Để nối tiếp chương trước, hôm nay chúng ta hãy cùng kể thêm về câu chuyện của chiêu hồn sư.
∗ ∗ ∗
Lí do tôi chấp nhận người điên thứ nhì trên Bán đảo Triều Tiên (người điên nhất tất nhiên vẫn là Hầu Tước Kiếm của Lật Đảo Quốc) làm Chủ tịch Hội đồng học sinh của Trung học Nữ sinh Bạch Hoa không phải là vì tôi muốn kết bạn với những người điên. Đằng sau đó tồn tại một nguyên nhân sâu xa hơn nhiều.
Và tôi phải nhắc lại rằng, Người Đưa Tang không phải kiểu nhân vật phản diện giật dây sau màn. Ý tôi là, tôi không phải kiểu người tự lên kế hoạch rồi cười nham hiểm khi nhìn thấy sự hủy diệt mà mình đem lại. Những nhân vật haraguro kiểu vậy thường chỉ là các người lớn không thể vượt qua nổi bóng ma tâm lí đến từ những thất bại giao tiếp hồi nhỏ, khiến niềm hi vọng vào nhân loại của họ biến thành nỗi căm ghét nhân loại.
“Tôi hiểu. Nhưng sao anh lại vừa nói vậy vừa nhìn chằm chằm vào tôi thế…?”
“Hiện giờ điều đó không quan trọng, cô Noh Do-hwa.”
“Tôi hiểu. Tôi có nên móc mắt anh ra muối dưa rồi chấm nước tương ăn không?”
“Ăn mặn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Tên hồi quy giả chết dẫm…”
Đúng như mong đợi từ một người với tuổi thơ sóng gió, Noh Do-hwa nhanh chóng nổi giận và văng tục. Tất nhiên, vì tôi là một người lớn đúng mực, tôi biết cách bình tĩnh trả lời ngay cả trước cơn giận của cô.
“Người mà tôi đích thân chiêu mộ lần này, Cheon Yo-hwa, sẽ đóng vai trò then chốt trong kế hoạch của chúng ta.”
“Tại sao? Vì anh là một tên biến thái thích đồng phục thủy thủ à…?”
“Tôi không thích đồng phục. Cô Noh Do-hwa thử sống đến tuổi này xem. Với tôi thì ai cũng giống như trẻ con.”
“Khoan đã, chẳng phải nếu theo tiêu chuẩn của Thức tỉnh giả Người Đưa Tang thì anh đã gần 1000 tuổi rồi à? Làm sao mà tôi sống lâu như thế được…?”
“Không phải việc của tôi. Dù sao, lí do năng lực chiêu hồn của Cheon Yo-hwa quan trọng đến vậy là bởi nó sẽ cung cấp cho chúng ta một nguồn ‘nhân lực’ ổn định.”
“Hừm…”
Noh Do-hwa nhấp một ngụm từ tách cà phê tôi pha.
Xuyên suốt 1000 năm sống trên đời (chính xác thì lúc này mới chỉ 771 năm trôi qua), kĩ năng pha chế của tôi đã liên tục tiến bộ, theo một quỹ đạo đường cong hướng lên trên. Ngoại trừ tách café au lait của Lão Scho mà tôi vẫn chưa thể bắt chước hoàn toàn, thì cũng không quá khoa trương khi nói kĩ năng của tôi đã đạt đến cảnh giới thượng thừa. Ngay cả Noh Do-hwa, vốn luôn tỏ thái độ đa nghi, cũng trở nên cởi mở hơn khi uống cà phê của tôi. “Chết tiệt, sao thứ này ngon thế…?”, cô thì thầm. Thật tự hào làm sao. Đây chính là phần thưởng dành cho một hồi quy giả.
“Nhân lực có thực sự quan trọng đến vậy không? Thật lòng mà nói, thời buổi này, tài nguyên duy nhất chúng ta thừa thãi có vẻ là nhân lực…”
“Tôi đang nói về nhân lực của Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia.”
“À…”
Noh Do-hwa gật đầu, hai tay vẫn giữ lấy cốc cà phê.
“Quả là vậy. Sau khi bắt đầu quản lí tập đoàn, tôi cũng dần phát hiện ra vấn đề. Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia giống như một tổ đội cảm tử. Nếu cử họ vào trong Hư Không, sẽ có xác suất khoảng 20% họ trở ra dưới dạng những người ngoài hành tinh với hoa mọc trên đầu…”
“Giờ, nếu ta giao những công việc nguy hiểm hơn cho các zombie, thì tỉ lệ sống sót sẽ tăng lên đáng kể.”
“Nghe có vẻ hợp lí… Hãy thử xem sao.”
“Nhưng trước hết, có một điều kiện.”
“Điều kiện gì…?”
Tôi nhìn quanh. Mặc dù cô không nói gì suốt từ nãy tới giờ, nhưng Thánh Nữ cũng đang im lặng uống cà phê. Tôi nở một nụ cười sáng chói trước ‘Liên minh hồi quy’ đáng tin cậy của mình.
“Kể từ giờ, mọi người sẽ là các cựu học sinh tốt nghiệp từ Trung học Nữ sinh Bạch Hoa.”
“...”
“Đây, cái này là album tốt nghiệp của khóa thứ 96, đã được tôi chỉnh sửa đi một chút. Thấy bức ảnh chụp Lớp 2 ở đây không? Hãy coi như đó là ảnh chụp cô Noh Do-hwa và Thánh Nữ thời học sinh. Tôi từng là phó chủ tịch hội đồng học sinh, cô Noh Do-hwa từng là chủ tịch và Thánh Nữ là thư kí.”
“...”
“Còn đây là những tài liệu khác do tôi chuẩn bị về Trung học Nữ sinh Bạch Hoa. Trong đây bao gồm tên của kí túc xá, một danh sách các giáo viên thường xuyên tương tác với học sinh, cả những từ lóng học đường, nên xin hãy ghi nhớ hết.”
“...”
Noh Do-hwa nhìn sang Thánh Nữ. Thánh Nữ gật đầu.
“Tôi cũng đã học thuộc toàn bộ rồi.”
“Chết tiệt, là thật sao…?”
Là thật đấy.
“Xin chào các sunbae! Rất vui được gặp mọi người!”
Một vài ngày sau.
Chúng tôi nhìn thấy Cheon Yo-hwa hăng hái bước về phía mình. Không chỉ Cheon Yo-hwa, mà hội đồng học sinh của Trung học Nữ sinh Bạch Hoa, tức là những người sống không phải zombie, cũng đang xếp thành hàng.
“À, phải… Tên tôi là Noh Do-hwa…”
“Xin hãy nói chuyện thoải mái, thưa sunbae! He he. Chị từng là chủ tịch hội đồng học sinh phải không? Chúng em đã nghe từ đàn anh Người Đưa Tang là chị cần giúp đỡ. Chị cứ thoải mái ra lệnh cho bọn em như những con chó!”
“Anh bắt nạt mấy đứa nhỏ đến mức nào thế…?”
Noh Do-hwa nhìn tôi với vẻ trách móc. Tôi không khỏi cảm thấy tiếc cho cô. Chẳng phải phản ứng như vậy là quá hời hợt và nông cạn sao? Thức tỉnh giả ở vòng lặp thứ 109 chưa được trải nghiệm mức độ điên rồ của những học sinh đến từ Trung học Nữ sinh Bạch Hoa.
“Đừng buông lỏng cảnh giác. Khoảnh khắc cô ngừng tuân theo thế giới quan của bọn họ, cũng chính là lúc địa ngục mở ra. Tôi đã cảnh bảo trước rồi.”
“Không, mấy đứa nhóc có vẻ rất ngoan ngoãn mà…?”
“Đúng là chúng rất ngoan, nhưng là ngoan có giới hạn. Những học sinh này là một đám tâm thần sẽ phát điên nếu không được ăn thịt người ít nhất một lần mỗi bốn ngày.”
“...”
Trung học Nữ sinh Bạch Hoa gia nhập Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia. Đêm đó, sáu thành viên của Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia cũng ‘nhập học’ vào Trung học Nữ sinh Bạch Hoa. Yêu cầu nhập học khá đơn giản, mỗi người bọn họ chỉ cần đục một lỗ trên hộp sọ của mình.
“Cái mẹ gì thế?”
Chỉ đến lúc ấy, Noh Do-hwa mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình.
“Thức tỉnh giả Người Đưa Tang, lần này anh lại kéo loại người điên nào tới đây thế…?!”
“Tôi đã nói trước rồi mà.”
“Tôi đâu nghĩ mọi chuyện sẽ tệ đến mức này…!”
“Nhân tiện thì, làm thế nào mà bọn họ chết thế?”
Noh Do-hwa đưa tôi một bản báo cáo. Bạn thấy không, công chức phải cư xử thế này mới đúng. Trong một thế giới đang sụp đổ, bất kì sự kiện nào xảy ra cũng được ghi chép lại.
——————————
Nạn nhân A: Gì thế? Một thành viên mới à?
Cheon Yo-hwa: Xin chào! Em là Cheon Yo-hwa, Chủ tịch Hội đồng học sinh của Trung học Nữ sinh Bạch Hoa!
Nạn nhân B: Hả? Trung học Nữ sinh? Hội đồng học sinh? Cô đang chơi trò nhập vai đấy à?
Cheon Yo-hwa: Không ạ? Em thực sự là Chủ tịch Hội đồng học sinh của Trung học Nữ sinh Bạch Hoa mà!
Nạn nhân A: Trời ạ. Đám lính mới này chắc lại học theo mấy trò kì quặc không biết từ đâu ra rồi. Nhìn mặt cô ta mà xem, rõ là đã quá tuổi tốt nghiệp trung học.
Nạn nhân B: Phải phải. Nhập vai chỉ dành cho những kẻ mạnh thể hiện quyền uy mà không làm ảnh hưởng đến người khác thôi. Không ai coi một Thức tỉnh giả non nớt như cô là Chủ tịch Hội đồng học sinh đâu.
Cheon Yo-hwa: (Điệu cười kì quái)
——————————
Hừm. Đọc đến đây chắc là đủ rồi. Theo những tài liệu đi kèm, các bộ phận cơ thể của Nạn nhân A và Nạn nhân B được tìm thấy trong thùng rác. Tôi chẩn đoán nguyên nhân chết của các nạn nhân.
“Là tự sát.”
“Thật à…?”
Noh Do-hwa rùng mình. Nhưng cô, cũng giống như tôi, là một người giỏi đối phó với Hầu Tước Kiếm. Cô đã đạt đến cấp độ cao nhất của kĩ năng ‘Ứng Phó Với Người Điên’, giúp cô dễ dàng xử lí những kẻ tâm thần. Ngay khi nhận ra Cheon Yo-hwa là một người điên thuộc cùng hàng với Hầu Tước Kiếm, Noh Do-hwa lập tức thay đổi thái độ.
“Hubae Cheon Yo-hwa…”
“Vâng! Sunbae Noh Do-hwa!”
“Tình hình chuẩn bị cho bài kiểm tra đầu vào đại học của em đến đâu rồi?”
“Vâng?”
“Ôi trời. Ở thời của chị, nếu em là Chủ tịch Hội đồng học sinh, mọi người đương nhiên sẽ kì vọng em thi đỗ vào Đại học Quốc gia Seoul. Cheon Yo-hwa, em đã ngắm đến một trường đủ tốt chưa…?”
“...”
Noh Do-hwa ngay lập tức dạy dỗ Cheon Yo-hwa và bắt cô làm việc như chó. Nhân tiện thì, tôi cũng đưa cho Cheon Yo-hwa xem một giấy chứng nhận thi đỗ vào Đại học Quốc gia Seoul. Phải, cái giấy chứng nhận này cũng là giả nốt. Nhưng thế thì sao? Đâu có ai xác nhận được? Hơn nữa, tôi còn tự sắp đặt mình là một sinh viên tốt nghiệp từ khoa Ngôn Ngữ Và Văn Học Đức. Như các bạn đã biết, tiếng Đức của tôi vô cùng tốt. Thậm chí với năng lực [Trí Nhớ Hoàn Hảo], tôi có thể đọc thuộc lòng thành tiếng Faust của Goethe và những bài thơ của Schiller. Tôi nhướn lông mày lên như thể đang cảm thấy khó chịu.
“Hừm. Chẳng phải nhiêu đây là tối thiểu cho một Chủ tịch Hội đồng học sinh của Trung học Nữ sinh Bạch Hoa sao?”
“...”
Trước quyền lực tối cao của những sunbae, Cheon Yo-hwa chỉ biết rơi nước mắt. Nếu cô là ‘giả’, thì cô đã giơ cờ trắng đầu hàng và dẹp vở kịch này sang một bên rồi. Nhưng Cheon Yo-hwa là thật. Trong tâm trí cô, Trung học Nữ sinh Bạch Hoa thực sự tồn tại, và theo lẽ tự nhiên, truyền thống thiêng liêng của ngôi trường cũng hoàn toàn có thật.
“Em xin nghe theo sự chỉ bảo của các sunbae…”
Con quái vật của thành phố học viện, kẻ từng gieo rắc nỗi kinh hoàng cho tất cả các Thức tỉnh giả của Bán đảo Triều Tiên đã biến mất không một dấu vết. Giờ đây, chỉ còn lại một học sinh trung học đáng thương. Đây chính là ý nghĩa của câu nói “gậy ông đập lưng ông”.
“Ồ. Đội quân zombie này thực sự hữu dụng…?”
Và như vậy, Noh Do-hwa xác nhận rằng việc tiếp tục trò nhập vai này với Cheon Yo-hwa quả thật có ích. Không còn lí do gì để chần chừ, Noh Do-hwa, tượng đài của chủ nghĩa thực dụng, lập tức chuyển sứ mệnh của Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia sang ‘dã ngoại thực tế’ và ép Cheon Yo-hwa làm việc. Cơ cấu tổ chức của Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia cuối cùng đã tiến hóa thành công.
- Đơn vị trinh sát: Bảo vệ của Trung học Nữ sinh Bạch Hoa (zombie). Cần ít nhất một Thức tỉnh giả chỉ huy các zombie. Nhiệm vụ của bọn họ là đi qua Hư Không, kiểm tra các mối nguy hiểm rình rập và báo cáo lại cho đơn vị chính. Vì các zombie không thể thực hiện những đánh giá phức tạp, chúng chỉ nhận những nhiệm vụ đơn giản.
- Đơn vị chính: Một đội tiến công gồm ít nhất hai Thức tỉnh giả, di chuyển giữa các thành phố, kiểm tra những tuyến đường, hộ tống người sơ tán và lái buôn, đồng thời chỉ huy các zombie trinh sát.
- Đơn vị hỗ trợ: Một tổ đội có khả năng lập tức sửa chữa bất kì tuyến đường hỏng hóc nào. Nói cách khác, là tầng lớp lao động khổ sai.
Nhờ có thêm đơn vị trinh sát của Cheon Yo-hwa, Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia đã có những bước tiến quan trọng. Tỉ lệ các thành viên mất tích, vốn từng lên tới 20%, giờ giảm xuống còn chưa đến 5%. Thay vào đó, số lượng zombie chết đi lại tăng mạnh, nhưng chẳng ai để tâm. Dù sao, thế giới này đã trở nên tàn khốc tới mức quyền con người cũng không còn, nói gì đến quyền zombie.
“Đây là tác dụng của xác sống sao…?”
Sự xuất hiện của zombie là một tin mừng. Chúng làm việc mà không cần ăn uống, không biết đau, không quan tâm đến nhân quyền, và cư xử đúng theo những gì đã được lập trình sẵn. Zombie trở thành một thứ thuốc phiện khiến người ta không ngừng được một khi đã thử. Nhất là với những người theo chủ nghĩa thực dụng như Noh Do-hwa.
Noh Do-hwa dang rộng vòng tay chào đón hương vị mới lạ ấy.
∗ ∗ ∗
“Thức tỉnh giả Người Đưa Tang. Zombie thực ra là gì…?”
Một ngày nọ, tôi được hỏi một câu như thế.
“Vâng?”
“Anh thử nghĩ xem. Zombie được Cheon Yo-hwa tạo ra đều thực hiện đúng vai trò của mình. Bảo vệ, học sinh, giáo viên… Tất cả đều cư xử dựa trên những gì đã được lập trình sẵn, vậy nên chúng không thể phản ứng nhanh với các tình huống nằm ngoài dự kiến, nhưng nếu chỉ nói riêng trong vai trò của mình, thì bọn họ khá giống con người…”
“Ý cô là sao?”
“Chẳng phải bọn họ giống NPC hơn là zombie sao…?”
Ánh sáng lóe lên từ đôi mắt tăm tối của Noh Do-hwa.
“Thức tỉnh giả Người Đưa Tang có thể coi họ là zombie dựa trên ngoại hình, nhưng tôi nghĩ cách gọi đó không chính xác. Cheon Yo-hwa là một chiêu hồn sư, nhưng cô ấy không sản xuất ‘zombie’ hàng loạt… Cô ấy giống một nhà thiết kế đang tạo ra các ‘NPC’ hơn. Theo cách nào đó, công việc của cô cũng tương tự như cài đặt các ‘AI’…”
“Ồ.”
Không phải zombie, mà là NPC. Một cách đặt biệt danh có phần tàn nhẫn, đánh giá người ta dựa trên mức độ hữu dụng thay vì ngoại hình.
“Một cách nghĩ thú vị. Nhưng nếu đúng là vậy thì sao?”
“Nếu vậy, từ giờ chúng ta sẽ phải tìm hiểu một vài thứ…”
Noh Do-hwa mỉm cười.
“Tôi nghĩ nhiều điều có thể thay đổi…”
“Vậy sao?”
“Đúng. Tiện đây, xin hãy gọi Hội Trưởng Dang Seo-rin đến…”
Mặc dù là người đứng đầu Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia, cô không phải một nhân vật có thể sai khiến Dang Seo-rin. Nhưng vì tôi là một thành viên của ‘Câu Lạc Bộ Những Người Sành Ăn Cô Đơn’, Dang Seo-rin sẵn sàng nghe theo lệnh tôi. Ngày hôm sau, Dang Seo-rin bước vào trụ sở của Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia, tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
“Chuyện gì thế? Mấy hôm nay tôi bận lắm.”
“À, tôi xin lỗi. Tôi đã nhờ Thức tỉnh giả Người Đưa Tang gọi cô đến. Đây là công việc mà chỉ Đại Phù Thủy của Tam Thiên Giới mới hoàn thành được… Ồ, và đây là bản sao của cuốn Necronomicon tôi tìm thấy hôm trước ở một tiệm sách cũ. Ngay khi thấy cuốn sách này, tôi nghĩ ngay nó sẽ hợp với thư viện của Đại Phù Thủy…”
“Tôi là một hội trưởng sống trên Bán đảo Triều Tiên, nên việc hợp tác với Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia cũng là lẽ đương nhiên.”
“Cô có thể niệm một câu thần chú để…”
Dang Seo-rin đặt một vài cuốn sách lớn lên bàn. Tiêu đề của mỗi cuốn sách đều vô cùng lạ lẫm, kể cả với một hồi quy giả như tôi.
[Luật án của Tòa án Tối cao], [Luật án mới nhất về ba khái niệm], [Luật thi hành án dân sự], [Những vấn đề chính trong luật án thuế], [Luật tố tụng hình sự: Điều luật và luật án]...
Mỗi cuốn sách đều dày cộp đến đáng sợ. Rõ ràng chúng được tạo ra để hủy hoại não bộ của một người cả về thể chất lẫn tinh thần. Ngay cả Dang seo-rin cũng đứng hình một giây trước áp lực đáng sợ đến từ chống sách.
“Cô định dùng mấy cuốn sách này làm gì?”
“Heh. Không có gì phải lo lắng đâu. Đại Phù Thủy chỉ cần niệm phép [Lặp lại] [Đọc thành tiếng] [Phát]...”
“Vậy sao? Được thôi.”
Dang Seo-rin bước vào nhà kho và thi triển Chú Ca Vịnh Xướng. Ngay sau đó, những cuốn sách trong nhà kho bắt đầu lật từng trang một, tự động đọc thành tiếng. Quả là một cảnh tượng kì diệu. Sau khi bảo Dang Seo-rin rời đi, tôi lập tức mang Cheon Yo-hwa đến nhà kho.
“Hubae Cheon Yo-hwa…”
“Vâng, sunbae!”
“Mang ba bảo vệ đến đây và để họ lại trong nhà kho. Và em có thể bảo họ [ghi nhớ toàn bộ các âm thanh phát ra từ nhà kho này] được không…?”
“Dạ? Ưm, công việc như vậy sẽ tốn nhiều sức lắm ạ.”
“Đây là lệnh của sunbae…”
“Oa…”
Khoảnh khắc ấy, tôi đứng người nhìn Noh Do-hwa với cái miệng há hốc, tự hỏi loại đầu óc gì mới nghĩ ra được ý tưởng như thể. Và bởi vậy, tôi chỉ biết mở to mắt ngưỡng mộ.
“Noh Do-hwa, có phải cô định…?”
“Vâng.”
“Heh”, Noh Do-hwa cười.
“Sau khi xây dựng Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia thành công, không phải chúng ta nên lập ra một tòa án sao…?”
Người phụ nữ này… muốn tạo ra những ‘Thẩm phán AI’ bằng zombie!
Chỉ các nhân vật có vẻ ngoài thân thiện hòa đồng nhưng tính cách bên trong thì vặn vẹo.