"Chúng tôi rất vui vì được chào đón ngài tới thăm căn nhà khiêm tốn này, Công tước Fall."
"Ồ không, rất hân hạnh được gặp ngài... nếu như phải nói thì tôi mới phải cảm ơn vì mọi người đã chào đón sự ghé thăm đột ngột của tôi như vậy."
Người đàn ông đang đứng trước mặt tôi là Hầu tước Taurus Victaire, gia chủ của nhà Victaire. Và bây giờ tôi đang được mời vào trong nhà của ông ta... Mọi người tò mò vì sao tôi lại ở đây ư? À thì, đó là bởi vì tôi không thể đơn giản mà chấp nhận đống thông tin vừa nghe từ ngươi cha say say tỉnh tỉnh của tôi được.
"Vậy... mạn phép cho tôi hỏi, điều gì đã đưa ngài tới đây, Công tước Fall?"
Sau phần thủ tục chào hỏi xã giải, Hầu tước Victaire lập tức hỏi thẳng, tôi đã phải cố hết sức để giữ nguyên chiếc mặt nạ lịch thiệp trong khi trả lời ông ta.
"À, tôi nghe nói ngài có vẻ khá thân thiết với cha tôi - Công tước Fall tiền nhiệm, vậy nên tôi muốn được gặp mặt trực tiếp để biết ngài là một người như thế nào."
"Nghe được như vậy tôi rất biết ơn, nhưng tôi nghĩ so với tôi thì ngài còn thân thiết hơn với Công tước Fall tiền nhiệm đấy."
Tôi vẫn đang phải làm quen với điều này, nhưng cái cách Hầu tước Victaire chọn từ ngữ để nói có chút... nhưng tôi không ở đây để quan tâm tới cuộc trò chuyện vòng vo như vậy, vì thế nên tôi sẽ vào thẳng vấn đề luôn.
"Tôi cũng nghe được từ cha tôi rằng ngài đã có lời ngỏ ý muốn được đính ước với con gái tôi, Hầu tước Victaire."
"Ồ, vậy ngài tới đây là để chấp thuận lời ngỏ đó sao?"
Tất nhiên là không rồi. À thì, đó là điều mà tôi muốn nói, nhưng đã kịp thời nuốt vào trong và thay vào đó bằng một nụ cười giả trân.
"Tôi không thể đồng ý ngay được vì còn phải xem xét những phương án khác liên quan tới tương lai của con gái tôi. Tuy nhiên, tôi có nghe nói rằng con trai ngài khá gần tuổi với con gái tôi, ngài Hầu tước Victaire, vậy nên tôi mong rằng bọn trẻ có thể thân thiết với nhau, đặc biệt là khi việc tìm được bạn đồng trang lứa phù hợp khá là khó trong tình hình xã hội quý tộc hiện nay."
Thành thật mà nói, khi tôi nghe được rằng nhà Victaire đã liên lại với cha tôi về việc định mai mối Laurier với con trai nhà họ, tôi không biết là mình sẽ làm gì nữa, nhưng... vào thời điểm hiện tại, tôi quyết định là sẽ ít nhất có một buổi tiếp cận trong yên bình thì hơn.
Nếu như thời khắc đến và tôi không thể né tránh việc tìm cho Laurier một vị hôn phu nữa, thì lúc này việc tạo nhiều mối quan hệ tích cực với nhiều gia tộc nhất có thể sẽ có lợi cho Laurier và cả tôi để có thể cùng nhau lựa chọn xem ai sẽ là người phù hợp với con bé nhất.
Tất nhiên, ý nghĩ về việc một ai đó sẽ trở thành hôn phu của Laurier vẫn khiến cho lòng tôi quặn thắt, nhưng... việc có một ai đó ở bên cạnh làm chỗ dựa cho Laurier rất quan trọng, cũng giống như việc Sasha có thể dựa dẫm vào tôi.
Là một người cha, tôi không muốn hỗ trợ cho Laurier cả đời một cách thực dụng... hay nói đúng hơn, tôi không muốn phá hủy mỗi quan hệ cha con với Laurier... vì vậy nên, việc có một ai đó ngoài kia có thể ở bên cạnh Laurier trong tương lai thay tôi rất quan trọng, vì như vậy tôi sẽ không phải cảm thấy cần xen vào đời sống riêng của con bé và khiến cho con bé cảm thấy ghét mình nữa.
Với lại, tôi đã có Sasha rồi. Nếu như tôi cứ bám dính lấy Laurier quá nhiều và không để con bé rời khỏi tổ, thì lúc đó tôi có thể tưởng tượng được bộ dạng ghen tuông của phu nhân rồi đấy.
Dù cho Sasha và Laurier có mạnh mẽ như thế nào, hai người họ không thể ở một mình được. Vì vậy nên việc có một ai đó ở bên làm chỗ dựa cho hai người họ những lúc khó khăn là rất quan trọng.
À thì, tôi cũng không biết liệu một chàng trai hoàn hảo xứng đáng ở bên cạnh con bé có thực sự tồn tại ngoài kia không, nhưng mà... nếu liên quan tới hạnh phúc của Laurier thì tôi sẽ không dễ dàng thỏa hiệp đâu.
"À, tất nhiên rồi, chúng tôi cũng mong là như vậy. Dù thế nào, sẽ thật tuyệt vời nếu như con trai nhà chúng tôi có thể gặp con gái ngài..."
"Trước tiên... tôi muốn gặp con trai nhà các vị, nếu như có thể, hôm nay cậu bé có rảnh không?"
Khi tôi vừa nói xong, nụ cười lịch thiệp trên gương mặt của Hầu tước Victaire hơi méo lại, ông ta liếc mắt nhìn người quản gia đang đứng đằng sau.
"Vâng... như vậy cũng được, nhưng... có lẽ sẽ mất vài ngày để chuẩn bị cho con trai tôi gặp con gái ngài, hay là chúng ta lên lịch cho hai đứa nó gặp nhau vào ngày khác..."
Hầu tước Victaire trông có vẻ bị ám ảnh về việc cho con trai ông ta gặp con gái tôi. Chuyện này cũng bình thường thôi, nhưng mà... không hiểu sao tôi lại có một linh cảm rất kì lạ về việc này.
"Tôi muốn gặp cậu bé ngay trong ngày hôm nay, dù phải đợi cũng không sao hết... hay là tôi có đang gây áp lực cho ngài không?"
"Không... Chỉ là, để cho Công tước Fall phải đợi như vậy thì thật thất lễ quá..."
Hmm... chắc chắn là có chuyện gì mờ ám rồi. Ông ta có vẻ không muốn cho tôi gặp con trai của ông ấy hôm nay, thật kì lạ. Hay nói đúng hơn là, ông ta đang cố giấu diếm điều gì đó.
Thành thật mà nói thì tôi cũng muốn quay về nhà ngay lập tức lắm, nhưng... tôi không muốn để cha tôi phải bận tâm tới mấy cái lời ngỏ đính ước đó nữa, vậy nên tốt nhất tôi vẫn nên đích thân xử lý chuyện này càng nhanh càng tốt. Mặc dù đã kiên định từ chối lời ngỏ rồi nhưng tôi vẫn muốn ít nhất nhìn thấy mặt cậu bé đó... còn gì nữa, nếu như nhà này thực sự không ổn đúng như linh cảm của tôi mách bảo, vậy thì tôi có thể dễ dàng gạch tên trên danh sách cho Laurier.
Nếu như phát hiện ra bẫy hay mấy thứ dơ bẩn trong nhà này, tôi sẽ sử dụng chúng làm lí do để từ chối, và nếu như tôi còn tìm được điểm yếu nào khác thì sẽ lợi dụng chúng để ép nhà Victaire phải rút lại lời ngỏ bằng mọi giá.
Trong đầu toàn những ý nghĩ đen tối đó, tôi bắt đầu đối đáp thuận theo Hầu tước Victaire.