Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thế giới của Rei ―Re:I― Chuyến lưu diễn ở thế giới khác

(Đang ra)

Thế giới của Rei ―Re:I― Chuyến lưu diễn ở thế giới khác

Keiichi Sigsawa

Những công việc mà người quản lý Inaba mang về không phải là công việc ở một 'thế giới' bình thường mà là...

22 50

Neon Genesis Evangelion: ANIMA

(Hoàn thành)

Neon Genesis Evangelion: ANIMA

Ikuto Yamashita, Takeru Kageyama, Yasuo Kashihara

Anima được đặt trong một tương lai khác, ba năm sau khi các sự kiện của Neon Genesis Evangelion khi Shinji đã ngăn chặn thành công kế hoạch của Seele đáng lẽ phải diễn ra trong The End of Evangelion.

268 0

Fatal Frame: Zero

(Hoàn thành)

Fatal Frame: Zero

Mafuyu Hinasaki

Tiểu thuyết chính thức từ tựa game kinh dị nổi tiếng Fatal Frame

4 0

D no Shokutaku

(Hoàn thành)

D no Shokutaku

Tomoko Seo

Tiểu thuyết là phần tiền truyện của những sự kiện diễn ra trong trò chơi 'D no Shokutaku' , được viết trong CD1 trong 3 CD của game

5 1

Câu chuyện về việc trở thành một thiếu nữ vô cùng tươi sáng

(Đang ra)

Câu chuyện về việc trở thành một thiếu nữ vô cùng tươi sáng

千佳のふりかけ

Vào một ngày nọ, Hoshimiya Yuu bỗng trở thành con gái vì mắc phải một căn bệnh kỳ lạ!Khuôn mặt thì đáng yêu nhưng hoàn toàn xa lạ, cơ thể thì xinh đẹp nhưng lại chẳng thân thuộc, quần áo thì hợp nhưng

2 0

Quyển 11: [Sự kiện giới hạn thời gian] Gửi đến ngươi, người đọc ngôi sao khởi nguyên - Chương 352: Bản Dạ Khúc Dành Riêng Cho Em

Đây là lần thứ tư Nataki Ai đến nơi này.

Từ lần đầu tiên cho đến nay, mục đích của anh vẫn không hề thay đổi.

Đó là để gặp lại người em gái đã một mình gánh vác sứ mệnh đau khổ.

Anh vẫn còn nhớ như in sự kiện của đêm hè oi bức không một gợn gió ấy.

Và cả những lời nói cùng nước mắt đã trao nhau trong khu vườn bí mật.

Anh hiểu rằng Kei đang cố tình né tránh mình.

Có lẽ, đó chính là lời từ biệt của cô.

Chính vì vậy, Ai đã vô cùng kinh ngạc trước tiếng nức nở của Kai như thể mọi cảm xúc bị khuấy đảo, và cả sự thật được cậu nói ra ngay sau đó.

Và rồi, anh nguyền rủa sự bất lực của chính mình.

"—Đây là phòng của Kei ạ."

"Cảm ơn cô, Miyume-san."

"Không cần cảm ơn đâu ạ. Giờ tôi cũng chỉ làm được có thế này thôi."

Miyume thoáng cúi mắt xuống, nhưng rồi lập tức nở một nụ cười như để xua đi tất cả.

Một cô gái mạnh mẽ, Ai thầm nghĩ.

Và rồi anh tự hỏi, liệu bản thân mình thì sao.

Ngay khi anh bắt đầu tự vấn, anh cảm nhận được những ngón tay phải của mình bị nắm lấy, đan vào nhau.

Ngẩng lên, Shiyaku đang gật đầu với anh bằng một gương mặt chan chứa tình thương.

"Chúng ta vào thôi chứ ạ ♥"

"Ừm."

Anh gõ lên cánh cửa gỗ đã sạm màu vì nắng.

Chẳng mấy chốc, một giọng nói "Mời vào" vọng ra từ phía bên kia.

Vô thức nuốt nước bọt, Ai mở cửa.

"...À, chào buổi tối."

Dưới tấm rèm ren trắng đang bay trong gió đêm, Kei đang ở đó, trên chiếc giường có phần hơi rộng so với một người.

Không phải gương mặt bướng bỉnh, cũng chẳng phải gương mặt thông tuệ.

Mà là gương mặt của một đứa trẻ, đang dò xét sắc mặt của người khác, cố gắng để không làm phật lòng họ dù chỉ một chút.

Chẳng cần phải hỏi.

Chỉ cần nhìn gương mặt đó, dù không muốn, anh cũng phải hiểu rằng lời của Kai là sự thật.

"...!"

Ngay khi anh định cất lời, một bóng người đứng cạnh Kei lọt vào mắt anh.

Cô gái có dung mạo giống hệt Kei đang tựa người vào bệ cửa sổ, khoanh tay và nhắm mắt.

"Muốn vào thì cứ vào. Tôi sẽ không can dự gì vào hành động của các người."

"Số 0."

"Ara, chị hai ♥"

Số 0 không có ý định mở miệng nữa.

Lúc này, cô ấy trông như một kỵ sĩ đang bảo vệ cho Kei.

Nhận ra rằng có nói thêm cũng vô ích, Ai lấy lại bình tĩnh và cất lời với Kei.

"...Chào buổi tối, Kei."

"Chào buổi tối Kei ♥ Một đêm thật đẹp ♥"

Kei nhìn hai người họ lần lượt, khẽ cau mày trong giây lát rồi lại cúi đầu như thể đã buông xuôi.

Rồi cô nói với vẻ đầy áy náy.

"Em xin lỗi."

Anh không hề muốn cô phải xin lỗi.

Thế nhưng, Kei đã nói ra điều đó trước khi anh kịp ngăn lại.

Như thể, cô đã làm vậy không biết bao nhiêu lần rồi.

"Em... không nhớ gì cả... Cho nên, nếu được thì mọi người có thể cho em biết tên được không ạ...?"

Cố nén những cảm xúc đang dâng trào, Ai mỉm cười.

Với tư cách là người đứng đầu gia tộc Nataki, anh đã quá quen với việc đeo lên một chiếc mặt nạ. Dù anh chưa từng nghĩ nó sẽ có ích trong một hoàn cảnh thế này.

"Anh là Nataki Ai. Còn đây là vị hôn thê của anh, Shiyaku."

"Nataki...?"

"Em là Shiyaku ạ ♥ Nếu có chỗ nào đau thì đừng ngại nói với em nhé ♥ Em sẽ chữa cho chị ngay lập tức ♥"

Shiyaku vẫn giữ nguyên giọng điệu thường ngày, tiến lại gần Kei.

Rồi cô ngồi xuống mép giường, dịu dàng vuốt ve mái tóc Kei.

Khác với thường ngày, mái tóc dài của cô được buộc lại thành một túm và buông xuống trước ngực trái.

Hình ảnh đó, trong tâm trí Ai, lại trùng khớp với hình ảnh người mẹ lúc lâm chung.

"Kiểu tóc bây giờ cũng dễ thương quá ♥ Có ai tết cho chị à? ♥"

"A, vâng. Là chị Aohoshi."

Dù đối với Kei hiện tại, đây là lần đầu gặp mặt, nhưng Shiyaku đã nhanh chóng xóa bỏ sự cảnh giác và bước vào nội tâm của cô.

Đây là một kỹ năng chỉ có thể thực hiện được bởi một Demon's Gear chuyên về việc chữa lành cho người khác.

"Kei, em sẽ kể cho chị nghe một bí mật động trời nhé ♥"

"Ể, b-bí mật gì ạ?"

Shiyaku ghé sát miệng vào tai Kei, người đang căng thẳng đến mức nắm chặt tay lại, và thì thầm.

Khi đó, Shiyaku đã không bỏ lỡ khoảnh khắc bờ vai Kei khẽ run lên vì hơi thở của mình. Dù điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt.

"Thật ra, Ai là con trai đó ♥"

"Ể, ê ê ê!?"

"Cho nên, đối với em, anh ấy là anh trai đó ♥"

"Anh trai... Từ họ Nataki em cũng đoán có lẽ là gia đình... nhưng không ngờ lại là anh trai."

"Fufufu, vì tục lệ của gia đình nên anh ấy mới trở nên đáng yêu như vậy đấy ạ ♥"

"Em đừng nói những chuyện không cần thiết làm con bé thêm rối nữa."

Ai vừa nói, vừa ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.

Rồi anh dùng ý nghĩ để hỏi Shiyaku.

『Chữa được không?

『Ừm~ không được đâu ạ

Bệnh viện Cứu trợ Touka đang vô cùng bận rộn để xử lý số lượng lớn người bị thương phát sinh từ sự kiện lần này.

Đặc biệt là Ai, một người giao kèo với Demon's Gear, gần như không có lúc nào ngơi tay.

Nếu không phải vừa là Thám hiểm giả vừa là người giao kèo với Demon's Gear, có lẽ anh đã gục ngã vì làm việc quá sức từ lâu.

Mục đích duy nhất khiến anh dẫn Shiyaku rời đi chính là:

Dùng sức mạnh của Demon's Gear để lấy lại ký ức cho Kei.

Anh đã nghĩ rằng, với quyền năng của Shiyaku, người có thể chữa lành tận gốc bất kỳ vết thương hay bệnh tật nào, điều đó là có thể. Vì vậy, anh đã nói khó với các đồng nghiệp ở bệnh viện để ra ngoài.

Thế nhưng, niềm hy vọng mong manh của Ai đã bị dập tắt một cách phũ phàng.

『Vùng ký ức không hẳn là bị phá hủy, mà giống như cả phần đó đã biến mất sạch sành sanh vậy ♥ Cứ như thể nó đã tự mình thoát ra ngoài vậy ♥ Kei hiện tại có lẽ không phải là mất trí nhớ, mà chỉ là một cái vỏ rỗng không chừng... à, nói thế thì hơi bay xa quá nhỉ Điều em có thể nói là, chúng ta không thể làm gì được đâu ạ

『...Chỉ có thể tin vào và cầu nguyện một phép màu thôi sao.

Sau bao đêm dài và những sớm mai, vào một ngày nào đó, cô sẽ đột nhiên lấy lại được ký ức.

Rồi cô sẽ sống những ngày hạnh phúc để quên đi nỗi cô đơn và đau khổ đã qua. Ai mường tượng ra giấc mơ đó, rồi chợt nhận ra.

『Có lẽ... con bé vốn chẳng cần phải nhớ lại làm gì.

『...Điều đó, có thể sẽ là một sự xúc phạm đối với cô ấy, người đã sống với thân phận Solciera đấy?

Đó là một giọng điệu nghiêm túc, khác hẳn với mọi khi.

Thế nhưng Ai không hề nao núng, đáp lại những lời đó.

『Dù vậy, nếu bây giờ con bé đang hạnh phúc, thì đó là điều tốt đẹp hơn tất cả. Vốn dĩ, đó không phải là nỗi đau mà Kei phải gánh vác. Cái tên Solciera, quá nặng nề để một cô gái đơn độc gánh trên vai.

『Cho nên anh quyết định từ bỏ việc lấy lại ký ức cho cô ấy?

Shiyaku thay Ai nói ra kết luận.

Giọng nói đó vẫn có vẻ như đang thử thách anh.

『...Nếu đó là một tội lỗi, tôi sẽ gánh vác nó. Lần này, chính tôi sẽ gánh vác để bảo vệ con bé.

『............Vậy sao ạ ♥ Nếu đó là lựa chọn của anh, em sẽ tôn trọng nó ♥ Dù không biết những người khác sẽ nói gì

『Tôi chỉ chấp nhận Kei của hiện tại mà thôi. Nếu lỡ như ký ức quay trở lại, lúc đó tôi sẽ yêu thương Kei của lúc đó. Đó mới là gia đình.

Kei đã nghĩ gì khi sống với thân phận Solciera?

Những ngày tháng chiến đấu trong cô độc đã đau khổ đến nhường nào?

Những điều đó, giờ đây ngay cả chính bản thân cô cũng không còn biết nữa.

Quyết tâm và sự giác ngộ của cô đã bị chôn vùi cùng với nỗi đau ở một nơi xa xăm.

Thứ còn lại, là một cô gái trống rỗng và ngây thơ.

Chính vì vậy, lấp đầy trái tim trống rỗng đó là việc mà một người anh trai nên làm.

Ai đã đi đến câu trả lời đó.

Anh liếc nhìn Số 0 như để thể hiện quyết tâm của mình.

Cô vẫn nhắm mắt, tựa người vào tường như cũ.

Giao tiếp với Số 0 lúc này xem ra vẫn rất khó khăn.

"Kei, hôm nay anh đến để nói chuyện."

"Nói chuyện... ạ?"

"Ừm. Chuyện ngày xưa của em. Những chuyện vui, những chuyện hạnh phúc. Những kỷ niệm như thế."

Anh kể về những ngày thơ ấu, khi cả hai đều tin rằng một niềm hạnh phúc vô điều kiện đang chờ đợi phía trước.

Chỉ có điều đó mới có thể lấp đầy Kei của hiện tại, và cũng là cách để chính Ai có thể chấp nhận.

"Em đã từng rất thích hoa màu tím đấy. Chuyện đó là vào lúc em vừa tròn 3 tuổi thì phải—"

Trở thành một người kể chuyện, Ai bắt đầu cất lời.

Kei lặng lẽ lắng nghe những lời nói đó.

Ngắm nhìn hai người họ, Shiyaku bắt đầu gọt những trái cây được lấy ra từ không gian mở rộng của mình.

Đêm, vẫn chưa tàn.

『AiKei teetee quá ^^

『Ồ... chủ nhân của tôi, không được buông tay ra đâu nhé. Lỡ đi lạc thì không được đâu.

『Đây là Kyomu-ciera...! Lại còn là đoạn đối thoại với Ai-niisan nữa chứ...! C-cái gì, sắp tới sẽ có hàng loạt 'content' như thế này sao!? Còn cả sự kiện game mobile nữa chứ, tui... tui không thể nào 'húp' hết ngần này 'content' được đâu~!

『C-cảnh tượng này là sao!? Tại sao cảnh tượng bên kia lại có thể truyền vào chỗ của thần và chủ nhân thế này...!?