Sau khi đi xuyên qua một chuỗi những con hẻm ngoằn ngoèo, chật hẹp, họ đã đến được mục tiêu: một nhà thờ nhỏ trông hơi nghiêng về một phía. Nó có một khoảng sân rộng, nơi mà ta có thể nghe thấy tiếng nô đùa của trẻ con. Để lại cậu bé họ tìm được ban nãy với các xơ, Ludwig nhìn quanh cái nhà thờ một lần nữa.
“Vậy ra đây là chỗ duy nhất ở khu này có thể chăm sóc cho người bệnh…”
Đó là một tòa nhà rất khiêm tốn, đến nỗi mà tính cả trại mồ côi xây liền vào cũng chỉ có thể chứa được một số lượng người vô cùng ít ỏi. Nơi này hoàn toàn không thể cung cấp thức ăn và chăm sóc y tế cho toàn bộ những người cần đến trong cả khu.
Người ta nói trăm nghe không bằng một thấy, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên mình thực sự thấm thía câu đó. Công chúa đã nói rất chính xác. Khả năng bùng phát bệnh dịch xảy ra ở đây là rất cao.
Trong khi Ludwig đang trầm ngâm, Mia đi làm thân với vị cha xứ người quản lý nhà thờ này. Mặc dù không hẳn là một người theo đạo, nhưng cô nghĩ rằng tạo một vài mối quan hệ với bên tôn giáo cũng chẳng thiệt gì. Dưới tư cách là một tổ chức, Nhà thờ rất có tiếng nói ở nhiều vương quốc. Nếu như tình hình xấu đi, có đồng minh ở phe họ thì sẽ rất hữu ích cho việc xin tị nạn.
Không cần biết là ở đâu hay vào lúc nào, Mia luôn luôn hành động theo phương châm “bản thân là trên hết.”
“Thưa cha, cảm ơn cha rất nhiều vì đã thu nhận đứa trẻ này.”
“Người không cần phải cảm ơn ạ. Là những bề tôi của Chúa, chúng tôi chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của mình thôi. Chúng tôi cũng vô cùng cảm động khi có được vinh dự tiếp đón Công chúa, ở một nơi tồi tàn như thế này.”
“Xin đừng bận tâm. Dù gì đi nữa, nơi này, và cũng như mọi nơi khác, đều là một quận ở bên trong lãnh thổ mà ta yêu mến và gọi là nhà. À nhân tiện, Cha này, không biết Cha có bạn bè gì ở các vương quốc khác, hoặc là…”
Mia không chần chừ vào thẳng vấn đề luôn.
“Thưa công chúa…”
Cô quay về phía giọng nói của Ludwig.
“Ô, Ludwig đấy à. Đã đến lúc phải đi rồi sao?”
“Không, tôi chỉ muốn nói là bây giờ tôi đã hoàn toàn hiểu dụng ý của Người rồi ạ.”
“Thế ư,” Mia nói và gật đầu hài lòng. “Tuyệt lắm. Ta cũng đang định đến chỗ anh đây. Nào, nói ta nghe phải làm sao để chắc chắn một đại dịch sẽ không nổ ra ở Quận Trăng non?”
“...Có hai cách chủ yếu để ngăn chặn một dịch bệnh. Chúng ta cần phải tăng cường cung cấp thực phẩm đến khu vực này và hồi phục lại thể lực cho cư dân, bên cạnh đó cũng cần phải cải thiện việc chăm sóc sức khỏe.”
Nói ra những suy nghĩ của mình khiến Ludwig có thể hoàn toàn hiểu được những đề xuất anh đưa ra khó thực hiện đến nhường nào. Tất cả những việc anh đang làm dạo gần đây chỉ xoay quanh việc giảm chi tiêu. Để có thể cải thiện tình hình tài chính đế quốc, thu nhập cần phải tăng lên hoặc chi tiêu cần giảm đi. Chẳng có cách nào đơn giản để tăng thu nhập cả, thế nên hiển nhiên, trọng tâm của anh trở thành cắt giảm những khoản chi phung phí. Tuy nhiên, cả phân phối thức ăn lẫn xây bệnh viện đều là những việc đòi hòi một lượng lớn tiền của.
Ludwig nhăn nhó. Đấy mới chỉ là bắt đầu thôi. Để giữ cho những hoạt động đó tiếp diễn còn tốn kém hơn nữa. Anh sẽ cần bao nhiêu tiền đây? Và quan trọng là anh phải kiếm ở đâu ra ngần ấy tiền? Ludwig không có cách nào hết. Ngay cả khi có Mia với tiếng nói của hoàng gia chống lưng, điều đó vẫn bất khả thi. Dù sao đi nữa, cho dù có quyền lực như thế nào, cô vẫn chỉ là một đứa nhóc.
Mia thì ngược lại…
“Vậy ý anh là chúng ta cần tiền phải không… Ta hiểu rồi.” Cô khẽ gật đầu, rồi khoanh tay như thể đang suy nghĩ điều gì đó. “Hm, nếu là vậy… A-ha. Liệu nếu ta bán cái này đi thì có đủ không nhỉ?”
Chậm rãi, cô gỡ chiếc trâm cài tóc của mình ra.
“...Hả?”
Viên ngọc lớn đính bên trên tỏa sáng lấp lánh, xác nhận rằng đây chính là chiếc trâm mà cô nhận được hồi trước từ một vị thương gia nổi tiếng giàu sang.
“Công chúa Mia! Nhưng mà… không phải người thích nó lắm sao?!”
Anne hốt hoảng nói, nhưng Mia thì chỉ lắc đầu.
“Không sao đâu. Ta không phiền mà. Dù một vật có quý giá đến thế nào đi nữa, dù ta có trân trọng nó ra sao, thì rồi cũng sẽ có một ngày… Có thể là bị thất lạc, có thể là hỏng hóc… nhưng chắc chắn ngày đó sẽ tới. Nếu đã vậy, việc tốt nhất ta có thể làm là sử dụng nó sao cho trọn vẹn, tức là hãy cho nó một ý nghĩa.”
“Công chúa…”
Ludwig đang ngập tràn trong cảm xúc - quả là hiếm thấy đối với một người thường nghiêm khắc như anh. Cảm động sâu sắc bởi những lời của Mia, anh nhìn về phía cô đầy tôn kính. Từ cô, anh cảm thấy khí chất phi thường của một vị thánh nữ.
Dĩ nhiên, toàn bộ là do anh ảo tưởng ra. Chỉ nhắc vậy thôi.
Giờ này thì chắc hẳn là ai cũng biết cả rồi, Mia chẳng phải thánh nữ gì sất. Thế thì tại sao cô lại quyết định bán chiếc trâm cài tóc của mình ư? Thực ra, cô có một lý do rất hợp lý nhưng lại chẳng thánh thiện chút nào cho việc đó.
Hừm! Mình thà bán nó đi còn hơn là để mấy thằng khốn đó cướp khỏi tay mình!
Trên thực tế, số phận của chiếc trâm này là bị cướp đi mất trong lúc cô đang bị vây bắt bởi đội quân khởi nghĩa. Và không chỉ là bị cướp thôi đâu, kẻ cướp nó còn là một gã côn đồ, thô lỗ và thô bạo, đã thế lại còn có quá nhiều râu so với người đứng đắn. Cũng không phải là cô sẽ thấy ổn với việc bị cướp bởi một chàng đẹp trai tóc tai gọn gàng, nhưng mà dù gì đi nữa…
Nếu cuối cùng nó sẽ phải rơi vào tay một kẻ như thế, thà là mình chủ động từ bỏ còn hơn. Ít nhất thì cũng có thể dùng nó làm lợi cho bản thân.
Cứ yên tâm là Mia lúc nào cũng tính toán cả. Và cũng yên tâm luôn rằng Ludwig chẳng thể nào ngờ được chuyện đó đâu.
“Lòng nhân từ của công chúa sẽ không vô ích. Xin người hãy tin rằng tôi, Ludwig này, sẽ đích thân bảo đảm rằng vật báu của Người được sử dụng một cách thích đáng.”
Bán chiếc trâm đi cũng chỉ như một giọt nước nhỏ xuống đại dương là khoản tiền khổng lồ cần cho kế hoạch này. Nhưng dù thế, Mia vẫn chọn làm như vậy, và Ludwig hiểu rõ lý do.
Ngày hôm sau, Ludwig đi khắp nơi tự hào tuyên bố rằng Công chúa đã hy sinh món đồ cá nhân quý giá nhất của mình để ủng hộ cư dân khu ổ chuột. Đó, theo như anh miêu tả, là một hành động hết mực từ bi của nàng công chúa nhỏ tuổi. Dân chúng đã rất kinh ngạc và ngưỡng mộ lòng nhân từ sâu sắc của Mia, và điều đó đã đặt tất cả các quý tộc vào tình huống mà họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc cũng phải quyên góp theo.
Mười hai ngày sau, chính phủ quyết định sẽ xây một bệnh viện lớn ở Quận Trăng non.