Có một con thuyền lớn và sang trọng, với đủ sức chứa hai tá xe ngựa trôi nổi trên mặt hồ. Anne nhìn lên con thuyền khổng lồ rồi gãi gãi đầu.
“Hừm… Sao họ không xây một cây cầu ra đảo đi cho rồi, Công chúa Mia nhỉ? Ý tôi là, dùng thuyền để chở người đã đành, nhưng tôi thấy họ đâu cần phải chở luôn cả xe ngựa nữa…”
“Thực ra, ngày trước họ đã từng dùng cầu, nhưng rồi lại có quá nhiều tranh chấp trong việc kiểm tra giấy tờ nhập học và xác nhận người hầu đi theo.”
Những cây cầu, không cần biết là to hay nhỏ cỡ nào, thì cũng đều khiến cho giao thông bị chậm đi. Chúng về cơ bản là nút thắt cổ chai. Nếu tính thêm chuyện tất cả học sinh đều đến trường bằng xe ngựa trong cùng một ngày, dễ thấy rằng tắc nghẽn là không thể tránh khỏi. Còn nữa, ngồi trong những khoang xe ngựa ấy đều là các cậu ấm cô chiêu nhà quý tộc, những kẻ mà “chờ đợi” không hề có trong từ điển. Một cuộc tranh cãi nổ ra giữa những người như thế có thể dễ dàng dẫn đến hậu quả là một vài giám sát viên sẽ mất đầu. Bên cạnh đó, gia tăng chiều rộng và số lượng cầu đến khi không còn tắc nữa cũng hoàn toàn bất khả thi, bởi rất ít khi có dịp sử dụng cầu.
“Ta nghe nói là thậm chí sau khi họ bắt đầu dùng thuyền để chở học sinh, thi thoảng vẫn xảy ra tranh cãi xem khoang tàu này là của ai.”
Nhìn chung, đám con cái quý tộc và hoàng tộc đều có lòng tự tôn rất cao. Họ sẽ không cho phép những kẻ đến từ các gia tộc tầng lớp thấp hơn hoặc ngang bằng được lấy một khoang nằm ở trên khoang của họ. To hơn cũng không được luôn. Số lượng của những phép tắc cần phải tính đến trước khi chỉ định khoang tàu đủ để khiến công đoạn này trở thành một cơn ác mộng cho bất kỳ ai được giao phó.
“Đúng là cực kỳ ngu xuẩn khi cãi nhau về mấy chuyện vặt vãnh như thế… Hmph.”
Mia hùng hồn chốt lại bình luận của mình bằng một câu nhạo báng và nhún vai, cố tình thể hiện rằng cô thậm chí sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện làm như vậy. Việc cô nhớ rõ mồn một về dòng thời gian tách biệt kia, nơi có một kẻ nhìn giống cô và nói năng y hệt như cô đã làm ầm lên về chuyện xe của ai được lên thuyền trước, trong trường hợp này là hoàn toàn không liên quan. Còn nữa, hai má cô cũng không hề giật giật đâu nhé.
Dĩ nhiên, Anne thì hoàn toàn không để ý những chi tiết đó. Đầu cô lúc này chỉ toàn những suy nghĩ kiểu như Ôi chao, Công chúa Mia thật tuyệt và Người ấy thật là gương mẫu, vốn chỉ có tác dụng làm tăng thêm lòng trung thành của cô với công chúa.
-------------------
Cuối cùng, thuyền đã cập bến. Trong lúc đi lên bờ, họ gửi lời chào tạm biệt đến người đánh xe và đoàn tùy tùng là những cận vệ hoàng gia đã hộ tống suốt chuyến đi.
“Những hiệp sĩ thân mến, được các anh tận tụy tháp tùng đến đây, ta vô cùng cảm kích. Các anh có thể trở về rồi. Cầu mong mọi người về đến nhà thuận lợi bình an.”
Đội trưởng của nhóm cận vệ hoàng gia cúi thấp đầu.
“Vâng, thưa Công chúa. Chúng tôi, cùng với toàn thể Đế quốc, xin chúc người an lành. Cầu cho Chúa sẽ luôn phù hộ người trong cuộc sống mới ở học viện.”
Mia cảm ơn anh ta một lần nữa khi ký ức về quá khứ chợt hiện về. Lúc cuộc khởi nghĩa đang diễn ra, khi mà hầu hết quân đội hoàng gia đã bỏ trốn hoặc đào ngũ, có một nhóm hiệp sĩ vẫn kiên quyết thực hiện nghĩa vụ của mình. Đó là những cận vệ hoàng gia, những người đang ở trước mặt cô lúc này đây, họ đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ cô. Rốt cuộc, không một ai trong số họ chọn mạng sống thay vì lòng trung thành cả.
Nói cách khác, họ chính là loại bạn bè hữu dụng mà cô cần phải có quan hệ tốt. Bởi vậy nên, cô đã ghi nhớ rằng phải đối xử với họ bằng sự tôn trọng tuyệt đối.
“Công chúa…”
“Có phải người ấy vừa…”
Một vài cận vệ hơi nhúc nhích. Một số thì mấp máy môi. Có tiếng ai đó sụt sịt. Thực lòng, đó chẳng phải lỗi của họ. Lần đầu thì ai cũng thấy hơi xúc động mà. Bởi dù sao đi nữa, không có ai trong những hiệp sĩ này từng được nghe một lời cảm ơn từ công chúa.
Được giao nhiệm vụ bảo vệ gia đình hoàng gia, đây đều là những hiệp sĩ với kỹ năng vượt trội. Thi thoảng, họ còn phải truy tìm những nguy cơ tiềm tàng, ví dụ như ám sát chẳng hạn, trước cả khi chúng kịp xảy ra. Tuy nhiên, cho dù họ có trung thành thực hiện nghĩa vụ của mình đến thế nào đi nữa, suy cho cùng, đó vẫn chỉ là công việc mà thôi. Có thể họ sẽ đem cả chân tay hay tính mạng ra đánh liều làm nhiệm vụ, nhưng cái chết và thương tổn của họ sẽ chẳng là gì đối với những người mà họ bảo vệ. Đấy là mục đích của họ. Những cận vệ chỉ đang làm việc của mình. Chẳng có gì sai ở đây hết. Đó đơn giản là cách thế giới hoạt động…
Ấy vậy mà, nàng công chúa nhỏ này đây đã bày tỏ sự quan tâm đến cá nhân họ. Nàng nói sẽ cầu nguyện cho họ bình an trở về. Tuy chẳng nhiều nhặn gì, nhưng lại khiến tất cả đều xúc động. Vừa chuẩn bị khởi hành về kinh đô mà những lời của Mia cứ văng vẳng trong tim, càng củng cố thêm lòng trung thành của họ với vị chủ nhân nhỏ bé.
“Giờ thì… Chúng ta cũng đi thôi nào,” Mia nói, quay mặt hướng về đoạn cao trào sẽ quyết định số phận của cô, Học viện Thánh Noel.
Hòn đảo giữa hồ, nơi tọa lạc của Học viện Thánh Noel, có chứa tất cả những cơ sở vật chất cần thiết để hoạt động như một thị trấn độc lập. Đây về cơ bản là một làng đại học. Vô số các cửa hàng xếp thành dãy trên phố, cung cấp đủ thứ từ quần áo cho đến giày dép, kim khí, trang sức và văn phòng phẩm. Ngoài ra còn vô vàn những nhà hàng nữa. Chưa hết, để đảm bảo có thể thỏa mãn được cư dân tầng lớp thượng lưu của đảo, tất cả đều ở chất lượng cao cấp nhất. Điều này tức là đối với Anne, những cửa hàng ấy đều tỏa ra bầu không khí trái ngược với hoan nghênh.
“Wow…” cô nói bằng tông giọng trộn lẫn giữa kinh ngạc và ghét bỏ. “Có bao nhiêu là cửa hàng trông phát sợ không dám vào luôn…”
Mia khúc khích cười trước phản ứng đó.
“Đồng ý, nhưng mà nó chỉ như vậy ở phố chính thôi. Có rất nhiều hàng quán rẻ hơn dành cho thường dân sống trên đảo. Học viện cũng mở cửa hàng riêng nữa, bán hầu hết nhu yếu phẩm hàng ngày với giá rất là phải chăng.”
Ồ, đúng là may thật. Mình có thể ra đó mua những đồ cần thiết…
“Thế nên là, bắt đầu từ mai, ta muốn chị đi khảo sát toàn bộ các cửa hàng trong khu vực này.”
“...Hả?”
“Cụ thể hơn, ta muốn chị lập một danh sách tất cả những hàng bán đồ chất lượng tốt với giá cả phải chăng,” Mia nói như thể đó là yêu cầu bình thường nhất trên đời.
“N-Nhưng mà, công chúa Mia, thế còn tiền trợ cấp của người thì sao? Tôi nhớ người bảo rằng sẽ được cho một khoản thừa sức chi trả cho mọi thứ mà…”
“Đúng vậy. Chị nói không sai. Một phần chi tiêu đúng là cần thiết để giữ gìn hình ảnh của Đế quốc. Tuy nhiên…” Mia liếc nhìn những cửa hàng sang chảnh xung quanh và cau mày. “Sẽ có lúc khác để chi tiêu như vậy, không phải bây giờ. Trợ cấp của ta được trích từ tiền thuế, và ta thì sẽ không phung phí những đồng tiền mồ hôi xương máu…”
“Công chúa Mia…”
Giọng của Anne run run xúc động khi nghe Mia khẽ lẩm bẩm một mình.
“Mồ hôi xương máu không thể đem ra phung phí được. Tuyệt đối không…”
Đối với Mia, đây không phải một phép ẩn dụ. Việc cô sử dụng tiền thuế như nào sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cô, hay nói chính xác hơn, là bao nhiêu mồ hôi xương máu mà cô sẽ phải đổ. Mỗi đồng tiền phí phạm là một bước đến gần máy chém, và cô thì không muốn nhìn thấy cái thứ chết tiệt đó thêm một lần nào nữa.
“Ta sẽ gửi một nửa tiền trợ cấp về cho Ludwig. Chắc chắn là anh ta sẽ tận dụng chúng thật tốt.”
Nói đoạn, Mia đột ngột dừng bước.
“Công chúa Mia?”
“Ôi… Đó là…” cô lẩm bẩm, mắt nhìn đăm đăm về một hình bóng ở đằng xa.