Nhà của Anne nằm ở ngay bên ngoài khu vực trung tâm bao quanh lâu đài. Đó là một ngôi nhà gỗ giản dị, nhỏ nhắn và khiêm tốn, nằm khuất sau hàng dãy những căn nhà tương tự. Ngoài sân điểm xuyết mấy bông hoa nhỏ xinh xinh, treo bên trên là một dây phơi quần áo vừa mới giặt đang nhẹ nhàng đung đưa trước gió. Một khung cảnh tầm thường - chẳng cầu kỳ dù chỉ một chút - nhưng lại tỏa ra sự ấm cúng của gia đình.
“Công chúa Mia, xin hãy đợi trong xe đến khi tôi bảo được rồi hãy vào nhé,” Anne bồn chồn nói trước khi vội vã lao vào nhà. Mấy phút sau, cô đi ra cùng với hai người tuổi trung niên, cả hai đều trông có phần tái nhợt đi.
“Ôi, hai người liệu có phải là…”
“V-Vô cùng vinh dự được gặp người, t-thưa Công chúa. Tôi là cha của Anne ạ,” người đàn ông nói, giọng vỡ ra trong lo lắng. Sau đó ông giới thiệu người phụ nữ đứng bên cạnh là mẹ của Anne.
Đáp lời họ, Mia kéo nhẹ tà váy và nhún gối cúi chào.
“Rất vui được làm quen. Tên ta là Mia Luna Tearmoon. Con gái của hai bác, Anne, đã luôn là một hầu cận tuyệt vời. Ta vô cùng hài lòng khi được chị ấy phục vụ,” cô nói với một nụ cười ngọt ngào.
“N-Người quá lời rồi, thưa công chúa. Xin chân thành cảm ơn người vì đã chiếu cố con gái chúng tôi ạ.”
“T-Tôi sợ rằng nhà chúng tôi không có gì để báo đáp Công chúa cả, nhưng…”
“Làm ơn, xin cứ tự nhiên ạ. Sự phục vụ của của con gái hai bác là quá đủ rồi. Ta không cần gì hơn thế nữa. Chúng ta đến đây hôm nay chỉ bởi vì muốn mang cho mọi người một món quà thôi.” Mia tặng họ nụ cười công chúa đẹp nhất của mình. Cô rất giỏi trong việc khoác một vẻ ngoài đáng yêu. “Giờ thì, Anne, chị có thể giới thiệu ta với những em gái của mình không? Mau lên nào.”
Cô muốn ăn món kẹo đông lạnh, nghĩ đến việc chúng tan chảy mất khiến cô sốt hết cả ruột. May mắn thay, chiếc cốc sứ đựng bên trong tổng cộng tám viên kẹo - cô biết bởi vì cô đã đếm rồi. Với ngần đó, hẳn là sẽ đủ cho mỗi người trong gia đình Anne một cái và vẫn còn lại phần của cô.
Phù, vừa đủ luôn! May mà Tứ Công tước cũng không ky bo với quà tặng!
Cô rùng mình sung sướng tưởng tượng ra cảnh đặt món quà mong manh ấy vào trong miệng mình. Tuy nhiên, khi bước chân vào đến phòng khách, cô dần cảm thấy hơi lo. Tụ họp trong không gian nhỏ bé là bốn đứa trẻ. Đứa lớn nhất là con trai, có vẻ lớn hơn Mia một chút. Còn lại là ba bé gái, trông nhỏ tuổi hơn cô.
“... Ta đoán, là em gái và em trai của Anne à.”
Tính cả Anne, trong này sẽ có sáu người. Cùng với bố mẹ của cô ấy, vị chi là… Tám!
Phù. Vừa suýt soát…
Điều đó tức là sau khi chia cho từng người, vẫn còn lại một viên kẹo cho cô. Đồng thời, cô cũng sẽ chứng minh được sự hào phóng vô bờ bến của mình qua việc chia sẻ đồ ăn của mình với tất cả những ai có mặt. Không chỉ thế, ấn tượng của Anne về cô như một nàng công chúa tốt bụng cũng sẽ không bị sứt mẻ.
Cảm thấy tự hào về bản thân vì mọi thứ đã đâu vào với đó thật hoàn hảo - mặc dù cô chẳng liên quan gì đến chuyện đó cả - Mia quay trở lại việc sung sướng tưởng tượng ra cảnh mình đang ăn món kẹo lạnh. Bởi vì thế, cô đã không chú ý trong lúc Anne giới thiệu các thành viên gia đình mình.
“Vô cùng xin lỗi ạ, thưa công chúa Mia, nhưng đứa em gái sau tôi, Elise, có sức khỏe không được tốt lắm và luôn nghỉ ngơi trong phòng vào giờ này. Tôi biết rằng con bé đáng lẽ phải ra chào người, nhưng…”
“...Hả?”
Mia sững sờ. Vẫn còn một người nữa. Mà không chỉ thế…
“Ôi chao! Người nói thật ư, Công chúa? Bọn em thật sự được ăn món này ạ?
“Cảm ơn công chúa! Bố ơi, mẹ ơi, mau lại đây nào! Cả nhà mình cùng ăn đi!”
“Nào, nào. Trước mặt công chúa thì phải từ tốn chứ… Tôi vô cùng xin lỗi ạ, thưa công chúa.”
Đứng trước những nụ cười của gia đình Anne, Mia biết rằng số phận của cô đã an bài. Cô không có gan đòi phần cho mình trước mặt Anne và phá hỏng đi hình ảnh nàng công chúa tốt bụng.
C-Con nhỏ ngu ngốc! Tại sao ngươi không thể cho ta mười cái hả, đồ bủn xỉn?! Tứ Công tước chỉ có thế thôi à!
Cô quyết định trút cơn giận dữ lên mấy đứa con gái nhà Công tước. Sau khi bắt họ phải chịu một tràng rủa xả trong đầu mình, cô cuối cùng đã bình tĩnh lại được.
“Tôi vô cùng xin lỗi ạ, thưa Công chúa. Tôi biết là không có lý do nào để con bé vắng mặt cả… Xin hãy nhận của tôi lời xin lỗi sâu sắc…”
“Hả? Ơ, ừ, vậy được rồi. Ta không phiền đâu. Cũng là lỗi của ta khi đột ngột đến đây như vậy. Bên cạnh đó, nếu cô ấy thấy không khỏe thì cũng không nên bắt cô ấy ra làm gì. Mà quan trọng hơn, Anne này, chị mau chia kẹo cho mọi người nhanh lên. Để chúng tan chảy ra mất thì phí lắm.” Cô tiếc nuối liếc nhìn lần cuối những viên kẹo trước khi lại nói tiếp, “À, phải rồi, sao chúng ta không mang một cái cho em gái chị trong phòng nhỉ?”
Thẳng thắn mà nói, Mia chẳng hề nói vậy vì quan tâm tới người ốm. Cô chỉ không thể chịu nổi khi nghĩ đến cảnh một thứ ngon lành chui vào miệng của người khác mà không phải cô. Ở lại lâu hơn tức là ngồi đó và nhìn mọi người ăn. Cô sẽ cần cả một trái tim bằng vàng khối để không cảm thấy đó như là một sự tra tấn, và tim cô thì chỉ có mạ vàng thôi. Đây chính là lúc để bỏ chạy.
Anne thì hiểu câu nói của cô thế này…
“Ôi… Công chúa Mia…” cô nói, cảm động đến nỗi phải mất một lúc để bình tĩnh lại trước khi tiếp tục. “Người thật là chu đáo. Tôi vô cùng biết ơn lòng tốt của người. Thật sự luôn ấy. Và chắc chắn rằng em gái của tôi cũng thế. Con bé sẽ rất vui được thấy người cho xem!”
“À. Chà, nếu vậy thì tốt rồi.”
So với những lời cảm ơn chân thành của cô hầu trẻ, câu trả lời của Mia rõ ràng là thiếu nhiệt tình hơn hẳn.