“Mừng chàng đã về, thưa Đức Ngài.”
Tôi để Laurier đi cùng bà nội rồi sau đó bước vào phòng của Sasha. Khi bước vào, phu nhân yêu quý đã chào đón tôi bằng một nụ cười ấm áp.
Đúng rồi đấy, đây chính là điều tôi muốn thấy: nụ cười của vợ tôi.
Đắm chìm trước nụ cười hiền từ của nàng, tôi nhẹ nhàng tới gần Sasha.
“Ta về rồi. Sasha, nàng thấy sao rồi?”
“Hôm nay thiếp thấy khỏe hơn rồi.”
“Vậy sao… vậy thì tốt quá.”
Như vậy thì tốt, nhưng tôi vẫn nên quan sát Sasha một chút nhân tiện lúc Laurier và bà nội không có ở đây. Việc quan sát phụ nữ đang mang thai rất quan trọng, đặc biệt là với một người hay chịu đựng như Sasha. Khi cảm nhận được ánh mắt của tôi, Sasha ngượng ngùng đỏ mặt.
“Ồ, um… Đức ngài. Nếu như chàng cứ nhìn chằm chằm như vậy thì…”
“Hở?... À, ta xin lỗi, tại vì phu nhân của ta đáng yêu quá nên ta không cưỡng lại được.”
“Đáng yêu sao?”
Sasha cười ngượng ngùng… ÔI CHÚA ƠI ĐÁNG YÊU QUÁ! Khuôn mặt vợ tôi khi ngại giống như một mũi tên đâm thẳng vào trái tim tôi vậy. Cảm giác như mỗi lần nàng làm vậy trái tim tôi lại được thanh tẩy… Phải rồi, đây chính là thứ tôi muốn bảo vệ mà.
Sasha còn có chút xấu hổ… nhưng rồi dường như nàng vừa nhận ra một điều gì đó.
“Um, Đức ngài… Đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Hả? Chuyện gì cơ?”
“Ồ, um… nếu thiếp có hiểu lầm gì thì cho thiếp xin lỗi nhé. Nhưng hình như trông chàng có vẻ mệt mỏi hơn mọi khi…”
Nghe được Sasha nói vậy tôi có chút bất ngờ. Tôi đáng nhẽ ra phải giữ nguyên vẻ mặt Callis thường ngày. Nhưng đúng thật là hôm nay tôi thấy hơi mệt…
“Trông ta như vậy sao?”
“Vâng… um, có phải là chàng lại làm việc quá sức vì thiếp và Laurier không?”
“Làm việc quá sức sao? Tất nhiên là không rồi! Ta nói thật đấy.”
Bởi vì nàng đã nhận ra được vẻ mệt mỏi của tôi, tôi đã quyết định kể lại cho nàng những gì đã xảy ra trong một ngày của tôi. À thì, tôi tất nhiên là không kể cho nàng về đối tượng chinh phục hay mấy thứ liên quan tới Otome game rồi.
Khi nghe tôi kể xong, Sasha cầm lấy tay tôi và nhẹ nhàng nói.
“Đức ngài… thiếp yêu chàng vì đã làm việc hết sức vì thiếp và Laurier. Nhưng cũng đừng cố quá sức đấy nhé. Nếu Đức ngài không còn nữa, thiếp không biết mình sẽ…. thiếp….”
Sasha để lộ vẻ buồn bã mà không nói được hết câu. Thấy vậy, tôi liền thầm chửi rủa sự ngu ngốc của mình. Tôi hành động không phải để nhìn thấy Sasha hay Laurier như thế này.
Vậy mà tôi vẫn dính dáng tới cái trò otome game đó để rồi lại nhìn thấy vẻ mặt này của Sasha, thật không thể chấp nhận được.
Tôi lặng lẽ ôm lấy Sasha và nói.
“Nàng đừng lo… ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng mà, Sasha.”
“…Thật không?”
“Thật… Ta hứa đấy.”
“Người sẽ ở bên thiếp… cho tới lúc chết chứ?”
“Ừ, ta sẽ không buông tay Sasha đâu, nàng cứ chuẩn bị tinh thần đi.”
“Đức ngài…”
Sasha ôm chặt lấy tôi, thân run rẩy. Tôi cũng nhẹ nhàng ôm nàng, trong lòng tự nhủ phải bảo vệ hai con người tôi yêu thương nhất bằng mọi giá.