Chúng Ta Sống Ở Nam Kinh

Truyện tương tự

Vợ Ơi, Xin Hãy Ngoan Ngoãn Nhé

(Đang ra)

Vợ Ơi, Xin Hãy Ngoan Ngoãn Nhé

Hoa Hoàn Một Khai

“Ai mà biết được?” Cô cũng cười theo.

43 31

Frontier Alchemist - Giả kim thuật sư ở vùng biên ải

(Đang ra)

Frontier Alchemist - Giả kim thuật sư ở vùng biên ải

Oteteponta

Cảm thấy được giải thoát sau khi rời khỏi hiệp hội, Rust đã làm việc ở vùng biên giới với sự nhiệt tình và sức sống mới tìm thấy.

6 45

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

(Đang ra)

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

Hoa Nhạ Trần

Những quan trị an tại vương đô mỗi ngày thấy một thiếu nữ nối tiếp một thiếu nữ nức nở tới để báo án, nhiều tới mức họ sắp phát điên mất rồi.

16 122

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

160 161

Nếu phải nói thì tôi giống một tên pháp sư tồi tệ hơn.

(Đang ra)

Nếu phải nói thì tôi giống một tên pháp sư tồi tệ hơn.

花音小坂 - HANANE Kosaka

Ash Dahl, được gọi là "Cấm Kỵ Ma Pháp Sư" là một kẻ có tính cách tồi tề cực kỳ không được lòng người khác. Do tính cách đó của mình, anh ta bị cả nam lẫn nữ lánh xa một cách tuyệt đối.

35 205

Quyển 1: Chúng ta sống ở Nam Kinh - Chương 03: Cậu còn có mẹ

Một tiếng "Người sống?" này khiến Bạch Dương ngẩn người.

Theo quy tắc liên lạc radio sóng ngắn, câu trả lời tiêu chuẩn là xác nhận đã nhận được tín hiệu rồi sau đó tự giới thiệu và báo cáo số hiệu gọi của mình.

Phản ứng như gặp ma này là sao?

Vài giây sau. Đối phương lại lên tiếng, mừng rỡ hét lớn: "Có ai không? Có ai không? Có ai ở đó không?"

Bạch Dương nghe mà nhíu mày.

Chơi radio sợ nhất là gặp phải những người như thế này: Không biết gì về quy tắc, không tuân thủ quy định, không báo số hiệu gọi, không báo tín hiệu, không báo vị trí, xông vào kênh làm loạn lên. Bạch Dương lập tức cảm thấy khó chịu, đây là lính mới ở đâu ra vậy? Làm sao qua được bài kiểm tra?

Mặc dù nghĩ thế nhưng cậu cũng là tân thủ, cũng chưa thi lấy chứng chỉ.

"Đây là Bg4mXh, QTh Nam Kinh, khu Tần Hoài. Đã nhận được tín hiệu của bạn, tín hiệu của cậu là 59, oVer."

Nhìn xem, đây mới là câu trả lời chuyên nghiệp.

Bạch Dương buông nút micro.

Đối diện bên kia lại nói.

"Cái gì cái gì? Cậu là người sống sao? Bây giờ cậu đang ở đâu? Bên cậu có bao nhiêu người? Có ai thương vong không? Tình hình thương vong thế nào? Còn thiếu vật tư gì?"

Đối phương phấn khích gần như hét lên.

Bạch Dương giật mình. "Mẹ ơi, lại một bả nào đây, cậu nói năng bừa bãi như vậy không sợ Ủy ban Vô tuyến đến tận cửa à?"

Trong liên lạc radio có một bộ quy tắc bất thành văn: Không được lớn tiếng ồn ào trên kênh, không được nói nhảm trên kênh, không được chửi bậy trên kênh, không được tùy tiện cắt ngang giao tiếp của người khác, phải thực hiện "Năm trọng, Bốn đẹp, Ba yêu", bốn biển đều là bạn đài.

Nếu như bạn dám chửi đổng trên kênh...

Ủy ban Vô tuyến sẽ đến gõ cửa nhà bạn ngay!

Bạch Dương theo bản năng muốn tránh người kỳ lạ này. Nó giống như việc bạn đang đi trên đường đột nhiên gặp một người xông tới nói bậy trước mặt, là ai cũng sẽ tránh xa.

"73! Tạm biệt! Tạm biệt!"

Trong lúc hoảng hốt, Bạch Dương - một tên lính mới - muốn bỏ chạy.

"Chờ đã! Đừng đi! Đừng đi mà!"

Đối phương nghe thấy cậu muốn đi, lập tức sốt ruột.

"Không... Ngại quá bạn à. Mẹ tôi gọi tôi đi ngủ rồi, 73 gửi cậu."

Bạch Dương nói.

"Mẹ cậu? Cậu còn có mẹ sao?"

Đối phương vô cùng kinh ngạc.

"Bụp" một tiếng, Bạch Dương tắt đài, thầm nghĩ đúng là bệnh thần kinh.

Ngày hôm sau.

Bạch Dương còn đang ngái ngủ bước ra khỏi phòng. Mẹ cậu đang lau nhà, còn TV trên tủ đang bật, phát bản tin buổi sáng. Bố cậu đang ngồi trên bàn xem lướt "Tin tức hôm nay".

"Nhấc chân lên." Mẹ dùng cây lau nhà chạm vào dép lê của Bạch Dương, bà phải đợi Bạch Dương dậy rồi mới vào phòng lau nhà được: "Tối qua con ngủ mấy giờ?"

"Mười hai giờ." Bạch Dương rẽ vào phòng vệ sinh rửa mặt. Cậu cầm chiếc cốc đánh răng màu xanh nhạt của mình trên bồn rửa mặt. Sau đó cậu dùng hai ngón tay bóp kem đánh răng, bóp xong mở vòi nước trên bồn rửa mặt. "Xoẹt" một tiếng, dòng nước trắng xóa chảy vào cốc, tràn đầy bọt.

"Đêm nên ngủ sớm một chút." Mẹ rất bất mãn với giờ giấc ngủ của Bạch Dương. "Tối con không đi ngủ, sáng hôm sau lại không dậy nổi. Haiz, cả buổi sáng đẹp trời thế này mà con còn ngủ mất..."

"Được rồi được rồi, con biết rồi!" Bạch Dương ngậm đầy kem đánh răng, "Con nhất định sẽ ngủ sớm nhất định sẽ ngủ sớm."

"Sắp thi đại học rồi. Chỉ còn một năm nữa thôi, con cất cái máy thu thanh đó đi, tập trung vào việc học cho mẹ. Mười tháng cuối cùng này là để con bổ sung kiến thức còn thiếu, củng cố những thứ đã học. Như vậy nửa năm nữa con vẫn sẽ còn khoảng trống để cải thiện điểm số..."

Mẹ cậu lại bắt đầu lải nhải dông dài như thường ngày.

Trong mỗi một câu nói của bà, thời gian còn lại cho kỳ thi đại học có thể giảm từ một năm xuống còn mười tháng rồi lại giảm xuống còn nửa năm, làm tròn lên thì chính là ngày mai phải thi luôn.

"Đó không phải là máy thu thanh!" Bạch Dương nói không rõ ràng: "Đó là radio!"

"Vậy liền là radio." Mẹ cậu nói, "Không phải chỉ là cái đài to hơn một chút thôi sao? To hơn một chút thì cũng không phải là máy thu thanh nữa à?"

"Đó là radio sóng ngắn!" Bạch Dương "phụt" một cái nhổ hết kem đánh răng trong miệng ra, súc miệng ùng ục. Trong tiếng nước chảy ào ào lớn tiếng biện minh, "Đài radio có thể cứu mạng trong môi trường khắc nghiệt. Nếu nhà mình xảy ra động đất, lũ lụt, sóng thần, hoặc các thiên tai khác, thậm chí là ngày tận thế, lúc đó tín hiệu điện thoại, TV đều bị cắt đứt, mọi người đều mất liên lạc, thì chỉ có đài radio mới có thể..."

"Chỉ có đài radio mới có thể liên lạc với bên ngoài phải không?" Mẹ cậu nói tiếp.

Bạch Dương ngẩn người, "Vâng ạ."

"Điều đó thì liên quan gì đến việc thi đại học của con?" Mẹ cậu nói, "Ngày tận thế thì đến lượt con lo lắng sao? Chỉ cần Trái Đất không nổ tung, con vẫn phải tham gia kỳ thi đại học. Đừng nói với mẹ mấy cái chuyện vớ vẩn đó nữa."

Bạch Dương rửa mặt xong, cậu bất đắc dĩ bước ra khỏi phòng vệ sinh. Bố cậu vẫn ngồi đó lướt "Tin tức hôm nay".

Lúc cậu đang tranh luận thì ông bố vẫn luôn trốn sang một bên giả chết suốt.

Hai bố con nhìn nhau, đều bày tỏ sự bất lực trước sự cứng đầu của bà mẹ trung niên trong gia đình này.

Ngày xưa ông bố của cậu cũng là một tay chơi cừ khôi trong giới ham radio ở Nam Kinh. Theo lời bố kể thì trên đời có biết bao nhiêu con cóc, nhưng số con tu luyện thành tinh thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn tu luyện thành Âu Dương Phong thì chỉ có mình ông ấy.

Bạch Dương hỏi vậy chú Triệu thì sao?

Bố cậu nói chú Triệu của con đã tu luyện thành Âu Dương Khắc.

Đáng tiếc là giờ đây bố cậu đã lui về ở ẩn một phần tư, một phần tư khác nằm ì, hai phần tư còn lại thì về với đất mẹ. Từ lâu đã rời khỏi giới ham, ông giữ lại cái đài cũng chỉ để làm radio. Ông đã không còn sự nhiệt huyết những năm tháng sôi nổi ngày nào.

Nghĩ đến đây Bạch Dương cảm thấy tiếc nuối vô cùng.

Giá như cậu biết bố sớm hơn thì tốt rồi, liền có thể cùng nhau đi thi đấu.

Bạch Dương ngồi vào bàn ăn bắt đầu ăn sáng. Ở trên đĩa có bốn cái bánh bao súp gà. "Tối qua liên lạc được không con?". Bố cậu lại nhỏ giọng hỏi tiếp.

Bạch Dương cũng nhỏ giọng trả lời: "Trên 14 MHz đã liên lạc được với một người, là 14255."

"Ở đâu?"

"Không biết." Bạch Dương nói, "Đài đen."

"Là gián điệp của địch bên kia à? Có nói cho con tiền đô để con đầu hàng không?" Bố nói, "Nếu có thì đồng ý ngay đi, lấy tiền rồi báo cảnh sát, không chỉ có tiền đô mà còn có năm mươi vạn nữa."

"Là một cô nàng." Bạch Dương nói, "Một cô nàng lảm nhảm, không hiểu cô ấy nói gì nữa."

"Một cô nàng sao? Gián điệp bên địch giờ chịu chơi thế? Nói không chừng là gái Tây đấy."

"Gái Tây thì sao." Bạch Dương cắn bánh bao một miếng: "Cả số hiệu gọi cũng không báo, cũng không biết QTh. Bố, mấy kênh bố giới thiệu cho con chẳng có ai cả."

"14270 thì sao?"

"Không có ai cả."

Bố cậu thở dài: "Mấy năm trước kênh đó còn náo nhiệt lắm, như cái chợ vậy. Nhưng giờ người chơi cái này ngày càng ít, hay con mua một cái bộ đàm cầm tay đi? Dải uV đông người lắm, mua cái Bảo Phong UV-5R, máy thần thánh đời đầu, một trăm tệ, còn có thể gọi vệ tinh."

Bạch Dương đã tự mình trải nghiệm sự ảm đạm của radio nghiệp dư hiện nay. Kênh trống trải giống như con đường không người, mặc cho Bạch Dương hét lớn trên đường thế nào thì ngay cả tiếng vọng cũng không có.

"Giáo viên Lưu đã gửi bài tập toán vào nhóm rồi, Tiểu Dương con nhớ xem kỹ đấy nhé." Mẹ cậu vừa lau nhà xong đi ra, Bạch Dương và bố lập tức ngừng nói chuyện. Nói chuyện về radio - trong mắt mẹ đó là máy thu thanh - trước mặt mẹ là nguy hiểm. Mẹ cậu không đem ông già phủ lên cá ướp muối đi bán đã là từ bi rồi. Hai bố con nhà họ Bạch không thể được voi đòi tiên được.

"Con biết rồi." Bạch Dương cúi đầu uống một ngụm sữa đậu nành lớn. Cậu tính toán trong lòng tối nay mình nhất định phải thử lại lần nữa. Cậu không cam tâm từ bỏ như vậy, nhỡ đâu liên lạc thành công với bên kia đại dương thì sao? Vậy còn có thể cho mẹ thấy lý do chính đáng của mình - Con chơi cái này thực ra là để học tiếng Anh! Luyện nói! Có ích cho kỳ thi đại học!

Chỉ cần không bị kết nối với người Nhật Bản là được.

Bởi vì mẹ cậu không công nhận họ đang nói tiếng Anh.