Solo: Loli666
============================
“Nhắc mới nhớ, tối nay chúng ta ăn gì thế? Nếu Yuuma không phiền thì cứ để tớ nấu cho.”
Khi ngoài trời dần tối, Yui lên tiếng hỏi.
“Hình như Onee-chan nói có trữ sẵn chút nguyên liệu cho cà ri trong tủ lạnh đấy.”
“Mn. Cà ri.”
“Nhưng thế thì hơi tiếc.”
“Tiếc ư?”
“Ừ thì cà ri ở cửa hàng nào cũng na ná như nhau ấy? Nên cậu mất công nấu như vậy cũng hơi kỳ…”
Cơm cà ri. Đó là món ăn quen thuộc đối với nhà Yuuma, bởi dễ nấu và có thể để ăn nhiều bữa.
Thật lòng thì Yuuma thích chúng. Nhưng để một người giỏi nấu nướng như Yui làm cà ri thì chẳng xứng gì cả.
Nghe vậy, hai má Yui đỏ lên vì xấu hổ.
“Đồ cậu nấu cực kỳ ngon mà.”
“Hehe, đôi lúc tớ có làm bento hơi nhiều nhưng cậu luôn ăn hết sạch nhỉ.”
“Tớ cực kỳ biết ơn điều đó.”
“Đừng để tâm. Tớ vui vì cậu thích chúng. Nếu Yuuma muốn thì tớ nấu ba bữa một ngày luôn cũng được…”
Yui ngừng lại giữa chừng. Hai má cô càng ửng hồng và phải quay mặt đi.
“Sao thế?”
“Không có gì… Um, mà chúng ta ra bếp nhé? Tớ muốn xem đồ trong tủ lạnh.”
“Tất nhiên rồi.”
Dù Yui còn bận lòng chuyện gì đó, cả hai cùng nhau đi tới phòng bếp.
Khi mở tủ lạnh… thật khó để nói là bên trong nhiều được. Đầu tiên là đồ đông lạnh để nấu cà ri, rồi tới trứng, gia vị, nước ép, và chút bia mà Nene uống buổi tối.
“Có thiếu gì không? Nếu cần thì chúng ta đi siêu thị gần đây cũng được."
“Không sao đâu.”
Yui nghiêm túc kiểm tra tủ lạnh trong lúc suy nghĩ gì đấy. Một lúc sau, cô nhẹ gật đầu.
“Thế món cơm ốp lết kèm cà ri thì sao?”
“Cơm ốp lết ư?”
“Phải. Cậu từng thấy món mà có trứng mềm mềm ở trên rồi sẽ chảy ra khi cắt nhẹ rồi chứ?”
“Ah, chắc tớ từng thấy trên TV. Vậy cậu định để cà ri lên trên rồi ăn cùng với ốp lết hửm?”
“Chính xác.”
“…Nghe có vẻ ngon đấy. Mà khoan, cậu làm được món đó tại nhà ư? Tớ tưởng chúng chỉ có thể ăn ngoài nhà hàng chứ.”
“Nếu tập tành chút thì không khó lắm đâu.”
“Cậu giỏi nấu nướng thật đấy.”
“Hehe, tớ luyện tập vì muốn nấu cho cậu ăn mà.”
“…………”
Khi Yuuma lầm bầm trong đầu “Đúng thật là”, cả hai liền bắt tay vào chuẩn bị.
Bởi ốp lết chỉ ngon nhất khi vừa nấu xong nên họ sẽ làm cà ri trước.
Cắt rau củ ra thành miếng vừa miệng và áp chảo thịt trên chảo.
“À cậu có thể làm cà ri mà không cần xốt cà ri không, Yui?”
“Ừ thì, tớ làm được nhưng sẽ đắt và khó hơn.”
“Khá là thực tiễn nhỉ.”
“Món của tớ là kiểu nhà làm hơn là nhà hàng. Với cả, gói cà ri mua ngoài lại ngon hơn nhiều so với giá cả. Dù cậu có làm kiểu gì thì vẫn ngon thôi.”
“Đó là kết luận từ nhiều lần thử nghiệm?”
“Đúng vậy. Nhưng tớ dùng súp cà ri mua bên ngoài nấu cùng nhiều nguyên liệu. Như rau củ, hải sản và cũng tìm ra nhiều gia vị bí mật nữa.”
“Ý cậu là mấy thứ kiểu như cà phê, táo và mật ong ấy hả?”
“Um. Còn có chuối, sô cô la, và mấy cái dị dị như kẹo kinako (đậu nành rang) nữa.”
“Kẹo kinako, thực sự là kẹo kinako ấy hả?”
“Đúng vậy. Loại được làm ra từ đường nâu ấy. Tuy phải mất một lúc để làm tan nhưng ngon lắm đó.”
Vừa nói chuyện, cả hai đã hoàn thành công đoạn sơ chế và đổ hết vào nồi. Sau khi đun sôi một lúc, họ thêm vào súp cà ri và khuấy đều.
Trong lúc Yuuma lo chiếc nồi thì Yui chuyển sang phần ốp lết.
Cô đổ chỗ trứng đã được đánh kỹ vào chảo, khéo léo di chuyển và nhanh chóng hoàn thiện món ốp lết mềm mịn. Một hình tượng khác hoàn toàn so với Yui mọi khi.
Cô để ốp lết lên đĩa cơm và cắt nhẹ vào giữa.
Phần trứng tái liền chảy xuống. Và cuối cùng là cà ri nóng hổi được đổ lên trên cùng để hoàn thành món cơm ốp lết cà ri.
“Wow…”
Yuuma vô thức thốt lên. Món ốp lếp vừa ra lò trông ngon mắt đến nỗi như được phục vụ trong nhà hàng.
Ngay khoảnh khắc đó, tiếng cửa nhà vang lên cùng giọng của Nene: “Chị về rồi đây!” Hôm nay có hơi sớm so với mọi ngày, chắc là vì Nene thấy lo cho hai đứa trẻ.
Bỏ việc nấu nướng sang một bên, cả hai cùng bước ra chào.
“Mừng chị về.”
“Um, cảm ơn vì đã cho em tá túc ạ.”
“Hehe, không có gì. Cảm giác thật mới mẻ khi được Yui-chan đón thế này.”
Nene nói với một nụ cười rồi khịt khịt mũi.
“Mùi thơm quá. Em đang làm cà ri à?”
“Vâng, vừa mới xong đấy ạ. Chị muốn ăn luôn không?”
“Ừm, chị đói lắm rồi.”
“Nhớ rửa tay, súc miệng đấy nhé.”
“Vâng vâng.”
Yuuma và Yui về phòng khách trước để chuẩn bị bữa tối. Một lúc sau, Nene cũng bước vào.
“…Huh. Đây là do Yui-chan làm á?!”
Mắt Nene mở lớn khi nhìn vào món cơm ốp lết trên bàn. Ừ thì đúng là cậu chưa từng kể cho chị biết Nene giỏi nấu nướng thế nào.
“Chị ăn tái được không, Nene-san? Em có thể nấu chín kỹ cho chị cũng được…”
“Nah, không sao đâu. Wah, em có thể nấu được món này tại nhà sao? Hehe, Yui-chan sẽ là một người vợ tuyệt vời đấy.”
“Oh, cảm ơn, em rất vui ạ…”
“Chị cũng mau giúp em chuẩn bị đi chứ.”
Thấy Yui thấy xấu hổ, Yuuma thẳng thừng lên tiếng.
…Nói Yui sẽ là một người vợ đỉnh của chóp không hề sai. Nhưng hiện giờ, Yuuma chỉ muốn né xa chủ đề đó. Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến cậu nóng mặt rồi.
Ba người nhanh chóng dọn đĩa lên, ngồi vào bàn và chắp tay lại, “Cảm ơn vì bữa ăn.”
Không chút chần chừ, họ liền lấp đầy miệng bằng mùi trứng cùng cà ri thơm phức.
“Yuuma thấy sao? Có ngon không?”
“Cực phẩm luôn.”
“Hehe, thật tốt quá.”
Biểu cảm của Yui giãn ra thành một nụ cười mãn nguyện. Trước vẻ mặt đó, cậu không khỏi muốn xoa đầu cô nhưng lại không dám làm thế vì có Nene.
“Nói gì thì món này ngon thực sự. Yui-chan, chị không ngờ em lại giỏi nấu ăn đến vậy.”
“Không đến mức đó đâu ạ.”
“Đừng khiêm tốn thế chứ. Đó là một điều đáng tự hào mà.”
Vừa nói, Nene vừa cười tinh nghịch.
“Nếu đã giỏi vậy thì em nên làm bento cho Yuu-kun đi~♪”
“Eh? Nhưng em đang làm thế hằng ngày mà…”
“Huh?”
Trướcc một Yui đang bối rối, Yuuma phải dùng một tay che mặt. Cậu chưa nhắc tới vụ bento vì sợ sẽ bị Nene chọc.
Khuôn mặt bất ngờ của cô nhanh chóng chuyển thành một nụ cười tinh nghịch.
“Yui-chan nè, em luôn được chào đón làm em dâu của chị nhé.”
“Nhanh nhanh ăn giùm em cái!”
Cứ thế, Nene lo phần dọn dẹp sau khi tất cả dùng xong bữa.
Yuuma và Yui quay về phòng, thoải mái ngồi trên tấm thảm trải sàn để xuôi cơm… Ừ thì, nói là nghỉ ngơi chứ cả hai đang bận sắp xếp vật phẩm và trò chuyện bằng điện thoại trong lúc chơi Grand Gate.
“Yui, kỹ năng này thì sao?”
Nghe vậy, Yui quay sang nhìn điện thoại của Yuuma.
“Hm… Oh, trông ổn đó. Cậu có thể phối hợp nó với kỹ năng này…”
…Tất nhiên để nhìn điện thoại thì cô phải rướn người về phía cậu.
Vai cô chạm vào bắp tay cậu, cùng với đó là mùi hương hoa dễ chịu. Chỉ điều nhỏ nhặt thế thôi cũng khiến Yuuma hạnh phúc lẫn xấu hổ…con tim trở nên rộn ràng.
Tuy nhiên, vấn đề nằm ở phần sau.
Kể cả khi đã nhìn xong, khoảng cách giữa cả hai vẫn sát gần.
Vai cô vẫn chạm Yuuma. Thậm chí Yui còn hơi nghiêng người và dựa vào cậu.
—Lẽ nào Yui cũng thấy vui khi ở gần nhau thế này?
Cậu không khỏi nghĩ như vậy và hai má dần nóng lên.
Yuuma lén nhìn biểu cảm của người kia, rồi nhận ra mặt cô cũng đang ửng đỏ.
(…Cô ấy cũng xấu hổ ư?)
Thế nhưng cô vẫn tựa vào người cậu. Suy nghĩ đó làm tim cậu loạn nhịp. Yuuma ước gì cả hai có thể gần nhau hơn nữa.
…Đúng lúc đó, Yui khẽ đưa một tay đặt giữa hai người.
Nhìn qua, cô vẫn nhìn điện thoại của mình bằng tay còn lại như chẳng có gì xảy ra. Song dường như mặt cô còn đậm sắc hồng hơn trước.
…Là do tưởng tượng hay cô ấy muốn nắm tay vậy?
Cũng dùng một tay cầm điện thoại, Yuuma đưa tay còn lại xuống và nhẹ chạm vào mu bàn tay người kia như để kiểm tra trước. Đợi phản ứng từ cô, cậu thở phào khi Yui cũng đáp lại cái chạm ấy.
…Lấy hết dũng khí, cậu áp tay mình lên tay cô.
Tuy cảm thấy thân nhiệt của Yui tăng lên nhưng cô không hề rụt lại hay khó chịu gì cả.
Trái lại, Yui còn di chuyển để đan những ngón tay lại với nhau như thể một đôi. Yuuma không khỏi vui sướng khi được cô chấp nhận.
Cả hai đã nhiều lần nắm tay nhưng hiện giờ, cậu lại thấy hồi hộp hơn nhiều.
Có lẽ vì chỉ có mỗi họ trong phòng riêng nên bầu không khí trở nên ngọt ngào hơn mọi khi.
—Dù đỏ mặt xấu hổ nhưng Yui vẫn tay trong tay với cậu.
…Lẽ nào Yui cũng vui vì điều này?
Cậu cũng ngượng không kém gì nhưng vẫn muốn nhiều hơn, và cũng muốn Yui thấy hạnh phúc nữa.
Cả hai đã hoàn toàn ngừng dùng điện thoại. Họ nắm tay nhau như để xác nhận sự hiện diện và truyền hơi ấm cho nhau.
Bàn tay Yui có phần nhỏ hơn, mang cảm giác mỏng manh như thuỷ tinh khiến cậu càng nâng niu nó hơn…
“…Yuuma.”
Đột nhiên được gọi, Yuuma giật mình.
“Hmm? S-sao thế?”
“…Tớ muốn được xoa đầu.”
“Huh?”
Mới đầu, cậu không hiểu Yui đang nói gì. Nhưng khi nhận ra, niềm hạnh phúc trào dâng trong lòng cậu.
“Vậy tớ làm nhé?”
“Mm…”
Yui nhắm mắt lại và nghiêng đầu về phía Yuuma. Rồi cậu nhẹ chạm lên tóc cô sau khi đặt điện thoại xuống bàn.
“Ah…”
Cậu tiếp tục xoa đầu Yui.
Trước giờ, cậu luôn là người chủ động, nhưng lần này, Yui là người mở lời trước. Một bằng chứng cho thấy cảm xúc của hai người đồng điệu. Yuuma thấy vôc cùng hạnh phúc.
Yui dường như cũng tận hưởng cái chạm dịu dàng với vẻ mặt thoả mãn. Cả hai cứ thế tiếp tục làm cậu nghĩ Yui nhìn như một bé mèo vậy.
…Cậu chậm rãi hạ tay xuống và vuốt lên má cô.
Yui bật cười như thể thấy nhột, nhưng vẫn rúc vào tay của Yuuma mà năn nỉ nhiều hơn. Cậu có thể cảm nhận rõ làn da mềm từ ngón tay của mình.
(Sinh vật đáng yêu gì đây…)
Yui nhắm mắt lại và phó mặc cho Yuuma.
Cậu tin chắc Yui vô cùng yêu mến mình. Một cô gái dễ thương đến nỗi cậu không thể kiềm chế khao khát muốn ôm lấy. Cậu muốn Yui trở thành của mình. Đó là cảm xúc trong lòng cậu.
“Yui…”
“Hmm… chuyện gì thế?”
Giọng nói của Yui thật ngọt ngào và trong trẻo.
…Nếu cậu mà nói, ‘Tớ muốn ôm,’ thì hẳn Yui sẽ chấp nhận thôi.
Nhưng cả hai chỉ là bạn. Riêng nắm tay cũng đã là quá phận rồi nên có thực sự ổn không nếu đi xa hơn?
Với cả…chỉ cần lơ là một khắc thôi thì cậu sẽ không thể ngăn bản thân lại mất.
Song, cậu vẫn muốn nói ra.
‘Tớ muốn ôm cậu.’
‘Tớ không muốn cả hai chỉ mãi là bạn.’
‘Tớ thích Yui.’
‘Tớ muốn chúng ta hơn cả bây giờ.’
Ngay lúc những lời đó sắp bung ra từ miệng cậu—tiếng gõ cửa phòng đã chen ngang. Cả hai đều giật mình mà tách nhau ra.
“Yui-kun, Yui-chan, bồn tắm sẵn sàng rồi đó, vào đi!”
“Ah, vâng.”
Họ trả lời Nene từ phía bên kia cánh cửa.
“…Chắc là đi tắm thôi nhỉ.”
“Ừm.”
“Vậy ai trước đây? Vì là khách nên Yui tắm đầu cũng được.”
“Mm, tớ sẽ tắm trước vậy.”
“Cậu còn nhớ vị trí phòng tắm từ lần trước tới đây không?”
“Có chứ. Vậy, tớ đi đây.”
Yui đỏ mặt rời phòng với vẻ dao động như loài bướm.
“Phew…”
Thấy Yui đã đi mất, Yuuma thở dài một hơi và ủ rũ với mớ cảm xúc xen lẫn giữa nhẹ nhõm và thất vọng.
Lồng ngực cậu thắt lại trước cảm xúc không thể kiềm chế dành cho Yui. Sẽ ra sao nếu Yuuma cứ ấp ủ tình cảm này?
“Mình nên uống chút nước để bình tĩnh lại…”
Cậu tự nói lớn với bản thân rồi bước xuống phòng khách.
***
“Haa…”
Yui ngâm mình trong bồn ngập tới vai và thở hắt một hơi. Tim cô vẫn còn chưa dịu lại.
…Được Yuuma chạm vào cảm giác thật tuyệt. Cô hạnh phúc vô cùng dù có chút cô đơn lúc phải rời xa.
(…Chắc không sao đâu nhỉ? Tuy mình có hơi bạo nhưng cậu ấy không tỏ ra khó chịu gì cả.)
Cô dành thời gian suy ngẫm khi đã bình tĩnh lại phần nào. Cô thật lòng yêu Yuuma và được ở bên cậu khiến cô hạnh phúc. Vì thế mà Yui đã bị cuốn theo và hành xử khác với bình thường.
Song Yuuma lại tích cực đáp lại. Nghĩ kỹ thì bầu không khí lúc đó khá tuyệt.
…Tuy có chút xấu hổ, nhưng cậu đã coi cô như một người con gái. Chắc hẳn Yuuma cũng hồi hộp không kém.
“…Ehehe♪”
Cô không biết việc được ở bên người mình yêu lại đủ sức khiến con tim đập mạnh tới vậy. Khuôn mặt ấy vô thức giãn ra.
“Tớ thích cậu…lắm luôn đó…Hehe♪”
Cô khẽ thì thầm. Dòng cảm xúc nồng nhiệt dành cho Yuuma ập tới cùng một lúc.
Cô muốn cảm nhận nhiều nhiều hơn nữa. Cô muốn được xem như một người con gái.
Nhưng Yui cũng phải chắc rằng mình không đi quá xa.
Hiện giờ, cô chưa muốn Yuuma nhận ra thứ tình cảm này, và trên hết là vì xấu hổ. Chỉ nghĩ đến những điều cô đã làm trước đó cũng khiến cô khúm núm.
(…Khoan, mình…đang tắm tại nhà của crush…)
Nghĩ vậy bỗng làm cô căng thẳng.
…Đúng ra thì hồi trước. khi cô nhắc tại việc tắm tại nhà Yuuma, bố cô cũng đã rất lo. Ông nói rằng cô quá bất cẩn, rằng cô nên cẩn trọng hơn vì dù đối phương là một cậu bé tốt bụng thì cũng có những động cơ thầm kín.
(…Yuuma là con trai, nên có lẽ…cậu ấy cũng có hứng thú…?)
Cô nhẹ chạm lên làn da mình.
—Tuy sẽ không bao giờ nói ra nhưng nếu cô hỏi rằng,
‘Muốn tắm chung với tớ không?’
Thì Yuuma sẽ phản ứng ra sao nhỉ?
(…Mình đang nghĩ gì vậy chứ!?)
Yui đỏ cả mặt, và như để xua đi, cô bắt đầu vẩy nước trong bồn tắm. Cô hiểu rằng trí tưởng tượng của mình đã đi quá xa.
…Rồi đúng lúc đó.
“Yui.”
“Eek!?”
Yui giật mình trước giọng nói của Yuum vang lên từ phòng thay đồ.
“Y-Yuuma!? C-c-c-chuyện gì thế!?”
“Um, cậu quên mang theo đồ thay này.”
“Huh? …Oh.”
“Tớ có đem theo túi của cậu nên tớ sẽ để đây nhé? Yên tâm là tớ không nhìn trộm gì đâu.”
“Um, cảm ơn…”
Hình bóng của Yuuma đi mất. Còn Yui thì vẫn đỏ mặt, một nửa được giấu dưới nước và tạo ra chút bong bóng nổi lên.
—Tuy cô biết là không thể nào, nhưng trong khoảnh khắc, cô đã nghĩ Yuuma sẽ tiến vào.
Phải mất một lúc để cô bình tĩnh lại, và lúc cô bước khỏi bồn tắm, khuôn mặt ấy vẫn nhuốm sắc đỏ.
***
“Yui, cậu ổn chứ?”
Yuuma vừa ngồi trên ghế sofa, vừa quạt cho một Yui đang bơ phờ.
“Tớ…ổn…”
“Tắm lâu quá không tốt cho sức khoẻ của cậu đâu.”
“Tớ chỉ…suy tư quá thôi…”
“Cẩn thận, cậu mà bị ngất vì sốc nhiệt thì tệ lắm.”
“Ugh…”
Tiện thể, Nene đã trở về phòng của mình. Yuuma vẫn cảm thấy xấu hổ khi bị nhìn thấy lúc hai đứa cạnh nhau nên cậu rất lấy làm biết ơn.
…Vẻ kiệt quệ của Yui lại toả ra nét quyến rũ kỳ lạ.
Làn da ửng hồng vì nhiệt, còn biểu cảm thì mơ màng.
Bộ pyjama trên người cô được tháo hai cúc áo trên, càng làm lấp ló nước da trắng bên dưới.
Khi Yui nằm như thế, cậu không khỏi chú ý tới dáng người mảnh mai và nữ tính của cô.
…Cứ nhìn nữa thì không ổn mất.
“Tớ cũng đi tắm đây nên cứ tự nhiên nhé.”
“Ừm… À mà Yuuma… Tớ hơi khát, có gì uống được không?”
“Có nước ép trong tủ lạnh đó. Cậu cứ lấy đi.”
“Mm. Cảm ơn.”
Dứt lời, cậu chạy vội vào phòng tắm.
…Sau khi cởi đồ và mở cửa, cậu nhận ra mùi hương ngòn ngọt khác so với mọi khi khiến cho nhịp tim tăng mạnh.
Cố không nghĩ tới, cậu bước thẳng vào trong…nhưng Yuuma vẫn là một nam sinh cao trung đang tuổi dậy thì. Chưa kể, người con gái trong mộng vừa tắm ở đây không lâu.
…Trí tưởng tượng bay xa là điều không thể trách khỏi.
“~~~~~”
Rốt cuộc, phải mất một lúc lâu, Yuuma mới bình tĩnh lại nên thời gian tắm cũng khá dài.
Trở lại phòng khách với chút ngượng nghịu, cậu thấy Yui đang ngồi trên sàn.
“Yui? Có chuyện gì thế?”
“Hmm…Huh…?”
Yui quay sang nhìn Yuuma bằng giọng đờ đẫn. Mắt cô lờ mờ và cứ đảo trái phải dù chỉ đang ngồi yên một chỗ.
“Cậu vừa làm gì…đó là mùi rượu đấy à!?”
Yuuma vội quay sang nhìn lên bàn.
Trên đó là chai ‘Strange Neo,’ một loại đồ uống nặng cồn dù có vị như nước ép.
Nene thường uống nó vào những ngày nghỉ nên hẳn Yui đã bị nhầm.
“Y-Yui? Cậu ổn chứ?”
“Ehehehe, tớ không sao~♪”
Yui cười khúc khích… có vẻ đã không còn tỉnh táo nữa.
“Onee-chan! Tới đây giúp em với. Yui vô tình uống rượu mất rồi.”
“Huh, thật sao?”
Nene, trước đó còn ở phòng riêng, đã vội bước ra phòng khách. Cô liền kiểm tra và xác nhận Yui chỉ đang hơi mụ mị mà thôi.
“Xin lỗi. Chị nên nhắc em ấy kỹ hơn… Mà Yui-chan đúng là yếu với cồn nhỉ? Mới uống vài ngụm mà đã thế này rồi.”
“Chúng ta phải làm gì đây?”
“Hiện giờ, cứ cho con bé chút nước đã.”
“Vâng.”
Nene đi rót một ly nước và đưa cho Yui.
Song, Yui chỉ mơ màng nhìn mà không hề di chuyển.
“…Cậu muốn tớ giúp không?”
“Oh, um…”
Giọng của cô thật ngọt ngào và mỏng manh cùng nụ cười ngượng ngùng. Yuuma không khỏi thầm nghĩ,
(Mặt này của cô ấy cũng dễ thương thật.)
Cậu dịu dàng đưa ly nước lên miệng cô.
Đôi môi anh đào ấy đón lấy, uống từng ngụm nước nhỏ khi cậu từ từ nghiêng cốc.
…Tuy chỉ chăm sóc cho cô thôi nhưng cậu lại thấy cực kỳ căng thẳng.
“Hehehe… Nước ngon ghê~…”
Cứ thế, Yui dần lịm đi và bắt đầu gà gật.
Tốt rồi, Yuuma nghĩ. Cô hẳn sẽ bình thường trở lại sau khi đánh một giấc thật ngon.
“Yui, cậu buồn ngủ à?”
“Mmm…”
“Vậy lên giường rồi hãy ngủ. Cậu đi được không?”
“Bế tớ…”
“Huh…?”
Yui nhìn lên Yuuma và vươn tay ra.
“Yuuma bế tớ đi?”
“Không, thế có hơi… Này! Khoan, đợi đã!?”
“Hehehe~♪ Ôm này~♪”
Yui vòng tay qua cổ Yuuma và ôm cậu thật chặt. Không những thế, cô còn ấn ngực vào người cậu và nụng nịu cựa quậy. Cảm giác mềm mại cứ thế truyền thẳng tới.
Bình thường, Yui sẽ không bao giờ làm vậy, nhưng có lẽ vì rượu mà cô trở nên can đảm hơn mà không ngừng lại.
“Onee-chan! Giúp em với!”
“Yui-chan? Lại đây, chị sẽ bế em. Nào nào~?”
“Khôngggg, em muốn Yuuma cơ~”
Yui tiếp tục ấn người tới mạnh hơn… Người cô vẫn còn thơm như vừa tắm xong nữa.
Chưa kể, Yui đang mặc pyjama… nên không hề mặc áo lót… nên cảm giác mềm mại kia…
Cậu không thể để tâm trí bị lay động hơn nữa. Yuuma quyết định xử lý nhanh chóng luôn.
“Được rồi, tớ sẽ bế cậu! Chịu chưa!?”
“Mmm~♪”
Vừa cẩn thận hết mức không chạm vào những nơi nhạy cảm, Yuuma nâng người Yui lên.
“Giờ thì tới giường thôi.”
“Ừm.”
“…Hay cậu muốn ngủ ở phòng tớ?”
“Chị giận đấy nhé?”
Rốt cuộc, cậu đã bế Yui tới phòng của Nene.
Yuuma nhẹ nhàng, cúi người, đặt Yui lên giường. Tuy nhiên, cô lại không chịu bỏ cánh tay đang ôm cổ cậu ra.
“Nào, chúng ta tới nơi rồi. Giờ hãy ngủ đi nhé.”
“Khônggg~…”
Yui càng bấu chặt hơn nữa. Thật lòng thì vẻ nũng nịu của cô đáng yêu vô cùng. Làm sao một chàng trai như cậu có thể đỡ nổi được chứ?
Nene khẽ bật cười, dường như thích thú với cảnh tượng kia.
“Chị đi lấy chút nước tăng lực đây. Em chăm sóc Yui đi.”
“V-vâng.”
“…Đừng làm chuyện gì kỳ lạ đó nhé?”
“Tất nhiên rồi!”
Và rồi Nene rời đi để lấy nước.
Yui tiếp tục bám lấy không chịu buông. Cô còn hạnh phúc ôm cậu mà cười, “Ehehe~♪”.
(Dễ thương quá…)
Yuuma thấy một Yui say khướt thật đáng yêu. Quả thực, chuyện này không tốt cho tim cậu chút nào nhưng nói là cậu không vui thì cũng không phải.
“Nè…Yuuma…”
“Hmm? Sao thế?”
“…Yêu.”
—Cậu cảm thấy như tim mình suýt rớt ra ngoài.
Yui nới lỏng tay và nhìn lên với đôi mắt ươn ướt. Khoảng cách giữa cả hai giờ đang cực kỳ gần.
“Tớ yêu cậu…vô cùng…”
Cô liên tục thì thầm những lời đường mật đáng quan ngại.
Ý cô ấy là chỉ như bạn bè hoặc do say rượu mà thôi. Yuuma không ngừng tự nhủ; nhưng đồng thời, cậu cảm thấy như mình sắp mất kiểm soát.
“Cậu có…yêu tớ không, Yuuma?”
“…Tất nhiên rồi.”
“Hehehe~♪ Tớ mừng lắm…thực sự rất hạnh phúc…”
Cô nói với nụ cười thật sự nhẹ nhõm.
Trái tim cậu đang đập loạn cả lên.
Yui còn nhìn thẳng vào mắt Yuuma.
—Giọng nói ngọt ngào và nụ cười rạng rỡ thôi là quá nhiều sát thương rồi, giờ còn là tư thế của hai người nữa.
Yui hiện đang vòng tay ôm lấy cổ cậu…từ ngoài nhìn vào trông chẳng khác nào hai người sắp hôn, và mắt của Yuuma cũng bị hút vào đôi môi kia.
…Cậu thực sự muốn hôn cô.
“…Tụi mình sắp hôn ư?”
“—!?”
Yuuma thót tim trước câu hỏi ấy.
“K-không phải…”
“…Yuuma không muốn sao?”
Nói rồi, Yui nhắm mắt lại.
Đến nước này, cậu dường như quên mất cả cách thở.
Còn Yui thì vẫn nhắm mắt chờ đợi.
Nếu muốn, cậu hoàn toàn có thể đẩy đối phương ra. Song người cậu lại từ chối di chuyển mà cứng đờ như tảng đá.
—Bản thân cậu có khao khát chiếm hữu. Nhưng trên tất thảy, Yuuma muốn trân trọng Yui. Cậu không muốn làm tổn thương cô. Chính vì thế nên việc lấy đi nụ hôn đầu là một điều không tưởng.
…Tuy biết là thế, nhưng sự kiên định trong cậu đang ngày một lung lay. Bằng chứng là tim cậu cứ liên tục biểu tình.
Đáng lý cậu nên tách ra và về phòng ngay lặp tức, nhưng cơ thể này không chịu di chuyển. Và như thể bị hút vào, mặt cậu dần dần tiến tới và rồi—
“…Yui?”
Đúng lúc môi cả hai sắp chạm nhau, cậu nhận ra điều đó gì kỳ lạ và lên tiếng gọi. Song lại không có lời đáp nào. Yui với đôi mắt đóng chặt, đang thở đều như đã chìm vào giấc ngủ.
“…”
Yuuma nhẹ gỡ hai tay đang ôm lấy cổ mình ra và cẩn thận đặt cô xuống giường.
Tiếp đó, cậu kéo chăn lên đắp cho Yui và nhanh chóng quay về phòng mình.
Vừa đóng cửa lại, cậu đã đổ gục xuống sàn như thể sắp ngất đến nơi.
(Tệ thật…chuyện gì vừa diễn ra vậy chứ…)
***
Sáng ngày hôm sau.
Yuuma đang lờ đờ đánh răng trong phòng tắm.
Ảnh phản chiếu trên gương là một khuôn mặt mệt mỏi với quầng thâm mắt dày cộp. Ừ thì cả đêm qua cậu cứ chằng chọc mãi không ngủ được.
…Nghĩ tới chuyện khi ấy, cảm giác tội lỗi bao trùm lấy Yuuma.
Lý do Yui luôn tin tưởng dựa vào cậu là vì cô coi Yuuma là một người bạn thân quý giá.
…Còn cậu thì suýt phản bội lòng tin đó vì muốn hôn. Nếu Yui không ngủ giữa chừng, có lẽ nụ hôn đầu của cô đã bị cướp đi mất.
Đánh răng xong cùng trái tim nặng trĩu, cậu súc miệng và rồi…
“Yuuma, chào buổi sáng…”
Yui trong bộ pyjama, tay cầm bàn chải đã bước vào.
“C-chào buổi sáng.”
“Tớ đứng cạnh cậu nhé?”
“Un, được.”
Mơ mơ màng màng, Yui bước tới cạnh cậu để rửa mặt. Có vẻ cô thuộc kiểu người khó tỉnh ngủ vào buổi sáng.
“…Um, Yuuma, về tối qua ấy…”
Vừa lau mặt bằng khăn, Yui cất tiếng khiến cho Yuuma trở nên căng thẳng.
“Tớ có làm gì kỳ lạ không?”
“Oh, cậu không nhớ gì à?”
“Phải…tớ chỉ nhớ là có uống chút rượu còn sau đó thì chẳng đọng lại gì cả.”
“Ra vậy…”
Khi Yuuma đang lưỡng lự giữa kể hết sự tình và trịnh trọng xin lỗi hay cứ giấu nhẹm đi thì…
“…Ah!? Khoan đã, Yui!?”
“Hm?”
Yui vẫn còn mớ ngủ, đã súc miệng trước rồi mới đánh răng…nhưng có lẽ vì không tỉnh táo nên cô vô tình dùng cái cốc mà Yuuma vừa dùng.
Yui nhận ra sai lầm của mình. Mặt cô ngay lập tức ửng đỏ và vội đưa cốc khỏi miệng.
“T-tớ xin lỗi!”
“K-không sao! Tớ hay dùng chung với chị gái nên cũng thường thôi!”
Dù đang cực kỳ căng thẳng nhưng Yuuma cố nói thế để giấu đi sự xấu hổ của mình.
Tuy nhiên, Yui tự dưng lại bất mãn.
“…Cậu dùng chung với Nene-san?”
“Huh? Ừ phải.”
Bằng quả mặt ‘cà chua’, Yui tiếp tục nhìn vào chiếc cốc rồi lén nhìn sang.
“…C-cậu không để tâm ư?”
“Ừ, thật đó…”
Nghe vậy, Yui nay đã đỏ tới tận tai, lần nữa đưa cốc lên môi.
Về phía Yuuma, cậu không thể chịu nổi nữa mà phải chạy vụt ra phòng khách.