Sau khi hạ gục Solciera Kỷ Luật, Rakka và mọi người đã quay trở lại học viện.
Dù chỉ là hàng giả, nhưng họ đã chiến thắng Solciera một cách áp đảo, nên bầu không khí đã có phần tươi vui hơn... đáng lẽ là vậy.
"—Không nhớ ra được gì hết àààà! Haaizzz..."
Rakka chống cả hai tay và hai chân xuống sàn, thở dài một hơi thật lớn.
Trong thâm tâm Rakka, người đã cố tình ra vẻ thật ngầu để trông bảnh bao, đã có một niềm tin chắc chắn rằng Solciera sẽ lấy lại được ký ức của một Người Tìm Đạo.
Thế nhưng, hiện thực lại khác.
"Biết thế này thì mình đã tạo ra luôn cả 'ngưỡng mộ' liên quan đến ký ức rồi. Kiểu như, 'Sakuraniwa Rakka có thể lấy lại ký ức' chẳng hạn."
"Làm gì có chuyện chi tiết đến mức đó được chứ."
Gardener cười hề hề.
Lúc này, cô đang dùng lược để chải tóc cho Solciera.
Lúc đầu Solciera còn chống cự, nhưng xem ra đã chịu thua.
Bên cạnh đó là hình ảnh Kakuyomu đang quan sát một chiếc máy tính bảng với vẻ hiếu kỳ.
"Sao Gardener-chan lại không có chút căng thẳng nào vậy hả!"
"Có vội vàng thì ký ức của Sol-chan cũng không quay lại đâu."
"Đừng gọi tôi là Sol-chan."
"Hừm, chẳng phải hay sao, con nhóc. Cái dáng vẻ được gọi như thế trông thật nực cười và thú vị."
"Ể, Sol-chan dễ thương mà. Này này, bộ đồ đó là tự mua à? Thích đồ diềm dúa hả? Dễ thương ghê!"
"Sakuraniwa Rakka, hãy đem con bé này sang phòng khác đi."
Solciera định lườm Gardener nên quay đầu lại.
Ngay lập tức, như thể đã đoán trước, Gardener nhẹ nhàng di chuyển rồi lại gọi "Sol-chan".
Thấy vậy, Kakuyomu nhìn Solciera với một nụ cười ranh mãnh.
Cái dáng vẻ đó, trông cứ như một con mèo bị chủ trêu chọc, Rakka thầm nghĩ một cách bàng quan.
Có lẽ muốn thay đổi bầu không khí này, Solciera ho khan một tiếng rồi cất lời.
"Vậy, Solciera của Lòng Bác Ái rốt cuộc là ai. Kể cho tôi nghe đi."
"À, đúng là đang nói dở! Này, hãy làm ta vui đi chứ."
"Tôi không phải kể cho ngươi nghe đâu... mà thôi, chắc cũng nên giải thích nhỉ."
Rakka nhìn cả ba người và bắt đầu kể.
"Solciera của Lòng Bác Ái là người mang ấn ký được sinh ra trong nền văn minh của chúng ta. Đương nhiên, ấn ký đó là 'Lòng Bác Ái'. Trong suốt một ngàn năm, một mình cô ấy đã liên tục bảo vệ nhân loại khỏi các Thiên thần, đúng là một anh hùng. Ít nhất, xung quanh tôi không ai là không biết đến cái tên đó."
"Ấn ký đó, đã trở thành khởi nguồn cho ấn ký của Giáo sư và những người khác sao?"
Rakka gật đầu.
"Vào một thời điểm, Solciera của Lòng Bác Ái đã lên kế hoạch chia sức mạnh của mình thành bảy phần, và cơ thể thành một món vũ khí. Cô ấy đã nghĩ gì, tôi cũng không biết. Điều tôi biết là, ngay khi Hoàng Hôn Bạc ra đời, cô ấy đã chết. Để lại bảy ấn ký."
"Đó là 'Lý Tưởng' của con nhóc và 'Ngưỡng Mộ' của ngươi à."
"Đúng đúng. Ngoài ra còn có—'Tín Ngưỡng', 'Tìm Kiếm', 'Hòa Hợp', 'Trí Tuệ', và 'Cuồng Lạc' thì phải."
Gương mặt của Rakka, người đang giơ từng ngón tay lên như thể đang hồi tưởng, trông có vẻ hoài niệm và vui vẻ.
Thế nhưng, cô chợt nhớ ra điều gì đó, liền cau mày rồi ngã người xuống giường.
"Mà, bây giờ thì cả năm cái còn lại đều nằm trong tay Hoàng Hôn Bạc hết rồi! Cả ấn ký của Nhạc trưởng và Giảng viên, những người từng là đồng đội của chúng ta, cũng bị cướp mất. Thật lòng mà nói, tôi đã nghĩ tình hình không ổn rồi."
"Nhạc trưởng và Giảng viên...? Những kẻ có nhân cách tồi tệ như vậy mà lại...?"
Rakka ngơ ngác.
Nhưng rồi cô như hiểu ra, bật cười thành tiếng.
"À haha, không phải không phải. Là Nhạc trưởng và Giảng viên đời đầu cơ. Tên của chúng ta cũng giống như một bằng chứng cho việc sở hữu ấn ký mà. Chắc là, những đứa mà cô gặp, hoặc là được Giáo sư ban cho ấn ký, hoặc là những đứa có đủ tư cách."
"...Nếu thứ đó mà cũng có tư cách, thì chắc mấy tên tiểu nhân ngoài đường cũng có luôn quá."
Solciera buông một câu như thể khinh bỉ.
Vẻ mặt và giọng điệu lạnh đến thấu xương, nhưng lại bị phá hỏng hoàn toàn vì Gardener đang véo má cô từ phía sau.
"Cô, nãy giờ đang làm gì vậy hả. Có vẻ như muốn chết lắm rồi nhỉ...!"
"Oa oa, cứu em với Giáo viên!"
"Đừng có bắt nạt Gardener-chan! Người Tìm Đạo ngày xưa là một cô bé hiền lành yêu cây cỏ cơ mà!"
Rakka di chuyển đến trước mặt Gardener đang ôm đầu cầu cứu một cách đầy kịch tính, rồi dang rộng hai tay.
Trong mắt cô, những giọt nước mắt cá sấu to như hạt đậu đang chực trào.
"Hahaha, thật vui vẻ, nực cười và thú vị!"
"...Chậc."
Bên cạnh Kakuyomu đang vỗ tay vui sướng, một tiếng tặc lưỡi vang lên.
"Tại vì Sol-Sol, từ lúc tỉnh lại cứ lầm lì u ám mãi. Thư giãn hơn đi nào, nè, cười lên, cười lên."
"Sol-Sol..."
Solciera sững sờ.
Gardener nhìn cô, rồi mỉm cười rạng rỡ.
"Lúc lạc lối hay đau khổ thì hãy cười lên. Làm vậy thì, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi... chắc vậy!"
"Quả là học trò của tôi, nói hay lắm..."
Rakka khoanh tay, gật gù một cách qua loa.
Nhìn hai người họ, Solciera định nói điều gì đó, nhưng rồi lại thở dài như thể đã buông xuôi.
"Phải rồi, ít nhất thì tôi cũng hiểu rằng suy nghĩ trong lúc đối mặt với cô là vô ích. Vì nó làm loạn tư duy của tôi."
"Đó là tình yêu...?"
"Hả?"
"Hí, cứu em với Giáo viên!"
"Đừng có bắt nạt Gardener-chan!"
Hình như tôi vừa mới thấy một màn y hệt thế này thì phải.
"Haizz, thôi được rồi."
"Này này, vậy Sol-chan đã suy nghĩ gì thế? Nếu có phiền muộn thì nói cho tôi nghe đi."
"...Về Solciera của Sự Hủy Diệt. Solciera Kỷ Luật đã nói rằng, kẻ đó sẽ mang đến sự cứu rỗi cho tôi. Nếu đó là sự tồn tại khởi đầu của tất cả, thì nguyên nhân là gì nhỉ."
"—Bởi vì đó là điều ngài mong muốn."
Một giọng nói mới vang lên trong phòng.
Ngay lập tức, Solciera che chắn cho Gardener và triệu hồi đại liềm, Kakuyomu ở phía sau biến thành hình dạng dị hợm, còn Rakka đã dí ngọn giáo vào cổ họng của chủ nhân giọng nói.
"...Vào bằng đường nào thế, kẻ khả nghi này."
"Ôi chao, xin thất lễ. Vì cổng chính đang mở."
"Con nhóc, hãy ra lệnh cho ta giết nó đi. Chỉ cần vậy thôi."
Giữa bầu không khí căng thẳng có thể xảy ra chiến đấu bất cứ lúc nào, Gardener như nhận ra điều gì đó, liền lên tiếng.
"Ủa... dáng vẻ đó, chẳng lẽ là, Solciera?"
"Vâng, đúng vậy."
Cô gái được gọi là Solciera cúi đầu chào một cách cung kính.
Cô bịt mắt bằng một dải lụa đen có diềm xếp, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, và mặc trên người một bộ lễ phục đuôi tôm.
Với tư thế đĩnh đạc và không một chút rối loạn, cô trông như một quản gia.
"Tôi là Solciera của Sự Mù Quáng. Là người quản lý của Trận chiến Solciera."
Nói rồi, Solciera Mù Quáng đặt tay lên ngực.
Cô đeo một đôi găng tay trắng trông có vẻ rất cao cấp.
"Người quản lý Trận chiến Solciera tức là trùm cuối!?"
"Kakuyomu."
"Cứ giao cho thần."
Kakuyomu đã biến thành một con quái vật rết, lườm Solciera Mù Quáng.
Ngay lập tức, có tiếng ken két phát ra từ cơ thể cô ta, và chuyển động hoàn toàn dừng lại.
"Ôi chao."
Solciera Mù Quáng không hề hoảng hốt.
Cô ta chỉ mở miệng, với thái độ không hề thay đổi so với lúc mới đến.
"Tôi chỉ được giao cho một vai trò. Người nắm giữ toàn bộ quyền hạn chỉ có Solciera của Sự Hủy Diệt mà thôi. Dù có giết tôi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu?"
"Vậy thì, đến đây làm gì? Tùy vào câu trả lời mà tôi sẽ xiên một phát bằng giáo đấy."
"Lần này tôi đến đây không vì mục đích gì khác, chính là để trao cho ngài một lá thư mời chính thức tham dự Trận chiến Solciera."
"Thư mời... được thôi, tôi sẽ nghe cô nói."
"Xin cảm ơn."
Solciera Mù Quáng lại một lần nữa cúi đầu chào.
Rồi cô lấy ra một phong thư từ không gian mở rộng.
Nó được niêm phong bằng sáp, trông như thể người gửi là một quý tộc thời trung cổ.
"Đánh bại 'Luyến Mộ' và 'Kỷ Luật', nhưng vẫn che giấu và phủ nhận bản thân. Với dáng vẻ đó, Solciera của Sự Hủy Diệt đã đặt tên cho ngài là Solciera của Sự Tự Trừng Phạt. Nhờ đó, ngài sẽ được trao cơ hội để sống sót với tư cách là một Solciera."
Nói rồi, Solciera Mù Quáng búng tay một cái.
Ngay lập tức, một pháp trận dịch chuyển khổng lồ hiện ra sau lưng cô ta.
"Đây là...!?"
"Gardener-chan, chuẩn bị để có thể gọi Ryuuko và mọi người đến nhé."
Trước mặt ba người đang thủ thế, Solciera Mù Quáng di chuyển sang bên cạnh pháp trận, chỉ nhếch mép cười rồi nói.
"Vậy thì, chúng ta hãy cùng đến với vòng hai của Trận chiến Solciera, Solcieraland."
"""...Hả?"""
Một trận chiến mới, sắp bắt đầu theo một cách không ai ngờ tới.
『CÔNGVIÊNSOLCIERALANDMỞCỬA』
『Đây rõ ràng là một nhà hàng buffet rồi ^^』
『Ồ... phải mang theo cơm hộp mới được...』
『Đâu phải đi chơi đâu chứ.』