“Phó Hội Trưởng có thể nói chuyện với tôi một lúc không?”
Tôi nghe về Trung học Nữ sinh Bạch Hoa lần đầu tiên ở vòng lặp thứ năm. Khi ấy, tôi vẫn còn công tác tại Tam Thiên Giới trong vai trò cánh tay phải của Dang Seo-rin.
“Vâng, Hội Trưởng. Có vấn đề gì sao?”
“Không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, chỉ là một vài tin tức mới thôi. Cậu đã bao giờ nghe về một nơi gọi là ‘Trung học Nữ Sinh Bạch Hoa’ chưa?”
Meo. Đúng lúc ấy, một con mèo đen (hay theo lời Dang Seo-rin, một phụ kiện cần có của phù thủy) mà Tam Thiên nuôi cọ vào chân tôi.
“Không, tôi chưa nghe về chỗ đó bao giờ.”
“Hừm. Là thế này, có một ngôi trường gọi là Trung học Nữ Sinh Bạch Hoa. Nơi đó bị một Cánh Cổng nuốt chửng, hình như trong suốt gần một năm thì phải? Nhưng tuần trước, chỗ ấy vừa mở ra.”
“Một năm à. Vậy hẳn là không còn ai sống sót.”
Khi ấy và cả bây giờ, tôi vẫn luôn đánh giá mọi tình huống dựa trên lập luận logic và trí tuệ sáng suốt. Tông giọng Dang Seo-rin trầm xuống.
“Ngạc nhiên thay, đó không phải chuyện đã xảy ra.”
“Thật sao?”
“Tuy tôi chưa có con số chính xác, nhưng hình như có khoảng hai mươi người sống sót.”
Tôi mở to mắt.
“Hai mươi người? Cô chắc chứ?”
“Ừm… Mặc dù tôi muốn khẳng định tự tin hơn, nhưng hiện tại tôi cũng chưa thể chắc chắn được. Dù sao vẫn chỉ là tin đồn thôi. Thông tin tôi có được là ‘Cánh Cổng bị đóng kín trong suốt một năm’. ‘có khoảng hai mươi người sống sót’ và ‘tất cả những người bị mắc kẹt trong Cánh Cổng đều là học sinh trung học’.”
“Lại còn là học sinh trung học.”
Tôi không thể không ngạc nhiên. Như đã kể trong quá khứ, dù là một hồi quy giả, tôi vẫn phải mất tận ba vòng lặp mới thoát khỏi Ga Busan. Và ngay cả hồi đó, cũng chỉ có mình tôi sống sót. Cả Dang Seo-rin và tôi đều đồng ý rằng tỉ lệ sống sót ở Trung học Nữ Sinh Bạch Hoa cao đến đáng ngạc nhiên.
“Hội Trưởng. Nếu đây là sự thật…”
“Phải. Nghĩa là trong số những người sống sót, tồn tại một tài năng phi thường—một Thức tỉnh giả trăm năm có một.”
Dang Seo-rin đưa tay vuốt eo của con mèo, khiến nó khẽ run lên.
“Bởi vậy nên tuy có hơi phiền phức, tôi muốn nhờ Phó Hội Trưởng đích thân đến ngôi trường đó để điều tra. Hãy tìm hiểu liệu những lời đồn kia có đúng sự thật hay không, và nếu chúng là thật, liệu có thực sự tồn tại một Thức tỉnh giả mạnh mẽ đến thế hay không, và nếu họ có tồn tại—”
“Thì ta nên chiêu mộ họ vào bang hội của chúng ta.”
“Chính xác.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đảm bảo chiêu mộ được người này trước khi các bang hội khác đánh hơi được.”
“Tôi biết có thể trông cậy vào cậu mà. À, còn một điều nữa.”
Dang Seo-rin thêm vào một câu cuối.
“Nếu nhân cách người đó bị khiếm khuyết nặng, thì không cần thiết phải chiêu mộ họ đâu.”
Giờ phút này khi tôi nhìn lại, rất có thể phù thủy của chúng ta sở hữu tài năng tiên tri. Mà thực ra nếu bình tĩnh suy nghĩ, thì đây là chuyện mà một người bình thường hoàn toàn có thể dự đoán trước. Ngay cả những người trưởng thành, với năng lực thể chất và tinh thần hoàn toàn khỏe mạnh, cũng sẽ phát điên nếu họ bị mắc kẹt trong Hư Không dù chỉ một lần và trở ra. Thế thì chuyện gì sẽ xảy đến nếu những học sinh trung học, vốn vẫn đang ở độ tuổi dễ xúc động nhất, bị ép phải chơi game kinh dị đời thực trong thời gian dài? Ngay khi đặt chân đến ‘Trụ sở bang hội’ của Trung học Nữ sinh Bạch Hoa, tôi liền cảm nhận được câu trả lời.
“...Đây là tòa nhà bang hội à?”
Quạ quạ—
Những con quạ kêu vang. Giống như cách Thánh Nữ giam mình trong một ngôi đền thủy cung và Dang Seo-rin sống trên tàu hỏa quanh năm suốt tháng, các Thức tỉnh giả với thế giới quan khác biệt luôn tìm cho mình những mái nhà với thiết kế độc đáo. Trung học Nữ sinh Bạch Hoa cũng không phải ngoại lệ. Nói thẳng ra là, bọn họ đang dùng dãy nhà của trường để làm nơi trú ẩn cho bang hội.
(Chúc) 2 người được nhận vào Đại học Seo■ (Mừng)
Tấm banner treo trên cổng trường đã rách tả tơi. Chữ ‘ul’ trong ‘Đại học Quốc gia Seoul’ bị thủng lỗ chỗ. Tất nhiên, chữ bị thiếu có thể là Đại học Seogang hoặc Đại học Seogyeong, nên chỉ nhìn qua thì tôi chưa thể kết luận được. Sân trường nhìn như thể đã bị mưa thiên thạch bắn phá tan tành, với những vết lõm nằm rải rác. Lưới của cầu môn bóng đá thì bị rối tung lên đến mức ngay cả Alexander Đại đế cũng sẽ phải lắc đầu ngao ngán. Nổi bật nhất là các tòa nhà của khu kí túc xá và dãy lớp học, với những bức tường sụp xuống một phần, để lộ cốt thép bên trong.
‘Chẳng phải đây chỉ là một ngôi trường bỏ hoang hay sao?’
Tôi không phải nhân vật chính của một game kinh dị. Bởi vậy, tôi chần chừ không biết mình có nên đi vào trong hay không.
“Xin lỗi. Anh tới đây có việc gì thế?”
“À, cái này…?”
Trong lúc tôi đang đứng bối rối trước cổng trường, một người bảo vệ tiến lại gần tôi. Và, ờm… ngoại hình của anh ta khá độc đáo.
Chính xác thì, đầu của anh đã bị dập nát.
“...”
Nói cách khác, đây là một con zombie. Hộp sọ của người bảo vệ bị hở ra cho cả thế giới chiêm ngưỡng, thế nhưng cử chỉ của anh ta với tôi vẫn vô cùng lịch sự. Nếu cho anh ta đội mũ bảo hiểm, thì tôi đã chẳng biết anh là một con zombie.
“Thứ lỗi cho tôi, nhưng nếu anh không có phận sự gì ở đây, thì xin anh hãy rời đi. Nơi này là trường tư thục. Những người ngoài không được tùy tiện ra vào.”
“Ơ, ư..”
Ngay cả tôi, vốn là một hồi quy giả dày dặn kinh nghiệm, cũng không biết phải nói gì trong tình huống ấy. Nếu đây là một con zombie, thì chẳng phải nó là quái vật sao? Tôi có nên giết anh ta ngay tại đây không?
“...Tôi đến từ bang hội Tam Thiên Giới.”
“Tam Thiên Giới? Bang hội?”
Bảo vệ zombie nghiêng đầu.
“Chỗ đó ở đâu?”
“Ừm… Đó là bang hội lớn nhất ở Busan.”
Không, chờ đã. Sao tôi lại phải giải thích với một con quái vật? Ngay khi nhận thức được tình hình, sắc mặt tôi nhanh chóng ổn định trở lại.
“Tôi đến để gặp người phụ trách nơi này. Họ có mặt ở đây không?”
“Ồ, anh là khách của tiểu thư Hội Trưởng.”
Tiểu thư Hội Trưởng?
“Cô ấy hiện đang trong lớp, nên không thể ra ngoài gặp anh ngay được.”
“Lớp?”
“Vâng? Đây là một ngôi trường mà. Tất nhiên, giờ này các học sinh đều đang ở trong lớp.”
“...”
Khoảnh khắc ấy, tôi đã bắt đầu ngờ ngợ. Một cảm giác bất an quá đỗi quen thuộc. Chính là cái cảm giác bất an đã lướt qua khi tôi tới Tam Thiên Giới để nhận lời chiêu mộ của Dang Seo-rin, để rồi phát hiện ra “À, nhân tiện thì bất cứ ai gia nhập bang hội cũng phải đội một chiếc mũ nhọn, bất kể nơi chốn.”
Sau nhiều vòng lặp hồi quy, cơ thể tôi đã mọc thêm một giác quan thứ sáu. Một ‘xúc tu kì dị’, thứ cơ quan thụ cảm chỉ xuất hiện ở những hồi quy giả. Khi phát hiện mức độ kì dị vượt quá một ngưỡng nhất định, một cảm giác ngứa ran sẽ chạy dọc từ xương cụt lên đốt sống cổ. Cụ thể trong trường hợp này, chuông báo động hiện đang kêu lên inh ỏi ở đốt sống cổ thứ tư, trong khi lần đầu tôi gặp Dang Seo-rin, cảm giác ngứa ran chỉ chạm đến đốt sống cổ thứ sáu, báo hiệu một tình huống kì dị vượt mức bình thường.
‘Mình có nên bỏ chạy không?’
Nếu có kinh nghiệm hơn một chút, tôi đã nghe theo tiếng chuông báo động của cơ thể và lập tức rút lui. Nhưng hồi ở vòng lặp thứ năm, tôi vẫn còn nghiêm túc quá mức. Một suy nghĩ vô cùng ngu ngốc cứ bám lấy tôi, rằng ‘Bất kể chuyện gì xảy ra, mình không thể cứ thế từ bỏ nhiệm vụ mà Dang Seo-rin đã tin tưởng giao phó.’
“...Tôi hiểu. Nếu vậy, tôi cần đợi bao lâu nữa đến lúc tan học?”
“Hừm.”
Người bảo vệ quay đầu nhìn về phía chiếc đồng hồ. Đó là một chiếc đồng hồ khổng lồ gắn trên phần tường ngoài của ngôi trường, mang một thiết kế hoàn toàn nhất quán với khung cảnh bày trí xung quanh. Tức là, hai kim đồng hồ cũng đã bị hỏng và chẳng hề di chuyển lấy một li. Nhưng zombie bảo vệ có vẻ cũng sở hữu giác quan thứ sáu giống tôi, bởi anh ta dễ dàng đọc ra giờ từ chiếc đồng hồ hỏng.
“Khoảng 15 phút nữa sẽ đến giờ giải lao. Chúng tôi hơi khó xử khi phải để khách đứng ngoài như này… Anh có muốn vào trong ngồi chờ không?”
“Tôi sẽ chỉ đứng ở đây thôi.”
Tôi đáp lại ngay lập tức. Nếu có thể tránh được, tôi không muốn phải bước chân qua cánh cổng này. Dù chưa bỏ chạy hoàn toàn, nhưng tôi vẫn cân nhắc phần nào phương hướng hành động dựa trên phản ứng của sống lưng mình. Người bảo vệ nhún vai.
“Anh chắc chứ? Tùy anh thôi.”
Chỉ lát sau, phán đoán của tôi được chứng minh là hoàn toàn chính xác.
“Ding- dong- dang- dong.”
“...?”
Tôi nhìn chằm chằm vào người bảo vệ. Nếu các bạn để ý, tôi vừa đặt hiệu ứng âm thanh kia trong dấu nháy kép (“”). Tức là âm thanh ‘ding- dong- dang- dong’ vừa rồi không phải là tiếng chuông kêu. Âm thanh ấy cũng không phát ra từ loa điện hay tháp chuông. Người bảo vệ, con zombie với hộp sọ vỡ nát kia, vừa dùng chính miệng và cổ họng mình để phát ra âm thanh ấy.
“Ding- dong- dang- dong.”
“...”
Ngay khi thấy cảnh đó, đốt sống cổ thứ ba của tôi rung lên. Giống như cách những con chuột chạy loạn lên trước động đất, lần này linh cảm sống lưng của tôi cũng chính xác. Những con zombie tràn ra từ các phòng học, hay chính xác hơn, những dãy lớp học đã bị bỏ hoang.
“Ding- dong- dang- dong.”
“Ding- dong- dang- dong.”
Những con zombie đang mặc đồng phục, cụ thể là đồng phục của Trung học Nữ sinh Bạch Hoa. Và hàng trăm con zombie đều há miệng hô hào ‘Ding dong dang dong’.
“...”
Tôi rùng mình.
‘Phải chạy ngay.’
Nhưng khi đó đã quá muộn.
“Anh nói muốn gặp em à?”
Giữa hàng trăm zombie, một con người vẫn còn sống nguyên vẹn bước ra, trên người cô mặc cùng một bộ đồng phục trắng giống như lũ zombie. Tóc cô buộc đuôi ngựa và nhuộm cam. Trong một ngôi trường tư thục với truyền thống lâu đời như này, màu tóc của cô chắc hẳn sẽ rất nổi bật, và có lẽ đó là lí do cô được các học sinh ủng hộ. Cô tiến lại gần tôi, với điệu bộ của một học sinh vừa bị gọi ra khỏi lớp vì có một vị khách đến thăm trường.
“Anh là ai?”
Cô gái ấy là Cheon Yo-hwa.
“...Xin chào. Tôi là Người Đưa Tang, Phó Hội Trưởng bang hội Tam Thiên Giới của Busan.”
“Hả? Bang hội? Phó Hội Trưởng?”
Cheon Yo-hwa nghiêng đầu. Nếu chỉ nhìn vào mỗi thế, thì đó là một cử chỉ khá đáng yêu. Vấn đề ở đây là con ngươi của cô. Mắt Cheon Yo-hwa thiếu sự tập trung, đến mức gần như không thể phân biệt được mống mắt và đồng tử của cô. Một con ngươi tối đen như bóng đêm sâu thẳm.
“Mấy cái đó là gì vậy? Em chưa từng nghe về chúng.”
“Ừm… tôi hiểu. Một bang hội là một nhóm các Thức tỉnh giả.”
“Thức tỉnh giả?”
“...Thức tỉnh giả là một thuật ngữ ám chỉ những người sở hữu năng lực đặc biệt.”
Cheon Yo-hwa chớp mắt. Để đáp lại, đốt sống cổ của tôi cũng giật giật, thậm chí có phần mạnh hơn trước.
“Năng lực đặc biệt? Cái đó là gì? Anh là otaku à?”
“Không, tôi… Xin lỗi, nhưng tôi có thể biết tên cô được không?”
“À, là Cheon Yo-hwa.”
Dứt lời, cô lại cúi người lịch sự. Trước phản ứng có vẻ bình thường ấy, tôi có phần thả lỏng hơn. Dù sao, tôi là kẻ dễ mềm lòng với những ai biết cư xử lễ phép, Go Yuri cũng không phải ngoại lệ. Từ đây, hàng loạt những câu lỡ lời bắt đầu tổ chức diễu hành bên trong khoang miệng tôi. Khi ấy, tôi lại ngây thơ không hề hay biết tác hại của những lời mình nói.
“Em là Chủ tịch Hội đồng Học sinh ở đây.”
“Ừm, chẳng phải cô Cheon Yo-hwa cũng đã thức tỉnh năng lực rồi sao? Tôi không rõ cụ thể là gì, nhưng năng lực thức tỉnh khống chế mọi vật quanh đây, chẳng hạn như người bảo vệ vừa rồi, và cả những con [Zombie] đang chen chúc ở sân trường—”
“Zombie?”
Sai lầm chết người thứ nhất.
“Phải, năng lực của cô Cheon Yo-hwa vô cùng mạnh mẽ. Tôi cũng không biết liệu cô đã biến [Xác chết] thành zombie, hay người sống thành zombie nữa.”
“...Xác chết?”
Sai lầm chết người thứ hai.
“Với năng lực của cô Cheon Yo-hwa và các thành viên trong bang hội mình, cô có thể tìm được một môi trường sống tốt hơn thế này nhiều. Tam Thiên Giới chúng tôi không bao giờ hứa suông. Cô không cần phải sống khổ sở trong một [Ngôi trường bỏ hoang] với tường ngoài đổ nát nữa.”
“...”
Sai lầm chết người thứ ba.
“Tất nhiên, tôi không nói là chúng ta phải bắt tay vào việc ngay. Chỉ cần cô dành thời gian cho một buổi hẹn, bên chúng tôi sẽ thu xếp lịch trình và đến nói chuyện với cô đàng hoàng—”
“Xin hãy rời đi.”
“Vâng?”
“Ra khỏi trường của bọn em ngay lập tức.”
Chỉ đến lúc ấy tôi mới nhận ra, mọi thứ xung quanh đã trở nên im phăng phắc. Người bảo vệ mới vừa rồi còn cư xử như người sống, những con zombie đang tụ họp ở sân trường, những học sinh thật lác đác trong số đó, và cả bản thân Cheon Yo-hwa đang đứng trước mặt tôi—tất cả đều đang nhìn về phía tôi với ánh mắt vô hồn.
“...”
“Không, đừng rời đi.”
Cheon Yo-hwa nắm lấy cổ tay tôi.
“Bọn em đang thiếu bảo vệ. Vâng, thật là đúng lúc. Thưa anh, anh có muốn đến trường bọn em [làm việc] không? Như một bảo vệ. Vâng, như vậy sẽ tuyệt lắm.”
“...”
“Hoặc anh có thể [chuyển trường] đến đây. Các đàn em ở đội bóng rổ cứ phàn nàn rằng dạo này có ít học sinh mới quá.”
Đốt sống cổ thứ hai của tôi bắt đầu có triệu chứng thoát vị đĩa đệm. Ngay cả tôi, khi ấy chỉ mới ở vòng lặp thứ năm và ngây thơ chẳng biết gì, cũng hiểu tình huống lúc này nguy kịch đến mức nào. Tôi nhanh chóng hất văng cánh tay của Cheon Yo-hwa ra và bỏ chạy ngay lập tức.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ những ‘kẻ địch’ kia đuổi theo tôi. Một phán đoán hoàn toàn hợp lí, và bởi vậy, cũng là một phán đoán sai lầm. Các thực thể thuộc Trung học Nữ sinh Bạch Hoa không hề đuổi theo tôi. Khi tôi quay đầu nhìn lại, bọn họ còn chưa bước chân ra khỏi cổng trường dù chỉ một bước.
“...”
Hàng rào ngăn cách ngôi trường với thế giới bên ngoài đã sụp xuống ở vài chỗ, nhưng lũ zombie, như thể đang đụng mặt với một bức tường vô hình, không hề rời khỏi khuôn viên trường. Đằng sau cổng trước, phía bên kia hàng rào, hàng trăm ánh mắt vô định đứng đó nhìn tôi, bám chặt vào bức tường vô hình như những con ve sầu.
“Ding dong dang dong.”
“Ding dong dang dong.”
“Ding dong dang dong.”
Tiếng chuông vang vọng khắp sân trường bị bỏ hoang. Lũ zombie quay người lại.
“A, giờ giải lao kết thúc rồi.”
Cheon Yo-hwa thì thầm bằng giọng đều đều. Cô hòa vào dòng zombie, bước trở lại vào trong dãy lớp học. Trong số đó không chỉ có xác chết, mà còn cả những ‘người sống’ lẫn vào đám zombie, nhưng thú thật, tôi cũng không rõ họ khác zombie ở điểm nào. Tất cả bọn họ dường như được kết nối với nhau thành một cơ quan thống nhất thay vì từng cá nhân riêng lẻ. Sân chơi trở nên yên ắng chỉ trong chớp mắt.
Khi tập trung hơn, tôi có thể nghe thấy các giọng nói vọng ra từ những dãy lớp học đằng xa. Là tiếng Anh. Ở một phòng học khác, tôi lại nghe thấy ai đó đang dạy toán. Ngạc nhiên thay, thành viên của Trung học Nữ sinh Bạch Hoa, bao gồm cả những con zombie, đều đang ‘nghe giảng’ trong các phòng học của dãy nhà.
“...Đúng là điên rồ.”
Đó là lần đầu tôi gặp mặt Cheon Yo-hwa. Nỗ lực tiếp xúc với người ngoài hành tinh lần thứ nhất: thất bại.
“Mấy đứa nhóc này mất trí rồi.”
Sau khi nhận được báo cáo của tôi, Dang Seo-rin cũng đi đến kết luận tương tự.
“Đôi lúc ta lại gặp phải những tên điên như thế đấy. Anh nghĩ sao, Phó Hội Trưởng? Liệu bọn họ có làm hại người dân không? Nếu có, chúng ta sẽ cần can thiệp đấy.”
“Hiện giờ tôi không chắc, nhưng tôi không nghĩ chúng ta phải lo về thương vong dân thường đâu. Bọn họ có vẻ chỉ hoạt động bên trong ngôi trường bỏ hoang và không bước chân ra ngoài.”
“Hmm, là vậy sao?”
Dang Seo-rin đưa ra một quyết định vô cùng hợp lí dựa trên lời khuyên của tôi.
“Nếu vậy thì đừng nên động vào bọn họ. Chẳng ai lại vô cớ đi chọc vào một tổ ong vò vẽ cả.”
“Một quyết định sáng suốt.”
“Tất nhiên, tôi lúc nào chẳng sáng suốt.”
“Cái mũ nhọn.”
“Một chiếc vương miện hoàn hảo tô điểm cho sự thông thái vô hạn của tôi.”
Tam Thiên Giới quyết định phủi tay rút lui và không dính dáng đến vụ việc nữa.
Nhưng thế giới không phải chỉ chứa toàn những người suy nghĩ hợp lí như chúng tôi.
∗ ∗ ∗
Từ thời cổ đại, tính ‘lập dị’ của con người đã giống như sầu riêng, vua của các loại trái cây. Bất kể một hộp sầu riêng có được niêm phong kín đến đâu, tồn tại bên trong hộp vẫn sẽ lan tỏa sự hiện diện áp đảo của mình tới mọi người xung quanh. Một thời gian ngắn sau khi tôi bị dạy cho một bài học và trở về, các Thức tỉnh giả khác của Bán đảo Triều Tiên cũng bắt đầu để ý tới Trung học Nữ sinh Bạch Hoa.
“Một chiêu hồn sư? Lại còn là Thức tỉnh giả hệ ma pháp?”
“Thậm chí họ có thể sai khiến hàng trăm xác chết theo ý muốn?”
“Chắc chắn là một siêu tân binh.”
“Mau chiêu mộ họ! Kéo họ về phe chúng ta bằng mọi giá!”
Chúng ta đang ở trong kỉ nguyên Humanpunk, một thời đại mà mọi tài nguyên đều bị thay thế bởi sức người. Ngay cả khi tất cả các nguồn năng lượng khác đã cạn kiệt, xác chết lại vô cùng thừa thãi, khiến Chiêu hồn sư trở thành một nghề đầy sức hút. Tất nhiên, tôi biết rằng sức hút vô bờ bến này giống hệt như một chiếc Hộp Pandora, tức là khoảnh khắc mà một người mở hộp ra, ông già Noel sẽ bay xung quanh gieo rắc thảm họa trên toàn thế giới.
“Kính thưa quý vị, nơi đó không khác gì một Hư Không cả. Tôi chân thành khuyến cáo mọi người không nên tiến vào trong.”
“Tam Thiên Giới đang lo ngại bang hội của chúng ta sẽ phát triển à?”
“Mặc kệ bọn họ đi. Bọn họ chiêu mộ thất bại, nên muốn kéo chúng ta xuống cùng. Kệ xác bọn họ là được.”
Dại dột thay, các hội trưởng phớt lờ những lời khuyên đầy thiện chí của tôi. Mờ mắt bởi ánh sáng chói lóa từ một siêu tân binh mới nổi, họ không còn suy nghĩ cẩn thận nữa.
“Oa! Không phải là một con virus vớ vẩn như Phật Mới, mà là một quân đoàn zombie hàng thật giá thật do một chiêu hồn sư điều khiển!”
“Tránh ra…tất cả mọi người tránh ra! Với một pháp sư bóng tối trong tay, chúng ta thậm chí có thể lật đổ chế độ độc tài của Dang Seo-rin!”
Nghe tin bang hội lớn nhất, Tam Thiên Giới, quyết định không tham gia vào phi vụ chuyển nhượng cầu thủ mùa giải này, các hội trưởng khác liền kéo nhau lao vào không biết trời đất. Họ cẩn thận tuyển ra những người đại diện giỏi ăn nói nhất và phái họ đi, liên tục nhấn nút ‘chiêu mộ’ một cách điên cuồng. Điểm khác biệt duy nhất giữa tôi và những người đại diện kia chính là sự tồn tại của dây thần kinh cột sống.
“Ờ… Sao mấy tên đó vẫn chưa trở về từ Trung học Nữ sinh Bạch Hoa thế?”
“Các anh cũng vậy à? Chúng tôi cũng không nhận được tin gì từ các thành viên trong bang hội.”
Bất kể các hội trưởng có chờ lâu đến đâu, những người đại diện vẫn không quay lại. Sau cùng, kiệt sức vì những nỗ lực không đem lại kết quả, các hội trưởng đích thân ghé thăm Trung học Nữ sinh Bạch Hoa và chứng kiến một cảnh tượng khiến người ta giật mình.
“Này, cậu, sao cậu lại làm ở đây?”
“Vâng? Tôi chỉ là một người bảo vệ bình thường thôi.”
“Hả?”
Những tài năng được các bang hội cử đi đều bị tuyển ngược vào làm việc tại Trung học Nữ sinh Bạch Hoa. Thậm chí giữa lúc phỏng vấn xin việc, ai đó đã đục lỗ xuyên vào hộp sọ của họ, và kí ức của những người bảo vệ mới này về kiếp trước của bản thân cũng theo dịch não tủy mà chảy hết ra ngoài. Họ thậm chí còn không nhận ra gương mặt của những hội trưởng mình từng phục vụ trước kia. Khi một người nhìn vào vực thẳm, vực thẳm cũng sẽ nhìn lại họ, và khi cử người đi chiêu mộ tài năng mới, luôn có một xác suất rằng ta sẽ đánh mất những tài năng hiện có. Tuy nhiên, các hội trưởng lại không đủ trưởng thành để chấp nhận sự thật ấy.
“Cái mẹ gì thế… Không, thật chẳng ra thể thống gì cả. Hủy diệt bọn chúng đi!”
Và những kẻ dám xuống tay hủy diệt người khác phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị hủy diệt ngược lại. Những bang hội thề thốt sẽ trả thù và xông vào Trung học Nữ sinh Bạch Hoa, tất cả đều được ‘tuyển dụng’ thành công. Trong một thời đại mà cơ hội việc làm trở nên khan hiếm, Trung học Nữ sinh Bạch Hoa một mình gánh vác trọng trách kéo tỉ lệ thất nghiệp của Bán đảo Triều Tiên xuống đáng kể.
“Đệch… Vừa rồi là cái quái gì vậy?”
“Hóa ra Người Đưa Tang nói đúng!”
Những hội trưởng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Đừng dây dưa với bọn chúng nữa.”
“Mẹ nó, thấy bọn chúng ăn gì ở căng tin trường không? Là thịt người đấy! Bọn họ ngồi đó và ăn thịt người! Đúng là lũ điên.”
“Chết tiệt, bọn chúng không phải chùm nho chua, mà là một đám thịt thiu đúng nghĩa.”
Nhưng đến lúc ấy, tất cả đã quá muộn. Chiếc Hộp Pandora đã được mở ra. Trung học Nữ Sinh Bạch Hoa đã đạt đến ngưỡng bão hòa. Cũng là lẽ tự nhiên, bởi một lượng lớn nhân viên bảo vệ bỗng dưng chuyển đến làm việc tại đây. Mặc dù nơi này là một ngôi trường danh giá với bề dày lịch sử và truyền thống ấn tượng, thì 136 bảo vệ vẫn có vẻ hơi thừa.
Số lượng nhân công tăng ngoài mức dự kiến không khỏi đè nặng lên tình hình tài chính của Trung học Nữ sinh Bạch Hoa. Nếu Cheon Yo-hwa là một CEO của một tập đoàn bình thường, cô đã thi hành ba thanh gươm lớn của ngành kinh doanh—‘cắt giảm biên chế’, ‘sa thải hàng loạt’, và ‘tái cơ cấu’. Tuy nhiên, Cheon Yo-hwa không phải một người bình thường. Cô quyết định giờ chính là lúc đẩy mạnh chính sách sáp nhập.
“Ơ, hở?”
“Mấy tên đó… Sao bọn họ lại phình lên?”
‘Ngôi trường’ đang phình ra theo đúng nghĩa. Nói cách khác, phạm vi của ngôi trường dần mở rộng. Tòa nhà trước kia ở đối diện Trung học Nữ sinh Bạch Hoa, không biết từ lúc nào đã trở thành một ‘tiệm tteokbokki’ và một ‘cửa hàng tiện lợi’. Cũng không phải là bọn họ thực sự bán tteokbokki ở đó.
“Xin chào ông chủ. Cho bọn em hai phần tteokbokki và ba chiếc bánh bao!”
Một học sinh zombie sẽ nói như thế.
“Bởi những học sinh của chúng ta quá dễ thương, tôi sẽ thưởng thêm một chiếc bánh bao nữa.”
Ông chủ zombie cũng sẽ trả lời.
Hai người không hề trao đổi món hàng nào. Học sinh zombie xòe ra một tờ tiền vô hình, ông chủ zombie cũng đưa cho họ những suất tteokbokki vô hình. Và cả hai đều mỉm cười vui vẻ, một cảnh tượng thường thấy. Đôi lúc, sau khi trả những tờ giấy bạc vô hình, các học sinh sẽ nhận được ‘tteokbokki thịt người.’ Quán ăn vặt trước cổng trường luôn đầy ắp tiếng cười của các học sinh. Giờ ăn trưa và tan học là thời điểm các hàng quán này bán chạy nhất. Quả là một nền kinh tế đầy sáng tạo.
“Xin chào! Tôi là Cheon Yo-hwa, Chủ tịch Hội đồng học sinh của Trung học Nữ sinh Bạch Hoa!”
“Eek…! Cứu tôi với!”
“À, khoan đã. Những học sinh của chúng tôi gần đây có vẻ hứng thú với những trải nghiệm học tập dã ngoại thực tế! Anh có muốn làm việc ở trường chúng tôi không?”
“Tôi không quan tâm! Biến đi!”
“Cảm ơn anh!”
“...”
Các bang hội chiếm đóng xung quanh Trung học Nữ sinh Bạch Hoa dần bị cảm hóa bởi sứ mệnh giáo dục của ngôi trường.
Chỉ trong chưa đầy một năm, Bán đạo Triều Tiên được chứng kiến sự ra đời của cả một thành phố học viện, mà trước đây chưa từng có tiền lệ.