽ tha cho cái mạng của người.”

Phù thủy cảnh báo với bầu không khí đầy sát khí chẳng mấy tốt đẹp bao quanh.

Tôi nuốt ngụm nước bọt. Sự căng thẳng khi đối mặt với lại một bậc thầy khiến tôi toát ra mồ hôi lạnh.

Đối diện với ả là hiểu ngay. Đúng thật con nhỏ này mạnh hơn bất cứ ai mà tôi đã thấy cho đến bây giờ.

Hay là hơn cả tôi, người được hiền giả Alicia chứng nhận là kẻ mạnh nhất thế giới.

……Chỉ là, bây giờ tôi có chuyện cần để tâm đến hơn là chuyện đó.

“Nào, nếu không thể thì làm sao mà biết được, nhưng trước hết thì ta có một điều muốn hỏi được chứ?”

Đến mức là mà tôi phải hỏi ả.

Tôi hỏi, khi mà phù thủy khoanh tay lại và nghiêng đầu.

“Tại sao ngươi, lại đi tiêu diệt chính ma vật mà chắc chắn chính bản thân ngươi tạo ra?”

Phải. Tôi hiện tại đáp ứng lại yêu cầu của người dân, đến để tiêu diệt những ma vật mạnh mẽ phá hủy thị trấn.

Và rồi ở trước hang động được cho là nơi sinh sống của phù thủy, tôi đã thấy phù thủy chiến đấu với lại ma vật.

Tôi không rõ tình hình nên đã quan sát thì ngay lập tức trận chiến kết thúc. Những ma vật mạnh mẽ đến nỗi khiến người dân gọi tôi đến, tuy ít nhiều cũng có thương tích nhưng bị hạ chỉ trong vài phút.

Thật ra cũng chẳng có gì lạ lắm. Nếu là ả phù thủy đó thì có thể giải quyết đơn giản thôi.

Nhưng mà, từ đầu thì tôi chẳng hiểu hành động ấy.

Trước câu hỏi của tôi, phù thủy hơi chút nhăn mày rồi đáp lại.

“……Ara? Ta đánh bại ma vật của ta thì chẳng phải là do ta tự ý sao?”

Có gì đó lạ lắm. Nó khác đâu đó với lại chuyện tôi đã nghe. Lúc này, tôi đã nghĩ như thế.

Tuy nhiên, chẳng có lý do gì để bỏ qua chuyện đó khi trước mắt là ả ta được. Nếu như có nghi vấn thì cứ để sau khi bắt ả cũng được.

“……Cái đấy cũng phải ha. Vậy thì, chúng ta bắt đầu thôi.”

Tôi rút thanh kiếm ra từ vỏ ở hông. Khi phất ma thuật tồn đọng trong thanh kiếm khiến cho nó tỏa ra ánh sáng màu bạc.

“Ra là ngươi cũng không biết chết là gì nhỉ. Ta đã bảo là vô ích rồi còn gì.”

Phù thủy vừa thở dài, vừa gọi cây trượng ra.

Tuy cuộc gặp gỡ ngoài dự đoán, nhưng đây là cơ hội tuyệt hảo để thảo phạt. Có thể đối mặt được với phù thủy mà bình thường chẳng rõ nơi chốn của cô ta như thế này, tuy là sau khi chiến đấu với ma vật, ít nhiều gì thì ả ta cũng đang chịu thương tích.

Tôi là anh hùng đang gánh trên vai sự hy vọng của nhiều người. Phải tiêu diệt lấy phù thủy càng sớm càng tốt.

“Ta tới đây, phù thủy.”

“Tới đây đi nào, anh hùng.”

Ngày hôm đó.

Tôi đã hoàn toàn chịu thất bại.

“……Lại là giấc mơ ở tiền thế à.”

Lẩm bẩm sau khi thức dậy xong thì tôi bất giác tặc lưỡi.

Nhiều lần mơ thấy quang cảnh bản thân chịu thất bại trước phù thủy cũng khiến tâm trạng xấu đi chứ.

Kim đồng hồ đặt trên bàn đang chỉ 6 giờ 40 phút. Vẫn còn sớm để thức, nhưng cũng chẳng có thời gian để ngủ nướng nữa. Chẳng còn cách nào khác nên tôi nâng cơ thể nặng trĩu lên khỏi giường, lấy cái điện thoại được đặt trên cái bàn cạnh giường rồi rút sạc ra. Và rồi tôi nhận ra được có liên lạc từ trên RINE.

Người gửi là Shindou Yuuka.

Tôi xuống phòng khách, vừa làm bánh mì nướng cho bữa sáng, vừa xác nhận tin nhắn.

『Cậu cùng với mọi người học nhóm chứ?』

“……Tại sao lại là bây giờ?”

Thì cũng được, nhưng nói ở trường cũng được mà……Và khi tôi nghĩ như thế thì nhận ra.

“—A. Hôm nay, là thứ bảy mà.”

Và thế là tôi đã quyết định ngủ nướng tiếp.

Nơi cần đến là nhà hàng gia đình chỗ mà tôi làm thêm.

Khi tôi cúi đầu chào những senpai nhân viên trong tiệm rồi và bước vào trong, thì Yuuka nhận ra tôi và giơ tay lên.

“Ya, cậu đến trễ thiệt đó!”

Cô ấy vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt xinh đẹp như mọi khi.

Bây giờ là 1 giờ rưỡi chiều. Đã trôi qua nửa tiếng kể từ thời gian hẹn học nhóm.

“Xin lỗi. Tại giấc ngủ nướng sâu hơn tớ nghĩ.”

Người ngồi kế bên cạnh Yuuka là Shinji thì nhún vai trông như cạn lời.

“Oi oi, kể từ thứ hai là bắt đầu kì thi cuối kỳ rồi đó mèn?”

“……À ré, thật hả? Gần đến thế rồi hả?”

“Ông đó nha, làm ơn nắm rõ lịch thi đi chứ……”

Hina thở dài và càu nhàu khi tôi chẳng biết nói gì.

“Không, nó cứ rụng ra khỏi ký ức tôi hay sao ấy.”

“Mày ổn không đó? Mà nhân tiện thì tao chẳng ổn chút nào đâu à.”

“Sao mày lại nói trông tự tin thế hả……Đây là buổi học nhóm đấy?”

Shinji vừa nhấm nháp khoai tây chiên, vừa nghịch game trên smartphone.

Nó chẳng thèm quan tâm đến những người khác đang học hành đàng hoàng.

“Mày ngu hả, tao chỉ đang giải lao một chút thôi. Học mãi cũng mệt còn gì?”

“Shinji mau bỏ nó xuống đi. Ông giải lao lâu quá rồi đấy.”

“Tui khéo lắm nha. Dù thời gian học có ít thì tui cũng có thể làm được bằng cách nào đó đấy.”

“Cái đó chẳng phải tôi tổng hợp mấy điểm quan trọng hết rồi sao……?”

“Có cảm ơn Yuuka-sama thế nào đi nữa cũng là không đủ……thật đấy.”

Tôi liếc mắc sang thằng Shinji đột nhiên nhún nhường, rồi ngồi xuống cạnh Hina.

Và thế đấy, buổi học nhóm hôm nay bao gồm 4 đứa chúng tôi.

“Cơ mà dù sao đi nữa, cũng hiếm khi thấy cậu đưa ra đề xuất học nhóm nhỉ?”

Tôi hỏi Yuuka.

Ít ra thì đã chẳng tổ chức lần nào cho đến bây giờ.

Tôi đã nghĩ một người thành tích học tập tốt như Yuuka sẽ không cần thiết học cùng với lại người khác.

"Thì thỉnh thoáng mà. Với lại cũng có chỗ mà tớ không hiểu nữa."

“Thế cho nên cậu mới gọi cả Hina nhỉ.”

“Ờ thì tui với lại thằng Godou đâu có ích lợi gì đâu ha.”

Tôi chẳng hiểu tại sao thằng Shinji nó lại tự hào đến mức này, nhưng thằng này thì lúc nào chả thế.

“—Mà~, cũng còn lý do khác nữa.”

“Lý do khác?”

“Thì, cậu sẽ sớm biết thôi!”

Yuuka nói ra lời có hàm ý thâm sâu rồi cười.

“Cơ mà bắt đầu chán học rồi. Về được chưa?”

Shinji vừa chống tay, vừa lẩm bẩm. Biểu hiện đã hoàn toàn đánh mất tinh thần.

“Kora, Shinji!”

Yuuka khõ nhẹ vào đầu của Shinji.

“Ông làm ơn thôi đi. Ông nghĩ thành tích như thế là được rồi hả?”

“Dù bà có nói như thế, vốn dĩ lúc tôi đậu vào trường này cũng là một kỳ tích rồi ấy~”

“Nếu thế thì ông phải học hành hơn nữa chứ? Chỉ học hành một chút mà có thể đậu được vào trường này thì tư chất không tệ đâu. Tôi đã tổng hợp hết những điểm quan trọng rồi, ông chỉ cần nhớ sẵn mấy cái này thôi.”

“Tui chỉ nhớ mấy cái ký hiệu toán học thôi á……”

Mắt của thằng Shinji quay mòng mòng, mà Yuuka lo lắng cho thằng Shinji như thế quá ha.

“……Vẫn như mọi khi ha.”

Hai đứa này lúc nào cũng thân thiết với nhau.

Dù là bạn cùng lớp từ hồi trung học, thật tình với khoảng cách này cũng khiến tôi nghi ngờ nhiều lắm ấy chứ.

Thằng Shinji bắt chuyện với rất nhiều đứa con gái, nhưng có thể nghĩ mỗi Yuuka là mở lòng với nó thôi.

“Thành tích của mày cũng như thế còn gì……”

Thằng Shinji nói như thể than thở, có lẽ là hiểu lầm lời tôi nói.

“Ít ra thì tao chưa bao giờ dính điểm liệt nhé.”

“À ré, thế sao? Ngoài suy nghĩ của tớ luôn.”

Yuuka nói như thể bất ngờ. Hina thì nhún vai và nói với Yuuka.

“Tên này là một thiên tài xác định chắc chắn điểm vừa khít trên điểm liệt đó.”

“……Ư~n, mức điểm không thể nói gì nhỉ?”

“Cả hai người. Đừng có khen tui như thế nữa.”

“Bọn tui không có khen ông!”

Khi tôi ngượng ngùng thì Hina đá xoáy thật bén vào.

Thực tế thì, cho đến ngày hôm nay thì tôi chưa từng nhận điểm sát mức điểm liệt đâu.

“—Rồi, Shinji. Điểm thi giữa kỳ của mày như thế nào?”

Khi tôi hỏi thì thằng Shinji nở nụ cười gan góc.

“Hừm……Tao xin sử dụng quyền được giữ im lặng.”

“Mấy môn khác thì vừa đủ, nhưng mỗi môn toán là ăn điểm liệt nhể. Mày không làm gì thì tệ lắm đấy?”

“Thì bởi tao không có hứng thú nghe giảng trong tiết của Murakami mà……”

“Không phải ‘thì bởi’ gì hết. Hora, tay hoạt động đi. Không có khó đến thế đâu mà.”

“Gừ nư nư……”

“Ông không muốn bị thầy Murakami bắt học bổ túc một kèm một trong kỳ nghỉ hè đâu đúng chứ?”

Khi Yuuka nói như thế, thằng Shinji im bặt với vẻ mặt trong cực kỳ là khó chịu.

“Nếu như không thích thì làm cho đàng hoàng vào. Hora, tôi sẽ dạy cho ông mà……nhé?”

“Hei he~i.”

“Nói sao nhỉ, trông cậu ta giống người nuôi thú nhỉ……”

Tôi và Hina nhìn mặt nhau rồi cười khổ.

Rồi thì Yuuka phồng má trông như bất mãn.

“Tớ thì không muốn trở thành chủ của tên thú nuôi như thế này đâu!”

“Thế làm má sẽ tốt hơn hả?”

“Lại càng không! Tôi không muốn có đứa con trai mê gái như thế này đâu!”

Yuuka hiếm khi mà nổi giận.

Nếu cứ thế này, có vẻ như thời gian của tôi và Hina sẽ đổ vào hết cho thằng Shinji mất.

“Thế à. Xin lỗi nhé.”

Bỏ đi hai đứa mà bản thân muốn chúng nó mãi thân thiết, tôi và Hina cũng bắt đầu học bài.

Sau khi tôi gọi món ăn nhẹ và drink bar* thì Hina hỏi.

(*Drink bar: Trong tiệm sẽ có một quầy toàn nước uống. Nếu như gọi drink bar thì có thể đến đây lấy nước mà mình muốn uống và uống thỏa thích)

“Bên bà thế nào rồi?”

“À hiện tại thì tôi có cảm giác có thể đạt được trên 80 điểm tất cả các môn.”

“Ghê vãi ha……”

Dù Hina trả lời như thế, tay của bả vẫn di chuyển thật mượt mà.

E rằng đã giải được câu hỏi tính toán thật tốc độ. Hina thường thì thành tích top đầu mà.

Chắc chắn lúc nào bả cũng đạt thứ hạng 2 hoặc là 3. Hạng nhất thì cố định cho Yuuka rồi.

“Còn ông thì sao?”

“Cảm giác môn toán nó phiền ghê ấy……”

“A~, phải ha. Tui cũng thế, nếu so với lại năm nhất thì tôi nghĩ khó hơn đáng kể.”

Trong lúc đang trò chuyện như thế thì senpai trong tiệm đem đồ ăn nhẹ đến.

Chào hỏi rồi tình cờ trao đổi chuyện thì Hina lẩm bẩm như chợt nhớ ra.

“Àà, nhắc mới nhớ chỗ này là nơi ông làm thêm nhỉ.”

“Bà không biết mà chỉ định đến chỗ này luôn á?”

Khi tôi hỏi thì Yuuka trả lời chứ không phải là Hina.

“Ấy, tớ chọn nơi này vì tưởng sẽ có cơ hội giảm giá cho nhân viên chứ~”

“Không có đâu, từ bỏ đi.”

“Ểể~”

Và Yuuka bĩu môi.

Nhà hàng gia đình trước ga gần với lại trường, giá cả cũng phù hợp này là nơi tốt để học sinh trong trường tập trung đến. Trong tiệm rất rộng, không thể nói lời phàn nàn với những học sinh đến để học. Thực tế, có thể thấy ngoài bọn tôi ra thì cũng có hai nhóm học sinh khác đang học nữa. Có mấy người cũng quen mặt ấy chứ.

“A, cậu ấy bảo đến rồi!”

Hina nhìn vào smartphone và réo lên, xong thì dáo dác nhìn xung quanh.

Sau đó thì bả nhìn ra ngoài cửa ra vào và vẫy tay thật lớn.

—Tôi có dự cảm không lành.

Cơ mà tôi đã quan tâm đến nó đấy chứ.

Bình thường thì vào thời điểm Yuuka đưa ra đề xuất cho buổi học nhóm thì tôi đã dự đoán được tiến triển như thế này rồi.

“Mai-chan, ở đây ở đây!”

“A, vâng!”

Theo tiếng gọi của Hina, phù thủy xuất hiện trước mặt bọn tôi với cái balô trên vai.

Cổ mặc áo sơ mi trắng kèm chiếc váy màu đen. Tuy là quần áo giản dị đó nhưng lại rất hợp với phù thủy.

Phù thủy trong bộ tư phục thật là tươi mới. Tuy ức chế thật nhưng thật lòng mà nói rất dễ thương. Chỉ là tôi không nói ra thành lời thôi.

“Nào, Mai-chan. Cùng nhau cố gắng học nhé!”

“Yo~, Shiina-san. A, bộ đồ đó hợp với cậu lắm đó? Tớ nghĩ dễ thương lắm.”

“Ể, c-, cảm ơn nhiều lắm……?”

“Shinji, ông không cần phải nói mấy chuyện dư thừa ra đâu. A, cậu ngồi xuống cạnh tớ nhé?”

“T-, tớ hiểu rồi……! Etto, Yuuka-san?”

“Ahaha, cứ gọi tớ là Yuuka là được mà. Mà nếu như dễ gọi cho cậu thì gọi như thế cũng được!”

Cách gọi của Hina và Yuuka dành cho phù thủy chẳng biết từ lúc nào đã đổi rồi.

Tôi đã một thoáng suy nghĩ họ đã trở nên thân thiết rồi chăng, nhưng dường như phù thủy rất ra vẻ là phù thủy.

Phù thủy tỏ ra vẻ rất ư là hồi hộp nhưng vừa lúc nhận ra tôi thì cổ chau mày trông rất khó chịu.

“……Bộ có gì để phàn nàn hả?”

“……Đâu có.”

Cơ mà, hình như cổ không nghe là sẽ có mặt của tôi.

Dù sao đi nữa khi phù thủy đến chỗ thì Yuuka nở nụ cười nhẹ nhàng và nói.

“Quả nhiên tớ nghĩ với một học sinh chuyển trường thì phạm vi kiểm tra so với trường trước sẽ khác nên có nhiều điểm cậu không biết, thành ra tớ đã thử mời cậu đến. Cứ dần dần hỏi Hina nhé!”

“Tất nhiên là không sao, nhưng đâu phải trường hợp cậu bảo cậu ấy hỏi tớ đâu chứ?”

“Quả nhiên Hina dạy là giỏi nhất ấy mà!”

“Cậu đạt thành tích trên tớ ấy chứ……Vậy mà trông đáng ngờ sao ấy nhỉ.”

Bị bỏ lại trong cuộc trò chuyện hay sao mà phù thủy có chút lúng túng.

Sau khi ‘e hèm’ một tiếng, Hina lại nói.

“Etto, trước hết thì Mai-chan nhìn lại phạm vi kiểm tra nào. Phải kiểm tra xem khớp đến chỗ nào so với trường trước. Tạm thời thì cũng có tập đã tổng hợp hết tất cả những điểm quan trọng rồi, nên cậu lấy nó tham khảo nhé.”

“C-, cảm ơn các cậu rất nhiều……”

Phù thủy cúi đầu lia lịa.

Sau đó phù thủy cũng ngồi xuống ghế, cuối cùng cũng cảm thấy giống với một buổi học nhóm thật sự.

Cho đến giờ thì có hòa lẫn chuyện phiếm, những mọi người bắt đầu trung vào việc học. Tất nhiên là không có im lặng rồi nhưng nội dung cuộc hội thoại thì liên quan đến chuyện học hành thôi. Mọi người dạy hay là học từ nhau.

Yuuka thì quan tâm đến thằng Shinji, Hina thì cùng với Shiina xác nhận hay lấp đầy những khoảng trống trong phạm vi kiểm tra, nên người chẳng bắt cặp với ai như tôi đành im lặng mà cho viết chì chạy trên trang vở.

“Phù~, đi uống gì đây ta~”

Hina vừa thở dài ra một hơi, vừa lắc cái ly đã trống trơn.

“……A, tớ cũng muốn đồ uống nữa, nên tớ sẽ đi lấy.”

Phù thủy giơ tay lên và nói.

“Vậy à? Vậy thì tớ nhờ cậu nhé. Tớ uống Melon-soda!”

“V-, vâng! Eeto, những người khác thì……”

Phủ thủy hỏi như thế, nhưng Shinji và Yuuka đang tập trung và chẳng nghe thấy. Đơn giản là vì phù thủy cũng nói bằng giọng quá nhỏ đấy chứ. Ánh mắt của phù thủy một thoáng hướng về tôi, nhưng sau đó quay lưng như thể đã nghĩ lại.

Có lẽ là cổ nhận ra là tôi không có nghĩa vụ gì để đi bưng bê nước mà.

Tôi dừng tay lại và nhìn về phía phù thủy. Phù thủy đang cầm hai cái ly và tiến đến drink bar.

……Cứ thế trong một lúc cô ta lúng ta lúng túng trước cái drink bar.

Chẳng lẽ nào con nhỏ đó không biết cách dùng à.

Nếu cái này là trong manga hay là anime thì trên đầu sẽ trôi nổi mấy cái dấu chấm hỏi rồi. Cô ta đang lượn lờ như thể gặp khó khăn đến thế. Nhắc mới nhớ, cô ta là một tiểu thư con nhà giàu nhể.

Sau khi thở dài một hơi thì tôi tiến đến chỗ của phù thủy.

“Gì, gì hả?”

Bơ đi phù thủy đang lườm tôi mà trông như xấu hổ, tôi rót đồ uống cho mình ở drink bar. Lúc nãy đã uống Melon-soda rồi, lần này thì uống trà ô-lông nhỉ.

Phù thủy nhìn chăm chú vào cử chỉ của tôi như thế. Trước hết thì tôi phì cười ra từ mũi.

……Và rồi, tôi bất giác chau mày lại.

“Oi, phù thủy. Cô……làm sao thế? Bộ bị sốt hay gì hả?”

Do từ mắt của tôi nên nhìn là hiểu ngay, nhưng trọng tâm của cổ có gì đó khá kì lạ. Cảm giác sai sai trong khi di chuyển. Có thể nói như là mất cảm giác cân bằng vậy. Tuy là biểu hiện vẫn cứ như mọi khi.

“Nếu bị sốt thì đừng có đến chứ. Lỡ lây cho mọi người thì phiền lắm đó.”

“Cũng phải. Mà nếu là tưởng tượng thì cũng chẳng sao.”

Phù thủy e dè thao tác cái máy drink bar và rót Melon-soda. Khi cô ta nhấn nút để cho nước chảy xuống thì cơ thể giật nảy lên trông rất thú vị.

“Sao thế hả?”

“T-, tôi không có giật mình hay gì đâu à.”

Tôi còn chẳng hỏi cô ta có giật mình hay không ấy chứ.

Vừa nghĩ như thế, tôi quyết định quay trở về chỗ của mình trước.

Phù thủy sau khi lấy cả phần nước cho bản thân rồi thì quay trở về chỗ của bọn tôi.

Cổ nhìn động tác bước chân để không làm đổ nước uống. Rồi cẩn thận bước đi chầm chậm.

Chỉ là bưng nước uống thôi mà tôi thấy cô ta đang tập trung đến mức lạ kỳ.

“Cảm ơn cậu nhé!”

Hina rời mắt khỏi cuốn tập khi được đưa cho ly Melon-soda, sau đó nói lời cảm ơn.

Phù thủy sau khi thở ra một hơi như an tâm rồi thì ngồi xuống ghế. Sau đó thì cô ta tiếp tục cùng Hina học. Không biết bao nhiêu lần cô ta áp tay lên trán, nhăn nhó một cách khó khăn.

—Nhìn thế nào đi nữa cũng chẳng thể thấy cô ta đang ở thể trạng bình thường.

Tôi dừng cái tay đang cho bút chì bấm chạy trên trang vở lại.

“Shiina, nói chuyện một chút được không?”

*cạch~, tôi tạo ra tiếng rồi đứng dậy.

Khi nhận ra thì tôi đã hỏi phù thủy rồi.

Đến bản thân tôi còn chưa biết là định nói gì với cô ta nữa.

Dù vậy, khi nhìn thấy gương mặt của phù thủy lại có rất nhiều chuyện cần nói xuất hiện.

“Godou? Sao vậy?”

Đám Hina nhìn tôi sau khi đứng dậy một cách lạ lùng.

Trông như chỉ mỗi phù thủy là hiểu được ý đồ thông qua ánh nhìn.

Khi tôi quay lưng đi thì phù thủy cũng đứng dậy đi theo.

“A, hình như có chút chuyện……tớ đi ra ngoài nói chuyện một tí nhé.”

Phù thủy nở nụ cười gượng gạo trông như khó xử mà giải thích cho đám Hina.

Chẳng hiểu sao, tôi lại không có ý muốn chuẩn bị cái cớ thích hợp như mọi khi.

Đến bây giờ thì tôi mới nhận ra sự tồn tại của lớp sương mù trong lồng ngực.

……Àà, ra là vậy ư.

Tôi hiện đang tức giận vì phù thủy sao.

—Dòng suy nghĩ lại lặn sâu về quá khứ.

Ngày hôm đó, phù thủy của tai họa đã bỏ qua tôi.

Sau trận tử chiến kinh hồn, tôi đã thất bại bởi thực lực.

Ngã xuống mặt đất, toàn cơ thể chịu nhiều vết thương. Không thể di chuyển dù chỉ một bước nữa.

Tôi đã từ bỏ với ý nghĩ ‘Aa, bản thân mình đã không thể trở thành một người anh hùng đúng nghĩa’.

Nhưng mà,

“Cũng chẳng có giá trị gì để giết một người như ngươi cả. Nếu ngươi đã tỉnh ngộ bởi điều này rồi thì sẽ dừng cái được gọi là anh hùng đi nhỉ.”

Phù thủy nói ra lý do thật thiếu bình thường rồi biến mất trước mặt tôi.

Phù thủy chắc chắn cũng chẳng có dư thừa đến mức giải thích ra chuyện chẳng có giá trị khi giết tôi. Bộ đồ của phù thủy bị thanh kiếm tôi làm rách rưới, những vết thương bị chém bên trong cơ thể đang chảy ra rất nhiều máu.

Đối lại, tôi thì tuy chẳng thể di chuyển nổi một bước nữa nhưng nó đã chẳng phải vết thương chí mạng.

Đó là điểm thiếu tự nhiên trong một trận chiến ác liệt đến ngần đó. Trừ khi cô ta cố gắng không giết tôi.

Nếu như là thế thì có lẽ phù thủy vẫn thừa cơ hội ấy chứ, nhưng mà tôi lại chẳng hiểu lý do tại sao cô ta lại bao dung, cố không giết lấy tôi để rồi hứng chịu từng đấy vết thương tích.

“—Tìm thấy rồi, phù thủy.”

“Ta đã nói với ngươi là hãy bỏ cuộc đi mà đúng chứ?”

Sau đó rất nhiều lần chúng tôi giết nhau.

Suốt 5, 6 lần lúc đầu tôi đều kết thúc với sự thất bại.

Thế nhưng mà phù thủy đã không giết tôi. Bằng cách nào đỏ mà cô ta đưa ra lý do rồi bỏ qua tôi.

Cũng trong những lần truy đuổi theo vết tích của phù thủy để tái thách đấu, rõ ràng là cô ta không cố gắng giết những người đến để tấn công mình. Và rồi mục đích hành động của phù thủy thường là thảo phạt ma vật.

Dù là thế nào đi nữa, tôi không thể bỏ qua cái sự kỳ lạ ấy được.

“Tại sao ngươi lại không giết người? Tại sao ngươi lại giết ma vật mà lại cố cứu người chứ? Vốn dĩ thế giới chìm trong tai họa, những ma vật tà ác được sinh ra đó là do bản thân ngươi còn gì.”

Nhưng mà phù thủy thì bình thường chẳng trả lời câu hỏi ấy.

Ai rồi cũng sẽ hiểu đó là sự lừa dối, là hành động trông như mình là một nhân vật xấu xa vậy.

“Ta đang định làm gì là tùy ý của ta. Vì ta là phù thủy.”

Thế cho nên chúng tôi không biết bao nhiêu lần giết nhau.

Tôi đã không dễ dàng chịu thất bại như thế.

Sau trận chiến ngang tài ngang sức thì phù thủy bắt đầu bỏ chạy.

Lần đầu trong đời chiến đấu với sự tồn tại mạnh hơn cả bản thân khiến tôi trở nên trưởng thành cực nhanh chóng.

Không chỉ mỗi năng lực cơ thể hay kiếm thuật, phất ma thuật cũng đã được mài giũa nữa. Để kháng lại chú thuật hung ác của phù thủy mà tôi luyện cách sử dụng phất ma thuật lên đỉnh điểm, nâng cao chất lượng của thuật thức lên.

Rất nhiều lần. Nhiều lần. Rồi lại nhiều lần.

Tôi đuổi theo phù thủy, và phù thủy cũng nghiêm túc tiếp tục chiến đấu với tôi.

Nếu như có thể dùng ma thuật để tung hỏa mù thì ngay từ đầu đã có thể bỏ chạy rồi, vậy mà phù thủy lại đánh nhau với tôi gần đến khi sắp thua cuộc. Lý do đó cho đến cuối cùng tôi đã chẳng nhận ra.

Và rồi, sau hơn mấy chục lần giết lẫn nhau.

Tôi, đã chĩa thanh kiếm đến trước họng của phù thủy.

Phù thủy đã cạn kiệt nguồn ma lực. Chẳng thể chạy đi được nữa.

“……Vậy, ngươi, đã có thể thanh tẩy được lời nguyền của ta rồi nhỉ.”

Phù thủy nói như thể đã an tâm. Tôi không hiểu được ý nghĩa của tiếng nói, của biểu hiện đó.

‘Chẳng còn lý do gì để chiến đấu. Thế cho nên hãy kết thúc đi’ và phù thủy im lặng nhắm mắt lại.

Chẳng cần cô ta phải nói. Tôi là một anh hùng mà. Chắc chắn không thể bỏ qua cho phù thủy tàn ác.

Nhưng trước hết, tôi đã định hỏi lý do cho hành động thiếu tự nhiên của cô ta lần sau cùng.

“……Ta có thể, hỏi ngươi lý do sau cùng chứ?”

“……Phải rồi nhỉ. Vậy, ta sẽ để ngươi nghe lời sau cùng. Chết đi mà không thể để lại gì thì có một chút buồn nên ta sẽ để nó lại bên trong ký ức của ngươi. Về câu chuyện đáng thương của phù thủy.”

Vào lúc đó.

——Tôi, đã không giết phù thủy.

Tôi bước ra bên ngoài nhà hàng gia đình.

Bước ra khỏi cửa, đi vòng ra đằng sau thì nơi đó có tồn tại một không gian nhỏ được bao phủ bởi những cây xanh. Băng ghế cũng được lắp đặt, chủ yếu là nơi hút thuốc cũ đang được nhân viên tiệm sử dụng trong giờ nghỉ giải lao.

Tôi ngồi xuống băng ghế thì phù thủy dựa lưng vào phía tường đối diện và khoanh tay lại.

“—Rồi sao, rốt cuộc cậu muốn gì? Không thể gọi một cách tự nhiên hơn một chút được hay sao?”

Phù thủy nói thế rồi khịt mũi.

Vẫn là một con nhỏ chỉ thể hiện sự cứng rắn với tôi như mọi khi ha.

Vậy mà khi có mặt của đám Hina thì lại bẽn lẽn nhu mì nết na cơ đấy.

“……A~, xin lỗi nha. Tôi chẳng để ý đến tiểu tiết.”

Tôi thì trước tiên xin lỗi như thế. Giọng nói cũng bình thản đến mức bản thân cũng ngạc nhiên.

Hỏi thế rồi thì phù thủy nheo mắt lại trông hoài nghi.

“Gì hả? Giọng nói đó……Chẳng lẽ nào hôm qua, cậu đang giận tôi vì bị chỉ trúng tim đen à?”

“Không phải thế.”

Tôi lắc đầu.

Có lẽ những lời hôm qua cô ta nói là đúng tim đen không chừng.

Nhưng mà, tôi hiện tại đang tức giận bởi một nguyên nhân khác.

“Sau khi nghe được những lời cô nói hôm qua, tôi cũng đã có suy nghĩ một chút.”

Thế cho nên tôi nói.

“—Cô, chẳng phải đang né tránh chuyện của bản thân hơi quá rồi à.”

Kết cục, đây là điều duy nhất có thể thay thể toàn bộ những cảm xúc phức tạp của tôi.

『—Cái thế giới mà cậu cứu rỗi lúc nào cũng chẳng bao gồm bản thân của cậu. Mang cái danh là anh hùng, vậy mà chẳng thể cứu lấy bản thân……Đó là thứ mà tôi không ưa nhất đó. Thế cho nên, tôi mới ghét cậu』

Hôm qua phù thủy đã nói như thế.

Đừng có đùa với tôi. Người không thể cứu được bản thân hơn ai khác chính là bản thân cô mới đúng.

Từ lúc xưa đã chẳng ưa gì rồi. Xem thường mạng sống của bản thân, từ chối sự giúp đỡ của tôi nữa.

“Cậu đang……nói cái gì thế?”

Phù thủy thật sự nghiêng đầu trông như thấy kì lạ.

“Quả nhiên, dù thế nào đi nữa, tôi đã nghĩ là thật là kỳ lạ quá ha.”

Phù thủy đúng thật là một đứa vô tích sự, vô dụng đến mức dở tiếp xúc được với người khác.

Nhưng mà—con người mà tôi biết về cô chắc chắn không thể chỉ dừng chỗ này.

Quên thay giày ở tủ để giày, uống tách hồng trà mà biết nó đang nóng để rồi bỏng lưỡi, lại còn ngã xe đạp xuống đất……Dù thế nào đi nữa cũng thật kì lạ. Cô đang xao nhãng quá mức rồi đấy.

Ban đầu, tôi đã nghĩ là do cô ta nhiễm ảnh hưởng của hòa bình từ thế giới này.

Nhưng mà, không phải vậy. Thực tế thì tôi đã xác nhận được chuyện lời nguyền của phù thủy đang dần dà xâm thực.

“Cô đang giấu mà đúng chứ? Về chuyện……cơ thể cô đang tiết ra những tình trạng xấu ấy.”

Thay vì nghĩ cô ta đang xao nhãng quá mức thì đằng này thuyết phục hơn.

Nếu như không nhận ra những chuyện nhỏ nhặt vì ngay từ đầu cơ thể đã thật kì lạ thì sao.

Không thảo luận chuyện đó với tôi, lại còn nói ra một cách rất là tự cao nữa.

—Nó cũng giống với lại chuyện ở tiền thế.

Mỗi lần chiến đấu với phù thủy, tôi lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Từ đầu, tôi đã nghĩ rằng bản thân mình trưởng thành một cách cấp tốc. Nhưng mà không phải. Tôi đúng thật là đã mạnh lên, nhưng rõ ràng là phù thủy đã trở nên yếu đi.

Cô ta bị lời nguyền ăn mòn, thời gian dần qua đi làm cho tâm hồn lẫn thể xác đã trở nên bất ổn.

E rằng lần này cũng giống như vậy.

Nghĩ như thế, đối với câu hỏi của tôi,

“……Bây giờ là sao? Cơ thể của tôi làm sao mà bộc lộ ra bất ổn được chứ?”

Phù thủy nhún vai, như thể muốn nói rằng cô ta chẳng thể nào hiểu nổi.

Tôi thì trở nên cạn lời……Con nhỏ này vừa mới nói cái vẹo gì đấy?

“Này~……”

“Vốn dĩ cơ thể này khác so với lại tiền thế mà? Tôi của tiền tiền được sinh ra với tài năng về ma thuật và chú thuật, sự chống chọi lời nguyền cũng phải lớn hơn bất cứ ai rồi. Thế nên dù cho linh hồn bị nguyền rủa tương đương với việc khiến thế giới chìm trong tai họa đi nữa, tôi vẫn sẽ không chết.—Nhưng mà, cơ thể này thì lại không được như thế, cũng đương nhiên thôi mà.”

Gương mặt đang nói như thế của phù thủy tái xanh.

Lúc chuyển đến cũng như vậy, tôi đã nghĩ từ lúc sinh ra có lẽ cô ta đã có sắc mặt nhìn không tốt.

Nhưng mà, có lẽ là khác với tình trạng hiện tại.

“Tôi đang bị lời nguyền hành hạ đó? Bị nỗi đau đớn và dằn vặt tiếp tục tấn công là chuyện đương nhiên mà đúng chứ. Với lại cơ thể tiền thế của tôi đủ quái lạ để có thể chống chọi, và vốn dĩ lời nguyền là thứ gây ra đau đớn cho con người. Hiện tại như thế này, tôi còn không chắc là mình có đứng vững được không nữa.”

Phù thủy châm biếm, tự giễu lấy bản thân.

“Có thể giảm bớt cơn đau bằng chú thuật hay là ma thuật, nhưng nếu không phải là phất ma thuật của cậu thì sẽ không giải quyết được tận gốc. Trước khi con tim tôi bị cơn đau làm cho méo mó, trước khi tuổi thọ của tôi bị triệt sạch bởi lời nguyền, tôi muốn cậu làm chuyện gì đó. Đó là cái giá cậu phải trả cho việc đã không giết tôi ở tiền thế.”

Do chẳng cần phải giấu tôi nữa hay sao mà phù thủy ngồi trượt xuống tại đó.

Tôi ngay lập tức đỡ lấy bờ vai ấy.

“——Tại sao, cô không nói sớm cho tôi biết chứ!?”

“Thì có liên quan gì đến cậu đâu đúng không. Thứ liên quan đến cậu là phần giá cậu phải trả khi đã không giết tôi. Để thế giới này không bị cuốn vào, chỉ còn cách là thanh tẩy lời nguyền trong tôi. Nỗi đau của tôi là sự trừng phạt.”

“Nếu cô nói sớm với tôi, việc nhanh chóng trị liệu cho lời nguyền sẽ……~!”

“Làm như thế, cậu sẽ lại cố quá sức mà đúng chứ? Tôi chắn chắn đã nói mấy lần rồi mà. Cậu đã không còn lại anh hùng nữa.——Một người không còn là anh hùng như cậu thì không còn lý do gì để cứu lấy kẻ thù là tôi chứ!”

Phù thủy hét lên, tôi rồi cũng chẳng biết mình nên nói gì mới được nữa.

“Thế, nhưng mà, tôi……”

“—Thế nên, tại sao cậu đã không giết tôi chứ!?”

Phù thủy hét lên như là không còn chịu đựng nổi nữa. Dòng lệ chảy ra từ chính đôi mắt ấy.

“Lúc đó, nếu như cậu giết tôi, chỉ thế tôi đã giải quyết được tất cả mọi chuyện rồi kia mà!?”

Nhưng lời phù thủy nói đúng y như vậy,

Ngày hôm đó, nếu như phù thủy đang chịu đau đớn do chính tôi đã không giết cô ta,

……Đúng thật là, tôi đã phạm phải đại tôi mà mình cần phải nhận lấy hình phạt.

—Thật ra thì, tôi chẳng nghĩ nó là chuyện gì lớn cả.

Ở thế giới đó, chắc chắn không ít người đang gặp những chuyện tương tự.

Từ đầu thì tôi hoàn toàn không nhớ gì về chuyện lúc đó cả. Đó là lúc mà tôi vừa mới nhận thức được xung quanh.

Tại một thị trấn nhỏ ở xung quanh biên giới. Được sinh ra từ một cặp cha mẹ nghệ nhân làm giày nghèo khó, tôi được nuôi lớn lên rất ư là bình thường. Tôi đã nghĩ đó là một gia đình bình thường. Ít ra là không phải đón nhận bạo lực. Nhưng mà, hầu như tôi không nhận được sự quan tâm. Chỉ là mỗi ngày được đưa cho 2 phần ăn chỉ gồm súp chẳng có mùi vị và bánh mì cứng, sau đó thì bị bắt làm những việc thủ công mà đến trẻ em cũng có thể làm được. Tôi đã chẳng nói lấy một lời phàn nàn nào cả.

Cha mẹ thì cũng đồng cảnh ngộ, nếu như làm việc thì tôi sẽ không bị họ nổi giận. Những lúc cố gắng họ cũng đến trò chuyện với tôi. Chỉ như thế tôi cũng đã đủ rồi. Tôi đã hạnh phúc rồi.

Tôi đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của cha mẹ nữa rồi, nhưng họ là những người mà tôi quý trọng hơn ai khác vào lúc đó. Vì ngoài cha mẹ ra thì tôi đã chẳng dính dáng đến bất kì ai khác cả.

Một ngày nọ, cha mẹ tôi qua đời.

Chẳng phải vụ án gì lớn lao cả. Họ đi lạc nhầm vào khu ổ chuột, bị trấn lột và giết chết. Chỉ như thế thôi. Thế giới này, đất nước này, thị trấn này, đều lặp đi lặp lại những nhịp sống bình thường mỗi ngày. Thế cho nên cha mẹ đã chẳng trở về chỗ của tôi nữa.

Ngày hôm sau, tôi bị đuổi khỏi căn nhà được cho thuê, được cho thấy thi thể của cha mẹ.

Tôi nhìn thấy nó, và đã khóc.

Tôi đã nghĩ rằng thật là buồn làm sao.

Chuyện mà tôi đã buồn hơn hết thảy chẳng phải là chuyện cha mẹ đã chết.

Tôi đã buồn hơn hết thảy vì sự rắn rỏi của bản thân chỉ thể hiện được chừng ấy xúc cảm, và nhận ra được cảm xúc thật sự đang được che giấu.

—Tôi đã chán ghét.

Tôi thật sự đã chán ghét tất cả mọi thứ.

Cả cha mẹ không đối xử tốt với tôi,

Cả những người trong thị trấn nhìn tôi nghèo khổ bằng mắt đáng ghét,

Cả cái thị trấn này đón nhận cái chết của người khác như là chuyện bình thường và hiển nhiên,

Cả cái thế giới nhẫn tâm này,

Cả bản thân ngu ngốc của tôi khi đã trót nghĩ như thế,

Tôi đã ghét.

Chính vì thế mà tôi đã nguyền rủa thế giới.

Tôi đã ngâm nga sự căm hận.

Rằng, nguyền rủa cái thế giới này.

Rằng, gây ra tai họa cho thế giới như thế này.

Một đứa trẻ ngu ngốc, đến cả thế giới này rộng lớn như thế nào còn không biết đã căm hận, ghét bỏ và nguyền rủa thế giới.

Tôi đã muốn họ ở cạnh mình thêm một chút nữa thôi.

Tôi đã muốn thế giới dịu dàng hơn một chút nữa thôi.

Mơ thấy được giấc mơ tương lai như thế, và tôi nguyền rủa cái thế giới mà điều đó chẳng trở thành sự thật.

Đó chỉ là sự thường nhật, bình thường ở bất kì đâu đó.

Chỉ duy nhất một điểm khác biệt, đó là tôi có tài năng về chú thuật.

Hơn bất kì ai, bất kì thứ gì trên thế giới này.

—Đến mức mà chỉ cần ước nguyện là nó sẽ hóa thành một chú thuật cực kỳ mạnh mẽ.

Thế là thế giới bị cuốn vào tai họa. Một lượng lớn ma vật hung ác ăn con người xuất hiện.

Lời nguyền bởi một đứa con nít đã làm cho con người trên thế giới trở nên hỗn loạn.

Khi nhận ra được sự thật đó, tôi đã trở nên sợ hãi với tư cách là phù thủy của tai họa, và tôi cuối cùng cũng đã nhận ra.

Rằng, bản thân mình ngay từ đầu phải biết đến chuyện đó, vậy mà lại ngu ngốc đến cuối cùng đã chẳng thể nhận ra—Tôi, đã là một con người đáng lẽ không nên được sinh ra mới phải.

Tôi nhớ lại câu chuyện mà phù thủy đã kể.

Câu chuyện về một phù thủy đơn độc và đáng thương.

Phù thủy sau đó đã đi tiệt diệt những ma vật được bản thân sinh ra trong thế giới.

Cô ta ưu tiên những con ma vật mạnh mẽ sắp gây thiệt hại cho người dân.

Chú thuật là một kỹ thuật gây ra lời nguyền. Không thể nào thanh tẩy được lời nguyền. Vì phù thủy không thể thanh tẩy lời nguyền của thế giới do cô ta không phải là tài năng sử dụng phất ma thuật, nên đều duy nhất mà cô ta có thể làm là điều trị triệu chứng, giết những con ma vật được sinh ra từ lời nguyền.

Dù là vậy, phù thủy vẫn cứ tiếp tục tiêu diệt ma vật.

Phù thủy của tai họa vừa bị mọi người trên thế giới này sợ hãi, căm ghét và thù hận.

Vừa bị mọi người trên thế giới này nhắm đến mạng sống.

Thật sự là muốn chết, nhưng mà nếu chết rồi thì lời nguyền bản thân hứng lấy sẽ gây ra một tai họa lớn hơn. Thế cho nên cô ta không thể bị giết được. Cứ tiếp tục chạy thoát khỏi mọi người, cứ tiếp tục giết những ma vật tấn công lấy con người.

—Tôi đã xuất hiện trước mặt phù thủy vào lúc đó.

Một người sử dụng phất ma thuật trình độ cao như tôi thì quả thật là thiên địch của phù thủy, và đối với phù thủy cũng là niềm hy vọng duy nhất.

Có lẽ với phất ma thuật của tên này này có thể thanh tẩy được lời nguyền đang trói đến tận gốc rễ của thế giới.

Đồng thời, nếu là tên này thì có thể sẽ giết được mình. Trưởng thành thêm một chút, nếu có thể thanh tẩy được lời nguyền cực mạnh của mình, chắc chắn mình sẽ bị tước lấy lý do phải sống.

Phù thủy đã nghĩ như thế.

Đối với phù thủy thì tôi là đấng cứu thế.

Thế cho nên phù thủy biết bao nhiêu lần giết nhau với tôi, đã thúc đẩy phất ma thuật của tôi trưởng thành.

—Thế cho nên lúc tôi chĩa thanh kiếm vào họng của phù thủy, cô ta đã nghĩ rằng chẳng sao nữa rồi.

Chẳng cần phải lo lắng nữa. Nếu như với thực lực của tên này, lời nguyền của thế giới sẽ có thể được thanh tẩy.

Xin hãy giết ta, và thanh tẩy lời nguyền của ta.

Cuối cùng thì, ta cũng đã được giải thoát khỏi cuộc sống đau khổ này. Cậu sẽ là cứu giúp ta.

Đúng thật cậu đối với ta đã là một vị anh hùng.

Thế cho nên, phù thủy kết thúc câu chuyện của mình bằng câu ‘không cần thiết phải do dự’.

Thật sự trông cô ta rất vui.

Niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy phù thủy nở nụ cười đẹp như là hoa vậy.

Thế cho nên.

“……Sao vậy? Mau nhanh chóng kết thúc ta đi. Anh hùng Gray của ta.”

Tôi, đã chẳng thể hạ thanh kiếm xuống.

Dù thế nào đi nữa thì cánh tay đã chẳng cử động. Lý do thì đến cả bản thân cũng đã rõ ràng.

『Đánh đuổi tà ma, cứu lấy con người』

『Tiêu diệt cái ác, cứu lấy cái thiện』

『Mi là anh hùng, có nghĩa vụ phải giết phù thủy』

『Đừng có nhầm mục đích sử dụng sức mạnh đó』

Rõ ràng là mâu thuẫn với lại vai trò mà tôi được yêu cầu.

Bởi vì trước mắt tôi, cô phù thủy này, Cerith = Flores này, chẳng giống như là một người xấu xa cả.

—Nếu là thế, mình phải cứu lấy người lương thiện.

Như thế là tôi cố tự thuyết phục mình.

Nhưng mà, với lý luận đó thì phải giết phù thủy.

Vì giết phù thủy đối với phù thủy là một sự cứu rỗi.

Phù thủy bây giờ đang nói là muốn mình giúp đỡ.

Nhưng mà bây giờ tôi lại chẳng muốn cứu lấy phù thủy. Tôi chẳng muốn giết phù thủy.

Sau khi suy nghĩ đến đó thì tôi nhận ra.

Phải rồi. Tôi là anh hùng được chọn bởi đức Chúa. Là kẻ thù của phù thủy tai họa.

Tôi chẳng có lý do gì để cứu phù thủy cả. Thế cho tôi có thể từ chối lời giúp đỡ của phù thủy.

Tôi bỏ kiếm vào bao.

Vào lúc này. Tôi lần đầu tiên đã chối bỏ việc cứu lấy người khác.

Phù thủy thì ban đầu trở nên sững sờ.

Tiếp theo thì, cô ta đã biết bao nhiêu lần van nài tôi hãy giết cổ.

Tuy nhiên, tôi đã không giết phù thủy. Tôi tuyệt đối sẽ không cứu phù thủy.

Thật sự, chỉ là chẳng thể tha thứ được.

Cái thế giới tàn nhẫn đã đẩy con nhỏ này vào đường cùng.

Làm cho con nhỏ này, đang nghĩ việc như thế này cũng là điều hạnh phúc.

“……Đừng có đùa chứ.”

Đó là lần đầu tiên mà tôi, người khoác trên mình cái danh máy móc tên là anh hùng đó, trở nên nổi giận.

—Thế cho nên tôi đã thề, rằng nhất định phải cho cô ta biết thế nào là hạnh phúc thật sự.

“Cô không phải là người xấu. Anh hùng không giết người lương thiện.”

Tôi nói lại lời mà đã nói biết bao nhiêu lần ở tiền thế với phù thủy.

Điều đó mâu thuẫn với nguyên lý hành động của anh hùng. Vì nó khác biệt với lại vai trò được yêu cầu.

Phù thủy cắn răng, gương mặt thì méo mó đi.

“Tôi……đã nguyền rủa thế giới! Gây ra tai họa cho thế giới, tạo ra ma vật, làm cho biết bao nhiêu người chết! Cái tôi như vậy mà tại sao cậu lại nói rằng tôi không phải là người xấu chứ!?”

“Đâu phải là cô đã cố gây ra trạng thái đó lúc còn nhỏ mà đúng chứ!? Nó là do cái thứ cái thứ chết tiệt như là chú thuật, chứ cô chỉ buồn bởi cái chết của cha mẹ mình thôi!! Với lại cô đã cố gắng hết mình cứu rất nhiều người nữa!! Dù cho có bị ghét cỡ nào, dù cho có bị căm hờn cỡ nào đấy!!”

Đã thật tốt khi cô ta nói ‘không phải lỗi do tôi’ và bỏ chạy vậy mà.

Đã thật tốt khi cô ta bỏ mặc lại đám người mà chẳng có giá trị để cứu giúp.

—Tôi chưa từng thấy người tốt nào như thế này cả.

“Kết quả là tất cả. Dù cho quá trình có thế nào đi nữa cũng chẳng thay đổi việc tôi đã gây ra sự tình. Thực tế thì tất cả mọi người sống ở thế giới đó đều đang nghĩ như thế!! Thế cho nên tôi, dù ít đi nữa cũng phải trả cái giá của chính mình!! ……Tuy là, bản thân biết được chẳng thể nào trả hết được.”

“Thời điểm mà cô suy nghĩ như thế thì tuyệt đối chẳng phải là người xấu rồi.”

Tôi nắm lấy cổ của phù thủy.

Đưa nó lại gần và lườm vào cặp mắt đó.

“Dù cho cả thế giới có đang nghĩ cô là người xấu đi chăng nữa thì tôi là kẻ duy nhất biết cô là người lương thiện. Tôi biết được sự tốt bụng của cô. Thế giới có nghĩ thế nào thì mặc cả thế giới.”

Đến đó thì phù thủy khẽ cười.

Bây giờ trên khuôn miệng đó vẫn nở nụ cười mỏng manh trông như sắp vỡ.

“……Vì cách suy nghĩ đó mà cậu đã bị thế giới giết hại đó.”

Tôi đã chẳng cãi lại được.

Đúng thật là với tội đã phản bội lại đức Chúa—tôi đã bị giáo hội xử tử hình.

Lúc đó, tôi đã không giết phù thủy. Sau đấy thì tôi đã bắt đầu cùng cô ta chu du.

Để cứu lấy thế giới, thanh tẩy lời nguyền đang ám lấy thế giới.

『Được chưa? Tôi với cậu cho đến cùng chỉ là mối quan hệ hỗ trợ lẫn nhau. Không thân mật gì đâu à』

『Không cần phải nói tôi cũng biết mà』

Để thanh tẩy lời nguyền của thế giới, đầu tiên cần phải đi đến căn nguyên của nó.

『Cậu chỉ có tài dùng kiếm thôi mà đúng chứ? Tôi sẽ hỗ trợ, nên cậu cứ lên đằng trước đi』

『……Ờ thì đâu thể để đứa mù vận động lên đằng trước được ha』

『Ai là đứa mù vận động kia hả! Đủ rồi, mau nhanh chóng chiến đấu đi!』

Thứ duy nhất kết nối với lại căn nguyên của thế giới là đại mê cung ở trung tâm đại lục địa. Tuy nhiên, do lời nguyền của phù thủy mà hiện tại đại mê cung biến đổi thành nơi trú ngụ của lượng lớn ma vật hùng mạnh.

『Kh-, khoan đã……không sao chứ!?』

『Gì đấy. Cô đang lo lắng cho tôi à?』

『Không phải. Tôi tuyệt đối không tha thứ cho chuyện chỉ bản thân cậu chết mà để tôi sống đâu đấy nhé』

『……Đúng là một đứa con gái nghiêm khắc. Hết cách nhể』

Dù cho tôi và phù thủy có trở nên tơi tả nhưng hai đứa vẫn tấn công vào đại mê cung, và thanh tẩy được lời nguyền của thế giới.

『Hoan hô! Làm được rồi Gray!』

『……Àà. Đến đây thì vai trò của tôi cũng đã kết thúc rồi』

『Gì chứ. Vẫn thộn mặt ra như mọi khi nhỉ. Không thấy vui à?』

『Nói đằng nào đi nữa thì tôi đang an tâm lắm』

—Tôi đã cứu thế giới.

Đã hoàn thành vai trò của một người anh hùng.

Tuy nhiên, tôi và phù thủy bị đám người tinh nhuệ của giáo hội tấn công.

『—Anh hùng Gray = Hundret. Cậu đã bị bắt』

Dù cho phù thủy đã chạy thoát được bằng cách nào đó, người đã sử dụng hết toàn bộ sức lực là tôi đây bị giáo hội bắt vì tội rơi vào sự kiểm soát của phù thủy. Dù cho có giải thích sự tình trong nhà tù nhưng đã chẳng ai tin chuyện của tôi cả.

‘Anh hùng đã bị phù thủy bắt đi, phản bội lại đức Chúa, thế giới, người dân và chúng ta’. Giáo hội đã tuyên bố như thế với thế giới. Tôi và phù thủy chắc chắn đã cứu lấy thế giới, vậy mà công trạng đó lại thuộc về giáo hội.

Và rồi người đáng lẽ phải là anh hùng như tôi trở thành kẻ bị trọng tội, bị mọi người trên toàn thế giới căm ghét và bị tử hình.

Đó là sự kết thúc của tôi.

Cái kết của một con người mang tên Gray = Hundret.

Sự lưu luyến chỉ có một.

—Tôi đã nghĩ từ giờ sẽ cố cho phù thủy biết thế nào thật sự là hạnh phúc rồi, vậy mà.

Tôi đã bỏ mặc phù thủy lại thế giới.

Lại để cho cô ta cô đơn một mình.

『Cậu, đã chẳng còn là anh hùng nữa』

Chuyện đó thì tôi biết rõ hơn bất kỳ ai khác.

Chẳng cần đến chuyển sinh, tôi cũng đã chẳng là anh hùng.

Tôi đã chẳng thể trở thành anh hùng của cô.

Cho đến cuối cùng, tôi vẫn cứ là kẻ thù của cô.

Tôi đã sợ phải chấp nhận chuyện đó.

Thế cho nên tôi đã cố gắng không phải suy nghĩ suốt.

“Cerith. Cô……”

Về chuyện lúc tôi chết. Về chuyện sau khi tôi chết, phù thủy sẽ như thế nào.

—Về chuyện tại sao phù thủy lại chết.

“Sau đó đã sống như thế nào thế?”

Khi tôi hỏi như thế, phù thủy nắm lấy ngực tôi, với ánh mắt lắng đọng sự thù hận.

“Cậu còn dám mặt dày mà hỏi câu hỏi như thế nhỉ……!? Chỉ vì cậu đã chết nên mất đi phương pháp có thể cứu lấy tôi! Tôi lại chẳng thể nào chết được nữa! Vậy mà!”

Gương mặt của phù thủy méo mó. Dòng nước mắt chảy ra từ đôi mắt ấy.

“……Tôi đã lại trở nên cô đơn một mình.”

Tôi chẳng thể nói gì cả.

Mà chỉ đang nhìn những giọt nước lăn dài trên bờ má rồi rơi xuống mặt đất.

“……Lúc cậu bị tử hình, tôi cũng đã cố bị người ta giết. Tên hiền giả đó đã nói「Kế hoạch tác thành anh hùng」là một thất bại……Và tôi đã bị đám phất ma thuật sư nhưng là đồ dỏm hơn cậu tấn công đến.”

Phù thủy vừa lau nước mắt, vừa tiếp tục kể.

“Đúng như những gì tên hiền giả nói, tuy là phất ma thuật sư nhưng đã chẳng đủ để thanh tẩy lời nguyền của tôi. Quả nhiên chỉ mỗi cậu là có thể thanh tẩy nó. Thế cho nên tôi đã sử dụng ma thuật chuyển sinh đó. Không chỉ riêng cho bản thân, còn cả với cậu đang sắp bị hành hình nữa. Và bây giờ, chúng ta có mặt ở đây.”

Thế tức là.

“……Cô, đã bị giết ngay sau khi tôi bị tử hình sao.”

Đó là một kết thúc quá đỗi buồn bã.

“Tôi thì chẳng màng đến đâu. Vì tôi chỉ trả giá cho tội lỗi của mình thôi.”

Phù thủy chậm rãi hít một hơi.

“……Đã nói những chuyện dư thừa rồi nhỉ. Cũng đã đến lúc quay về thôi. Chẳng phải nọi người đang lo lắng cho cậu vì cuộc trò chuyện khá dài đấy sao?”

“Chờ đã, cuộc trò chuyện vẫn chưa chấm dứt! Phương pháp chữa trị cho cơ thể bất ổn của cô—”

“—Cho dù có phương pháp thuận tiện như thế đi chăng nữa, tôi không có lý do gì để nói với cậu.”

Phù thủy nói đi như thể vứt bỏ vậy.

“……Cậu đấy, trước khi quan tâm cho người khác hãy trở nên biết quan tâm bản thân của mình đi cái đã. Dừng bị thôi thúc bởi cái hành động anh hùng bốc đồng trói buộc từ cái lời nguyền ấy đi. Tuy đã nói nhiều lần, nhưng người chẳng còn là anh hùng như cậu không có lý do gì để cứu một kẻ thù là tôi cả…….Cứ để mặc tôi.”

“Tôi……”

“Hành động cố cứu lấy tôi ấy cậu có thể nói là nó không bị trói buộc bởi lời nguyền của quá khứ chứ?”

Tôi đã chẳng thể đáp lại.

“Nếu như không thể trả lời thì hãy sửa chữa nó đi.”

Đôi môi tôi như bị gỉ sét, chức năng của nó đột nhiên dừng lại.

“……Cậu, ngày xưa đã nói là sẽ cho tôi biết thế nào là hạnh phúc thật sự nhỉ. Bây giờ có lẽ cũng sẽ định như thế, nhưng đừng chọc tôi cười. Đến cậu còn chẳng biết chuyện như thế kia mà.”

“Không biết, là sao? Tôi đã từng bao lần thấy quang cảnh đó rồi đó.”

“Cứ cho là thế, nhưng cậu chưa từng nếm trải nó đúng chứ?”

Quả thật, có lẽ là như vậy.

Ngay từ đầu tôi còn chẳng suy nghĩ hạnh phúc của bản thân là thứ gì nên đã chẳng hiểu được.

Nhưng mà, cái đó thì gọi là gì chứ.

“……Thôi đủ rồi. Mau quay trở về thôi.”

Phù thủy thở dài rồi quay lưng đi.

Nhìn thấy chân tôi không cử động, phù thủy liếc nhìn tôi qua bờ vai.

“Cũng đã đến lúc mọi người trở nên nghi ngờ rồi đó.”

“……Hãy để tôi hỏi cô một câu.”

Tôi sẽ hỏi điều mà tôi đã quan tâm đến.

Tôi với phù thủy là kẻ thù, thế nên chẳng có lý do gì để tôi cứu phù thủy cả.

Hiểu điều đó chứ. Nhưng mà, nếu là như thế thì tại sao phù thủy lại biết bao nhiêu lần cảnh báo tôi chứ?

Tại sao phù thủy lại đang lo lắng cho tôi đến thế này chứ?

“Cerith. Tại sao cô lại chọn nơi chuyển sinh là một nơi như thế này, một đất nước hòa bình thế?”

Thế nên tôi hỏi cô ta.

Một câu hỏi nghiêm túc khi tôi gọi bằng cái tên đó.

“Tôi đã nghe được lý do chuyển sinh. Cả lý do băng qua thế giới nữa……Nhưng mà, tôi chưa nghe được lý do cô chọn đất nước này, một đất nước hòa bình. Trả lời cho tôi đi. Cô tại sao lại chọn nó thế?”

Cô ta quả thật là tốt bụng.

Chắc chắn, là vì tôi mà đúng chứ?

“—Tôi, tôi……”

Phù thủy. Tức Cerith. Lại để dòng nước mắt đã lau lại một lần nữa chảy xuống.

“Tôi đã nghĩ rằng muốn cậu được trở nên hạnh phúc.”

Cô ta chỉ nói như thế rồi quay trở vào bên trong nhà hàng gia đình.

Một đòn khá đau. Cơ mà có thể nói là một đòn boomerang hoàn chỉnh.

Hơi trễ một tí, tôi cũng nối gót theo sau phù thủy.

Ngước nhìn lên bầu trời đầy mây ấy, có cảm giác giống như là tâm trí đang bao kín nỗi buồn của tôi vậy.

—Sau đó thì buổi học nhóm đã kết thúc bằng bầu không khí khó xử ở đâu đó.

Như thế cũng phải thôi. Rõ ráng là phù thủy quay trở về với đôi mắt sưng húp mà. Phù thủy thì chẳng nói lý do, tôi và cô ta cũng chẳng nói gì một cách thiếu tự nhiên, mọi người thì đã lo lắng ra mặt.

Nói thật, tôi đang nghĩ mình đã làm chuyện có lỗi.

Đã chẳng phải chuyện để nói ở một nơi như thế kia mà.

Dù cho có xin lỗi trong tâm đi nữa, tôi đang đạp xe về nhà cùng với Hina.

Trời mát không giống với mùa hè. Sắc trời trông sắp có mưa rào vậy, nhưng dường như đang cầm cự bằng cách nào đó.

“……Ông có chuyện gì với Mai-chan thế?”

Hina hỏi tôi bằng giọng mà tôi không thể biết được cảm xúc.

“Nếu tôi nói là không có gì thì sao?”

“Ông nghĩ tui đã ở cạnh ông bao nhiêu lâu rồi? Ngay từ đầu khi nhìn vào gương mặt của Mai-chan lúc trở về thì ai cũng biết mà đúng chứ. Đừng có nghĩ là ông có thể lừa được tui.”

Hina thản nhiên nói.

Muốn trả lời nhiều lắm ấy chứ, nhưng cuộc trò chuyện giữa tôi và phù thủy không phải là thứ dùng để đáp lại.

Phải trả lời thế nào đây. Tôi nên nói gì với lại Hina đây?

“Bà……nghĩ sao?”

Thế nên tôi hỏi ngược lại.

Hina chau mày lại khi được hỏi một câu hỏi thiếu đi tính cụ thể.

“Về cái gì?”

“Về chuyện giúp đỡ người khác, ai rồi cũng sẽ nghĩ đó là chuyện đương nhiên đúng chứ?”

“……Phải ha.”

Tôi cũng tư duy này là thứ hiển nhiên.

Trừ khi tính cách khá là vặn vẹo thì làm gì có ai suy nghĩ rằng muốn làm cho người khác trở nên bất hạnh chứ. Giả sử cho dù như là người mình ghét đi nữa cũng chẳng thay đổi. Chẳng muốn liên quan, nhưng lại nghĩ muốn tôi trải qua hạnh phúc ở một nơi tôi không biết.

Nếu là người mình thích thì còn hơn thế nữa, sẽ nghĩ là muốn giúp nếu như gặp khó khăn.

Muốn được mọi người hạnh phúc.

Muốn thấy nụ cười của mọi người.

Suy nghĩ của tôi liệu có lạ quá không.

Tôi, liệu có đang bị lời nguyền trói buộc chứ.

Liệu ước muốn cứu lấy phù thủy đó có phải là thật lòng không.

Hina dừng xe đạp, sau một lúc nhìn tôi đang im lặng thì lẩm bẩm nói.

“Cân bằng của ông……lạ thật ấy nhỉ.”

“Cân bằng?”

“Tỉ trọng của bản thân ông với người khác, chăng.”

Hina leo xuống xe đạp và từ từ bước đi.

Tôi cũng cùng đẩy xe đạp theo sau Hina.

“Tui nghĩ người bình thường thì ai cũng muốn bản thân mình hạnh phúc trước tiên cả, nếu như có thừa chỗ thì sẽ cứu giúp lấy người khác. Có sự khác biệt về mức độ đó. Dù cho tui có không thừa chỗ đâu, nhưng nếu như có người lạc lối thì ít ra tui sẽ gọi họ. Nhưng mà, ông thì đang cố gắng giúp đỡ cho người khác mà cắt giảm đi phần bản thân mình mà đúng chứ. Đã chẳng có chút dư thừa để cắt giảm đi vậy mà. Làm lơ đi cảm xúc của bản thân, chỉ toàn nghĩ đến chuyện của người khác thôi. Thế nên chỉ bản thân ông sẽ bị tổn thương cho coi.”

“……Nếu như có thể làm cho mọi người hạnh phúc thì tui—”

“Ông đấy nhé.”

Hina đang đi đằng trước quay lại. Ánh mắt tích tụ sự giận dữ xuyên lấy tôi.

“Thế ông nghĩ thế nào nếu như tui vứt bỏ mạng sống của mình để cứu lấy ông?”

“……Cái đó thì không được. Tuyệt đối luôn.”

Tôi trả lời như là vắt kiệt sức.

Hina khịt mũi và quay đi.

“Như thế chẳng phải là quá tùy tiện hay sao? Nếu như ông muốn tui thừa nhận cách sống của ông là đúng thì chắc chắn sẽ chẳng có lời phàn nàn nào nếu như tui cũng cùng một cách sống như ông nhỉ?”

Không phải. Tôi với Hina khác nhau chứ. Tôi với người khác khác nhau chứ.

……Là như vậy sao? Thật chứ?

Mồ~, mình đã chẳng còn là anh hùng nữa kia mà? Đến cả bản thân đang thừa nhận điều đó kia mà?

Trong đầu tôi đã trở thành mớ lộn xộn.

“Từ ngày xưa thì ông trông đã như thế, nhưng đặc biệt từ một năm về trước thì lạ lắm ấy.”

Hina nói như thế. Với một giọng nói sắc lẹm. Một giọng nói như đâm lấy tôi.

“Ông dần chẳng nở nụ cười nữa rồi nhỉ. Lúc nào cũng được người khác nhờ, làm việc quá sức nhỉ. Với trạng thái đó ông có thể nói bản thân mình đang hạnh phúc chứ? ……Chỉ cần giúp đỡ người khác thì bản thân sẽ trở nên hạnh phúc là sao chứ?”

Hina một bước tiến lại gần tôi.

“Nè~ ông, ông rốt cuộc đang sống vì điều gì thế?”

Hina nhìn thẳng vào mắt tôi với khoảng cách mà mũi dường như chạm vào nhau.

“Cuộc sống của ông là thứ của ông mà đúng chứ? Đồ của tôi cũng vậy, chẳng phải là của ai khác cả.”

Hina vừa lườm tôi, vừa nói ra như xả hết những thứ đang tích tụ.

“Ngay từ đầu thì cách làm của ông thật phiền phức. Tuy là có rất nhiều người đang gặp khó khăn, nhưng sẽ chẳng có người nào muốn giúp đến mức làm ông quá sức đâu, đúng chứ. Đây là nước Nhật hòa bình đó? Đâu phải đang chiến đấu bằng tính mạng của mình đâu chứ. Nếu như ông không làm gì thì mọi người sẽ làm bằng cách gì đó dựa vào bản thân họ đó. Nói tóm lại là ông lo lắng dư thừa rồi.”

Tôi đang cố gắng để phản biện lại điều gì đó, nhưng lại chẳng thể nói ra được lời nào.

“……Dần dần cáu hơn rồi nhỉ. Nói chung thì ông nghĩ mình là ai hả? Không phải đang nghĩ là nhìn người khác bằng ánh mắt trịch thượng sau khi cứu họ hay gì đó chứ? Hết sức ngạo mạn. Từ lúc nào mà ông lại vĩ đại đến thế hả? Hay là ông định trở thành anh hùng? Ông, không phải là con người to lớn đến như thế đâu đúng chứ?”

—Hina lại tiếp tục nói ‘chẳng có ai là đang kì vọng vào ông đâu.’

“Nè~, chuunibyou khá tự ý thức về bản thân-kun kia. Dù cậu có tồn tại hay là không thì cũng chẳng thay đổi gì cả. Nếu như không có cậu thì thế giới vẫn cứ xoay chuyển bình thường. Làm ơn nhận thức rõ về điều đó đi.”

Tôi có cảm giác như là Hina tống ra hết những thứ mà bản thân nghĩ cho đến tận bây giờ.

Đó là những lời nói xấu. Là những lời lăng mạ đối với cách sống của tôi. Khẩu điệu giống như là kết án người giống như tôi vậy. Cứ như thể la rầy một đứa con nít nhầm lẫn bản thân mình là một người đặc biệt.

Chả qua, chí ít thì những lời đó chẳng gây tổn thương gì đến tôi cả.

“Thế à……”

Toàn bộ tất cả những lời mà Hina đã nói tôi đã hiểu ngay từ đầu, nhưng khi nghe lại nó một lần nữa từ miệng của người khác, tôi được nhắc nhở rằng bản thân mình hoàn toàn chẳng biết gì cả.

“……Tui sống một cuộc sống bình thường, được chứ?”

Khi tôi ngước mặt lên thì Hina thở dài ra như thể cạn lời.

“Ông đang nói cái gì đấy. Ông cứ sống theo những gì mình nghĩ ấy. Bao nhiêu lần thì tui cũng sẽ nói. Chẳng ai trông đợi gì vào ông đâu, dù ông có biến mất cũng chẳng có gì thay đổi đâu.”

Hina nhẹ nhàng rút ngắn khoảng cách lại rồi búng trán tôi.

“……Tôi biết rồi mà.”

Tôi nhìn vào lòng bàn tay của mình.

Lúc nào cũng nhìn thấy được thanh kiếm nhuộm đầy máu ở đó cả, nhưng bây giờ thì đã chẳng thể thấy rồi.

“……Chẳng một ai, là kỳ vọng gì vào tôi ư. Người như tôi, dù có biến mất cũng sẽ chẳng có gì thay đổi ư. Sự tồn tại của tôi đối với thế giới này ra sao cũng được ư. Thế à, ra là như thế ha.”

“Phải đấy. Ông là rác rưởi! Một tên chuunibyou ra vẻ anh hùng! Là loại người đang nghĩ bản thân mình là nhân vật chính của thế giới! Lên cao trung rồi mà còn làm hành động xấu hổ như thế này chỉ có mỗi một mình ông thôi!”

“Bà nói đến thế luôn hả!?”

Tôi sửng sốt khi mà Hina cứ lăng mạ tôi một cách khí thế.

R-, ra vậy……Tôi là một đứa đáng xấu hổ à……

Khi tôi trở nên suy sụp thì Hina bẽn lẽn nhìn tôi sau màn hừng hực khí thế.

“T-, tui nói có chút hơi quá rồi……Bất giác tiếng lòng nó……”

“Không, không sao mà. Cảm ơn bà nha, Hina.”

Nhưng lời thẳng thắn ấy đã vang vọng đến con tim tôi. Thế cho nên tôi nhìn thẳng vào mắt Hina và nói.

“Nhờ có bà mà tui được cứu rỗi một tí rồi.”

“……Kh-, không lẽ nào, ông có sở thích bị ngược đãi hả?”

“Không phải! Đừng có hở chút đùa thế chứ!”

Mập mờ sao sao ấy, nhưng sự thật là nhờ con nhỏ này mà cảm xúc của tôi đã được cứu rỗi.

Chắc chắn chính vì những lời của Hina đã quan sát tôi kể từ lúc còn nhỏ nên mới vang vọng đến con tim thế này đây.

“Thật mừng vì bà là bạn thuở nhỏ của tui.”

Khi tôi nói thế thì mặt của Hina trở nên đỏ bừng và ánh mắt ấy quay đi.

“Th-, thế hả……ừ thì vì tôi thích quan tâm mà. Cứ cảm ơn thỏa thích đi.”

Sau khi chuyển kiếp thì tôi chẳng còn là anh hùng nữa. Chỉ là một học sinh cao trung bình thường ở đâu đó thôi.

Tôi đã biết sự thật như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận một cách thực tế.

Tôi đã nghĩ vai trò của mình là cứu giúp cho người khác.

Tôi đã nghĩ mình được kỳ vọng điều đó, dù cho là anh hùng hay chẳng phải là anh hùng.

Trên tấm lưng này, tôi đã cảm nhận như là mình đang gánh những kỳ vọng bằng với lại tiền thế.

Nhưng mà, Hina đã giúp tôi nhận ra rằng chẳng hề có những thứ như thế.

“……Kết cuộc tui chỉ là một thằng học sinh cao trung bình thường thôi ha.”

“Đâu, dù ông nghĩ thế nào đi nữa tui cũng thấy chẳng bình thường.”

“Ểể!? Sao khác với lại những lời bà nói lúc nãy thế!?”

“Thì đương nhiên mà. Dù nghĩ thế nào đi nữa thì ông vẫn là một đứa học sinh cao trung kì lạ.”

“……Tui, kì lạ, hả……”

Tôi chỉ đang sống giống với lại tiền thế thôi kia mà……

Khi tôi đang sững sờ thì Hina lại làm cho một tràn trông rất lạ kì.

“Đến bây giờ thì sao nữa. Ông là một con người kì lạ, cực phiền phức hiếm có đấy.”

“……Vậy thì, phải cảm ơn nhỉ. Cảm ơn bà đã ở bên cạnh một đứa như tui đây.”

“Ể, Ư a~……!”

Hina lảo đảo giống như thể là đã nhận một đòn tấn công bất ngờ vậy.

“……Tên này, thật sự là……”

Mặt của Hina từ lúc nãy đã đỏ một cách lạ thường. Hay bị cảm gì rồi chăng.

“Bà không sao chứ?”

“……Hảả, thôi đủ rồi. Tui mệt rồi. Tạt ngang cửa hàng tiện lợi đằng đó đi.”

Hina đẩy xe đạp và dừng lại ở bãi đậu xe đạp ở cửa hàng tiện lợi gần đó.

Tôi cũng làm vậy và cả hai cùng bước vào bên trong cửa tiệm. Và đã mua kem. Sau đó thì đứng dưới bóng râm ở kế cửa tiệm để ăn kem cùng nhau trong lúc nó chưa bị chảy. Lạnh và ngon thật.

Do đứng một hồi nói chuyện với nhau dưới ánh nắng hay sao mà chẳng biết từ lúc nào mồ hôi đã chảy.

“Tui.”

Tôi cứ thế mà lẩm bẩm điều mình chợt nghĩ ra.

“Sẽ tìm kiếm việc mình muốn làm.”

“Ể……”

“Điều mà bản thân làm và cảm thấy vui ấy, tui nhất định sẽ tìm thấy và sống đàng hoàng.”

Tôi nói ra. Bầu trời bao phủ bởi đám mây lúc ở nhà hàng gia đình chẳng biết tự lúc nào mà đã quang đãng rồi.

“Cái đó thì……có lẽ khó mà thay đổi được ngay tức khắc à.”

Tôi đã nghĩ mình phải sống như thế.

Nhưng mà, Hina……hơn nữa là phù thủy đã chỉ cho tôi rằng không phải như vậy.

“Từ bây giờ tui sẽ sống bằng suy nghĩ của bản thân.”

Cố gắng tạo ra những ký ức đẹp đẽ. Cố gắng làm những chuyện mà mình muốn làm. Cố gắng nỗ lực để bản thân tận hưởng sự thú vị. Muốn có một cuộc sống mà ngày nào cũng tràn đầy nụ cười.

Chẳng có gì bất ngờ cả. Sự ham muốn như thế đã ở trong tôi ngay từ lúc ban đầu rồi. Điều mà lúc nhỏ đã cho nó là đương nhiên ấy, tôi chỉ đã dần không nhận ra khi nhớ lại chuyện của tiền thế mà thôi.

“Chẳng phải tốt sao.”

Hina nói vậy rồi nở nụ cười vui vẻ.

“Rõ ràng mọi người sẽ cảm thấy vui khi mà ông vui mà.”

Nụ cười đó sáng chói như là ánh mặt trời vậy.

“Phải rồi ha……Điều đơn giản như thế mà tại sao tui lại không nhận ra vậy ta.”

“Tại vì, ông ngu mà!”

Hina trông thật sự rất vui. Chỉ thế thôi tôi cũng cảm cũng thấy mừng rồi.

“Nà~, Hina.”

“……Gì?”

“Áo ngực bà đang xuyên thấu kìa.”

Do nói chuyện một hồi dưới ánh mặt trời hay sao mà mồ hôi đã chảy trên lớp áo mỏng.

Áo thì dính vào lưng, trôi nổi hình ảnh chiếc áo ngực màu hồng. Một quang cảnh thật tuyệt.

“Hừm~!”

“Á đau mắt!?”

Con nhỏ này không ngừng ngại chọt mắt, thật quá đáng sợ làm sao……

Ở tiền thế thì chẳng có mấy ai đâu à. Có lẽ Hina có tài năng chiến đấu không chừng.

“Không có lơ đễnh cũng như sơ hở……”

Hina ôm lấy mình như để giấu đi bộ đồ đã ướt và tách rời khỏi tôi.

“……Nè~, quay trở lại câu chuyện đã. Thế chuyện ông đã nói với lại Mai-chan là chuyện bây giờ ấy hả?”

“Ờ, thì cũng tương tự như thế. Tui bị cô ấy mắng như là bà vậy.”

“Ể……Nhỏ đó, có thể mắng người khác sao?”

Hina nói thế do không biết bản tính thật của phù thủy.

“Nhỏ đó có lẽ cũng đang giống như ông đó. Đặc biệt là ở chỗ đang cố quá sức.”

Và khi tôi nghĩ thế thì bả lẩm bẩm như thể nhìn thấu được bản tính thật của phù thủy vậy.

“Tuy nhiên, tui có cảm giác nó khác với lại hướng của ông……Phải nói làm sao nhỉ, cảm giác như lúc nào cũng sợ hãi người khác, lúc nào cũng sợ rằng mình bị ghét ấy. Dễ thương đến như thế, cũng đã có kinh nghiệm được tỏ tình đếm không xiết, vậy mà bản thân lại thiếu tự tin đến mức đó thì là quá lạ. Lúc nào bản thân nhỏ cũng làm cái gương mặt mình làm con người không thể ở đây ấy.”

Hina thật sự sắc bén nhỉ. Lúc nào bả cũng nhìn kỹ những người xung quanh mình hết.

“……Vì thói đó mà khi bọn tui bắt chuyện, Mai-chan đã sợ hãi, đã run rẩy, đã dao động, nhưng thật sự cười trông rất là hạnh phúc đó. Phía này chỉ đơn thuần là bắt chuyện thôi, vậy mà đâu cần phải phải vui đến như vậy chứ……Nhỏ làm cái vẻ mặt như thế đấy.”

Phải rồi ha. Tôi nghĩ là như thế.

Phù thủy chắc chắn rất hạnh phúc khi được đám Hina bắt chuyện.

“Thế cho nên dù cho ăn nói không tốt, cử động đáng ngờ đi chăng nữa, tui rất là yêu quý nhỏ. Tui nghĩ Yuuka cũng giống vậy. Vì thế, tui muốn nghe được từ ông, người quen với nhỏ từ lúc xưa lắm. Ông có biết tại sao mà nhỏ lại thành ra như thế không?”

Tôi có chút do dự. Vì không biết nên kể thế nào với lại Hina.

Sau đó thì tôi quyết định giữ bí mật chuyện dị giới và kể cho Hina nghe chuyện quá khứ của phù thủy.

Về chuyện gây tổn thương cho mọi người mà không phải lỗi của bản thân, để rồi bị mọi người căm ghét. Và tôi nói với Hina rằng vì thế mà cô ta mới sợ người lạ, rồi sợ bị ghét.

“……Thế à. Tui cũng đã hiểu lý do ông quan tâm rồi.”

Nhưng mà, Hina lại tiếp tục.

“Không có lý do gì mà ông giữ nó trong lòng một mình cả. Tui cũng là bạn bè của Mai-chan đấy nhé. Không chỉ riêng tui, mà còn Yuuka……mà cả, Shinji nữa. Mọi người cùng nhau hợp sức từng chút để chữa lành vết thương của Mai-chan nào. Để một lúc nào đó nhỏ có thể sống thật bình thường, nhé.”

Khi nghe được những lời của Hina, tôi cảm thấy có chút gì đó khó chịu.

……Tôi đã chẳng còn là anh hùng. Cái đó thì bây giờ tôi đã thừa nhận.

Nhưng mà, nó chẳng thay đổi gì về mối quan hệ giữa tôi và phù thủy cả.

Dù cho không phải là anh hùng, cũng chẳng phải là phù thủy, chúng tôi vẫn là kẻ thù.

Là kẻ thù với nhau, tức là cả đôi bên đang ghét bỏ nhau.

Nếu là thế, cá nhân tôi hiện tại đã thừa nhận mình chẳng phải anh hùng thì có lý do gì để mà cứu giúp phù thủy không?

Nghi vấn đó tôi đã chẳng nhận ra cho đến tận bây giờ.

-- Hết chương 03 --