Chuyển sinh thành cha của nữ phản diện, tôi quyết định sẽ yêu thương vợ con

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

(Đang ra)

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

Khoan đã… ai mới là yandere ở đây? Là tôi hay là cậu?! Tránh xa tôi raaaa!!!

9 19

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

38 113

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

37 187

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

427 33155

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

252 4736

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

29 187

Đọc tại đây - Chương 37: Quay về cuộc sống thường nhật

"Haa... Mình đã làm rồi..."

Khi ngồi trên xe ngựa để về nhà... tôi dùng hai tay ôm đầu mình, suy nghĩ về những việc bản thân đã làm.

Suy nghĩ của tôi, tất nhiên là về cậu con trai nuôi của Hầu tước Victaire... hay chi tiết hơn là, tôi đã giúp Masque - con trai nuôi của tôi trong game Otome gốc và là đối tượng mà nữ chính cần chinh phục.

À thì, tôi cũng chẳng thấy hối hận khi giúp đỡ thằng bé.

Tôi không thể nào nhắm mắt làm ngơ một đứa trẻ bị bạo hành giống như Laurier trước đây được, việc Masque bị đối xử bất công là rất rõ ràng, nhưng vấn đề không nằm ở chỗ đó...

"Tại sao mình cứ liên tục dính dáng tới mấy đối tượng chinh phục vậy...?"

Kết quả sau trận đấu kiếm của chúng tôi là, tên gia sư là lính đánh thuê đó đã bị sa thải. Hầu tước Victaire cũng đồng ý cho tôi phụ trách việc dạy kiếm thuật, nhưng mà... sau khi bình tĩnh lại, tôi không thể không nghĩ rằng mình đúng phải là một tên ngốc khi dính dáng tới chuyện có khả năng khiến cho Laurier bị tổn thương trong tương lai.

Tại sao chuyện này lại xảy ra vậy...? Lí do duy nhất khiến cho tôi tới căn nhà đó là để dẹp hết lũ sâu bọ đang nhom nhem tiếp cận Laurier của tôi mà...

"Mặc dù chỉ cần dạy một tuần một buổi thôi, nhưng như vậy cũng đủ khiến lượng công việc của mình tăng lên rồi..."

Còn gì nữa, mặc dù tôi đã bận rộn lắm rồi, không hiểu sao tôi lại cứ tự kiếm thêm việc cho bản thân.

"Nhưng mà..."

Tôi nhớ lại về ánh nhìn của Masque dành cho mình trước khi rời đi. Đôi mắt cậu bé đó sáng lấp lánh giống như có một thứ gì đó như sự tôn trọng dành cho tôi... À thì, nếu như tôi có thể chấn chỉnh lại tính cách của thằng bé thông qua việc huấn luyện, thì tôi có thể đảm bảo rằng trong tương lai thằng bé sẽ không phải là mối đe dọa với Laurier.

Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.

***

"Cha!"

Khi tôi về đến dinh thự, Laurier là người đầu tiên chạy ra đón khi tôi vừa bước vào cửa.

Laurier kéo vải quần của tôi, nài nỉ một cách ngây thơ vì muốn được tôi ôm, thấy như vậy, tôi đưa tay bồng con bé lên, những suy nghĩ khi nãy bị đẩy sang một bên, giờ đây tôi đang cố làm vẻ mặt nghiêm túc nhất có thể.

"Ta về rồi, Laurier."

"Mừng cha đã về!"

Con bé đang cười với tôi như một thiên thần vậy... Phải rồi! Laurier đáng yêu quá mà!

Tất nhiên là tôi giữ suy nghĩ đó ở trong đầu rồi, cố nghiêm túc nhất có thể, tôi nở một nụ cười dịu dàng và hỏi Laurier.

"Con đến đúng lúc lắm... con đã đợi ta về sao?"

"Vâng! Con muốn gặp cha... như vậy không được ạ...?"

Uh! Bị tấn công bất ngờ như vậy, tôi suýt chút nữa thì lảo đảo. Mặc dù tôi vừa mới trải qua một trận đấu kiếm mà trên người không có một vết xước nào, vậy mà chỉ vài lời của con gái thôi cũng đủ khiến tôi muốn ngã quỵ... Nói thật chứ, chỉ có Laurier và Sasha mới giết được tôi thôi!

Mà bỏ Laurier sang một bên... nếu như lúc này Sasha không ở trong thai kỳ, thì nàng ấy đã khiến cho tôi mất đi lý trí và biến thành một con sói từ lâu rồi... Không cẩn thận thì quân số trong nhà sẽ nhiều hơn mức cho phép mất.

"Giờ thì... Ta cần nói chuyện với Sasha về một số việc đã xảy ra ngày hôm nay... Con muốn làm gì nào, Laurier?"

"Con muốn đi cùng cha!"

"Vậy sao... Vậy thì ta bế con đi lên cầu thang như thế này nhé?"

"Vâng!"

Một nụ cười tươi như hoa một lần nữa nở rộ trên gương mặt con bé... ah... chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt ấy thôi là mọi lo âu của tôi đã tan biến.

Tôi bế cô con gái yêu của mình trên tay và bước tới phòng người vợ yêu dầu của tôi, nơi nàng đang nằm nghỉ.

Nói gì thì nói, vợ và con gái tôi đúng như ốc đảo giữa sa mạc vậy đó!