Gia tộc Gu là một gia tộc với địa vị khá cao, tọa lạc tại vùng Shanxi. Khi nhắc đến Tứ Đại Gia Tộc, người ta đang ám chỉ đến 4 gia tộc lớn trên thế giới:
Gia tộc Namgung tọa lạc ở Anhui
Gia tộc Peng tọa lạc ở Hebei
Gia tộc Tang tọa lạc ở Sichuan
Và Gia tộc Moyong ở Liaoning.
Gia tộc Gu tuy địa vị không cao quý bằng 4 gia tộc lớn kia, nhiều người tin rằng sớm muộn gia tộc Gu sẽ vươn lên ngang hàng với Tứ Đại Gia Tộc.
Gu Cheolun là một võ giả danh tiếng lẫy lừng, được biết đến rộng rãi nhờ bản tính ngay thẳng và chính trực của ông. Nhiều người trong và ngoài gia tộc đều ngưỡng mộ và theo ông. Những võ giả đến từ gia tộc Gu có nghĩa vụ bảo vệ người dân khỏi hiểm nguy, không màng danh lợi hay quyền lực, không áp bức hay nô lệ hóa họ. Chính vì vậy, tiếng tăm của gia tộc Gu rất tích cực và được kính trọng, còn được người dân ban cho cái tên: ‘Thủ Hộ Vùng Shanxi’.
Những đứa con của Gu Cheolun cũng bộc lộ những tài năng thiên bẩm, đạt được nhiều thành tựu ngoạn mục trong giới võ lâm.
Con gái cả, Gu Huibi, đã chứng tỏ sức mạnh đáng gờm và tài năng vô song của cô trong nhiều trận chiến, khiến nhiều người tin rằng cô sẽ trở thành một trong những ngôi sao sáng nhất ở thế hệ hiện tại, và cô còn được biết đến với danh hiệu “Phượng Hoàng Kiếm” trong võ giới.
Chưa dừng lại ở đó, cô con gái thứ hai, Gu Yeonseo, cũng bộc lộ tài năng không thua kém gì Gu Huibi, được mong đợi tương lai sẽ làm nên đại sự, theo dấu chân của người chị Gu Huibi.
Danh tiếng của gia tộc dường như sẽ vươn cao ngút trời với sự xuất hiện của hai cô con gái đầy tiềm năng. Nhiều người tin vào tương lai rạng rỡ cho gia tộc, sức ảnh hưởng sẽ ngày càng lớn mạnh khi dòng máu của những người vĩ đại được tiếp tục truyền lại cho những thế hệ sau.
Ai cũng nghĩ như vậy.
Chính tôi cũng từng nghĩ như vậy.
Cho đến khi thiếu gia của họ, con trai cả và duy nhất của gia tộc Gu, trở thành Ma nhân.
***
“-Thiếu gia.”
Tôi thức giấc sau khi nghe tiếng thuộc hạ báo trời đã sáng. Với cơ thể mệt mỏi, tôi nhấc người dậy, nhận ra mặt trời đã lên cao bên ngoài cửa sổ.
“Ta dậy rồi”, tôi trả lời với giọng hơi khàn.
Từ lâu tôi đã không được ngủ đủ giấc vì lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Haiz. Tôi vuốt mặt thở dài.
…Vậy đây không phải là mơ.
Đã 3 ngày trôi qua kể từ khi tôi quay trở về lúc còn trẻ sau khi chết.
“Sao chuyện này lại xảy ra?”
Không ai có thể giải đáp thắc mắc này của tôi.
Sao lại thế nhỉ? Dù có vắt óc suy nghĩ, tôi vẫn không tài nào tìm được câu trả lời thỏa đáng.
Vào ngày đầu tiên, tôi chỉ cảm thấy trống rỗng, nghĩ rằng mình đang mơ về quá khứ, một ảo giác nào đó nơi mà mọi hành động của tôi sẽ chẳng thay đổi gì cả. Tôi chỉ biết ăn với ngủ. Đáng lẽ tôi phải nhận ra có gì đó không ổn kể từ khi tôi có thể nếm được vị của đồ ăn. Nhưng tôi lại lơ đãng sống qua ngày thứ 2 với tâm trạng tương tự.
“Đúng là thằng thiểu năng.”
Sao tôi lại tốn mất 3 ngày để nhận ra điều đó cơ chứ?
Tôi quay nhìn ra ngoài cửa sổ căn phòng. Thay vì thanh sắt lạnh lẽo dưới hầm ngục của Võ Lâm Minh, tôi có thể thấy ánh nắng mặt trời chiếu sáng qua khung cửa.
Sau khi trách bản thân vì tính ngu dốt và chậm hiểu, người tôi bắt đầu cảm thấy rạo rực với niềm vui khó tả. Bằng cách nào đó, tôi đã quay về thời điểm hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình, khi tôi còn ngây thơ và chưa biết cuộc đời tôi sẽ rẽ sang con đường địa ngục.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu đây là sự thật mà không phải mơ-
Không, đây chắc chắn là sự thật.
Tôi cầu mong là vậy.
Không nghĩ nhiều thêm nữa, tôi bắt đầu cảm nhận cơ thể còn trẻ của mình.
Nhưng rồi.
Giờ đã quay về quá khứ, tôi nên làm gì? Tôi nên nghĩ gì?
Tôi cần phải nhớ lại tất cả những sự kiện lớn sẽ xảy ra trong tương lai. Có rất nhiều điều cần phải cân nhắc.
Tôi chìm trong hàng ngàn suy nghĩ phức tạp, cho tới khi một tiếng gọi vang lên ngoài cửa.
“-Thiếu gia.”
Tôi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ rối ren.
“-Gia chủ sắp về rồi.”
Tôi nổi da gà sau khi nghe câu nói đó. Tôi quá lơ đãng trong 3 ngày qua mà không để ý tới điều này.
“Cha sắp tới…”
Cha tôi, người đã rời khỏi nhà vì công vụ, đang quay trở lại. Trong dòng thời gian này, cha mới chỉ vắng nhà trong vài ngày, nhưng đối với tôi hiện tại, đây sẽ là lần đầu tôi gặp ông ấy sau nhiều, nhiều năm.
Thay vì cảm thấy vui vẻ phấn khởi khi được gặp lại cha sau nhiều năm, tôi lại cảm thấy sợ hãi. Đôi mắt của ông nhìn tôi đầy lạnh lẽo, và những lời nói sắc nhọn như đâm vào tim tôi ở kiếp trước đã để lại những vết thương sâu sắc trong suốt cuộc đời tôi.
Nhớ lại những điều đó chỉ khiến tim tôi đau nhói.
Con sẽ sống như vậy trong bao lâu nữa? Con định sẽ làm vết nhơ của gia tộc tới cuối đời?
Đây là những gì cha đã nói. Tôi không hề oán trách ông vì tôi hoàn toàn xứng đáng với điều đó.
Bởi cuộc đời tôi đã sống.
Tôi có thể hiểu được.
Tuy nhiên, hiểu được ý nghĩa của những lời đó và cảm nhận nỗi đau của những lời đó đem lại là hai điều hoàn toàn khác nhau. Nó cũng không thay đổi được việc tôi luôn bị ám ảnh bởi chúng.
Và giờ đây, sau từng ấy năm và tất cả những gì tôi đã trải qua, tôi nhận ra rằng,
Tôi vẫn còn rất sợ cha tôi.
“-Thiếu gia?”
Người hầu ở bên ngoài gọi tôi một lần nữa vì không nghe thấy tôi phản hồi.
“Ta sẽ ra sau khi chuẩn bị xong. Còn bao nhiêu lâu nữa?”
“-Gia chủ sẽ đến trong 30 phút nữa.”
“Ta cần nước rửa mặt, chuẩn bị đi.”
“-Vâng.”
Có sự bối rối trong giọng nói của người hầu đó. Anh ta chắc không ngờ rằng tôi thực sự sẽ chuẩn bị. Trong quá khứ, mỗi lần như vậy là tôi lại nổi giận và ném mọi thứ xung quanh, không chịu dậy sớm cho những việc như vậy. Tôi không thể đếm nổi mình đã đập vỡ bao nhiêu đồ vật trong nhà nữa.
Thái độ của tôi như vậy mà không có viện cớ gì là vì tôi không muốn gặp cha. Bây giờ vẫn vậy, nhưng tôi không thể chạy trốn khỏi hiện thực nữa.
Rửa mặt xong, tôi bắt đầu thay sang trang phục tử tế. Tôi để ý thấy người đang hầu hạ tôi run rẩy trong sợ hãi. Anh ta nghĩ rằng tôi sẽ làm loạn lên và lại ném đồ nữa à?
Chỉ có mấy đứa nhóc 10 tuổi mới làm thế…
…Nhưng, tôi cũng từng như vậy mà nhỉ.
Sau khi chuẩn bị xong, tôi bước ra ngoài và đón nhận nhiều ánh nhìn khác nhau. Theo sau đó là nhiều tiếng thì thầm,
“-Trời sắp sập rồi, lần này thiếu gia không chạy trốn kìa.”
“-Thiếu gia luôn ăn vạ vì không muốn thức dậy vào buổi sáng…”
Tôi có thể nghe thấy hết đó.
Chính ra họ còn tốt chán khi chỉ gọi mấy trận nổi lôi đình của tôi là ‘ăn vạ’.
Khi ánh mắt của những người đang thì thầm chạm phải tôi, họ lập tức run rẩy quỳ xuống, nhưng tôi chỉ im lặng và vẫy tay ra hiệu họ rời đi.
Tôi của quá khứ sẽ làm gì nhỉ?
Hừm…
Thôi đừng suy nghĩ nhiều về nó…
Chắc tôi sẽ đuổi cả hai người họ đi và ngày tiếp theo họ sẽ biến mất khỏi gia tộc.
Khi đang dạo bước, tôi để ý vài bồn hoa vừa mới nở rộ bên cạnh lối đi. Trái ngược với suy nghĩ ảm đạm và phức tạp của tôi, thế giới bên ngoài đang phô diễn sắc đẹp của mùa xuân. Trước khi tôi chết, thế giới đang trải qua mùa thu hoặc mùa đông… Nói thật, tôi cũng chả nhớ là mùa nào nữa. Tôi không biết liệu mình đang hồi tưởng vì đột nhiên rảnh rỗi nhớ đến mùa trong năm, hay chỉ vì đang nhìn chằm chằm vào những bông hoa với vẻ ngớ ngẩn trên khuôn mặt nữa.
“Chắc là vế sau.”
“Vâng?”
Người hộ vệ bên cạnh tôi hỏi.
“Không có gì.”
Sau khi đi bộ một lúc, băng qua vài trang viên và một vườn hoa lớn, tôi đã tới cổng chính của khu dinh thự.
Có nhiều người đã đứng sẵn ở đây khi chúng tôi đến, trong số đó có vài người tôi mới thấy vài ngày qua.
Họ đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi thực sự xuất hiện ở đây. Dù vậy, họ vẫn không quên cúi đầu chào tôi. Tôi cảm thấy hơi khó xử vì đã lâu rồi tôi mới được đối xử như thế này, nhưng tôi không để biểu cảm lộ ra ngoài.
Sau khi đi qua đám người đang xếp theo hai hàng cúi đầu trước tôi, tôi gặp một nhóm người không hành lễ tương tự. Một trong số họ lại gần tôi và bắt chuyện.
“…Không ngờ ngươi lại thực sự đến.”
Người vừa mới bắt chuyện với tôi là một cô gái trẻ với mái tóc dài được buộc gọn sau gáy.
Cô rơi vào tầm 20 tuổi là cùng.
Cô có nhan sắc không kém cạnh gì tiểu thư của các nhà quyền quý, nhưng phong thái toát ra từ đôi mắt và dáng đứng cho thấy rõ cô là một võ giả cao cường.
Không có nhiều người trong gia tộc đủ quyền uy để bỏ qua việc hành lễ với tôi. Nếu thu hẹp đối tượng xuống còn các cô gái độ tuổi dưới 20, thì chỉ có một người.
Xích Dương Kiếm, Gu Yeonseo.
Người phụ nữ này là máu mủ của dòng dõi gia chủ, cũng là người chị gái của tôi.
Gu Yeonseo sẽ lớn lên và trở thành một hình mẫu lý tưởng cho nhiều nữ kiếm sĩ. Nhưng đấy là chuyện của tương lai.
Sau một thời gian dài mới gặp lại chị hai, tôi nói,
“Đây là nghĩa vụ của em.”
Gu Yeonseo cười khinh bỉ, “Trước giờ, ngươi toàn trốn tránh, sao giờ tự dưng lại quan tâm?” và lạnh lùng chất vấn tôi.
Chị ấy nói đúng.
Tôi luôn trốn tránh, mặc dù là một người nối dõi của gia tộc.
“Em cũng tự hỏi điều đó.”
“…Hả?”
“Em xin thừa nhận lỗi lầm của mình. Sau này em sẽ tạ lỗi với gia chủ.”
Sau khi nghe tôi nói, Gu Yeonseo lộ rõ vẻ bối rối, nhưng một khắc sau, cô cau mày lại, lườm tôi,
“Ta không biết ngươi lại định giở trò gì, nhưng nếu ngươi còn tiếp tục cái thái độ này thì dừng ngay lại đi. Không thì ta sẽ đánh ngươi ra bã!”
Cô quay đầu bước đi sau khi mắng tôi.
Haiz… Mệt rồi đây.
Tôi muốn nói chuyện nhiều hơn nữa nhưng đây không phải thời điểm thích hợp.
“Gia chủ đang đến!”
Sau khi nghe thấy tin báo, tôi quay đầu về phía cổng chính và nhìn thấy một xe ngựa đang tiến lại gần. Những con ngựa bờm đỏ, to gần gấp đôi giống ngựa bình thường, đang kéo chiếc xe không ngừng nghỉ về phía cổng.
Đoàn xe về tới nơi khá nhanh khi chỉ mất một lúc từ khi tôi nhìn thấy bóng dáng của xe. Sau khi xe ngựa dừng lại, người ngồi trên xe liền bước xuống.
Đó là một người đàn ông với một vết sẹo dài trên mặt, khoác trên mình trang phục đỏ như lửa, một biểu tượng của gia tộc Gu. Không có nhiều người dám ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của người đàn ông với cặp mắt sắc sảo này.
…Cha.
Ông ấy là Lãnh chúa vùng Shanxi và là người đứng đầu gia tộc Gu, cha của tôi, Gu Cheolun. Người đàn ông nằm trong nhóm những người có sức mạnh bậc nhất võ giới đang đứng tại đây.
Cha tôi nhìn quanh đoàn người tới đón, ánh mắt cùa ông dừng lại khi lướt tới tôi. Tôi nhìn lại ông mà không hề nao núng, không tránh mặt ông. Ánh mắt đấy, tôi nhớ mình từng sợ hãi thế nào khi còn nhỏ.
Nhưng chúng tôi chỉ chạm mắt nhau trong chốc lát, sau đó ông quay sang nói chuyện với thuộc hạ của mình. Thú thật thì tôi quen rồi, cha tôi lúc nào cũng như vậy.
“Thưa ngài, thật may mắn khi ngài đã bình yên vô sự trở về.”
“Tướng quân.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Còn đội kiếm sĩ nào đang trực không?”
“Đội thứ nhất vừa mới trở về và đang nghỉ ngơi. Đội thứ tư hiện đang trực.”
“Bảo đội trưởng đội thứ tư diện kiến ta trước khi đêm đến.”
“Vâng. Xin chúc mừng ngài đã an toàn trở về.”
Sau đoạn hội thoại ngắn ngủi, gia chủ im lặng bước vào trong nhà. Những người hầu đang cúi đầu ở hai bên, lập tức theo chân ông tiến vào chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi.
Tôi cũng đi theo ông. Nhìn tấm lưng to lớn của cha, trong lòng tôi nhen nhóm nhiều suy nghĩ phức tạp. Việc quay trở về quá khứ đúng là một kỳ tích, nhưng nó đi cùng với rất nhiều vấn đề và uẩn khúc.
Tuy nhiên, tôi vẫn mừng vì đã được quay trở về thời điểm này.
Nếu như tôi quay trở về muộn hơn chỉ vài năm, mọi chuyện chắc chắn sẽ trở nên vô phương cứu chữa.
Khi đó sẽ quá muộn.
Nên đây chắc chắn là một phép màu trời ban. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa biết phải bắt đầu từ đâu.
-Roạt
Tiếng bước chân của cha tôi dừng lại.
“Tam tử, hãy đến phòng ta sau bữa tối.” Cha tôi nói mà không ngoảnh mặt lại.
Nghe vậy, tôi thấy khó hiểu. ‘Tam tử’ ám chỉ tôi. Nhưng, tại sao lại là tôi? Có lý do gì mà cha lại gọi một mình tôi để nói chuyện?
…Rất nhiều lý do lướt qua trong đầu, nhưng tôi không biết cái nào là phù hợp với tình huống hiện tại.
“Vâng, thưa cha.”
Mặc kệ nhiều suy nghĩ phức tạp trong đầu, tôi trả lời lễ phép. Tiếng bước chân của cha tôi tiếp tục vang lên sau khi xác nhận câu trả lời của tôi.
Tôi cuối cùng cũng biết điều mình phải làm. Đây là một nhiệm vụ rất quan trọng trước khi tôi tham gia bữa ăn gia đình lần đầu tiên sau nhiều năm.
“Muyeon.”
Tôi nhỏ tiếng gọi hộ vệ của mình.
“Vâng, thưa thiếu gia.”
“Đưa ta đến chỗ thầy thuốc.”
Hộ vệ của tôi tỏ ra lo lắng trước yêu cầu này,
“N-Ngài không được khỏe ạ?”
“…Không. Nếu ta muốn sống sót qua những chuyện sắp tới, ta cần phải chuẩn bị sẵn thuốc tiêu hóa cho dạ dày.”
“Oh…”
Tam tử: Đứa con thứ ba