Nơi mà Nanase đặt phòng là một khách sạn sạch sẽ và tiện nghi, tuy rằng phòng ốc có đôi chút chật chội.
Vì chưa có kinh nghiệm ở lại khách sạn bao giờ, thành ra tôi không rõ như này là hạng sang hay là bình dân, nhưng mức giá 3000 yên cho một đêm coi bộ cũng khá hợp lí. Sau khi đặt hành lí xuống, đi tắm một phát rồi mặc lên người bộ đồ mang phong cách yukata được đặt sẵn trên giường, tôi cảm thấy mình cũng dần đi vào quỹ đạo.
“Được rồi, triển thôi.”
Tuy rằng đã bỏ nhà đi bụi, cộng thêm việc môi trường thay đổi, song tôi vẫn không thể để thói quen của bản thân vì thế mà bị phá vỡ được.
Tôi khởi động chiếc laptop mang theo từ ở nhà và mở trình duyệt lên.
Sau đó nhấn vào kênh của một youtuber. Tên kênh là “Yoshi Yoshi Yoshi”
“Yoshi Yoshi Yoshi” là từ tiếng Nhật cho “tán dương thính giả!” Đó là một kênh youtube trong quá trình livestream sẽ luôn đưa ra những hồi đáp mang tính tích cực cho tất cả những câu hỏi được đặt ra. Tôi rất nhanh chóng mở video mới nhất.
“Được sống cũng đã là thật tuyệt rồi! Xin chào các bạn! Mình là Yoshi từ kênh Yoshi Yoshi Yoshi! Giờ thì mình sẽ bắt đầu đọc những câu hỏi của ngày hôm nay!”
Đó là cách mà kênh youtube này bắt đầu. Sau đó các câu hỏi cũng như những nỗi bận lòng từ khán giả được trả lời bằng một tông giọng mang tính ngợi khen. Trong những giai đoạn áp lực thì phong cách trả lời tươi vui, động viên con người ta khỏi những nỗi lòng dường như được săn đón rất nhiều. Số lượng người đăng ký kênh hiện tại cũng đã vượt qua con số 1 triệu.
Và kênh youtube ấy cũng đồng thời là nguồn kinh phí cho chuyến đi này của tôi.
Các youtuber nhận được doanh thu từ quảng cáo dựa trên số lượt xem video của họ. Và thu nhập của tôi đến từ việc tải xuống các video từ kênh Yoshi, chỉnh sửa và biên dịch, sau đó đăng tải lại lên kênh youtube của mình.
“…Được rồi. Làm như này sẽ hời hơn.”
Trong lúc đang bận bịu biên tập video của kênh Yoshi, tôi lầm bầm.
Tiếng bàn phím lách cách dần trở nên lớn hơn khi tâm trí tôi hồi tưởng lại trận cãi vã nổ ra với ba má vài tiếng trước.
“…Oke, xong.”
Sau khi hoàn tất công việc đăng tải video ngày hôm nay và làm luôn phần dự phòng cho ngày mai, tôi đóng chiếc laptop lại.
Điều tiếp theo mà tôi biết, đó là tôi đã ngủ thiếp đi mất. Đương nhiên tôi đã quá kiệt quệ rồi.
◇◇◇
Thứ Năm, ngày 24 tháng 10.
Sau vài cuộc gọi nhỡ từ ba má, tôi choàng tỉnh. Để trấn an họ rằng mình vẫn đang bình an, tôi soạn một tin nhắn LIME tới họ, nội dung là “Con đang đi du lịch, ba má đừng mất công kiếm con.”
Điện thoại sau đó lại rung thêm mấy hồi nữa, nhưng tôi tắt máy đi. Thực ra việc nói chuyện để tránh phát sinh hiểu lầm lúc này là quan trọng. Có điều, tôi sau đó lại đi tới quyết định rằng sẽ phó mặc việc đó cho bản thân trong tương lai sắp xếp chu toàn sau.
Rửa mặt xong xuôi, tôi sửa soạn đồ đoàn, bỏ tất cả tư trang ngoại trừ những món đồ có giá trị vào trong balo, sau đó rời khỏi phòng để đi tới suối nước nóng. Tôi đi xuống sảnh tầng một và gặp Nanase ở đó.
“Bọn mình đi chưa?”
“Cậu có dự tính rồi ư?’
“Hôm qua tớ có tra cứu rồi.”
“Vậy là hôm nay cậu cũng biết tính trước tính sau rồi đó hả?”
Trong thoáng chốc, gương mặt Nanase lộ rõ vẻ hoài nghi. Nhưng khi tôi còn đang thầm thắc mắc thì cô ấy đã quay trở về vẻ bình thường và bắt đầu thủ tục check out. Tôi bỏ hành lí lại ở khách sạn và đi ra ngoài. Sau một hồi đi bộ theo chân Nanase thì…
“Gì thế kia?”
…đập vào mắt tôi là một công trình đầy lạ lẫm nằm tại quảng trường phía trước nhà ga Atami. Có lẽ vì đêm qua trời quá tối cho nên tôi đã không chú ý thấy địa điểm này.
Bồn rửa chân.
“À, bồn rửa chân trong truyền thuyết là đây sao!”
Đúng như cái tên của nó, nơi này là một suối nước nóng nơi mà người ta có thể ngâm chân để thư giãn. Có một con mương nông với kích thước tương đương 5 chiếu tatami chứa đầy nước ấm, đi kèm với một vài tấm ván gỗ được trang bị hai bên, coi bộ được thiết kế với vai trò cho người ta ngồi lên trên đó và ngâm chân họ xuống dưới mương.
Ể, nơi này được biết đến là suối nước nóng của tướng Ieyasu. Bồn rửa chân này được xây dựng để kỷ niệm tròn 400 năm chuyến viếng thăm của tướng quân Tokugawa Ieyasu. Và các công dụng của nó bao gồm giảm đau thần kinh, thuyên giảm các cơn đau nhức khớp, hạn chế triệu chứng ớn lạnh và xua tan mệt mỏi.
Nanase vừa nghiên cứu bảng chú giải vừa nghiền ngẫm gật gù, miệng lầm rầm “ừm hừm”.
Ngay cả khi thông tin trên nằm ngoài phạm trù kiến thức của bài kiểm tra ghi nhớ, thì khát khao học hỏi này thực sự vẫn quả là quá đỗi lớn lao.
“Được rồi, ngâm chân thôi!”
“Có làm vậy cũng không giúp cho đầu óc cậu bình thường lại được đâu, ô kê?”
“Gì vậy, tôi không biết cậu vẫn muốn đả động tới vấn đề dở hơi đó đấy.”
Nanase cúi người, chúi đầu về phía trước, lần lượt cởi bỏ đôi bốt cổ thấp và cặp tất dài tới mắt cá chân của mình ra.
Từng cử động của cô ấy khiêu gợi tới nỗi khiến tôi buộc lòng phải giật lùi lại về sau.
“Cậu sao thế?”
“Không, không có gì đâu.”
Cố giữ vẻ mặt bàng quan, tôi cũng lột trần đôi bàn chân mình ra và ngâm chúng xuống dòng nước nóng.
“Hà….”
Cảm giác ấm áp bao trùm lấy từng đầu ngón chân khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Dòng nước có độ ấm nhất định này đem lại cảm giác tiếp xúc thật khoan khoái.
Và vì một lẽ nào đó mà mùi hương toả ra từ dòng suối có mùi rất dễ chịu.
Nước ở đây ngập tới tầm mắt cá chân. Sức nóng men dần từ đầu ngón chân chạy dọc lên trên cơ thể tôi.
Mặc dù chỉ ngâm mỗi chân, vậy mà cả người tôi đều cảm thấy ấm áp và sảng khoái.
“…Đúng là đỉnh của chóp.”
Tôi cảm thấy mừng rằng mình đã đến đây. Tâm trí tôi lúc này bị choán chỗ bởi thứ cảm giác vô liêm sỉ khi mình thì ngồi ở Atami xa biền biệt để ngâm chân trong lúc bè bạn đang phải cắm mặt học hành.
“Hà…”
Nghe thấy âm thanh rất chi kích thích này, tôi quay qua bên phải và thấy Nanase lúc này đang mơ mơ màng màng, trên gương mặt là vẻ thư thái.
Cặp mắt sắc bén của cô ấy lúc này đã rũ xuống, trong khi khuôn miệng thường trực trong tình trạng căng cứng, giờ cũng giãn hẳn ra.
“Mừng là cậu tận hưởng nơi này.”
“H-hở?”
Đôi vai Nanase giật bắn.
“K-không phải tôi đang tận hưởng hay gì hết nhé! Có mỗi thế này thì ai mà thoả mãn cơ chứ!”
“Nếu vậy thì bọn mình đi lên thôi nhỉ?”
Nanase cộc cằn quay ngoắt đi, trên gương mặt đang quạu quọ là gò má đã ửng màu đỏ chót.
“…Có khả năng là nếu ngồi đây thêm độ 10 phút nữa thì tôi sẽ nhìn ra được điểm tốt của nơi này không chừng.”
Đối đáp đúng đáng yêu gì đâu.
“Ồ, ô kê, thêm khoảng 10 phút nữa ha.”
---------
30 phút trôi qua. Nanase vẫn đang nhắm nghiền mắt, cả người không chút suy suyển, tận hưởng nguồn năng lượng tới từ đất mẹ. Cô ấy ổn đó chứ? Có còn sống không vậy?
“Sẽ ổn thôi mà…chuyện đâu sẽ có đó thôi…không có gì phải lo lắng cả.”
Vào lúc này, tôi nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía bên trái mình và trái tim tôi bắt đầu đập gấp gáp. Tôi đã dồn mọi chú ý vào Nanase để rồi lơ đễnh, không hề nhận ra rằng, chẳng biết từ lúc nào mà bên cạnh mình có một người khác đang ngồi ngay đó.
Phải chăng là một học sinh cao trung địa phương…?
Một cô gái trạc tuổi tụi tôi hoặc lớn hơn đang lẩm bẩm, hai tay vỗ vỗ với nhau, hệt như điệu bộ đang cầu nguyện. Cô nàng sở hữu một gương mặt có nét, trắng ngần như tuyết, đi cùng với đôi mắt có con ngươi màu đỏ và mái tóc bob ngắn ngang vai nhuộm vàng giúp tôn thêm vẻ quyến rũ sẵn có.
Cô diện trên người một chiếc áo phông lộ cổ, cộng kèm chiếc cà vạt đỏ quấn quanh cổ áo.
Người con gái đeo một chiếc vòng cổ tôn lên khuôn ngực nở nang của bản thân, và lúc lắc dưới đôi vành tai nhỏ là cặp khuyên tai lấp lánh.
Quấn quanh eo cô nàng là một chiếc áo len đan màu kem, trong khi chiếc chân váy ngắn cũn cỡn giúp trưng ra cặp đùi trần đầy khoẻ mạnh của cô.
Như cách người ta vẫn hay gọi thì cô nàng là một gyaru. Thôi được rồi, biến khỏi nơi này như một cơn gió nào, trước khi cô nàng chú ý tới.
Lỡ như mà dính dáng gì tới thế giới đầy tươi vui của những gyaru thì một thằng cô độc như tôi sẽ chỉ có nước lập tức há miệng mắc quai và hoá đá, nín thinh.
Một cô nàng gyaru đối xử tốt với những kẻ cô độc là một sinh vật còn hơn cả bước ra từ trong truyền thuyết.
Tôi hít một hơi, đầm mình trong mùi hương dễ chịu từ suối khoáng nóng và cất tiếng gọi Nanase.
“Bọn mình nên đi thôi Nana…”
“Xin thứ lỗi cơ mà bạn nữ đằng kia ơi, nãy giờ bạn hơi ồn ào rồi đấy.”
Tôi có mượn cổ nhảy vào mồm mình đâu trời!
“Oái!”
Cô nàng gyaru ré lên một tiếng, cứ như thể mới có người đổ nước có ga vào tai cổ vậy.
Với tiếng rít cao vói, cô nàng the thé “Mình lỡ nói ra thành lời sao?” và rối rít xin lỗi bọn tôi.
“Mình xin lỗi! Mình lỡ gây ồn ào quá rồi! Rất xin lỗi hai bạn!”
Cô nàng cúi gập người một cách mạnh mẽ và chắp hai tay lại, tạo thành một tiếng “bốp”.
“Nếu đã nhận ra rồi thì phiền bạn hạ giọng xuống chứ nhỉ? Tôi đã sắp sửa tận hưởng được cái suối nước nóng rồi thì nhờ có bạn và cái câu thần chú của bạn mà xôi hỏng bỏng không hết rồi!” Nanase lên tiếng buộc tội.
Đó? Cô ấy đã thừa nhận bản thân tận hưởng suối nước nóng rồi nha!
Trước những lời lẽ công kích của Nanase, cô nàng gyaru nghiêng người ra xa, thở gấp gáp.
“Đ-đáng sợ quá! Sao có thể nặng lời như thế với người vừa mới gặp lần đầu vậy trời! Dù bạn trông xinh đẹp như thế này, nhưng nếu như như vậy thì sẽ doạ đám con trai chạy mất dép hết cả mất, thế thì đáng tiếc lắm.”
Nanase cau mày.
“Nhưng mà ai mới đang là người bất lịch sự ngay lần gặp đầu tiên đây?”
Theo tôi thì là cả hai người các cậu đấy.
“Quá buồn khi tôi đây không có chút hứng thú nào với mấy chuyện yêu đương nhắng nhít. Tôi còn sẽ từ chối bất cứ ai mon men tới tỏ tình mình nữa kìa.”
Ở chiều ngược lại, cô nàng gyaru lại nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc và chỉ vào tôi.
“Thế ai đây? Không phải cậu ấy là bạn trai cậu à?”
“Hở!?”
Sao có biết bao nhiêu là thứ để nói, cậu lại phát ngôn ra được cái câu này!? Cái con nhỏ gyaru trời đánh kia!
“…Trí tưởng tượng của cậu cũng thú vị phết đó hở? Có lẽ cậu nên về nhà và dùng thời gian quý báu của mình để viết tiểu thuyết kỳ ảo đi thì hơn đấy.”
“Hơ? Cậu vừa mới khen mình đó à? Hì hì, thực ra thì mình không giỏi tới thế đâu à~” Mái tóc vàng kim của cô nàng nảy tâng tâng, điệu bộ hạnh phúc.
“Tôi là đang lịch sự bảo đằng ấy đi về nhà đi thôi…Vậy đáng nhẽ ra tôi không nên kỳ vọng rằng với trí tuệ ấy thì cậu có thể hiểu được ý của tôi hở? Đáng buồn thay cho cậu đấy.”
“Mẹ mình bảo là những ai không thể nói năng rõ ràng với người khác mới là đám đại ngốc! Mình cũng tiếc thay cho hai bạn đây!”
Khi ánh mắt hai người họ chạm nhau, những tiếng xẹt xẹt của tia lửa điện vang lên sau đầu tôi.
Xem ra có vẻ một người luôn tự hào về trí tuệ của mình như Nanase đã một phút mất cảnh giác.
“Không biết ai mới là người đang lải nhà lải nhải vô nghĩa đây nhỉ.” Nanase gầm gừ.
“Oái! Cậu ấy sắp giết mình!”
Cô nàng gyaru túm lấy vai tôi và kéo tôi về phía sau, sử dụng tôi như một tấm khiên.
“Ê này!”
Đúng lúc đó, lưng tôi xuất hiện một cảm giác mềm mềm, nảy nảy.
L-là n-ngực của cổ sao!? Đôi mắt tôi trợn tròn ngạc nhiên.
Tim tôi đập thùm thụp, như đang cố xổ khỏi lồng ngực. Một mùi hương còn ngọt ngào hơn cả kem tươi xộc vào khoang mũi tôi. Còn nhiệt độ cơ thể vốn đã cao sẵn nhờ dòng suối nước nóng, giờ phát hoả phừng phừng.
“Tránh qua một bên, Takahashi-kun. Tôi cần phải dạy cho con bitch này một bài học.”
“Bitch!? Cậu có cảm thấy hơi quá đáng rồi không đấy!? Mình chỉ là một thiếu nữ ngây thơ thôi mà.”
“Mấy đứa mồm tự nhận là thục nữ thực ra toàn là bitch với nhau hết cả.” Nanase kết luận. “Tôi sẽ khâu mồm cậu lại, để cậu tạm thời hết cửa đi dụ dỗ con trai nhà lành mới được.”
“Hể! Đáng sợ, đáng sợ quá!”
“Ấy! Này! Cả hai bình tĩnh lại cái coi! Tôi chóng mặt quá!”
Tôi đang bị quay mòng mòng trong lúc Nanase ra sức tóm lấy cô nàng gyaru. Trên gương mặt cô ấy là một nụ cười hiểm độc hệt như trong các vở ca kịch cổ.
Với đôi chân đang xoắn cả vào với nhau trong dòng suối nước nóng thì tìm cách trốn thoát không phải là sự lựa chọn khôn ngoan.
“Này! Khoa-”
Chỉ trong tích tắc, đôi gò bồng đảo tuyệt đẹp của Nanase đã bay về phía tôi.
Để có thể tóm được cô nàng gyaru mà Nanase đã chồm người tới, trông chẳng khác nào đang ôm siết lấy tôi cả.
Khi mà bản thân đang bị hai cặp ngực đầy đặn o ép thành thế “bánh mỳ kẹp thịt”, tôi chỉ còn biết-
“Tóm được rồi! Cầu nguyện dần đi con kia!”
“Oáiiiiiii!?”
Lúc này, Nanase tỏ ra không hề nhận thức được tình cảnh hiện tại của bản thân.
Hơi ấm từ cô ấy, dù chỉ là gián tiếp qua lớp vải, cộng hưởng thêm hương thơm ngọt ngào, không rõ là hương oải hương hay tinh dầu cam chanh, công kích ý thức của tôi một cách dữ dội. Những thứ cảm giác tuyệt trần này cứ dồn dập ập tới, khiến cho não tôi bị quá nhiệt.
“Tôi…khổ…quá…” Tôi yếu ớt rên rỉ, nhưng xem chừng hai người họ đều không ai hay.
Bị ép dẹp lép, trước sau đều là ngực-một tình cảnh đáng lẽ ra phải được coi là như trong mơ, nhưng nay lại trở thành tình huống chẳng khác nào địa ngục trần gian đối với tôi. Trong lúc tôi đang cố đấu tranh để níu giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng, một cơn hoa mắt ập tới. Việc hiện giờ đang ở trong suối nước nóng chẳng giúp ích được gì cả.
“Cứu tôi với, bạn trai-kun!”
Cuối cùng thì cô nàng gyaru cũng thay đổi tư thế, nhờ đó tôi rốt cục đã có thể có cái nhìn đại cục hơn về tình hình hiện tại.
“Hà...hà…!” Tôi thở lấy thở để “…Này hai người, đủ rồi đấy…Mà, tôi không phải bạn trai của cậu ấy đâu, nên…”
Tầm nhìn của tôi trở nên méo mó, cơn chóng mặt buồn nôn khiến cho thế giới trước mắt cuồng quay. Cơ thể tôi gào thét khi mà tôi đang cố gắng chiến đấu trong tuyệt vọng để duy trì tỉnh táo. Tôi đã tới giới hạn.
“T-Takahashi-kun!”
Nanase chú ý thấy gương mặt đã tái mét của tôi và lùi người ra. Nhưng chuyện đã quá muộn.
“Bạn trai-kun!”
Tiếng gọi của cô nàng gyaru xa dần, xa dần…Cả thế giới bị màn đêm bao trùm.
Check out là thủ tục thanh toán ở những nơi lưu trú Tướng quân Ieyasu đã yêu thích suối nước nóng Atami tới độ ông đã cố mang nó về Edo để ngâm mình bằng cách phục dựng lại. Cho ai không hiểu, hai người đang ám chỉ tới cái mong muốn tự vẫn của Nanase thôi Theo nhe nguyên văn, vẻ mặt Nanase được tả như trong các vở kịch Noh (能), một loại hình biểu diễn sân khấu cổ đã có từ thế kỷ 14 ở Nhật Bản. Có thể dễ hình dung bên Việt Nam cũng có nhiều thể loại ca múa kịch cổ như vậy, với nhân vật phản diện luôn mang trên mặt một nụ cười thâm hiểm