David Hume từng nói, tình bạn đích thực không phân biệt tuổi tác, mà xuất phát từ sự giao tiếp tự do về linh hồn.
Immanuel Kant cũng nói rằng không nên chọn bạn theo tuổi, bởi từ một người bạn trẻ mà ta học được nghị lực, và từ một người bạn già, ta học được sự thông thái.
Điểm quan trọng nhất ở đây là trên thực tế họ không nói thế. Nhưng cảm xúc đằng sau những câu nói ấy vẫn được truyền tải mà, phải không? Có lẽ như vậy là đủ?
Trong tình bạn của mình với Hầu Tước Kiếm, tôi cũng tuân theo nguyên tắc ‘cảm xúc’ ấy.
“Người Đưa Tang đệ đệ!”
“Hầu Tước Kiếm sư huynh!”
Ngày hôm ấy, chúng tôi nốc cạn bốn chai makgeolli và trở thành anh em kết nghĩa.
Chỉ cần ánh mắt khẽ chạm thôi, chúng tôi đã nhận nhau là anh em rồi. Chẳng khác nào người thân lâu ngày gặp lại. Nếu ba anh em Lưu, Quan, Trương chứng kiến mối duyên này, bọn họ chắc sẽ nổi máu ganh tị mà nhai đào 500 lần trong giận dữ.
Tôi đang lảm nhảm cái gì à? Ờ... Cứ để ý đến cảm xúc truyền tải đằng sau là được.
‘Liên minh Makgeolli’ của chúng tôi không phải chỉ là cuộc vui một đêm.
“Sư huynh, đệ phải thú nhận một điều.”
“Hmm?”
Sáng hôm sau, tôi cúi người thật sâu trước Hầu Tước Kiếm. Khi ấy lão vẫn còn say bí tỉ và đang lấy má trái của mình để đo nhiệt độ tường nhà.
“Thú nhận? Ờ... Đệ đang nói gì thế?”
“Chẳng phải tối hôm qua huynh kể với đệ rằng huynh là đệ tử của chưởng môn Hoa Sơn Phái sao?”
Trên thực tế thì chẳng có chuyện gì như thế. Tuy vậy, Hầu Tước Kiếm vẫn gật đầu như thể đó là điều hiển nhiên nhất thế giới.
“À, phải.”
“Làm sao mà một người được định trước sẽ trở thành chưởng môn của Hoa Sơn Phái có thể lui về ở ẩn mãi trong một căn nhà tranh tồi tàn được? Người ta thường nói ‘An bần lạc đạo’, nhưng trong thế giới hỗn loạn này thì ai dám theo đuổi an nhàn cá nhân? Đệ cầu xin sư huynh, hãy quay về Hoa Sơn và phục hưng lại môn phái.”
“Hả?”
Hầu Tước Kiếm há hốc miệng. Vẻ ngạc nhiên của lão sống động đến mức có thể sờ thấy được. Đấy là, nếu ‘ngạc nhiên’ ám chỉ những thứ trong bụng lão.
Trong phút chốc, Hầu Tước Kiếm đã đong đầy bao tử của mình bằng không khí ban mai. Cùng lúc ấy, ban mai cũng được nếm mùi không khí trong bao tử lão.
Tôi có thể mô tả khung cảnh này chi tiết hơn, nhưng vì các bạn độc giả, tôi quyết định sẽ không thêm vào bất cứ yếu tố hình ảnh hay âm thanh nào. Tôi quan tâm đến các bạn nhiều như thế đấy.
“Phù.”
Chi tiết quá trình được lướt qua, và những gì còn lại chỉ là kết quả. Sau khi uống nước ừng ực từ một cái ca nhựa, Hầu Tước Kiếm nhìn tôi với vẻ nghiêm túc.
“Người Đưa Tang đệ đệ.”
Dường như lão đang cố bộc phát nội lực của mình. Theo tôi thì, đúng là lão có bộc phát ra thứ gì đó, nhưng là mùi hơi thở nồng nặc của lão thay vì nội lực.
“Đệ đang nói là sẽ cùng bổn tọa trở về Hoa Sơn?”
“Chính xác.”
“Tuy rằng bổn tọa vô cùng biết ơn tấm lòng của đệ, nhưng thế giới võ lâm hiện giờ chỉ còn là sân chơi cho bè lũ Ma Giáo tà ác. ‘Đạo’ đã bị cắt đứt, và ‘Nghĩa’ cũng sụp đổ. Giờ đây, ‘Hiệp’ chỉ còn là cái cán gươm để lũ ác nhân đem ra mà khoác lác. Làm sao đệ có thể đảm bảo hành trình trở về thế giới võ lâm sẽ an toàn?”
“Vào những lúc nguy khó như này, chúng ta chỉ còn cách dùng ‘Nhân’ để vượt qua.”
“...!”
Các bạn có hiểu ý tôi không? Tôi thì không. Nhưng quan trọng là cảm xúc được truyền tải, và Hầu Tước Kiếm mở to mắt như thể lão đã hiểu ra mọi chuyện chỉ dựa vào câu nói ấy.
Lão vỗ đầu gối.
“Quả là vậy! Nếu bổn tọa không thể hoàn thành việc ấy một mình, bổn tọa có thể làm cùng với những người anh em! Bổn tọa đã ở ẩn quá lâu tới mức quên đi sự thật cơ bản đến thế!”
“Huynh sẽ tin tưởng người đệ đệ này chứ?”
“Trở về Hoa Sơn là ước mơ cả đời của bổn tọa. Những tình bạn chỉ nghĩ đến lợi ích thường bấp bênh, nhưng những tình bạn biết chia sẻ ước mơ sẽ luôn bền vững. Bổn tọa chỉ tin tưởng mình đệ thôi.”
Mọi chuyện sau đó diễn ra nhanh như chớp.
Chúng tôi rời khỏi đảo Ulleungdo gần như ngay lập tức. Mặc dù đã sống ở đây cả đời, nhưng đồ đạc Hầu Tước Kiếm chuẩn bị không hề cồng kềnh. Chúng tôi sẵn sàng xuất phát chỉ 40 phút sau khi quyết định rời đi.
Đồ vật nổi bật nhất trong hành lí của Hầu Tước Kiếm là một chiếc túi buộc ở thắt lưng.
“Sư huynh, đó là gì thế?”
Hầu Tước Kiếm vuốt râu nhìn xa xăm.
“Tinh hoa của Hoa Sơn Phái.”
Vẫn là mấy câu nói vô nghĩa như mọi khi.
Tôi nhún vai và bước lên boong tàu.
“Ọeeeee—”
Ồ, và nhân tiện thì, trên con tàu hướng về đất liền, Hầu Tước Kiếm cũng lan tỏa mùi vị của dạ dày lão với Đông Hải.
Chỉ trong một ngày, Hầu Tước Kiếm đã nhuộm thiên đường, mặt đất, và biển cả trong màu sắc của bản thân. Một thành tựu xứng với một bậc thầy đã đạt đến cảnh giới cao nhất.
Mà chẳng phải lão già này là dân bản địa Ulleungdo hay sao? Tuy lão đã uống kha khá makgeolli, nhưng dù vậy lão cũng đâu thể say sóng chứ? Đúng là xấu mặt dân đảo.
“Ọeeeee...”
Trong mọi chuyến tàu từ Ulleungdo tới Gangneung, từ Incheon tới Thượng Hải, ở bất cứ đâu chúng tôi đi qua, Hầu Tước Kiếm luôn thể hiện tình bạn thắm thiết của mình với lan can tàu. Nhờ ơn lão mà tôi đã thành công đổi nghề thành một nhân viên mát xa, với chuyên môn vỗ lưng cho Hầu Tước Kiếm.
“Bổn tọa... Khi đan điền của bổn tọa bị hư hại, dạ dày và tá tràng của bổn tọa cũng chịu ảnh hưởng theo. Ha ha, xấu hổ thật. Trước kia bổn tọa không yếu thế này đâu.”
Đan điền được nối với bụng à? Quả là một kiến thức giải phẫu bổ ích. Giá trị khoa học của nó phải cỡ ngang hàng với một bài nghiên cứu về vật liệu cấu tạo nên sừng kì lân.
Để nói thêm thì, kiếm một con tàu đến Thượng Hải cũng là cả một phép màu và thành tựu của tôi đấy.
Như các bạn đã biết, khi thảm họa Cánh Cổng bùng nổ (tôi đoán chừng này mọi người cũng quen với các thuật ngữ rồi, nên những cách diễn đạt như ‘khi thảm họa Hư Vô bùng nổ’ hay ‘khi Hư Vô ập đến’ cũng đều phù hợp), toàn bộ khu vực phía nam sông Hán ở Seoul bị thổi bay. Incheon cũng không phải ngoại lệ.
Số người chạy trốn bằng đường biển cũng nhiều như số người chạy trốn bằng đường bộ. Nếu không nhờ có kinh nghiệm nhiều lần du lịch nước ngoài, tôi đã không thể tìm được một thuyền trưởng giữa khung cảnh hỗn loạn của cảng Incheon.
“Ồ.”
Sau vô vàn khó khăn, chúng tôi cuối cùng cũng tới Trung Quốc.
Mắt của Hầu Tước Kiếm chuyển đỏ.
“Đây là... Trung Nguyên...! Nhìn đi! Quyền thổ trùng lai, bổn tọa đã trở lại rồi đây!”
Một giọng điệu nghe như thể chuyến hành trình đã đi đến hồi kết.
Nhưng tôi là một vô tận hồi quy giả. Tuy chủ yếu hoạt động tại Hàn Quốc, nhưng tôi cũng từng tự nhận mình là một người theo chủ nghĩa quốc tế và ghé thăm Trung Quốc đôi lần. Nếu chỉ giới hạn ở Bắc Kinh, thì tôi thậm chí đã tới đó nhiều đến mức phát ngán.
Nên tôi biết rõ rằng khó khăn thực sự bây giờ mới bắt đầu.
∗ ∗ ∗
Các bạn đã bao giờ đọc về thần thoại Hi Lạp, La Mã hay Bắc Âu chưa?
Có lẽ các bạn đã từng than thở thế này khi đọc về thần thoại của những đất nước khác.
‘Tại sao Hàn Quốc lại chẳng có nổi một hệ thống thần thoại hay ho cơ chứ?’
Về vấn đề này thì tôi có thể ngồi giải thích cả ngày, nhưng mục đích của tôi ở đây không phải là để tranh luận. Thay vào đó, tôi muốn nói với các bạn rằng.
‘May mà chúng ta không có cái thần thoại nào như thế.’
Không phải vì hứng lên mà tự dưng tôi lôi thần thoại ra nói.
Bởi sau khi Hư Vô xuất hiện, những ‘nhân vật’ từ trong thần thoại bắt đầu bước ra ngoài đời thực.
Bọn họ không hoàn toàn giống như trong thần thoại, mà được cập nhật để trở nên ngu ngốc hơn, giống Cthulhu hơn, và căm ghét con người hơn trước.
Chắc bây giờ các bạn đã đoán được vì sao tôi coi Ấn Độ và Nhật Bản là những nơi nguy hiểm nhất khi đi ra nước ngoài.
Tất nhiên, Ấn Độ và Nhật Bản không phải là những quốc gia duy nhất ở châu Á có một kho thần thoại đồ sộ. Thái Lan và một số nước châu Á khác cũng sở hữu những hồn ma đáng gờm.
Nhưng ý tôi là, nếu so với việc Nhật Bản được tám triệu vị thần hạ phàm, giải quyết vấn nạn sinh đẻ và dân số già hóa chỉ sau một đêm, thì tình hình của mấy nước kia vẫn còn tốt chán.
Ở những nơi người dân chủ yếu theo Hindu giáo như Ấn Độ và Nepal thì... tạm thời ta cứ gác những câu chuyện đó sang một bên.
Các bạn đã bao giờ thấy cảnh dòng Ganges và dãy Himalayas nhuộm đỏ chưa? Mặc dù trông vô cùng ngoạn mục, nhưng cảnh tượng ấy cũng không phải thứ mà tôi muốn chiêm ngưỡng lại lần hai.
Đây là tận thế.
Giữa lúc cả thế giới đang phải đối mặt với nguy cơ diệt vong, thì không có lí nào Trung Quốc lại được cho ra rìa. Ở Trung Quốc cũng tồn tại một hàng dài những thực thể siêu nhiên đang hét lên “Tôi nữa! Tôi cũng muốn chơi!”
Nếu các bạn đã từng tới một nhà hàng Ý hạng sang, các bạn sẽ biết rằng ở đó có một danh sách rượu vô cùng hoành tráng. Tương tự, thực đơn của Trung Quốc cũng chứa đầy các món đặc sản như Sơn Hải Kinh, Thập Di Ký, Bác Vật Chí, và Thần Dị Kinh.
Quả là một thời kì chuyển tiếp của những cuốn tiểu thuyết võ lâm, đi từ võ hiệp truyền thống tới tiên hiệp, rồi từ tiên hiệp tới huyền huyễn. Những con quái vật bị coi là lạc loài trong thế giới võ hiệp truyền thống, giờ đây lại được huyền huyễn coi là mới mẻ và hợp mốt.
Theo lẽ tự nhiên, cái nôi của võ thuật, Trung Hoa, chính là đất nước dẫn đầu xu thế mới ấy. Bởi vậy, thân là người chỉ huy chuyến đi này, tôi đã đưa ra một quyết định vô cùng hợp lí.
“Chúng ta không nên tới thẳng núi Hoa Sơn. Hãy ghé qua Trường An trước.”
“Hm? Tại sao? Chẳng phải như thế là đi đường vòng sao?”
“Gần đây có những con quái vật vô cùng khó nhằn. Tốt nhất là chúng ta đi vòng qua bọn chúng.”
Né tránh. Một chiến thuật đơn giản và hiệu quả.
Nếu được yêu cầu kể tên con quái vật khó đối phó nhất Trung Quốc, thì mỗi Thức tỉnh giả sẽ có ý kiến khác nhau, nhưng cá nhân tôi sẽ chỉ kể tên hai con quái vật.
‘Hỗn độn’ và ‘Tham lam’.
Theo như tôi biết, chỉ riêng hai sinh vật này đã giết hàng vạn Thức tỉnh giả Trung Quốc. Và khi nói hàng vạn, ý tôi là gần với 100000 hơn 20000. Thương vong Thức tỉnh giả đã như vậy, thì khỏi nói cũng biết, thương vong của dân thường là không đếm xuể.
Đây chính là một ví dụ thực tế cho kiểu bi kịch sẽ xảy đến nếu thế giới này chuyển thể loại sang huyền huyễn, nhưng lại không có người nào đạt đến cảnh giới trường sinh.
“Nếu chúng ta chuẩn bị lực lượng đầy đủ thì lại là chuyện khác, nhưng hiện tại xông vào không phải là ý hay.”
“Hmm. Nếu đệ đã nói vậy thì đành chịu thôi...”
Nguyên tắc khi tiếp xúc với một thể loại xa lạ chính là phải cư xử lịch thiệp và giữ khoảng cách. Thể loại của tôi suy cho cùng cũng chỉ là fantasy đương đại, nên sao tôi dám không cẩn thận khi đối đầu với võ hiệp?
Tôi lên kế hoạch tỉ mỉ cho tuyến đường sắp tới để tránh đụng độ Hỗn Độn và Tham Lam. Thay vào đó, hai chúng tôi gặp phải những con quái vật khác, nhưng tôi dễ dàng hạ gục chúng.
“Cảnh giới thật cao cường! Đệ có thể sánh ngang hay thậm chí còn mạnh hơn bổn tọa ở thời kì đỉnh phong!”
“...”
Một cái gì đó giống như dung nham của Hoa Sơn đang dấy lên trong lòng tôi, nhưng tôi kìm lại được.
“...Cảm ơn sư huynh. Đệ vẫn còn nhiều thiếu sót. Xin hãy tiếp tục chỉ điểm cho đệ.”
Thông thường, phân chia vai trò khi đi du lịch là điều nên làm. Ví dụ, một người tìm khách sạn, người kia tìm nhà hàng.
Bất cứ chuyến đi nào cũng sẽ trở nên mệt mỏi nếu vai trò không được phân chia hợp lí. Những ai từng đi du lịch với gia đình hay người yêu chắc sẽ hiểu ý tôi.
Tôi, Người Đưa Tang, tuy không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng tôi tự hào mình là một chuyên gia về du lịch. Theo lẽ tự nhiên, tôi hiểu tầm quan trọng của chia đều trách nhiệm.
Bởi vậy, vai trò của tôi trong chuyến hành trình kéo dài hai tháng này là như sau:
Lên tuyến đường, chi trả phí đi lại, mua thức ăn, tìm nơi trú ẩn, chiêu mộ người dân địa phương, phiên dịch tiếng Trung (chưởng môn đời tiếp theo của Hoa Sơn Phái không biết tiếng Trung), khuân vác hành lí, gác đêm cũng như phụ trách an ninh.
Và nhiệm vụ của Hầu Tước Kiếm là gì? Ờm... uống rượu?
Dù sao thì, một trong những vai trò quan trọng nhất mà tôi đảm nhận là phiên dịch tiếng Trung.
Mặc dù tôi là một vô tận hồi quy giả, nhưng vì đây là lần đầu tiên tôi đến núi Hoa Sơn, tôi vẫn phải đi theo hướng dẫn của người dân trong vùng. Ngay cả những con đường chính cũng bị Hỗn Độn và Tham Lam nuốt chửng, nên tôi không thể dựa vào các tuyến đường có sẵn.
Mỗi khi hai chúng tôi đi qua một con đường quê, người dân địa phương lại nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò.
“Người Hàn? Các cậu tới đây làm gì?”
“Chúng tôi đang trên đường tới núi Hoa Sơn.”
“Ồ?”
“Đây là ông của tôi. Ông nói mình muốn tận mắt nhìn thấy núi Hoa Sơn trước khi chết. Tôi là một Thức tỉnh giả biết tiếng Trung, nên đã quyết định sẽ lên đường hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông.”
“A!”
Tuy ban đầu những người dân bản địa tiếp cận chúng tôi với vẻ hiếu kì và ngờ vực, trong phút chốc, ánh mắt của họ đã trở nên ấm áp.
Nhân tiện thì, tôi cõng Hầu Tước Kiếm trên lưng xuyên suốt chuyến đi. Đây cũng là điều không thể tránh khỏi. Nếu tôi bảo Hầu Tước Kiếm tự đi bộ bằng hai chân mình, thì chuyến đi này sẽ lâu gấp 24 lần mất. Tôi không hề nói đùa hay phóng đại lên đâu.
“Thật hiếm khi thấy một người con hiếu thảo như cậu, à không, phải là người cháu hiếu thảo chứ!”
“Không đâu. Cha mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, và ông đã nuôi nấng tôi một mình. Trả ơn ông như này là điều tôi nên làm.”
“Sao mà trong tận thế vẫn còn những người tốt đến mức này! Lại đây, tôi không có gì nhiều, nhưng xin hãy nhận mấy hạt lạc này. Lạc của làng chúng tôi rất ngon đấy.”
Thật vậy, lòng hiếu thảo giống như một tấm hộ chiếu ma thuật có tác dụng ở bất cứ đâu trên Đông Á.
Mặc cho hoàn cảnh khiêm tốn của bản thân, những người dân địa phương ở vùng quê vẫn cố tặng cho tôi bất cứ thứ gì họ có. Những người bà trong làng còn đổ đầy một xô lạc mà tôi phải khó khăn lắm mới từ chối được. Để cảm ơn lòng tốt của họ, tôi dọn dẹp lũ quái vật gần đó giống như đi nhổ cỏ dại. Một kết quả mà đôi bên cùng có lợi.
Hầu Tước Kiếm, vẫn đang ngồi trên lưng tôi, tỏ vẻ kinh ngạc.
“Bổn tọa nghe nói những người nhà quê thời nay đã trở nên keo kiệt, nhưng có vẻ chỉ là mấy tin đồn nhảm. Chẳng phải họ rất tốt bụng sao?”
“Ờ thì, nếu tôi bảo rằng mình đang cõng lão già chưởng môn tương lai của Hoa Sơn Phái trên lưng, thì 99% lòng tốt sẽ bốc hơi ngay.”
“Hả? Đệ vừa nói gì thế?”
“Đệ có nói gì đâu.”
Ngày thứ 62 trong chuyến hành trình sang Trung Quốc của chúng tôi.
Sau vô vàn biến cố, bao gồm cả né một cơn vòi rồng trong gang tấc, chúng tôi rốt cuộc cũng đến núi Hoa Sơn.
“Ôi, cuối cùng... Hoa Sơn...!”
Chưởng môn thứ 261 của Hoa Sơn Phái cảm thán như thể lão mới nhìn thấy ngọn núi lần đầu. Tất nhiên, tôi không chỉ ra điểm ấy. Tôi, một đệ đệ hiểu chuyện, chỉ hỏi một câu rất lịch sự.
“Chuyến hành trình quả thực là gian nan. Đệ cũng mong sẽ được nhìn thấy môn phái vĩ đại nơi sư huynh từng tập luyện. Tòa nhà môn phái ở đâu thế?”
“Không may thay, tòa nhà đã bị phá hủy từ 45 năm trước bởi một cuộc tấn công của Thiên Ma.”
Lão già né tránh câu hỏi với ẩn ý “Lão đùa tôi đấy à? Làm gì có tòa nhà môn phái nào ở đây?” của tôi một cách đầy điêu luyện. Quả thực, chiêu trò tra hỏi vụng về như thế không thể nào có tác dụng đối với một bậc thầy dày dặn kinh nghiệm, kẻ đã cống hiến cả đời mình để cosplay võ sư.
“Toàn bộ huynh đệ của bổn tọa đã bị giết, và bổn tọa cũng không còn cách nào khác ngoài chạy trốn. Giờ đây, ngay cả một chút tàn tích cũng khó mà tìm được.”
“Tức là huynh không biết nó ở đâu?”
“Cảnh sắc của ngọn núi này quả thực thanh tịnh, thật không hổ danh Hoa Sơn.”
Mấy câu hỏi của tôi thậm chí còn không để lại một vết xước lên tinh thần Hầu Tước Kiếm. Tôi lắc đầu và tiếp tục leo núi.
Từ thời cổ đại, các ngọn núi hùng vĩ đã luôn che giấu vẻ đẹp của mình. Hoa Sơn, một ngọn núi nổi tiếng thế giới, cũng chỉ phô bày cảnh sắc thực sự cho những ai dám tự mình leo lên những mỏm núi đá này. Theo từng bước chân của chúng tôi, khung cảnh xung quanh dần mở ra như một tấm bình phong.
Tôi nhìn quanh đỉnh núi.
“Có vẻ mọi người đều đã rời đi, nhưng các công trình vẫn còn tương đối nguyên vẹn.”
Tất nhiên, những công trình tôi vừa nói không phải là các toà nhà của Hoa Sơn Phái. Chỉ là một vài khu nghỉ chân, cầu thang, quầy ăn vặt, vân vân.
Trạm cáp treo, hẳn từng được những người leo núi sử dụng trước khi Hư Vô ập đến, nhìn bề ngoài vẫn sạch sẽ. Gần trạm có một khu nghỉ chân, trông có vẻ lí tưởng để làm nơi cắm trại.
Tôi kiểm tra nhà kho gần đó, nhưng đúng như mong đợi, bên trong không còn chút thức ăn nào. Dù sao, bạn đồng hành của tôi trong chuyến du lịch lần này là một nông trại sống biết đi, chỉ cần thở là sản xuất được thức ăn, nên tôi cũng không cần lo về lương thực.
“Đệ đệ. Bổn tọa sẽ lập căn cứ ở đây.”
“Như ý huynh.”
Tôi đặt ba lô xuống và cũng đặt luôn cả Hầu Tước Kiếm xuống (lão dùng dịch vụ khuân vác ba lô của tôi làm phương tiện leo núi suốt từ đầu tới giờ).
Hầu Tước Kiếm nằm xuống trên sàn trạm nghỉ, đeo một bộ mặt như thể lão vừa chết đi sống lại.
“A, xương của bổn tọa. Sau hàng thập kỉ, bổn tọa cuối cùng đã quay trở lại đây, nhưng bây giờ, bổn tọa có cố cũng chẳng thể nhúc nhích được nữa.”
Bất cứ ai nghe vậy cũng sẽ tưởng lão vừa tự mình leo núi thật.
Tôi lấy một chai nước, một cái bếp, cùng với một gói ramen ra từ ba lô và bắt đầu nấu.
Chỉ từ những câu văn trên chắc hẳn các bạn cũng tưởng tượng ra tôi đã phải vật lộn thế nào trong suốt chuyến đi vừa rồi. Đúng vậy, tôi đã băng qua toàn bộ Trung Quốc trong khi cõng Hầu Tước Kiếm trên lưng và ôm một cái ba lô cao một mét trước ngực.
“Sư huynh. Ramen xong rồi.”
“Hmm.”
Lão già nãy giờ vẫn nằm ườn trên sàn bỗng ngồi bật dậy như một bóng ma và cầm đũa lên.
Sau khi húp cạn bát ramen, Hầu Tước Kiếm nhìn lên trần của trạm nghỉ.
“A. Tuy bổn tọa đã nói câu này nhiều lần, nhưng ramen mà đệ nấu quả thực là hảo hạng. Bổn tọa từng gặp vô số chuyên gia ramen trong đời, nhưng không một ai nấu ngon bằng đệ.”
“Sư huynh quá khen rồi.”
“Không, bổn tọa nói nghiêm túc đấy. Làm thế nào mà hương vị ramen của đệ lại độc đáo đến vậy?”
Không có gì đặc biệt cả, bất cứ ai cũng có thể đạt đến trình độ này sau hàng trăm năm nấu ramen.
Hồi ở vòng lặp thứ 45 tôi thậm chí còn thử làm đầu bếp. Tuy tôi không phải là đầu bếp giỏi nhất thế giới, nhưng tôi chắc chắn là người nấu ăn giỏi nhất dựa vào những nguyên liệu tới từ Hư Vô. Đây chính là công thức bí mật của một vô tận hồi quy giả.
“...”
Quả là một kĩ năng vô dụng mà.
“Ợ. Cảm ơn vì bữa ăn.”
Suy nghĩ của tôi nhanh chóng chuyển qua chuyện khác. Dù sao, điều quan trọng lúc này không phải là kĩ năng nấu ramen của tôi, mà là phản ứng của Hầu Tước Kiếm kể từ giờ.
Cho đến hiện tại, Hầu Tước Kiếm đã luôn lẩm bẩm, “Nếu bổn tọa được đến núi Hoa Sơn, thì tâm nguyện của bổn tọa sẽ trở thành hiện thực.” Ở vòng lặp trước, hay vòng lặp trước nữa cũng thế, Hầu Tước Kiếm đều mong ước được tới núi Hoa Sơn.
Xuyên suốt các dòng thời gian, điều ước của lão vẫn không thay đổi. Việc ấy đòi hỏi một ý chí mạnh mẽ và một niềm tin kiên định.
Từ góc nhìn của tôi như một hồi quy giả, thì ít có thứ gì thú vị hơn tâm trí con người.
‘Và mình đã hoàn thành ước nguyện cả đời của lão.’
Giờ đây khi điều ước đã thành sự thực, trí tò mò là thứ duy nhất còn sót lại.
Chỉ còn trí tò mò vô hại và đầy riêng tư của một hồi quy giả. Thế nhưng vào lúc này đây, đó lại là thứ quan trọng nhất thế giới.
‘Không biết Hầu Tước Kiếm sẽ phản ứng ra sao?’
Liệu lão sẽ nói là đến lúc trở về Bán đảo Triều Tiên rồi, vì ước nguyện của lão đã hoàn thành? Hay lão sẽ tự tay xây dựng một Hoa Sơn Phái để thỏa mãn giấc mộng võ lâm của bản thân? Chuyện gì sẽ xảy ra?
Tôi nhìn Hầu Tước Kiếm trong im lặng. Lão vỗ bụng như thể đã thấy no, rồi đứng dậy và vươn vai.
“Bổn tọa ăn no rồi. Cũng đến lúc bắt tay vào việc thôi nhỉ.”
Để tôi nói trước: tất cả các dự đoán của tôi đều sai hết.