Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 11

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2278

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

WN - Chương 26: Thủ đoạn của Monica Bermund phần 2

“Ư ư…! Mình nên làm gì đây…!”

Monica Belmont, tiểu thư nhà Công tước Belmont đang lo lắng về buổi tiệc trà sắp tới.

Tất nhiên, nếu chỉ là một buổi ngồi uống trà thì sẽ không có gì phải lo lắng đến vậy. Vấn đề nằm ở chỗ, cô muốn tìm một kế hoạch để làm bẽ mặt Yumie, đứa con ngoài giá thú của nhà Granbell, người cũng sẽ tham dự.

“Chỉ đơn giản là để mọi thứ qua loa thì cũng giống như đang làm nhơ bẩn danh tiếng nhà Belmont. Nhưng nếu sử dụng những biện pháp nửa vời thì lại rất dễ bị phản công.”

Vốn dĩ, Yumie không hề nhận thức được rằng mình đã đánh trả lại Monica, thậm chí không cho rằng mình bị Monica làm phiền.

Nhưng từ góc độ của Monica, ngay từ lần đầu gặp mặt, Yumie đã ba lần trả đũa lại những lời châm biếm của cô bằng cách sử dụng áp lực đồng đều để tỏ ra mình lớn hơn, thậm chí còn thể hiện sự yêu thương gia đình bằng cách không trốn tránh thực tế mình là một đứa trẻ ngoài giá thú và thu phục trái tim của những tiểu thư khác.

Thực tế, những người theo đuổi Monica đã bị Yumie thu phục.

Mỗi khi mở miệng, Monica đều nghe những câu như “Yumie-san thật dễ thương”, “Cách cô ấy cố gắng vì gia đình trong khi biết phải trái thật đáng khâm phục”, hoặc “Tôi cũng muốn Yumie-san tuyên thệ hiệp sĩ với tôi”. Những lời nói này lặp đi lặp lại khiến Monica muốn hét lên xem họ có biết mình đang nói chuyện với ai không.

“Làm sao để có thể phá hoại danh tiếng của Yumie-san, trong khi vẫn thể hiện sức mạnh của mình…?!”

Thật lòng mà nói, Monica không thực sự ghét Yumie.

Cô chỉ không thích việc Hoàng tử quan tâm và yêu mến Yumie. Hơn nữa, có vẻ như Yumie không mấy để tâm đến Hoàng tử, và trong lòng Monica vẫn còn một chút an tâm khi nghĩ rằng Yumie chỉ có thể là một người vợ lẽ, bởi vì cô ấy là một đứa trẻ ngoài giá thú.

Nụ cười ngây thơ, thẳng thắn của Yumie thực sự mang lại cảm giác được chữa lành. Đôi khi, sự sắc sảo trong lời nói và ánh mắt có phần nam tính của cô ấy lại vô cùng hấp dẫn... Nếu hoàn cảnh khác, có lẽ họ đã có thể trở thành bạn tốt của nhau.

Tuy nhiên, cô ấy là một thành viên của nhà Granbell còn Monica là của nhà Belmont. Trong bối cảnh hiện tại, khi hai gia tộc đang có những mâu thuẫn về chính trị, họ không thể thân thiết được với nhau.

Và hơn nữa, lòng tự trọng của một người thuộc nhà Belmont không cho phép Monica để mọi việc cứ thế trôi qua.

“Mình sẽ tìm cách… dù chỉ một lần, để cô ta phải ngước nhìn mình với ánh mắt tôn trọng!”

Monica mường tượng Yumie nhìn cô với đôi mắt lấp lánh, ngập tràn niềm hân hoan. Điều này chứng tỏ rằng trong thâm tâm, Monica cũng đã bị Yumie "đầu độc" một cách nào đó, dù cô không nhận ra.

“Làm sao bây giờ… phải làm gì bây giờ…”

Monica tiếp tục miệt mài tìm kiếm một kế hoạch để đánh bại Yumie một cách nghiêm túc.

Thông thường, những ý tưởng nhảm nhí của cô sẽ dẫn đến một kết thúc yên ả, chỉ như một trò đùa giữa những đứa trẻ mà thôi.

Vâng, thường thì sẽ là như vậy...

“Thưa tiểu thư?”

“Ừ?”

Một người hầu gọi Monica khi cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Cô ta là ai nhỉ? Monica nhíu mày rồi nhớ ra đây là một người mới nhận việc.

“Có chuyện gì vậy?”

“Tiểu thư thật sự có tài năng ma pháp xuất sắc. Dù cô chưa thể kiểm soát hoàn hảo… nhưng trong chiến đấu, tiểu thư có thể dễ dàng áp đảo tiểu thư nhà Granbell.”

“Hừm.”

Thật vậy, những ma pháp tấn công mạnh mẽ đã làm nên tên tuổi của Monica.

Nếu có thể thi đấu, cô ắt hẳn sẽ đánh bại Yumie được.

“Nhưng rõ ràng ta không thể biểu diễn ma pháp tấn công tại một buổi tiệc trà.”

“...Vậy nếu một 'tai nạn' xảy ra và tiểu thư buộc phải sử dụng ma pháp thì sao?”

Monica cau mày.

Dưới ánh mắt của Monica, gương mặt của người hầu gái tái đi, nhưng cô vẫn kiên trì nêu ra ý kiến của mình.

“Nếu đi về phía nam lãnh địa một đoạn, có một khu rừng hiếm khi có người qua lại, nơi đó có một cái hồ khá đẹp, thích hợp cho một buổi dã ngoại. Tuy nhiên, đôi khi có lợn rừng và các thú dữ khác xuất hiện. Nếu tiểu thư có thể dùng ma pháp để đuổi chúng đi, chắc chắn mọi người sẽ nhìn tiểu thư bằng ánh mắt khác.”

“Hừm…”

Monica suy ngẫm về đề xuất của người hầu gái.

Nếu chỉ là một con thú, cô có thể dễ dàng hạ gục nó bằng ma pháp.

Ngay cả khi có chuyện gì xảy ra, khi ra ngoài cô luôn có người hộ vệ đi kèm để đảm bảo an toàn.

Và Monica đã quyết định.

“Không tệ. Ngày mai chúng ta sẽ tổ chức buổi tiệc trà ngoài trời dưới dạng dã ngoại. Giờ ta sẽ đi xin phép cha.”

“Nếu thế thì để tôi đi nói chuyện, tiểu thư cứ yên tâm. Tôi biết rất rõ khu vực đó nên khi giải thích, ông chủ sẽ dễ hiểu và đồng ý thôi. Tiểu thư chỉ cần tập trung chuẩn bị cho ngày mai.”

“Đúng là như vậy. Được, ta giao việc này cho cô.”

“Vâng! Cứ để tôi lo!”

Với mục đích của chuyến đi, cô cần một bộ trang phục dễ vận động.

Người hầu gái rời đi, để lại Monica đang lẩm bẩm một mình trong lúc chọn lựa trang phục.

“Liệu chuyện này… có ổn không…?”

Người hầu gái đi nhanh chóng, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, cơ thể run rẩy đến mức răng cô cũng lập cập.

Cô gái ấy không hề biết những gì đang chờ đợi cô sau chuyện này.