Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 2

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 3

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 2

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 479

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 539

WN - Chương 29: Cuộc tấn công bất ngờ

Dù tôi đã hét lên bảo mọi người chạy đi, nhưng đến cả người lớn cũng khó mà phản ứng kịp trong tình huống này, huống hồ gì các tiểu thư. Quả nhiên, không ai nhúc nhích.

Một con quái vật đột nhiên xuất hiện ở nơi đáng lẽ phải an toàn, các hiệp sĩ thì bất lực, phép thuật của Monica cũng vô dụng.

Là người cuối cùng còn có thể di chuyển, tôi buộc phải hành động.

"Ma pháp biểu diễn... Ngụy Trang!"

Một ma pháp bao phủ mục tiêu bằng tấm màn trắng, thứ tôi từng dùng trong buổi tiệc ra mắt. Tôi tung nó lên đầu con quái vật.

Đồng thời, tôi lao đến sườn nó, niệm một câu thần chú khác.

"Hỏa Cầu!"

Một quả cầu lửa lao về phía kẻ địch.

Dù ma lực của tôi chẳng đủ gây sát thương, nhưng mục đích chỉ là thu hút sự chú ý của nó.

"Grào!"

Con quái vật xé toạc tấm màn, quay sang nhắm vào tôi.

Nó lao tới, vung cánh tay to như khúc gỗ.

Được rồi, Monica và những người khác đã an toàn... còn tôi thì tiêu đời rồi.

"Phong Bào, toàn lực!"

Một ma pháp biểu diễn tạo ra luồng gió mang hương nước hoa lan tỏa, nhưng dù dốc hết sức, nó cũng chỉ như làn gió nhẹ quanh tôi.

Với con quái vật, nó chẳng là gì cả.

Nhưng... nếu cộng thêm sức gió do đòn tấn công của nó tạo ra, nó đủ mạnh để thổi bay tôi.

"Hự!?"

Ngay trước khi bị tóm, tôi bị thổi bay như chiếc lá.

Dù không trúng đòn trực diện, đối thủ vẫn là quái vật. Chỉ lăn lóc vài vòng đã đau như thể toàn thân tan nát.

"Yumie-san!!"

Thấy tôi gục ngã, Monica định niệm phép.

Nhưng ánh mắt con quái vật chuyển sang cô, ma thuật tan biến.

"Đừng làm gì cả!"

Tôi hét lên, tung Hỏa Cầu lần nữa, thu hút sự chú ý của con quái vật.

Monica tròn mắt ngạc nhiên.

"Mọi người... chạy đi. Để tôi lo!"

"Cậu nói gì vậy? Làm sao cậu thắng nổi nó chứ!?"

Bất ngờ trước cách nói chuyện như con trai của tôi, Monica vẫn kịp thốt lên sự thật hiển nhiên.

Đúng vậy. Ma pháp của tôi chỉ để biểu diễn, dựa trên sự khéo léo chứ không có sức mạnh thực chiến.

Tôi thậm chí không thể làm nó trầy xước, nói gì đến đánh bại.

Nhưng.

"Thì đã sao!?"

Đó không phải lý do để bỏ cuộc.

"Mình là con gái nhà Granbell. Nếu bỏ chạy, bỏ mặc bạn bè gặp nguy hiểm... làm sao mình đối mặt với gia đình mình!?"

Ước muốn lớn nhất của tôi, từ khi nhớ lại kiếp trước đến giờ, vẫn không hề thay đổi.

Chỉ là được gia đình công nhận, yêu thương, và mãi là chính mình.

Vậy nên tôi không thể lùi bước.

Dù không còn sức lực, dù không có cơ hội chiến thắng.

Nếu lúc này có người phải chiến đấu, và tôi là người duy nhất có thể... thì tôi phải chiến đấu.

Vì ước muốn của chính mình.

"Không sao đâu, khi mọi người đã chạy thoát, tôi sẽ câu giờ rồi chuồn sau."

"Grào!"

Con quái vật lại vung tay về phía tôi.

Tôi cố né tránh, nhưng vấp váy ngã nhào.

Nghe tiếng gầm rú trên đầu, tôi vội đứng dậy, xé rách chiếc váy để dễ di chuyển hơn.

...Tiếc thật, tôi khá thích nó. Phải xin lỗi Manila, người thiết kế nó mới được.

"Hơn nữa... mình đã hứa rồi mà?"

Tạo khoảng cách với con quái vật, tôi mỉm cười với Monica.

Dù váy áo rách nát, dính đầy bùn đất và máu, tôi vẫn cố nở nụ cười "dễ thương" nhất có thể.

"Thề với danh nhà Granbell, mình sẽ bảo vệ Monica. Mình không có ý định nuốt lời ở đây... nên cô đừng lo."

Không có tiếng đáp lại.

Có lẽ Monica không nói nên lời, hoặc tôi không còn thời gian để nghe khi bị con quái vật thổi bay lần nữa.

"Yumie-san!!"

"Hự...! Mau chạy đi, gọi hiệp sĩ đến! Cầu xin các cô đấy!"

Tôi lồm cồm bò dậy, cố lết vào rừng sâu.

Cảm nhận áp lực của con quái vật phía sau, tôi nghiến răng chạy bán sống bán chết.