Ngày trôi qua ngày, nhưng sự kiện Amy bị đẩy xuống cầu thang vẫn chưa diễn ra.
Nói đúng hơn thì Amy đã cố dụ Anastasia cùng nhau đến gần cầu thang để bắt đầu vở diễn, nhưng Anastasia luôn từ chối với lí do từ giáo viên và những người tùy tùng của cô.
Và kết quả là, sự kiện đó đã không diễn ra cho tận cho đến cuối học kì.
Đương nhiên là có một bài kiểm tra cuối kì nữa, kết quả của nó như sau.
____
Vị thứ nhất: Anastasia Clynel von Ramslett (500)
Vị thứ nhất: Allen (500)
Vị thứ ba: Margaret von Altmunt (491)
Vị thứ tư: Isabella von Luinberg (456)
Vị thứ năm: Amy von Brayes (451)
Vị thứ sáu: Markus von Beinz (441)
.
.
.
Vị thứ chín: Claude Justine de Westerdale (421)
Vị thứ mười: Oscar von Wimlet (419)
.
.
.
Vị thứ hai mươi chín: Karlheinz Bartille von Centraren (396)
.
.
.
Vị thứ ba mươi tám: Glen Weitberg (379)
Vị thứ ba mươi chín: Leonardo von Jukes (261)
____
Nhìn cũng ổn áp phết.
À không, phải nói là phê vl chứ.
Đáng đời chưa!
Trong game, Anastasia, người gặp sang chấn về tinh thần, đã mất tập trung và mất đi vị trí thứ nhất vào tay Amy. Và thế là Anastasia lại gặp nhiều tổn thương hơn nữa, khiến cô mất bình tĩnh tại sự kiện kết án và thách đấu với Amy. Tuy vậy, kết quả lần này lại hoàn toàn trái ngược.
Amy rơi xuống vị trí thứ năm, Anastasia quay về hạng nhất, và hai người tùy tùng của Anastasia leo lên hạng 3 và 4.
Hơn nữa, Thái tử Karlheinz, một kẻ cực kì kiêu căng, lại có điểm số thuộc vào nửa dưới của bảng xếp hạng.
Thứ đáng chú ý hơn nữa là Leonardo, thống lĩnh đội Hiệp sĩ tương lai, người đã dùng vũ lực để ép Anastasia nhận tội, đội sổ trong hai kì liên tiếp.
Đáng đời mà!
Vừa nghĩ vậy trong lúc xem bảng điểm, tôi nghe giọng Anastasia gọi mình từ sau lưng.
“Allen. Đến kì này tôi đã không thua cậu rồi.”
Giọng nói lẫn một chút sự hào hứng của Anastasia vang lên. Tôi quay người lại và chúc mừng cô.
“Xin chúc mừng Anastasia-sama. Người đã đạt điểm tuyệt đối rồi.”
“Không, không phải Allen cũng được điểm tối đa sao? Đúng là không ngoài dự đoán. Chúc mừng cậu.”
“Xin cảm ơn.”
Tôi lễ phép cúi đầu trước Anastasia.
“Allen, như mong đợi, cậu cừ lắm.”
“Margaret-sama, chúc mừng tiểu thư đã đạt được hạng ba.”
Tôi quay người đối mặt với Margaret. Bên cạnh cô là một tùy tùng khác của Anastasia. Cô ấy trông khá bình thường, mái tóc nâu và đôi mắt đen láy. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó chính là người đã bắt nạt Amy trong game.
“Cảm ơn cậu. Nhưng nếu tôi cố gắng thêm tí nữa, tôi đã có thể đứng ngang hàng với Anastasia-sama rồi.”
Dù giọng nói có mang chút nuối tiếc, nhưng gương mặt cô giãn ra trông thấy.
“Allen, đây là Isabella. Cô ấy là con gái của Tử tước Luinberg. Isabella, đây là cậu học sinh nhận học bổng nổi tiếng, Allen.”
“Isebella-sama, tôi rất vinh dự được gặp mặt tiểu thư.”
“Rất hân hạnh rất gặp cậu, Allen. Tôi chắc rằng chúng ta sẽ trở thành bạn cùng lớp tính từ kì sau.”
“Allen, Isabella theo học ở lớp B ở kì này. Nhưng với điểm số tốt như thế này, cậu ấy chắc chắn sẽ được nâng lên lớp A. Hai người nhớ hòa thuận với nhau nhé.”
“Vâng, cảm ơn tiểu thư. Tôi cũng mong rằng tôi cùng tiểu thư sẽ xây dựng được một mối quan hệ vững bền.”
Tôi thuận đà nói vậy, nhưng thật tiếc là, tôi sẽ rời khỏi trường sau sự kiện kết án.
Một cảm xúc tội lỗi nhói lên trong lòng tôi.
****
Đến buổi đêm, buổi lễ tốt nghiệp kiêm thăng cấp được tổ chức tại phòng tiệc lâu đài hoàng gia, trong phòng hiện tại là toàn bộ học viên và những khách mời danh dự.
Giờ đã là tháng Mười hai rồi, tức là kì nghỉ đông sắp bắt đầu, và nó kéo dài cho đến mùa xuân năm sau, tức là một kì nghỉ dài đấy. Có vẻ như những con cái nhà quý tộc sẽ quay trở về lãnh thổ nhà họ để nghỉ dưỡng và giúp đỡ gia đình. Theo như trong game, thì đây là bắt đầu cho thời gian cày cấp.
Hiện tại, những tiểu thư và công tử đã tề tựu đầy đủ nơi phòng tiệc. Bọn họ đang trò chuyện với nhau và khoác lên mình những bộ cánh sang trọng. Tuy vậy, những bộ đồ đẹp mắt lẫn những cuộc trò chuyện ấy chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi mặc đồng phục, và bắt đầu vai diễn pho tượng như thường lệ.
Những món ăn được bày ra đều dùng những nguyên liệu đắt tiền và được trang trí đầy hoa mỹ, biết đây có lẽ là lần duy nhất mình được thưởng thức những món này, tôi chầm chậm thưởng thức chúng.
Anastasia đang ở cùng với tùy tùng của mình, và Amy thì đang được vây quanh bởi Thái tử và đồng bọn như thường lệ. Tôi cảm thấy hơi buồn khi biết rằng đây là lần cuối cùng tôi còn được ở nơi đây.
Đến khi buổi tiệc trở nên sôi nổi – dù rằng không có bia hay rượu ở đây – học sinh xuất sắc nhất từng khóa bắt đầu được nêu tên.
Mở đầu là anh tiền bối năm hai được gọi lên sân khấu. Anh ấy đã out trình mọi người hoàn toàn trong mọi lĩnh vực, học thuật, kiếm thuật, ma thuật. Nhưng với anh thì như vậy vẫn không đủ, vậy nên anh đã phối hợp nghiên cứu cùng một giáo sư đại học để phát triển một loại ma thạch mới.
Anh ấy bước lên sân khấu, phát biểu cảm tưởng, và sau đó, vì một lí do nào đó lại cảm ơn Thái tử rồi bước xuống. Căn phòng ngập tràn tiếng vỗ tay.
Tiếp đến là lượt của chúng tôi, học viên năm nhất. Kết quả được tiết lộ như sau.
“Giải thưởng cao quý nhất cho năm nhất thuộc về Thái tử Karlheinz Bartille von Centraren.”
Ngay khi cái tên trúng giải được công bố, cả khán đài bùng nổ trong tiếng vỗ tay. Tuy vậy, cảm xúc trên mặt những người đang tán thưởng lại rất khác nhau: có người thực sự chúc mừng cho Thái tử, người thì trông hơi thất vọng, còn có người lại chỉ vỗ tay cho có.
Tuy vậy, thật ra thì kết quả của giải thưởng này đã được định đoạt từ trước, và đây chính là khởi đầu cho sự kiện kết án.
“Thái tử đã đạt được những kết quả xuất sắc trong năm qua, đặc biệt trong mảng kiếm thuật và phép thuật, người cũng đã thực hiện những nghiên cứu học thuật tầm cỡ, cũng như làm dự án liên quan đến những vấn đề xã hội. Giải thưởng này chính là sự công nhận và tuyên dương cho những thành tựu to lớn của ngài ấy.”
Thái tử bước lên sân khẩu và nhẹ nhàng nhận giải thưởng tựa như không vậy.
Sau đó, hắn ta quay lại và nhìn xuống sân khấu.
“Cảm ơn, tất cả mọi người, nhưng những thành tựu này ta đã không thể đạt được nếu không nhờ vào những người này. Những người được gọi tên, hãy bước lên sân khấu.
Claude Justine de Westerdale, cậu không bao giờ ngưng làm ta bất ngờ trước đôi mắt tinh tường đó. Hãy tiếp tục làm một người bạn tốt của ta.”
“Ừ.”
“Markus von Beinz, cậu là đối thủ đáng trong môn ma thuật, nhưng những quyết định đầy tỉnh táo của cậu đã luôn giúp đỡ ta trong nhiều điều.”
“Vâng.”
“Leonard von Jukes, cậu đã luôn là thanh kiếm của ta, và ta rất cảm kích trước những cố gắng không ngừng nghỉ của cậu.”
“Ừm.”
“Oscar von Wimlet, cậu là một con người có thể tìm thấy những giá trị cốt lõi trong mọi việc. Ta mong rằng cậu sẽ tiếp tục những công việc tuyệt vời đó.”
“Ngài có thể tin tưởng vào tôi.”
Tất cả những mục tiêu chinh phục đều đã bước lên sân khấu. Sau một khoảng nghỉ ngắn, Thái tử cất giọng.
“Amy von Brayes, ta nghĩ rằng ta đã trưởng thành hơn rất nhiều kể từ lúc ta gặp nàng. Ta mong rằng nàng sẽ luôn luôn ở bên ta.”
“Vâng ạ!”
Amy vui vẻ bước lên sân khấu và lao vào vòng tay của Thái tử. Tuy vậy, hành động này khiến những khách mời không khỏi bất giác nhăn mặt.
“Những kết quả đầy to lớn này ta chỉ có thể đạt được với sự giúp đỡ của bọn họ. Ta sẽ không bao giờ quên điều này, và ta xin thề rằng bản thân sẽ tiếp tục cố gắng rèn luyện để trở thành một vị vua anh minh và đưa đất nước lên một tầm cao mới.”
“Karl-sama.”
“Đúng vậy. Tôi tin ngài sẽ làm được.”
“Tôi cũng sẽ hết lòng hỗ trợ ngài.”
Có vẻ như trên sân khấu bây giờ là một màn diễn hề, và mọi người đang tán dương nhiệt liệt.
Tôi nhìn lên sân khấu với đầy vẻ khinh thường.
“Ta vẫn còn một thứ muốn tuyên bố.”
Thái tử hắng giọng và lớn tiếng nói.
“Anastasia Clynel von Ramslett, bước lên phía trước.
_____________
Lời tác giả:
Tôi đã nhận được một bài review mới từ Yatsu-sama. Thật đáng kinh ngạc khi tôi nhận được nhiều bài review trong một khoản thời gian ngắn như thế.
Cảm ơn mọi người rất nhiều!