Quận Bắc, Tokyo.
Lúc tôi đặt chân tới nhà ga Tabata, khi đó đã khoảng 8 giờ tối.
Được biết tới là một trong những trạm dừng nhỏ nhất tuyến Yamanote, nên không có gì lạ khi vào thời điểm này, phía trước nhà ga đã hoàn toàn vắng vẻ.
Việc đầu tiên tôi làm là dừng chân tại cây ATM nằm đối diện với cổng soát vé và rút sạch số tiền tiết kiệm trong tài khoản.
Ngoài tài khoản tiết kiệm chứa tiền lì xì do ba má tôi quản lí thì tôi còn lập riêng một tài khoản online banking mà không hề cho họ biết.
Tiền trong quỹ riêng tới từ việc đăng tải video lên Youtube của tôi là một khoản tương đối đáng kể.
Tôi bỏ vào ví 3 đồng 10,000 yên, sau đó cẩn thận nhét phần tiền còn lại thật sâu xuống đáy chiếc balo, lòng cố kiềm lại cảm giác “Không gì có thể ngăn cản” khó tả.
Thời khắc bước qua cánh cửa soát vé, đôi chân tôi trở nên nhẹ tênh, và trái tim lúc này ngập tràn niềm hân hoan và mong đợi.
Giờ thì, đi đâu trước tiên đây?
Trước mắt thì, chắc cứ tới ga Ueno cái đã. Rồi từ giờ cho tới chuyến tàu cuối ngày, làm sao để đi càng xa khỏi Tokyo càng tốt…
“…Hửm?”
Thời khắc chính thức đặt chân xuống sân ga, tôi chợt khựng lại.
Trước mắt tôi lúc này, có một thiếu nữ quen mặt đang đứng.
Chắc là đi học phụ đạo về chăng?
Tôi có suy nghĩ như vậy là bởi dù trời đã tối nhưng thiếu nữ kia vẫn đang bận trên người bộ đồng phục trường.
Chiếc áo blazer, đính kèm dải ruy băng đỏ bắt mắt.
Đó chính là đồng phục của trường Cao trung Kaibou, nơi tôi đang theo học.
“Là Nanase sao…?”
Miệng tôi lầm bầm cái tên ấy.
Nanase Riho.
Bạn cùng lớp với tôi, là một nữ sinh vô cùng thanh tú.
Đáng ra, có nhiều thông tin khác mà tôi nên đề cập trước khi nhận xét người ta là gái xinh. Nhưng chỉ với một cái liếc mắt là đủ để thuyết phục được rằng màn giới thiệu kia là chính xác.
Cô sở hữu một khuôn mặt đẹp như tượng tạc, với đôi mắt hai mí sắc bén ánh lên sự kiên định và đôi môi hồng đào hơi cong, căng mọng. Với chiều cao 1m60, vóc dáng của cô có đôi phần nhỉnh hơn các bạn nữ đồng trang lứa. Khuôn ngực đầy đặn, không lồ lộ mà tạo thành một đường cong tuyệt đẹp tôn lên vóc dáng mảnh mai.
Mái tóc suôn dài tới tận thắt lưng của cô có thể phản chiếu lại ngay cả những ánh sáng yếu ớt nhất trong sân ga. Cứ ngỡ như tất cả những đồ vật xung quanh tôi đều ở sẵn đó chỉ để tôn lên thêm cho vẻ đẹp của người con gái mang tên Nanase Riho.
Khi còn đang phải nuốt nước bọt vì mê mẩn trước nhan sắc ấy, tôi bỗng nghe tiếng còi báo hiệu tàu sắp vào ga truyền tới tai. Bị âm thanh ấy kéo trở lại với thực tại, lòng tôi đầy bức bối.
Đứng như thế kia, có hơi nguy hiểm quá thì phải…
Cả hai chân của Nanase đều đã bước ra ngoài vạch nổi màu vàng, mặc cho đã có tiếng cảnh báo rằng cô cần phải lùi trở lại vào phía trong vạch.
Thêm vào đó, Nanase lúc này đang mang một dáng vẻ cô đơn đến lạ lùng. Tựa như một cái xác vô hồn, chỉ cần một cú thúc/đẩy nhẹ là hoàn toàn có khả năng sẽ phải đối diện với cú ngã chí tử.
Bốn chữ “Gieo mình tự vẫn” chợt hiện lên trong tâm thức tôi. Loại sự việc ấy đã không còn lạ lẫm với cư dân thành phố, nhưng khi nghĩ tới người làm vậy là một người quen của mình thì vẫn cứ đem lại một cảm giác thiếu chân thực.
Mình đang nghĩ cái quái gì vậy?
Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Đây rõ ràng không phải là điềm lành.
Chuyến tàu tuyến Keihin Touhoku, chiều về Tokyo đang chuẩn bị cập bến. Và đúng khoảnh khắc khi đoàn tàu màu xanh dương ấy tiến vào sân ga…
…thì đột nhiên, cơ thể Nanase đổ ập về phía trước.
“Này, nguy hiểm đấy!”
Tôi vừa chạy vừa la.
Tôi nhào cả người về phía Nanase, nhưng rốt cuộc lại thành ra thế đang ôm chặt lấy cô nàng.
“Kyaa…”
Một tiếng ré hoà cùng với tiếng hãm phanh của bánh xe tàu điện lọt vào tai tôi. Tầm nhìn của tôi chao đảo, còn trọng lực cảm tưởng như vừa bị lộn ngược.
Trong vài phút ngắn ngủi ấy, đầu tôi trống rỗng. Và tôi chỉ có thể tỉnh táo lại nhờ cơn đau âm ỉ bên mạn sườn phải.
“Guee”
Tiếng kêu hệt như tiếng một con ếch bị bóp nghẹt thốt ra từ miệng tôi. Đoàn tàu cuối cùng cũng dừng hẳn lại, kế theo đó là tiếng cửa toa bật mở.
Những ánh nhìn chằm chằm tới từ các hành khách vừa mới bước xuống tàu vừa thốn vừa thật là tệ.
“Này, hai cái đứa kia!”
Tôi trông thấy nhân viên nhà ga đang chạy về phía mình. Máu trong mạch của tôi nhanh chóng bị rút cạn.
Từ ngoài nhìn vào, người ta chỉ thấy một thằng con trai đang đè một đứa con gái ra - một cảnh tượng không hay ho tẹo nào. Trong đầu tôi lúc này hiện lên viễn cảnh bị truy hỏi và báo về với phụ huynh.
Khỉ thật, chuyến hành trình sẽ kết thúc khi mình còn chưa bước nổi bước đầu tiên sao.
“Cảm phiền cậu…buông tôi ra với?”
Từ bên cạnh tôi, một giọng phàn nàn cất lên. Trước ánh nhìn xuyên thấu của Nanase, máu đang chảy rần rần trong người tôi liền đông cứng.
“Ây da, xin lỗi cậu!!”
Tôi vội vã rời khỏi người Nanase. Cô nàng lập tức bật dậy và phủi bụi bám trên áo khoác. Tôi cảm thấy hơi ngượng khi mình là người duy nhất đủ bình tĩnh để xử lí một cú ngã nhỏ.
“M-mấy đứa có ổn không đấy?”
Nanase không chút kích động, nở một nụ cười tươi như hoa để đáp lại lời hỏi han của nhân viên ga tàu.
“Vâng, cháu không sao. Nãy cháu có hơi choáng nên bạn cháu chạy tới giúp…rồi hai đứa mới ngã ra như này thôi ạ.”
“T-thật hả? Chuyện có đúng như cô bé nói không cậu nhóc?”
Bác nhân viên ga tàu quay qua tôi với ánh nhìn dò xét. “Cứ bịa đại đi” Nanase dùng khẩu hình miệng ra dấu với tôi.
“Đ-đúng là thế ạ! Bạn ấy học cùng lớp với cháu, với cả cháu cũng t-tình cờ đi ngang qua thôi bác, thành ra…”
“Giờ cháu thấy đỡ hơn rồi ạ. Chúng cháu xin lỗi vì đã làm phiền bác.”
Nanase chữa cháy cho sự chậm chạp của tôi bằng một cái cúi đầu chuẩn mực.
“T-thôi không sao, bác hiểu…Mà trời cũng khuya lắm rồi đấy, mấy đứa về nhà cẩn thận hen.”
Người nhân viên quay trở lại với công việc kiểm tra an toàn đoàn tàu. Nhẹ nhõm khi mà rắc rối đã trôi qua, tôi vuốt ngực thở phào.
“Thế mục đích cho hành động vừa rồi là gì?”
Cô nàng vẫn chưa hề rời khỏi. Lúc này trên gương mặt Nanase chỉ còn lại vẻ thận trọng cao độ.
“À, không, ừm…”
Khi mà cánh cửa toa tàu đóng sập lại với một tiếng “xì” và đoàn tàu chầm chậm rời ga, tôi ngồi đây á khẩu.
Công tắc cho khoản “Kém giao tiếp” của tôi bị bật lên.
Nghĩ đi nghĩ lại thì, người đang nói chuyện với tôi chính là nữ sinh xinh đẹp và nổi tiếng nhất khối.
Vốn dĩ, chẳng có lí do nào để một người như cổ lại có một cuộc trò chuyện với một nhân vật hạ cấp trong lớp như tôi đây. Cộng thêm cả sự xấu hổ vì cái ôm ban nãy nữa, tôi càng thêm cứng họng.
“Đừng có bảo, cậu đè tôi ra là vì dục vọng đấy nhé?”
Nanase rút điện thoại ra và bấm số liên lạc. Tôi nháng thấy cô ấy soạn “110”. Thôi rồi lượm ơi!
“Khoan khoan, từ đã! Cậu đang hiểu nhầm rồi! Chỉ là, tớ tưởng Nanase đang định nhảy tàu tự vẫn…”
“Tôi, nhảy tàu ư…”
Đôi mắt Nanase mở to.
“Cậu trông…tôi giống như đang định làm vậy lắm à?”
“Ư,ừm…”
Ơ, phản ứng này…chẳng lẽ, là mình hiểu lầm sao? Nếu thật vậy thì đây là kịch bản tệ nhất có thể xảy ra rồi. Bình tĩnh suy nghĩ đã nào tôi ơi.
Nanase Riho là một thiếu nữ dung nhan có, năng lực có, địa vị xã hội cũng có nốt – Một con người hoàn hảo, được ông trời ban cho tất cả mọi thứ như cổ, lại có ý định tự vẫn ư? Nếu suy nghĩ một cách bình thường thì, câu trả lời dĩ nhiên là “Không đời nào” rồi.
Chết cha…miệng ơi, mày hại cái thân này rồi.
Tôi có một tật xấu, đó là thường hành động theo kết luận và cảm tính. Và chính điều đó đã nhiều lần khiến tôi làm hỏng chuyện.
Giờ chắc chỉ còn nước quỳ gối dập đầu thật sâu để tạ lỗi với người ta thôi…!
“Đã quá mỏi mệt rồi.”
“Ể?”
Như thể đã hoàn toàn phó mặc cho số phận, Nanase nói.
“Cuộc sống của tôi đã quá mỏi mệt rồi. Nên là, thôi thì chết quách đi cũng được.”
Biết ngay là cậu định tự vẫn mà!
“Không, cậu không được chết!”
Những lời nói ấy, theo phản xạ, buột khỏi miệng tôi.
“Tớ không rõ cậu đã gặp chuyện gì, nhưng tuyệt đối đừng tự vẫn, dù cho đó có là do đâu đi chăng nữa.”
Tôi tóm chặt lấy hai vai của Nanase và tuyên bố một cách đanh thép.
“Ê, ê, ểểể?”
Sự bối rối hiện lên trên gương mặt của Nanase – Một vẻ mặt mà tôi chưa từng được chứng kiến trước đây.
“Nhưng mà, cậu đâu có hiểu được tôi đã trải qua những gì đâu chứ.”
Tôi buông đôi tay Nanase ra và cô ấy nhìn lại tôi bằng ánh nhìn gay gắt.
“Việc bên thứ ba bắt ép một người phải sống, dẫu cho cuộc đời người ta đã quá đỗi, quá đỗi khổ cực, thà chết còn hơn đâu phải việc làm đúng?”
“Ư-ừ thì có thể cậu nói đúng, cơ mà…”
“Vốn dĩ, không ai có quyền được bắt một người phải sống hay phải chết cả. Bởi vì cuộc đời mỗi người ra sao là do chính họ quyết định. Vậy nên chẳng có lí do gì để một người ngoài cuộc như cậu lại được phép phản đối ý định “muốn được chết” của tôi.”
Nanase nói một cách bình thản và lặng lẽ với giọng đều đều không cảm xúc. Vẻ kích động ban nãy đã không còn thấy đâu nữa.
Cách lập luận đầy logic này của cô ấy, tôi đã từng được chứng kiến rất nhiều lần trên lớp.
Đã có không biết bao nhiêu người từng phải gục ngã trước cách phát triển logic đầy quy củ và đậm tính lí trí nhưng cũng hết sức vô cảm của Nanase.
Dẫu vậy, giờ cứ thế nói lời từ biệt “Thôi thì, chúc cậu may mắn hơn ở kiếp sau”, tôi không làm được.
Bởi nếu bỏ mặc Nanase lại đây và kệ cho cô nàng tự biến mình thành một đống thịt nghiền, tôi sẽ phải hối hận tới kiếp sau mất.
Cho dù là như thế, điều tôi cần làm lúc này là gì? …A tý quên, mình có “tuyệt kỹ bí mật” này mà.
Một năm về trước, tôi đã bắt đầu sự nghiệp của một youtuber.
Trong suốt quãng thời gian đó, tôi đã không ít lần chứng kiến những cuộc chiến nảy lửa dưới khu vực bình luận. Đó là nơi những vị anh hùng bàn phím với những kỹ năng như nguỵ biện, tổ lái, những kẻ giành được danh hiệu “ông hoàng phản biện” trong các cuộc khẩu chiến đã lạc đề về cuối, tôi đã học hỏi được rất nhiều điều từ bọn họ.
Một trong số đó - điều quan trọng nhất khi thuyết phục người khác lại không nằm ở vấn đề ai đúng ai sai. Mấu chốt ở đây phải là, liệu những lời lẽ ‘nghe có vẻ hợp lí’ mà bạn nói ra có lay động được trái tim đối phương hay là không!
Dùng cái đầu mình hết cỡ đi nào. Có bất cứ câu nào hiệu quả kiểu như kia không nhỉ…À có rồi!
“Đi du lịch đi!”
“……Hả?”
Nanase đã cau mày hết cỡ, nhưng tôi vẫn theo đà mà tiếp tục nói.
“Thực lòng thì tớ không rõ đã có chuyện gì xảy ra với cậu, nhưng tớ biết chắc chắn Nanase đã mỏi mệt rồi! Thế nên, hãy tới một nơi nào đó thật xa, ăn vài món ngon, ngắm vài thắng cảnh, thư giãn đầu óc! Như vậy chẳng phải sung sướng, hạnh phúc hơn là đi chết à!”
Với hai tay dang rộng hết sức khoa trương, miệng thì khua môi múa mép không ngừng nghỉ, trông tôi lúc này chẳng khác nào một đạo sĩ tới từ một giáo phái tôn giáo đáng ngờ.
“…Cậu đấy, có biết là bản thân đang nói linh tinh lắm không?”
“Tớ đang hết sức nghiêm túc đấy nhá.”
Đó là một lời nói dối.
Chính tôi cũng tự nhận thức được rằng mình thực sự đang xổ ra một tràng tào lao bí đao.
Nhưng tôi chưa thể đầu hàng tại đây được. Bởi, có một mạng người đang ngàn cân treo sợi tóc.
Tim tôi như muốn vỡ tung. Dẫu vậy, tôi vẫn cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc hết sức có thể, chờ đợi phản ứng từ phía Nanase.
“Phì…”
Cô ấy cười ư. Tại sao vậy?
“Điều mà cậu nói nghe thú vị ghê ha.”
“À, ừ, cảm ơn…”
“Nhưng mà, một chuyến du lịch à, du lịch…tôi chưa từng suy nghĩ về việc này trước kia đấy.”
Tôi cũng chưa từng. Có lẽ nghĩ được vậy là nhờ thực tế là bản thân cũng đang sắp sửa đâm đầu vào chuyến du lịch tự phát đầy tính nghiêm trọng.
Tôi nói với một Nanase đang khoanh một tay, ngón trỏ tay còn lại đặt lên cằm, gật gù “Hừm, hừm”.
“C-chuẩn chưa? Một lần này thôi, tự đánh lừa bản thân và triển ngay một chuyến du lịch thôi nào. Rồi biết đâu sau đó, cậu lại hết chán sống cũng nên!”
“Thôi được, tôi biết rồi.”
“Ể?”
“Tôi sẽ hoãn chết một lần coi sao.”
Uooooo, Oh yeah! Mình làm được rồi! Qua được ải này rồi!
“Tôi không rõ liệu chỉ một chuyến du lịch có thể thay đổi được ý định tự vẫn như cậu nói hay không, cơ mà…thôi thì đánh lạc hướng bản thân trước khi ra đi nghe cũng tương đối hay ho.”
“Hả…vậy là cậu vẫn chưa từ bỏ nguyện vọng làm một tour thăm quan suối vàng à…”
Trái tim đang hân hoan niềm vui chiến thắng của tôi xìu xuống.
“Bất bình thường nhỉ? Khi mà mong muốn được biến mất mới chỉ có nhiêu đây…tôi lại thấy mình chưa muốn chết.”
Khi nói ra những lời này, trong con ngươi của Nanase dường như cuộn xoáy những cảm xúc sâu thẳm hơn cả bóng tối.
Tôi bất giác nuốt nước bọt. Chuyện quái quỷ gì đã khiến Nanase ra nông nỗi này vậy?
Không, giờ tôi vẫn chưa dám hỏi.
“Thế, giờ chúng ta đi đâu?”
“Hể?”
“Hể gì mà hể. Cậu cũng sẽ đi cùng, đúng chứ? Chắc cậu không có đề xuất rồi để đấy mà kệ tôi đi du lịch một mình đâu ha?”
Nói cũng phải. Vả lại, bình tình mà suy nghĩ thì, nếu bỏ Nanase ở lại đây, rất có khả năng cô nàng sẽ lại nhảy tàu thêm một lần nữa. Kéo Nanase đi du ngoạn cùng với mình, và tìm cách để xoá bỏ đi ý định tự tử của cô ấy là điều mà tôi nên làm.
Xem ra đây là cách tối ưu nhất rồi. Cơ mà nói thì nói vậy chứ…
“T-thực ra hiện giờ, tôi vốn cũng đang tính đi du lịch nè.”
“H-Hảả?”
Nanase trợn tròn mắt khi thấy chiếc balo chật căng mà tôi đang khoác phía sau lưng.
“Đùa chứ, thế té ra cậu đang tính đi du lịch một mình thật luôn đó hả?”
“Ừ, đúng, đi một mình!”
“Cậu lấy đâu ra cái dũng khí đấy thế? Hay đúng hơn là, tại sao vậy? Ngày mai vẫn có lịch học trên trường mà?”
“À thì, thực ra tớ mới…có một trận nội chiến với nhị vị phụ huynh, thành ra giờ muốn đi hành tẩu giang hồ tý ấy mà.”
“Cậu bỏ nhà đi bụi?”
“Thì cứ coi như là bước đầu tiên trên con đường tự lập đi.”
“Cậu tra lại cho tôi định nghĩa của từ “tự lập” giùm cái.”
“Tiểu tiết thì thế nào mà chả được.”
Vài giây sau, Nanase lên tiếng.
“Thôi được rồi, thế giờ tụi mình đi thôi.”
“…Cậu chắc chắn chưa?”
“Đùa cậu thì tôi được lợi lộc gì? Đằng nào thì tôi cũng sắp chết rồi mà. Với lại…”
“Với lại?”
Sau một khoảng trễ, Nanase siết chặt đôi bàn tay.
“Tôi không muốn trở lại ngôi nhà đó thêm bất cứ lần nào nữa.”
Thời khắc Nanase nói điều này, ánh sáng tới từ con tàu đang tiến vào sân ga soi rọi gương mặt cô, khiến tôi không thể thấy rõ được cảm xúc lúc bấy giờ của người thiếu nữ.
Nguyên văn là ‘vạch Braille’: loại vạch dập nổi có hình dáng tựa như miếng đồ chơi lego vậy. Braille cũng chính là tên hệ thống chữ nổi dành cho người khiếm thị đó. 110 là số báo cảnh sát ở Nhật Bản