Có một cuốn sách mang tên: Biên niên sử về Công chúa Thánh nữ Mia; một tác phẩm tự xưng là phi hư cấu, với nội dung thuần túy bịa đặt và phóng đại nhằm ca ngợi Mia. Tác giả của cuốn sách này là nhà văn nổi tiếng Elise Littstein, người đã một tay tạo dựng nên dòng văn học giả tưởng ở Đế quốc Tearmoon và làm nó trở nên nổi tiếng. Cô được nhận làm tác giả triều đình thông qua sự bảo trợ của Công chúa Mia, và đồng thời cũng là em gái của Anne Littstein, người đã phục vụ nhiều năm liền dưới tư cách hầu gái riêng của công chúa.
Cuốn sách bắt đầu như thế này.
Lần gặp gỡ đầu tiên của tôi và Công chúa xảy ra không lâu sau sinh nhật lần thứ mười hai của tôi. Khi ấy, tôi còn là một đứa trẻ ốm yếu. Do thậm chí còn không đủ sức khỏe để vui chơi ở bên ngoài với bè bạn, tôi chỉ còn biết lấy viết lách làm vui. Những câu chuyện tôi viết - vốn không phải tiểu thuyết, không hề, khi mà chúng còn quá thô thiển để được gọi như vậy - là nơi để tôi trút ra những mong muốn và buồn đau của mình. Chúng là lối thoát cho một cô bé nghèo khổ vốn chẳng có gì nhiều trong thế giới của bản thân.
Công chúa chỉ cần đọc lướt qua một lần những dòng chữ nguệch ngoạc của tôi trước khi quyết định thuê tôi làm tác giả của hoàng gia. Mà chưa hết, chỉ trong vài phút ngắn ngủi ấy, người đã nắm bắt được toàn bộ câu chuyện. Tôi đã bất ngờ không nói nên lời trước cái tốc độ đọc ấy. Đó là một năng khiếu vượt trên cả lý lẽ, thể hiện sự xuất chúng thách thức tất cả mọi nỗ lực giải thích. Tôi tin rằng thông qua chương này sẽ cho thấy sơ qua cái sự thiên tài vô cùng ấy của Công chúa.
--------------
Một lần nữa, để nói cho rõ ràng, thì đó chỉ là cách hiểu của Elise mà thôi. Là hiểu nhầm thì đúng hơn. Mà thực ra, đó hoàn toàn là ảo tưởng, bởi vì chẳng có một tí ti sự thật nào trong những thứ cô ta viết cả.
Mặc dù vậy, sách của cô bán đắt như tôm tươi. Theo một cách nào đó, có lẽ đây là một dấu hiệu phù hợp cho thấy sự suy tàn của đế chế.
Đồng ý, rằng cuốn sách ấy cuối cùng đã cứu được cái mạng của Mia… nhưng mà chuyện đó để sau đã.
---------------
“Tác giả triều đình… của Công chúa ư?”
Bị bất ngờ trước đề nghị đột ngột của Mia, Elise không biết làm gì hơn một cái nháy mắt.
Cơ chế nghệ sĩ cung đình liên quan đến việc một thành viên trong giới quý tộc hoặc gia đình hoàng gia trở thành nhà tài trợ cho một nghệ sĩ và hỗ trợ chi phí sinh hoạt cho anh hay cô ta. Kiếm được một nhà tài trợ tốt tức là được giải thoát khỏi những nỗi lo về tài chính để có thể tập trung hoàn toàn vào việc sáng tác. Đây là một vị trí cực kỳ hấp dẫn mà bất kỳ nghệ sĩ nào cũng hằng ao ước.
Được đề nghị công việc tốt nhất mà một nhà văn có thể mong muốn, Elise lắc đầu.
“Dạ thôi, tôi xin từ chối ạ.”
“Eh?”
Câu trả lời của Elise khiến Mia ngạc nhiên. Cô cau mày bối rối.
“Tại sao? Ta tin rằng đó là một vị trí có lợi cho bạn đấy chứ.”
Nếu là tác giả triều đình của Mia, cô cũng sẽ được vào Đại Thư viện trong lâu đài. Như thế sẽ dễ dàng hơn cho việc nghiên cứu…
“Tôi không muốn người thiên vị tôi chỉ bởi vì tôi là em gái của Anne.”
“Elise! Em mất trí rồi à? Tại sao em lại nói như thế với Công chúa?”
“Em muốn tự mình trở thành một tác giả thành công, không phải được trao cho chức vị nghệ sĩ cung đình chỉ bởi vì là em gái chị,” cô nói, có một chút giận dữ trong âm sắc.
Mia điềm tĩnh nhìn thẳng cô bé và nói, “Ôi, nhưng ta nghĩ là mình đang công nhận tài năng của bạn đấy chứ.”
“Người nói dối! Làm sao người có thể đọc nhanh đến thế được!”
“Bạn Elise à, có một điều ta muốn bạn nhớ kỹ, đó là: Ta rất ghét sự dối trá,” Mia nói, giọng cô chắc nịch. “Ta đã đọc câu chuyện của bạn, và ta đưa ra lời đề nghị này bởi vì ta thích nó.”
Thế rồi, cô trỏ một ngón tay lên má và nhìn lên trần nhà, như thể đang suy tính điều gì đó. Một lúc sau, cô lại nói tiếp.
“A-ha. Tại sao ta không giải thích cho bạn ta thích câu chuyện ở điểm nào nhỉ! Để xem nào… Đầu tiên là, có một…” cô nói, đưa suy nghĩ của mình quay trở lại ngày còn ở trong hầm ngục khi lần đầu được nghe kể câu chuyện này. Cô vẫn còn nhớ tất cả những đoạn mà mình thích, những khung cảnh để lại ấn tượng trong cô, những chỗ khiến cô mắc cười…
Và rồi cứ thế, cô kể ra. Cô cứ kể và kể tiếp, liến thoắng hết một tràng dài những ý kiến chủ quan về câu chuyện giống như những nhà phê bình sành sỏi mà bạn vẫn hay thấy.
“... Không thể nào.”
Biểu cảm của Elise dần thay đổi. Ban đầu, đó chỉ là hơi thích thú. Sau đó, nó chuyển thành tuyệt đối ngạc nhiên, rồi thành kinh ngạc tột độ. Cuối cùng là… một cái cau mày bối rối?
“Ừm, Công chúa…?” cô rụt rè hỏi ở một giây tạm ngừng trong bài diễn văn tán thưởng của Mia.
Mia nhướn lông mày trước vẻ khó hiểu trên gương mặt Elise.
“Hm? Có chuyện gì à?”
“Làm thế nào mà… người lại biết cả phần tôi chưa viết đến vậy?”
“...Eh?”
Câu hỏi của Elise như một cục gạch ném thẳng vào đầu Mia.
Ôi trăng ơi! Chết rồi, mình lỡ miệng!
Đúng là thế thật.
Phiên bản câu chuyện mà Mia biết là của một vài năm sau. Tất nhiên, nó sẽ bao gồm cả phần chưa được viết ở hiện tại.
Nói chuyện về nó vui đến nỗi mình chẳng thèm suy nghĩ xem là đang ba hoa cái gì nữa!
Nhận ra mình vừa mắc phải sai lầm lớn, cô đổ mồ hôi lạnh và bắt đầu hoảng loạn. Tuy nhiên, bất ngờ thay, cô lại được người khác cứu.
“Chuyện đó có gì đáng ngạc nhiên đâu, Elise?” Anne hỏi, cô dường như không hề ngạc nhiên tí nào. “Đây là Công chúa Mia cơ mà, em không biết sao? Chỉ cần đọc một vài chương đầu thôi, công chúa đã có thể biết câu chuyện sẽ diễn biến như thế nào.”
Rõ ràng, Ludwig không phải là người duy nhất mắc phải Hội chứng Mia giai đoạn cuối. Anne cũng chẳng khác gì. Trong tâm trí cô, hình ảnh của Công chúa đã bị thổi phồng lên đến một mức độ không tưởng. Nếu trời đẹp, đó là nhờ có Mia. Nếu trời mưa, thì là Mia đang chăm lo cho những người nông dân và ruộng đồng của họ. Tóm lại, Anne đã trở thành một người hâm mộ cuồng nhiệt của Mia.
“Phải vậy không ạ, tiểu thư Mia?” cô hỏi, mặt mày rạng rỡ nhìn thần tượng của mình.
Mia gật đầu hoàn toàn theo phản xạ.
“T-Tất nhiên rồi! Mấy cái chị nói đều chính xác hết!”
Chính xác cái gì cơ?! Chị ta đang nói cái quái gì vậy nhỉ?!
Đến cả Mia cũng biết là lý do của Anne nghe vô lý chừng nào. Nhưng giờ đã quá muộn để rút lui. Cô phải theo lao thôi.
“Chuyện là thế đấy,” cô nói, cố tình kéo cuộc đối thoại theo. “Nào, giờ thì rõ rồi nhé, ta sẽ hỏi lại bạn một lần nữa. Elise, ta muốn bạn trở thành nghệ sĩ cung đình của ta. Và nếu như bạn nhận, hãy chắc chắn rằng bạn sẽ hoàn thành câu chuyện này.”
“Công chúa… Anne…”
Elise hết nhìn Mia lại quay sang chị mình, đối mặt với thứ logic vô lý của hai người…
“Cảm ơn người rất nhiều ạ.”
Cô chịu thua và từ bỏ.
Và thế là Đế quốc lần nữa chứng kiến sự ra đời của một người hâm mộ cuồng nhiệt khác của Mia.