Kể từ sau ngày hội văn hóa, mối quan hệ giữa tôi và Điện hạ đã hoàn toàn sụp đổ. Điện hạ chẳng hề nói chuyện với tôi, và tôi cũng chẳng muốn dính dáng gì tới Điện hạ nữa. Những cuộc trò chuyện giờ đây chỉ là những lời chào cho có lệ mỗi khi chúng tôi lướt ngang qua nhau.
Cũng như việc Điện hạ căm ghét tôi, tôi cũng chẳng còn cảm xúc gì với cậu ta nữa. Chính vì thế, tôi cũng không muốn liên can gì đến ả đàn bà kia. Tôi đã ra lệnh cho những người bạn về chuyện này, và họ cũng đã làm thinh với ả ta.
Mọi chuyện cứ thế êm đềm diễn ra, thì bỗng một ngày, tôi bị triệu tập tại một hành lang nơi góc xa bởi Điện hạ. Có vẻ như ả đàn bà kia phát hiện rằng cây bút của ả đã bị đốt vào đêm qua.
Tôi không hiểu bọn họ suy luận như thế nào, nhưng trông rằng họ đi đến kết luận rằng tôi chính là kẻ thủ ác. Nữ hầu của tôi có thể xác nhận lịch trình cả ngày hôm qua như bằng chứng ngoại phạm, nhưng Điện hạ chẳng thèm để tai tới những lời tôi nói.
Liệu đây có phải là phong cách lãnh đạo của Điện hạ nếu ngài lên ngôi vương trong tương lai?
“Anastasia! Nhận tội đi. Trong đầu cô nghĩ gì, lại bắt nạt nàng Amy đầy tử tế bằng cách đốt cây bút quý giá của nàng ấy đi?”
“Thưa Điện hạ, thần không hề làm chuyện đó, và cũng đã căn dặn những tùy tùng không làm những hành động như vậy.”
“Nhưng chỉ có cô mới đủ xấu xa để làm chuyện này.”
“Đúng vậy. Tiểu thư Anastasia. Dù biết rằng nàng Amy rất dễ thương, nhưng mà cứ ghen tị như vậy là không tốt đâu, cô biết không?”
Có vẻ như không chỉ Điện hạ mà hoàng tử Claude cũng đã trở thành một người đàn ông ngu muội rồi. Ả ta muốn phá hoại những tương lai của vương quốc này đến mức nào đây?
Tôi thở dài. Ả phụ nữ trốn phía sau cả 5 người kia và mỉm cười đầy thâm độc.
Ah, thì ra là vậy, đúng là một trò đùa vô nghĩa.
“Tôi không muốn được nghe những lời buộc tội vô căn cứ như vậy. Vậy nên xin thứ lỗi, buổi học sắp bắt đầu rồi.”
Tôi cúi đầu chào và quay người trở về lớp học, nhưng Leonardo nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi và dùng lực giữ tôi lại.
“Khoan đã. Chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
“Leonardo von Jukes, tôi vẫn chưa cho cậu quyền để chạm vào tôi. Cậu, con trai Tử tước, dám chạm vào tôi, con gái Công tước, mà chưa được cho phép sao?”
“Cô im đi! Ta sẽ để cô đi nếu cô nhận tội.”
“Đó là một lời đe dọa à?”
“Cô không nhận tội là không tốt đâu. Chỉ có cô mới làm trò như vậy để bắt nạt Amy.”
Hình như đối với bọn họ, việc mà tôi là kẻ xấu là trên hết, và những việc xấu xa lẫn hèn hạ của họ đều được có thể bỏ qua dưới cái danh trừ ác. Một kẻ như vậy mà gia nhập vào đội Hiệp sĩ và trở thành Thống lĩnh đội Hiệp sĩ sẽ gây nên rất nhiều hậu họa.
Nếu chỉ có hắn ta thôi, thì tôi có thể dễ dàng xử lí. Nhưng bây giờ, xung quanh tôi là 6 người, và tôi đang bị xem như là tội phạm bởi cả 6 người họ, đều này khiến tôi bất giác chùn bước.
Không thể làm gì được, phải để việc này lại cho phụ thân xử lí thôi.
Chính vào lúc này, tiếng bước chân của Allen vang dội truyền đến.
“Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người khi đang nói chuyện! Nhưng lớp học sắp bắt đầu rồi ạ!”
Allen quỳ xuống chào và cất tiếng.
“Chậc, thôi đủ rồi, đi thôi.”
Có lẽ như nhờ vào Allen, Điện hạ và những người khác đã quay trở về lớp học.
Có phải rằng tôi đã được giúp không? Vậy có phải rằng lần trước cũng vậy?
“Allen, cậu-“
“Anastasia-sama, mau đi thôi. Lớp học sắp bắt đầu rồi ạ.”
Nhưng Allen nhanh chóng cắt lời tôi và trở về phía lớp học.
Ngực tôi đánh trống liên hồi, có lẽ là bởi tình huống đáng sợ tôi vừa trải qua. Vì vậy, tôi đứng đờ người ra một lúc.