Chúng Ta Sống Ở Nam Kinh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vợ Ơi, Xin Hãy Ngoan Ngoãn Nhé

(Đang ra)

Vợ Ơi, Xin Hãy Ngoan Ngoãn Nhé

Hoa Hoàn Một Khai

“Ai mà biết được?” Cô cũng cười theo.

43 31

Frontier Alchemist - Giả kim thuật sư ở vùng biên ải

(Đang ra)

Frontier Alchemist - Giả kim thuật sư ở vùng biên ải

Oteteponta

Cảm thấy được giải thoát sau khi rời khỏi hiệp hội, Rust đã làm việc ở vùng biên giới với sự nhiệt tình và sức sống mới tìm thấy.

6 45

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

(Đang ra)

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

Hoa Nhạ Trần

Những quan trị an tại vương đô mỗi ngày thấy một thiếu nữ nối tiếp một thiếu nữ nức nở tới để báo án, nhiều tới mức họ sắp phát điên mất rồi.

16 122

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

160 161

Nếu phải nói thì tôi giống một tên pháp sư tồi tệ hơn.

(Đang ra)

Nếu phải nói thì tôi giống một tên pháp sư tồi tệ hơn.

花音小坂 - HANANE Kosaka

Ash Dahl, được gọi là "Cấm Kỵ Ma Pháp Sư" là một kẻ có tính cách tồi tề cực kỳ không được lòng người khác. Do tính cách đó của mình, anh ta bị cả nam lẫn nữ lánh xa một cách tuyệt đối.

35 205

Quyển 1: Chúng ta sống ở Nam Kinh - Chương 02: Bạch Dương

Số 66, đường Mục Túc Viên, khu Tần Hoài, biệt thự Thấm Uyển trong sơn trang Mai Hoa.

Từ đây đi bộ đến núi Tử Kim mất khoảng một giờ, rồi từ đấy đi bộ đến hồ Nguyệt Nha mất khoảng mười phút. Nơi đây vừa có núi vừa có nước vừa có tường thành, quả là một vùng phong thủy bảo địa. Giá nhà của tiểu khu này là hơn ba mươi nghìn tệ một mét vuông.

Bạch Dương đạp xe vun vút trên mặt đường Mục Túc Viên. Cậu lao từ dưới ánh đèn đường này sang ánh đèn đường khác, rồi rẽ trái vào cổng khu. Khi chiếc xe lao qua gờ giảm tốc, bánh xe bị nhấc bổng lên, rồi lại nặng nề hạ xuống. Cứ như vậy cậu biến mất vào màn đêm trong ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ, .

"Cháu đi chậm thôi...!"

Chú bảo vệ thò đầu ra hét.

"Cháu biết rồi chú Thái!"

Cậu đang rất vội.

Tan học buổi tối là mười giờ rưỡi, cậu đạp xe về đến nhà là gần mười một giờ. Vì cuộc sống lớp 12 của cậu luôn bận rộn như vậy, nên người mẹ đã yêu cầu Bạch Dương phải ngủ trước mười hai giờ mỗi tối. Nếu cậu muốn tranh thủ làm gì đó trước khi ngủ, thì phải về nhà càng sớm càng tốt.

Nhà của cậu ở tòa 11, đơn vị 2, phải rẽ trái hai mươi mét từ lối vào tiểu khu.

Tầng tám, phòng 804.

Bạch Dương khóa xe đạp ở dưới lầu, rồi đeo cặp sách một mạch leo lên tầng. Chiếc đèn được điều khiển bằng âm thanh trong hành lang sáng từ dưới lên trên đến tận tầng thượng ngay khi cậu bước vào cửa đơn vị.

Sau khi chạy thẳng lên tầng tám, Bạch Dương lấy chìa khóa mở cửa, để cặp sách ở lối vào rồi thay dép. Đèn trong phòng khách vẫn sáng, nhưng lúc này bố mẹ cậu đã ngủ rồi. Bạch Dương ngó đầu vào phòng ngủ của họ, quả nhiên cửa phòng đóng chặt.

Đồ ăn khuya mẹ cậu làm thường được giữ ấm trong nồi cơm điện. Nồi cơm điện được đặt trên bàn ăn, vẫn còn đang cắm điện.

Nếu mỗi lần Bạch Dương học khuya về mà đói bụng, thì cậu có đồ để ăn rồi.

Đồ ăn khuya thường là mì hoặc cơm. Bạch Dương không về nhà ăn tối, vì vậy mẹ cậu sẽ để riêng một phần cơm tối trong nồi cơm điện hâm nóng.

Cậu mở nắp nồi, là mì xào nóng hổi.

Bạch Dương thử sờ bát, không quá nóng, thế là cậu bèn bưng bát về phòng mình.

"Tiểu Dương?"

Khi đi ngang qua phòng ngủ của bố mẹ, giọng mẹ cậu mơ màng vọng ra từ sau cánh cửa.

"Vâng, con về rồi ạ."

Bạch Dương trả lời.

"Ồ, về rồi à, mau ngủ sớm đi."

Mẹ lại ngủ tiếp, tiếng ngáy của bố vẫn vang lên như thường lệ.

Bạch Dương bưng đồ ăn khuya về phòng. Phòng cậu không lớn lắm. Lối vào phòng bị giường đơn và tường ép lại, bàn học kê sát cửa sổ, bên phải bàn là giá sách cao, trên giá chất đầy sách tham khảo.

Sau khi nhanh chóng ăn xong đồ ăn khuya, Bạch Dương lau miệng, hít một hơi thật sâu rồi lấy điện thoại từ dưới gầm bàn ra xem giờ.

Bây giờ là mười một giờ rưỡi đêm.

Bạch Dương ngồi thẳng dậy trên ghế, kéo rèm cửa, bật đèn bàn, rồi trịnh trọng lấy ra một cuộn giấy vệ sinh đặt lên bàn. Dù sắp xảy ra chuyện gì, thì chuẩn bị sẵn một cuộn giấy vệ sinh luôn là đúng đắn. Đêm khuya thanh vắng, vạn vật yên tĩnh, một thanh niên độc thân, lẻ loi một mình như cậu thường có một số việc tay chân không tiện làm vào ban ngày.

Bắt đầu từ giờ phút này, cậu sẽ chuyển đổi thân phận của mình.

Ngoài việc là một học sinh lớp 12, cậu còn có một thân phận khác...

Lão già dâm dê.

Tất nhiên là không phải rồi.

Là ham radio.

Ham radio là gì?

Ham radio chính là viết tắt của: người yêu thích radio nghiệp dư.

Bạch Dương vươn tay gỡ tấm bạt nhựa trên giá sách "Xoạt" một tiếng, để lộ chiếc đài màu đen bên dưới.

Chiếc đài này là radio sóng ngắn I725, thoạt nhìn trông giống như chiếc máy cD đời cũ của những năm 1980. Đó là bảo vật gia truyền mà ông già để lại, là đồ cổ có thể đưa vào bảo tàng.

Cậu cúi người bật nguồn điện bên ngoài ở đầu kia của giá sách rồi nhấn nút PoweR trên bảng điều khiển của radio. Radio bắt đầu có điện, màn hình tinh thể lỏng màu vàng nhạt kiểu cũ và đồng hồ đo mức tín hiệu nhỏ sáng lên. Khi kênh dừng ở 7.2750 MHz, Bạch Dương cắm tai nghe và micrô vào các giắc cắm tương ứng, nhấn nút SSB để vào chế độ đơn biên và nhấn nút TuneR để bật bộ điều chỉnh anten. Vài giây sau khi điều chỉnh xong, đèn xanh sáng lên, cậu từ từ vặn núm để điều chỉnh tần số.

Động tác của cậu rất nhanh, vào khoảnh khắc này cậu cứ như nhân vật Dư Tắc Thành, một đảng viên ngầm trong phim "Tiềm phục" vậy.

Tất nhiên cậu cũng giống như các ông cụ cầm radio nghe đài trước khi ngủ.

Đêm nay, Bạch Dương sẽ thực hiện liên lạc đường dài đầu tiên trong sự nghiệp ham radio của mình.

Cái gọi là liên lạc radio, thực chất là tìm người nói chuyện. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa nó và gọi điện thoại là, bạn không biết mình có thể liên lạc được với ai, cũng không biết sóng radio sẽ bị tầng điện ly cách xa hàng chục km phản xạ về đâu. Đài radio không có số điện thoại, không có nhà mạng, không có cáp quang xuyên đại dương, không thể gọi trực tiếp một một... Nói một cách dễ hiểu, đây là kiểu "nói chuyện cơ bản dựa vào hét", chỉ là tiếng hét được điều chế bằng sóng radio phát ra ngoài, rồi bị tầng điện ly phản xạ đến nơi cách xa vạn dặm. Nếu có người ở nơi cách xa vạn dặm đó nghe được tiếng hét của bạn, thì họ cũng sẽ hét lại.

Do điều kiện thiết bị hạn chế, việc sử dụng sóng ngắn để liên lạc đường dài là một việc tương đối khó... Nói theo thuật ngữ chuyên ngành, gọi là viễn chinh, viết tắt là DXQso. Ngay cả những ham radio dày dạn kinh nghiệm, DX thất bại cũng là chuyện thường.

Vì để thử nghiệm vào đêm nay, Bạch Dương đã leo lên sân thượng vào buổi chiều để kiểm tra anten xem có vấn đề gì không... Bố cậu hồi trẻ đã lắp đặt hai anten trên sân thượng, một cây gậy sáu mét và một anten DP, do đó đã bị hàng xóm phàn nàn không ít.

Nếu không có gì xảy ra bất ngờ thì sau tám giờ rưỡi tối trên dải tần 14.195 MHz, cậu có thể liên lạc được với các đài ở Nga hoặc châu Âu.

Rồi sau đó cậu sẽ chào hỏi với những người bạn nước ngoài, nói với họ rằng mình đến từ chIna.

Bạch Dương vặn núm, các con số trên màn hình tinh thể lỏng nhảy lên.

14.195 megahertz.

Bạch Dương đeo tai nghe nghe ngóng trong nửa phút. Do không nghe thấy ai nói chuyện trong kênh, vì vậy cậu nhấn nút TRansmIT trên micrô, đèn xanh trên bảng điều khiển của radio liền sáng lên.

Đây là trạng thái gửi.

Bạch Dương hít một hơi thật sâu. Với tư cách là một tay ham radio nhỏ bé chưa thi lấy chứng chỉ B, cậu hét lên câu gọi đầu tiên trong sự nghiệp ham radio của mình một cách phi pháp:

"cQ! cQ! cQ! ThisisBg4mXh, Bravo-golf-Four-mike-Xray-hotel, callingcqandwaitingforacall!"

Giọng nói của cậu sẽ được điều chế thành sóng radio có quy luật trong radio, sau đó được ăng-ten bên trong phát ra ngoài không trung. Ở khu Tần Hoài của thành phố Nam Kinh đèn đuốc sáng trưng, xe cộ tấp nập. Việc truyền sóng radio này giống như ai đó ném một viên đá nhỏ xuống, tạo ra gợn sóng li ti mà mắt thường không nhìn thấy rồi lan ra xung quanh với tốc độ ánh sáng, bị tầng điện ly ở độ cao năm mươi km phản xạ ra ngoài đường chân trời. Nó vượt qua những con sông lớn và những khu rừng nguyên sinh xanh mướt để rồi được mọi người đang theo dõi kênh này nghe thấy.

"cQ" là cụm từ thông dụng trong tất cả các liên lạc vô tuyến, có nghĩa là seeKYou.

Nó giống như câu "Có ai không? Có ai không? Có ai không?" khi gọi điện thoại vậy.

Còn Bg4mXh là số hiệu gọi của cậu.

Câu gọi ở trên dịch ra là "Alo! Alo! Alo! Đây là Bg4mXh! Bg4mXh đang tìm người nói chuyện! Tôi đang đợi bạn trả lời đấy!"

Ở Trung Quốc, radio nghiệp dư là một sở thích bị kiểm soát chặt chẽ. Nếu người nào muốn sử dụng đài radio để liên lạc phải có đầy đủ giấy tờ, và người vận hành đó sẽ phải trải qua kỳ thi để lấy giấy phép. Mỗi một đài hợp pháp sẽ có một số hiệu gọi duy nhất giống như số chứng minh thư của mọi người vậy. Chiếc đài Ic725 trong tay Bạch Dương có số hiệu gọi là Bg4mXh, trong đó chữ B đầu tiên đại diện cho Trung Quốc, chữ g đại diện cho cấp độ của radio nghiệp dư. Đài của Bạch Dương chính là đài cấp ba, nên là g, số 4 là đại diện cho khu vực. Số hiệu gọi của khu vực Giang Tô đều là 4.

Tất nhiên cũng có những radio không hợp pháp, không có số hiệu gọi, gọi là đài đen.

Nó cũng giống như những người không có hộ khẩu vậy.

Đài radio của Bạch Dương là do bố cậu để lại. Bố cậu là một ham radio dày dạn kinh nghiệm hai mươi năm. Ông từng phục vụ tại trạm quan trắc thông tin của Hạm đội Bắc Hải, là lính kỹ thuật thông tin chuyên nghiệp. Sau khi xuất ngũ thì ông lái taxi Didi trong thành phố. Năm đó bố cậu là nhân vật có tiếng tăm trong giới ham radio ở thành phố Nam Kinh, là một cao thủ kỹ thuật thực thụ. Nhưng cuối cùng ông vẫn rút lui khỏi giới giang hồ.

Theo lời bố cậu, thời buổi này ai còn chơi trò này nữa, dùng WeChat để nói chuyện chẳng sướng hơn sao?

"cQ! cQ! cQ! ThisisBg4mXh, Bravo-golf-Four-mike-Xray-hotel, callingcqandwaitingforacall!"

Bạch Dương gọi lại lần nữa, rồi hơi hồi hộp chờ đợi phản hồi.

Cậu hy vọng vài giây sau sẽ có giọng nói của một người khác vang lên trong kênh. Đó có thể là số hiệu gọi bắt đầu bằng J hoặc R, đến từ Nhật Bản hoặc Nga.

Nhưng trong kênh vẫn không có ai trả lời, chỉ có tạp âm trắng vô tận.

Bạch Dương hơi thất vọng, có phải là do đâu đó bị lỗi không?

Nhưng đây cũng là kết quả nằm trong dự đoán. Liên lạc sóng ngắn gặp sự cố thực ra là chuyện bình thường. Bất kỳ yếu tố nào cũng có thể dẫn đến thất bại. Bản thân sóng radio đã không ổn định, tầng điện ly cũng không ổn định, hai thứ không chắc chắn kết hợp với nhau mà có thể cho ra kết quả chắc chắn thì đúng là gặp ma. Hơn nữa môi trường điện từ bên ngoài ngày càng phức tạp. Sóng nhiễu ở khắp nơi trong thành phố, chỉ một chiếc xe điện đối với radio thôi cũng như là vũ khí chống bức xạ rồi.

Hoặc là căn bản chẳng có ai trên kênh này, nên dù cậu có gọi thế nào cũng không có ai trả lời.

Bạch Dương lấy điện thoại ra, rõ ràng những người khác đã nói 14195 là một cái chợ mà.

Cậu tìm lại bài đăng đó lần nữa, xem lại thời gian đăng.

Mẹ nó, năm 2012.

Ông già nói đúng, người chơi radio càng ngày càng ít. Người chơi sóng ngắn thì càng ít hơn. Hiện tại chỉ còn rất ít những người dùng dải tần cực ngắn uV. Thường nhóm những người lái xe trong thành phố sẽ dựa vào đó để thảo luận xem cuối tuần đi đâu ăn uống. Việc sử dụng radio sóng ngắn để liên lạc đường dài tốn thời gian và công sức như vậy đã chẳng còn ai làm nữa.

Vì vậy, bố cậu đã dùng chiếc đài này làm radio.

Vào năm 2019 này, ít ai có thể cảm nhận được sự lãng mạn của liên lạc bằng radio. Không ai còn muốn dựng anten cao hàng chục mét để đưa giọng nói của mình đến khắp nơi trên thế giới. Thứ này quá phức tạp, quá rườm rà, quá chậm, ngay cả khi là một sở thích cũng không đủ thú vị, không đủ kích thích.

Càng ngày càng nhiều lão ham radio rút lui khỏi giang hồ, bố cậu cũng là một trong số đó...

Bạch Dương tăng công suất từ 2W lên 5W, rồi thử gọi lại lần nữa.

Quả thực là không có ai.

Trong kênh nói chuyện trống rỗng.

Hồi bố cậu còn trẻ, có những kênh náo nhiệt như cái chợ. Sóng radio từ khắp nơi trên đất nước giao nhau trên bầu trời đêm, rồi bay đến khắp nơi trên thế giới.

Bây giờ ngay cả người trong chợ cũng đã tản mác.

Bạch Dương từ từ vặn núm điều chỉnh tần số. Các con số trên màn hình tinh thể lỏng thay đổi từng chút một, từ 14.195 MHz thành 14.120 MHz, rồi lại thành 14.125 MHz. Cậu muốn thử vận may, biết đâu trên các kênh khác sẽ có người đang nói chuyện?

14.126 MHz.

14.128 MHz.

14.130 MHz.

Bạch Dương chống cằm, nghe mỗi kênh mười mấy giây, rồi vặn núm.

14.131 MHz.

14.132 MHz.

14.133 MHz.

Cậu giống như một người lữ khách đơn độc lang thang trong sa mạc, nhìn quanh cũng không thấy người thứ hai nào giống mình.

Bạch Dương thở dài, liên lạc tối nay tuyên bố thất bại. Cậu nhìn chiếc đài hồi lâu, tiện tay vặn núm điều chỉnh tần số, xoay núm qua xoay núm lại như đang chơi radio. Đèn báo TX màu đỏ vẫn sáng, các con số trên màn hình tinh thể lỏng nhảy liên tục.

Cậu bỗng sững người, dừng tay lại.

Chờ đã!

Bạch Dương thận trọng vặn núm từ từ trở lại, nhíu mày, tập trung lắng nghe. Trong tiếng tạp âm ồn ào, có người đang nói chuyện lầm bầm, không biết là đang hát hay đang tụng kinh.

Có người!

Cậu theo bản năng liếc nhìn kênh.

14.255 MHz.

Vật lộn cả buổi tối, cuối cùng Bạch Dương cũng gặp được người thứ hai.

Hơn nữa còn là một cô nàng.

Bạch Dương đợi giọng nói của đối phương ngừng lại, bắt đầu gọi: "cQ! cQ! cQ! ThisisBg4mXh, Bravo-golf-Four-mike-Xray-hotel! callingcqandwaitingforacall!"

Kênh nói chuyện bỗng chốc im lặng trong vài giây.

Sau đó một tiếng hét kinh ngạc vang lên trong tai nghe:

"Người sống?" 

Lurk/潜伏 (2008) tìm bạn