Nhân tiện thì, tuy cái tên ‘Hiệp Hội Thư Viện’ đã được nhắc tới vài lần, nhưng tôi vẫn chưa có dịp giải thích kĩ càng về hội nhóm này. Lí do suy nghĩ này đột nhiên lướt qua đầu tôi là vì ở vòng lặp thứ 562, Oh Dok-seo đã hỏi tôi như sau.
“Này, lão già. Làm sao để gia nhập Hiệp Hội Thư Viện thế?”
“Hửm? Tại sao lại là Hiệp Hội Thư Viện?”
“Tại sao á? Bởi vì nó rất ngầu chứ sao.”
Oh Dok-seo thi thoảng sẽ cảm thấy hứng thú đột xuất với những chuyện kiểu như vậy. Cứ nhìn phong cách ăn mặc như rapper với mũ lưỡi trai và áo jumper của cô, rồi cả cái quần bò (thủng ba lỗ) nhìn như sắp chảy thành sáp nến bất cứ lúc nào, và cái kẹo cao su (đểu) mà cô nhai là biết ngay. Rõ ràng cô bị chuunibyou, hơn nữa còn là giai đoạn cuối.
Cô cũng biểu hiện ra những triệu chứng y hệt các bệnh nhân chuunibyou khác, luôn tự hào mình là một ‘cô gái văn chương’. Nói cách khác, cô bị mắc một căn bệnh tâm thần biến thái khiến cô phấn khích lạ thường mỗi khi nghe thấy những cụm từ như ‘thư viện’, ‘hiệp hội’, và ‘thủ thư’.
Theo một bài báo nghiên cứu từ Hội Tâm Thần Học Hàn Quốc, thì căn bệnh này đáng tiếc là không có thuốc chữa. Và cách duy nhất để khỏi bệnh là cho bệnh nhân theo học chuyên ngành ngữ văn tại một trường đại học. Thật đáng sợ làm sao.
“Vì lão là một hồi quy giả đã trải qua hàng trăm vòng lặp, nên hẳn là lão quen những thành viên cốt cán của Hiệp Hội Thư Viện rồi, phải không?”
“Hừm…”
Tôi thoáng để lộ một biểu cảm phức tạp.
“Đúng là ta có quen họ, nhưng…”
“Vậy thì giới thiệu tôi với họ đi! Không, trước đó, hãy kể cho tôi nghe về Hiệp Hội Thư Viện đã. Họ đăng vô số đầu thông tin lên Bách Khoa Toàn Thư Về Các Hiện Tượng Kì Lạ của SG Net, nhưng ngoài việc đó ra, bọn họ vẫn còn là một tổ chức ngầm chìm trong bí ẩn.”
“...Nhóc thật sự muốn biết à?”
“Hả? Tự dưng lão lại ngần ngại chuyện gì thế? Đừng có keo kiệt nữa và kể hết cho tôi nghe đi.”
“Nhóc sẽ hối hận đấy… Nhưng mà được rồi.”
Nếu nhóc muốn, thì ta cũng nên kể cho nhóc nghe.
- R̴͍͛ẹ̶͓̅t̸̩̄.̵̢̾ Tác phẩm dành cho các bạn hôm nay sẽ là nhạc của Mozart…
Cạnh chiếc bàn chỗ chúng tôi đang ngồi, một chiếc đài radio bằng gỗ kiểu cũ đang phát nhạc. Tôi nhấp một ngụm café au lait như để tiếp thêm nhiên liệu cho chiếc lưỡi đỏ của mình, rồi bắt đầu mở miệng kể chuyện cho nhà tiên tri nhỏ đang ngồi trước mặt.
∗ ∗ ∗
Hiệp Hội Thư Viện. Còn có tên khác là Đại Thư Viện.
Tuy không ai biết nó được thành lập từ khi nào, nhưng đây là một tổ chức tương đối lâu đời, gọi là một hội kín cũng không sai. Theo lẽ tự nhiên, sự tồn tại của tổ chức này được che giấu khỏi tai mắt của công chúng. Ngay cả khi tên của tổ chức vô tình lộ ra ngoài, người ta cũng chỉ phẩy tay cho qua chuyện, nghĩ rằng “Hửm? Tổ chức như vậy có khi cũng tồn tại ngoài đời nhỉ.” Bởi vậy, không như Hội Tam Điểm hay Illuminati, vốn là những hội kín thích giả vờ bí mật nhưng lại được nhiều người biết đến, Hiệp Hội Thư Viện nằm ở đẳng cấp hoàn toàn khác.
“Ồ… Quả nhiên họ là một tổ chức bí mật mà.”
Hai mắt của Oh Dok-seo lấp lánh. Mặc dù lúc nào cũng mang bộ mặt chán chường và hoài nghi về tất cả mọi thứ trên thế giới, nhưng có vẻ ngay cả Oh Dok-seo cũng vẫn còn giữ lại được một chút lãng mạn trong mình. Tôi thầm nghĩ, “Lại thêm rắc rối rồi”, nhưng vẫn tiếp tục giải thích.
Vị trí chính xác của trụ sở Hiệp Hội vẫn còn là một ẩn số. Tuy nhiên, người ta đồn rằng nó ở Bắc Mỹ. Các chi nhánh của Hiệp Hội nằm rải rác khắp toàn cầu, và căn cứ chi nhánh Hàn Quốc nằm ở đâu đó tại Cheorwon.
“Cheorwon? Nhưng tại sao lại là Cheorwon mà không phải chỗ khác?”
“Chính xác thì là ấp Geunnam, Cheorwon, vì ở đó có ít người dân sinh sống. Giống như mọi tổ chức bí mật khác, bọn họ muốn tránh thu hút sự chú ý hết mức có thể.”
“Ồ…”
‘Hiệp Hội Thư Viện’ đã biết về sự tồn tại của những hiện tượng kì lạ từ trước cả khi Thảm Họa Cánh Cổng xảy ra, thậm chí có thể là hàng trăm, hàng ngàn năm trước. Bọn họ thu thập thông tin về các hiện tượng kì lạ, ghi lại sách lược và hướng dẫn, đồng thời bí mật huấn luyện những ‘thủ thư’.
Các thủ thư đều là chuyên gia trong lĩnh vực chiến đấu với hiện tượng kì lạ. Họ thề rằng sẽ dâng hiến cả cuộc đời mình để loại bỏ và thu thập những hiện tượng kì lạ, kể cả khi phải vứt bỏ nhân tính và đạo đức. Các thủ thư tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh dựa theo một hệ thống cấp bậc. Hệ thống này được cho là phân cấp thành [Kị sĩ], [Nam Tước], [Tử Tước], [Bá Tước], [Hầu Tước], [Công Tước]. Chỉ có duy nhất một Công Tước. Không ai biết gì về danh tính thực sự của người đứng đầu các thủ thư, kẻ được mệnh danh là Công Tước của Hắc Thư Viện. Thậm chí, chuyện hắn ta có phải con người hay không vẫn còn là một ẩn số.
“Đợi đã. Vậy thì lão phải gọi các thủ thư kèm theo danh xưng của họ như thế nào? [Thủ Thư Cấp Nam Tước], kiểu vậy á?”
“Đại loại thế. Từ cấp Bá Tước trở lên, họ cũng có thêm những danh hiệu riêng. Chẳng hạn, một Bá Tước chuyên xử lí những cuốn sách giả sẽ được gọi là Bá Tước ‘Ngụy Thư Lâu’.”
“Ngầu vậy sao…?”
“Hơn nữa, chữ cuối của những danh hiệu này thay đổi theo từng cấp bậc. Danh hiệu của Nam Tước kết thúc bằng ‘Quan’, Tử Tước thì kết thúc bằng ‘Gia’, Bá Tước là ‘Lâu’, và Hầu Tước thì là ‘Các’. Chẳng hạn, Hầu Tước phụ trách quản lí những cuốn sách cấm sẽ được gọi là ‘Thiên Hải Các’.”
“Đúng là siêu ngầu mà…?”
Đôi mắt của Oh Dok-seo trở nên ngày càng mơ màng. Theo tin đồn, ở đáy sâu tận cùng của trụ sở Đại Thư Viện là một cuốn sách tiên tri mang tên ‘Hắc Sắc Không Sách’. Hắc Sắc Không Sách chứa đựng lời tiên đoán về những thảm họa sẽ giáng xuống nhân loại và những hiện tượng kì lạ sẽ hủy diệt thế giới, tất cả đều được viết bằng một loại kí tự và ngôn ngữ hết sức kì quái. Để ngăn chặn thảm họa diệt vong đang ập tới, để bảo vệ nhân loại, và để tiến trình lịch sử được tiếp tục, các thủ thư của Đại Thư Viện vẫn đang bí mật hoạt động ở những nơi không ai biết.
“——Và toàn bộ những chuyện đó đều là bốc phét cả.”
Chớp.
Oh Dok-seo chớp mắt, một tay cô vẫn cầm cốc espresso tôi vừa đưa cho.
“Hả?”
Hừm. Phản ứng thú vị đấy. Tôi cười nhẹ.
“Nhóc con à. Hiệp Hội Thư Viện không tồn tại. Đúng là có nhiều hội nhóm với tên gần giống như vậy nếu nhóc bỏ công tìm kiếm, nhưng chẳng có tổ chức nào hoạt động trong bóng tối của nhân loại suốt hàng ngàn năm để chống lại những hiện tượng kì lạ nguy hiểm cả.”
“Hả? Cái—? Tại sao? Tại sao không….?”
“Bởi vì.”
Tôi chậm rãi đứng dậy.
“Bởi vì ta, Người Đưa Tang, chính là chủ nhân của Đại Thư Viện, cũng là người thành lập Hiệp Hội Thư Viện, và Công Tước của Hắc Thư Viện độc nhất vô nhị.”
“...”
Sao thế. Có gì ngạc nhiên lắm à?
Tôi cười ranh mãnh như một tên móc túi lành nghề trước cô nàng chuunibyou nghiện kẹo cao su, lúc này đang chu môi ra như một con cá.
Thế nhóc tưởng ta chỉ tạo ra có vài tổ chức bí mật giả suốt cả nghìn năm qua à?
Trò giả vờ làm kẻ chủ mưu này lúc nào cũng sảng khoái và hồi hộp cả. Là một hồi quy giả cấp SSS, tôi luôn sẵn sàng trả lời, “À, tất cả đều là kế hoạch của tôi đấy”, “Cái đó cũng là tôi”, “Cái đấy à, cũng là tôi nốt”, bất kể tình huống gì xảy ra đi nữa.
Tuy nhiên, dù tôi có là một hồi quy giả tài giỏi đến đâu, tôi cũng không thể biến không thành có. Đây là một sự thật đã được Parmenides chứng minh từ năm 500 trước Công Nguyên. Việc tôi thành lập Hiệp Hội Thư Viện cũng là do được thôi thúc bởi một nguồn cảm hứng… hay nói chính xác hơn, ‘bị ép buộc bởi một kích thích bên ngoài’.
Tức là tồn tại một bản gốc ở chỗ khác.
Kích thích ấy bắt đầu từ một buổi phát sóng radio ở vòng lặp thứ 46, được cho là tới từ Hợp chủng quốc Hoa Kì trên lục địa Bắc Mỹ.
∗ ∗ ∗
Từ khi nền văn minh sụp đổ, trình độ văn hóa của nhân loại đã thụt lùi từ thời đại phim ảnh động trở về thời đại của radio. Và tôi đã quen với việc xử lí radio từ khi mới bắt đầu hồi quy. Tôi thậm chí còn có kinh nghiệm dựng trạm phát sóng để phục vụ công tác idol của Dang Seo-rin.
Xin hãy để tôi khoe khoang một chút… Những kênh radio huyền thoại như ‘Nymphcalypse’ và ‘Chi nhánh Busan của Ravenclaw’, thu hút đông đảo lượng người nghe không chỉ trên Bán đảo Triều Tiên mà còn vươn tới cả quần đảo Nhật Bản ở bên kia Huyền Giới Đàm, đáng lẽ đã khó mà nổi lên được nếu không có tôi giúp đỡ.
Đây không chỉ là mấy lời khoác lác tự mãn đâu, mà chính là một sự thật khách quan. Ngay cả những người chủ tọa trên đài cũng thường bình luận như vậy.
- À, ý cậu là Ân Nhân sao? Oa. Trong quá trình thành lập và duy trì kênh của chúng tôi, sự giúp đỡ của họ quả thật là vô giá! Chỉ mới năm năm trước thôi, tôi thậm chí còn không biết phải điều hành một kênh phát thanh như thế nào!
- Ân Công ấy à? Hừm. Tôi đã nhắc tới họ vài lần trên đài, nhưng họ thật sự là một người rất tuyệt vời. Thi thoảng, chúng tôi cần vật liệu hiếm hoặc dụng cụ để duy trì kênh, và nếu chúng tôi hỏi Ân Công, họ sẽ cung cấp toàn bộ như một bóng ma.
Ở đây, ‘Ân Nhân’ và ‘Ân Công’ đều ám chỉ tôi. Tôi đã đóng góp đáng kể cho công cuộc duy trì trình độ văn hóa của Đông Á sau tận thế. Tôi cũng là người đứng ra tổ chức ‘Lễ Hội Radio’, một sự kiện diễn ra vào mỗi dịp Giáng Sinh hàng năm, trong đó tất cả những kênh phát thanh nổi tiếng tụ họp lại và phát sóng tuần tự suốt 24 giờ. Hãy biết ơn tôi đi, hỡi những công dân văn hóa của Đông Á.
Vì lí do này, một bên tường trong căn cứ của tôi luôn xếp đầy radio. Và chúng cũng không phải hạng xoàng. Nào là chiếc radio đèn điện tử chân không đầu tiên của Hàn Quốc, rồi đến chiếc Goldstar A-501, CF-580 và CF-3800 của Sony, Party-Boy 210 của hãng Grundig bên Đức, TECSUN PL-680 của Trung Quốc, vân vân…
Trong đó có một chiếc radio gọi là K731 do Zenith sản xuất. Các bạn không cần biết thêm thông tin gì, ngoại trừ việc đây là một món đồ cổ từ những năm 1950, được làm từ gỗ phong, và gợi cho người ta cảm giác hoài niệm. Các bạn còn nhớ mấy chiếc tủ gỗ thường thấy trong nhà những người cao tuổi không? Bề mặt của chiếc radio gỗ này cũng trơn láng và bóng bẩy hệt như vậy.
- R̴͍͛ẹ̶͓̅t̸̩̄.̵̢̾ Đây là Tổ Chức CP. Tình hình hiện tại là… r̷̦̚ẹ̵̳̓t̵͇͒
Một buổi sáng mùa đông nọ, chiếc đài cổ bắt đầu thì thầm bằng tiếng Anh.
“Hửm?”
Khi ấy, tôi đang thưởng thức một tách café au lait và tận hưởng khoảnh khắc lãng mạn như bao buổi sáng khác. Do vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nên tôi chỉ nhìn vô định vào chiếc radio.
‘Tối qua… mình quên tắt radio à?’
Và chính vào lúc ấy, lí do tại sao tôi không hề hợp làm nhân vật chính của một bộ phim kinh dị trở nên cực kì rõ ràng. Bởi tôi sở hữu Trí Nhớ Hoàn Hảo, nên khán giả sẽ không bao giờ bị ức chế vì mấy câu nói kiểu như, “Ồ, chắc là do mình tưởng tượng thôi?” hay là “Hừm, mình cũng không nhớ rõ lắm.”
‘...Mình không quên tắt radio.’
Mắt tôi chợt mở to. Tôi lập tức vặn lớn âm lượng của radio lên. Tiếng nhiễu đặc trưng của đài phát thanh trở nên rõ ràng hơn.
- R̴͍͛ẹ̶͓̅t̸̩̄.̵̢̾ Khu 7 đã thất thủ. Tôi nhắc lại. Khu 7 đã thất thủ. Chúng tôi đã sử dụng đầu đạn hạt nhân theo quy trình, nhưng không có tác dụng.
Đầu đạn hạt nhân? Tôi cố gạt tiếng nhiễu sang một bên và chỉ tập trung vào giọng nói. Có vẻ người ở đầu dây bên kia là một ông già. Một người Mỹ đang nói bằng giọng California đặc trưng.
- Ôi, con rồng… Con rồng đã được thả ra. Tất cả kết thúc rồi. R̴͍͛ẹ̶͓̅t̸̩̄.̵̢̾ Mọi người thấy nó không? Cái bóng khổng lồ của con rồng phía bên kia đám mây hình nấm. Hết thật rồi. Tổ Chức đã chấm dứt. Thế giới cũng diệt vong.
Tôi vặn núm thay đổi tần số. Nhưng mỗi lần như vậy, chỉ có tiếng nhiễu cất lên, và giọng nói của ông già kia lại tiếp tục vang đều không ngớt.
Kết luận chỉ có một.
“...Thứ này đã trở thành một hiện tượng kì lạ.”
Tôi tặc lưỡi.
Ô nhiễm.
Kể từ khi thế giới bị hủy diệt, nhiều thiết bị điện bắt đầu bị quái vật chiếm lấy. Tôi gọi hiện tượng này là ‘ô nhiễm’ hoặc ‘lây nhiễm’. Cụ thể, những thiết bị như CCTV, điện thoại thông minh, điện thoại bấm phím (loại càng cũ thì càng đáng sợ), máy tính, định vị GPS, radar, và tivi đều nguy hiểm. Tất cả đều có tần suất bị trục trặc rất cao.
Trên thực tế, có thể nói đòn đánh chí mạng chấm dứt nền văn minh nhân loại không phải những mối nguy vật lí như Mười Chân, mà là hiện tượng ‘ô nhiễm’ này. Trong thời gian đầu, lãnh đạo của nhiều quốc gia đã cố gắng chống lại các hiện tượng kì lạ bằng bom hạt nhân và những đám mây đầu nấm, để rồi gãi đầu thắc mắc, “Ơ? Sao mấy tên lửa lại hướng về phía này thay vì bay đến chỗ mục tiêu?”
Nói về ô nhiễm, đài radio cũng không phải ngoại lệ.
Tuy nhiên, vì đã thực hiện những biện pháp thanh lọc và trừ tà triệt để lên những đài radio mà mình thu thập, nên tôi tưởng rằng chúng tương đối an toàn…
- Đây là Khu 7. Tôi là Martin Russell, chỉ huy Khu 7. Ngay sau khi xác nhận quy trình rào chắn cuối cùng của Khu 7 đã thất bại, tôi đã di chuyển tới Hầm Trú Ẩn 24 và hiện đang cố gắng giao tiếp với bên ngoài.
“Hừm.”
- Bên trong hầm, tôi có thể quan sát cả trong lẫn ngoài bằng CCTV, nhưng nhiều camera đã bị hỏng. Những camera còn lại xem chừng sẽ không trụ được lâu. Nếu một đội cứu viện được lập ra, xin hãy cử họ tới ngay lập tức để chúng tôi có thể liên lạc lại từ bên trong. Hiện tại, có tổng cộng 3, 4, 5… 6 người sống sót trong khu vực theo ghi nhận của CCTV, bao gồm cả tôi. Tôi đang ở một mình tại Hầm Trú Ẩn 24, và cả năm người còn lại cũng đang mỗi người một ngả.
- Radar cho thấy các thực thể vừa đào thoát đang di chuyển tập trung lại tại Bắc Mỹ thay vì lan ra khắp thế giới. Tại sao? Rốt cuộc lí do là gì?
Nhân tiện thì, nội dung của radio tương đối kì lạ. Thông thường, những chiếc radio bị hiện tượng kì lạ lây nhiễm sẽ bắt chước mấy âm thanh ma quái hoặc cố gắng công kích tinh thần vô nghĩa với người nghe.
- Như các cán bộ của Tổ Chức đã biết… Khu 7 nằm trên đảo Molokai, Hawaii.
- Tuy khả năng này rất thấp, nhưng nếu bất kì công dân nào vô tình nghe được đoạn truyền tin này, xin hãy phớt lờ nó đi. Và chạy xa hết sức có thể khỏi Bắc Mỹ. Hoặc tận hưởng một bữa tối cuối cùng với gia đình mình.
Nhưng hiện tượng kì lạ này… Nó tự nhận mình là một phần của ‘Tổ Chức’ và đang thực sự cố gắng bắt chước con người. Cứ như thể ở đầu bên kia radio là một người thật. Dường như họ đang bị mắc kẹt ở đâu đó, và cần phải truyền tin nhắn này đi trong vô vọng.
Bởi vậy, ở vòng lặp thứ 46, tôi không thể nén được cảm giác tò mò và thắc mắc.
- Những thực thể đang hủy diệt tất cả các khu vực của Tổ Chức. R̴͍͛ẹ̶͓̅t̸̩̄.̵̢̾ Chúa ơi! Làm ơn hãy rủ lòng thương với nhân loại…
Nếu đây là thật.
Nếu ông già kia thật sự đang ở Hầm Trú Ẩn 24 nào đó, nếu ‘Tổ Chức’ có tồn tại, và nếu những thực thể vừa đào thoát này có thật.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở Bắc Mỹ?
Parmenides là một triết gia Hi Lạp, người đầu tiên phát biểu câu nói 'Ex nihilo nihil fit' (Không có gì bắt nguồn từ hư vô). Là tên tiếng Hàn để chỉ vùng biển giữa bán đảo Triều Tiên và quần đảo Nhật Bản, tức Eo biển Tsushima.