Phòng tiệc râm ran tiếng bàn tán, nhưng mỗi khách mời lại phản ứng theo những cách khác nhau: có người thì đầy tò mò nhìn về phía tôi, người thì nhướn mày lên đầy nghi hoặc, còn có người thì đang thì thầm vào tai người kế bên.
Giữa căn phòng, tất cả học viên lẫn giáo viên đều sửng sốt nín lặng trước những diễn biến quá sức bất ngờ này.
“A-Allen?”
“Ngươi là... thằng thường dân hôm đó, đúng không?”
Giữa tình huống rối ren này, Anastasia và Thái tử bất giác thốt lên. Anastasia bần thần trước những thứ vừa diễn ra, nhưng không phải gương mặt Thái tử trông ngơ ngác như người mất hồn à?
“Trời ạ, tôi có nói gì thì cũng là bạn cùng lớp với Điện hạ mà. Nhưng mà kệ đi, Anastasia-sama. Làm ơn hãy để tôi làm người đại diện cho tiểu thư ngay lập tức đi ạ.”
“Eh? Ah, um, ta chấp nhận.”
Nhân lúc Anastasia vẫn đang bị choáng trước tình huống này, tôi đã nhận được sự chấp thuận của cô và tiếp tục kế hoạch của mình.
“Và? Cả hai bên sẽ nhận được gì nếu một bên giành được chiến thắng? Tiểu thư Anastasia muốn gì ạ?”
“T-Ta đã quyết định rồi. Bên kia phải rút lại lời xúc phạm đến nhà Ramslett và đưa ra một lời xin lỗi công khai.”
“Vâng, vậy còn bên của Amy-sama thì sao?”
“Eh? Umm... Không được đến gần chúng tôi nữa.”
Oh, những yêu cầu này y hệt như trong game. Khổ.
“Vâng. Vậy, nếu bên của Anastasia-sama thắng, Amy-sama và những người còn lại sẽ phải thừa nhận rằng lời nhận xét vừa rồi của họ về nhà Ramslett là một sự xúc phạm nặng nề, và mọi người sẽ phải xin lỗi một cách công khai đến gia tộc Ramslett. Và, nếu bên của Amy-sama thắng, Anastasia-sama sẽ phải tránh xa khỏi Amy-sama, đúng chứ?”
“Không, chưa đủ. Cô ta sẽ phải tránh xa khỏi Amy và cả 5 người bọn ta.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì hãy làm theo như vậy.”
Hiện tại thì hãy hoàn tất những nội dung của cuộc tay đôi theo phong cách hành chính nhất có thể.
“Vậy thì thể thức của cuộc tay đôi này là như thế nào?”
“Phía ngươi chỉ có 1 người mà thôi. Hãy tìm thêm 4 người đại diện nữa đi. Nếu như ngươi không tìm được, thì bọn ta có thể sắp xếp tổ chức 5 trận một đấu một, và ngươi sẽ phải thắng 5 trận liên tiếp.”
Thái tử hạ mắt nhìn về phía tôi, à không, chúng tôi, khi hắn nói câu này. Có vẻ như hắn không thích hạ sát tôi theo kiểu 5 đánh 1 luôn.
Không, trông như hắn chỉ đang muốn trêu đùa chúng tôi mà thôi, bởi hẳn cho rằng hắn mới là người nắm tiên cơ.
“Ah, thế thì phiền phức lắm, hay là mình tôi đánh với cả 5 người các anh? Luật là 1 đánh 5, và không giết chóc, hợp lí chứ?”
Claude đáp lời.
“Oi, oi, oi, ngươi nghĩ là ngươi có thể thắng khi đánh với bọn ta à? Một kẻ tầm thường cả về mặt ma thuật lẫn kiếm thuật?”
À. Mấy người phản ứng kiểu như vậy à. Vậy thì chuẩn rồi. Dẫu sao thì đây cũng là lần cuối cùng tôi còn được đứng ở đây, quẩy lên nào.
Bọn chúng càng nổi giận, thì kế hoạch của tôi sẽ càng chắc thành công.
“Huh? Thưa Điện hạ Claude. Phải chăng, ngài đang sợ tôi à?”
“Cái gì?”
Như một lẽ dĩ nhiên, giọng của Claude nặng nề đi trông thấy. Nếu như đây là anime hay manga, thì chắc ngay trên đầu hắn là kí hiệu nổi giận.
“Nào, cậu bình tĩnh lại đi. Nhưng Hoàng tử Claude nói đúng mà, không phải sao?”
Trong lúc xoa dịu Claude, Markus nói chuyện với tôi.
“Cậu không thể so lại tôi hay Thái tử về mặt phép thuật, và ở kiếm thuật thì cả Leo, Thái tử lẫn Hoàng tử Claude đều ở thế thượng phong so với cậu. Hơn nữa, chúng tôi còn có Oscar, người rất điêu luyện cung thuật. Cậu đơn giản là không thể bì lại chúng tôi. Tôi rất ngưỡng mộ sự dũng cảm khi cậu dám xung phong tham gia vào cuộc tay đôi này, nhưng vậy là đủ rồi. Chúng tôi sẽ không nói gì xấu về cậu, nên hãy rút lui đi.”
Ừ, bởi cậu chẳng có tí thông tin gì về tôi, nên tiến đến kết luận này cũng không sai, và nếu thoạt nghe thì đây là một suy luận rất hợp lí, nhưng cách trình bày thì cực kì tệ hại.
Nhưng chẳng sao cả, tôi cũng chẳng tức giận gì. Điều quan trọng bây giờ là phải tiếp tục khiến cho bên kia mất bình tĩnh.
Tôi muốn tránh những yếu tố ngoại cảnh tác động và làm hỏng chuyện, nên tôi phải nhanh chóng sắp xếp xong chuyện này.
Đó là lí do tại sao tôi không ghét gì Markus, tôi vẫn sẽ khiêu khích anh ta.
“Hmm? Tôi không thể bị thuyết phục bởi một người mà kì nào cũng đứng dưới tôi trong những bài kiểm tra đâu. Đúng không, Markus-sama?
“Sao! Dù tôi đã muốn cậu được vô sự mà!”
Sau lời khiêu khích, cậu ta đã vào tròng nhanh chóng.
Có lẽ cậu ta có lòng tự trọng quá cao, hay là bởi cậu ta không thể chịu cảnh bị khinh thường bởi những người mà cậu cho là thấp bé hơn?
Nhưng dù là thế nào đi chăng nữa, việc dễ mất bình tĩnh sẽ khiến cậu ta trở thành một thủ tướng tồi.
“Đúng là miệng lưỡi cay độc mà. Chẳng mong chờ gì được từ một tên thường dân, nó chỉ có thể nói ra những lời rác rưởi mà thôi, phải không?”
“Tôi hiểu ý của ngài. Vậy là chỉ có quý tộc mới có danh dự thôi nhỉ? Ah, nhưng mà một số quý tộc còn chả có danh dự cơ, không biết Oscar-sama và mọi người ở đây thuộc vào loại nào nhỉ? Mà, theo tôi thấy thì việc mất phẩm giá hơn là đi vây lấy một người phụ nữ khác và bỏ quên vị hôn thê của mình, phải không? Hơn nữa thì cái vụ 4-5 thằng đàn ông bâu quanh một người phụ nữ thì nhìn chẳng khác gì mấy con ong, nhỉ?”
“Mày nói gì!”
Mặt của Oscar nhăn lại vì giận dữ. Leonardo bèn tiếp lời.
“Những lời ngu xuẩn đó là vô căn cứ. Cẩn ngôn đi.”
“Đến ngài mà nói được câu đó à? Ngài mới là người đưa ra những lời buộc tội vô căn cứ. Nhớ lần cuối mà tôi gặp ngài, ngài đã cùng mọi người vây quanh một người phụ nữ và bắt cô ấy phải nhận sai. Và ngài là con trai của Thống lĩnh đội hiệp sĩ đấy, vậy ai mới là người xàm ngôn nhỉ? Lernardo-sama?”
“Cái gì cơ!”
Tôi chọc giận tất cả mọi người, và bọn họ đều phản ứng theo kiểu buồn cười phết.
Chuyện này có vẻ vui đấy, nhưng tôi sợ rằng nếu như tôi cứ thấy vui khi làm việc này, thì hình tượng của tôi sẽ bị phá hỏng mất, vậy nên hãy chốt kèo trước khi tôi phát hiện ra máu S của mình.
“Giờ thì, thưa Thái tử Karlheinz. Đừng nói là ngài sẽ rút lui nhé, dù nó là một cuộc 5 đánh 1 rất có lợi về phía ngài.”
“Cái gì!? Nhà ngươi, argh... Ta hiểu rồi. Được thôi, đừng có hối hận nếu người không may tử trận.”
“Huh? Vậy ngài đang nói rằng ngài sẽ vi phạm điều luật cấm giếc chóc?”
“... Nhà ngươi không bỏ chạy à? Vậy thì đến trường tập ngay bây giờ. Ê, ai đó đến đây và làm nhân chứng đi.”
“Vậy tôi sẽ làm nhân chứng.”
Tiếp lời của Thái tử, một người đàn ông đứng tuổi đứng dậy từ phía bàn của khách mời. Ông ta là một trong những người đã cười Anastasia hùa với Thái tử.
Vậy là bọn bây còn cố ăn gian về mặt trọng tài luôn à?
Mà chả sao. Uốn nắn bọn nhóc này nào.
Và thế là, Amy, Thái tử cùng đồng bọn và người đàn ông đứng tuổi kia rời khỏi phòng.
“Vậy thì, Anastasia-sama. Tôi sẽ trở về kí túc để lấy vũ khí, xin tiểu thư hãy đến sân tập trước.”
Tôi nói với Anastasia, người vẫn còn đang đứng hình.
À mà, lí do tôi không mang theo vũ khí là bởi việc mang vũ khí vào cung điện hoàng gia bị cấm hoàn toàn, và học viện cũng ngay sát bên nơi này.
Anastasia tỉnh lại sau khi nghe lời tôi nói và nhìn tôi với ánh mắt đầy hăm dọa.
“C-Cậu đang nói cái gì thế hả! Vẫn còn thời gian đấy. Tôi sẽ từ chối tư cách đại diện của cậu. Như vậy thì chẳng ai có thể trách gì cậu cả. Hơn nữa, nếu cậu có bị gì trong trận tay đôi, tất cả sẽ được xem như là một tai nạn. Tôi không thể để một tài năng như cậu bỏ mạng như thế này được!”
“Hmm? Tiểu thư đang lo cho tôi đấy à? Không sao đâu. Tôi không có chết đâu mà lo. Nói đúng hơn là, đối thủ hạng xoàng như vậy, có bao nhiêu người thì kết quả vẫn thế mà thôi.”
“Wha!? Allen...?”
“Tiểu thư chưa nghe à? Về một mạo hiểm giả tại kinh đô này đã đạt được kỉ lục là mạo hiểm giả rank C trẻ nhất.”
“Eh? Ah, hmm, tôi cũng có nghe về chuyện đó...”
“Người ấy là tôi đó, tiểu thư à. Tôi là mạo hiểm giả rank C trẻ nhất lịch sử, người đã chinh phục được hầm ngục goblin và nhận được danh hiệu goblin slayer và orc slayer. Tôi cũng đã một mình thành công đánh bại được Phượng hoàng băng.”
“Eh?”
Và lần thứ hai trong ngày, tôi thấy được vẻ mặt ngu ngơ của Anastasia.
Tôi cảm thấy cô đơn nhận ra rằng đây sẽ là lần cuối cùng mà tôi có thể nhìn thấy nó. Nhưng tôi đang chuẩn bị xong rồi. Tôi sẽ tung hết sức và thắng trận này.
“Vậy nên tiểu thư đừng lo, tôi đảm bảo rằng tôi sẽ thắng trận trở về.”
Khuyên nhủ mà đ khác gì khiêu khích :)) Cho bọn nó biết who’s your daddy ngay anh ơi