Đây là quá khứ của Kiếm Tôn khi ông vẫn còn được gọi là ‘Phong Kiếm’.
Khi đó, gia chủ của gia tộc Tang đang vắng nhà để xử lý một Chân Quỷ Môn vừa xuất hiện gần Sichuan, Hắc Long đã cùng đội quân của hắn phát động một cuộc tấn công bất ngờ vào gia tộc Tang.
Hắc Long là một võ giả có thực lực vượt xa giới Thượng Cảnh, còn Hắc Long Quân, quân đội của hắn, gồm toàn những võ giả hạng nhất, số lượng lên tới hàng trăm người. Chúng đã lập sẵn kế hoạch tấn công, với mục tiêu tiêu diệt gia tộc Tang và chiếm lĩnh toàn bộ vùng Sichuan trong lúc gia chủ vắng mặt. Phải mất rất nhiều thời gian cho đến khi gia chủ nhận được tin báo về cuộc xâm lược để trở về ứng cứu.
Nếu như họ không may mắn, gia tộc Tang có thể đã bị xóa sổ khỏi giới võ lâm từ ngày đó. Thế nhưng, như số phận đã định sẵn, Hắc Long không ngờ đến sự có mặt của Phong Kiếm, người đang trú tại gia tộc Tang vào thời điểm đó.
Những gì diễn ra sau đó là cảnh tượng mà nếu không chứng kiến trực tiếp thì chẳng ai có thể tin được. Hàng trăm tên thuộc Hắc Long Quân, kể cả thủ lĩnh Hắc Long, đều bị Phong Kiếm một mình sát hại. Những người chứng kiến từ xa khi thấy Phong Kiếm đối mặt với cả một đội quân, thường nhận xét rằng: Dù chiêu kiếm của ông đẹp tựa trăng lưỡi liềm, nhưng ánh trăng đó chỉ mang theo sự chết chóc.
Khi trận chiến kéo dài cuối cùng cũng kết thúc, Hắc Long cùng toàn bộ đội quân của hắn đều bị tiêu diệt, chỉ còn lại Phong Kiếm đứng lặng giữa chiến trường đẫm máu.
Để tạ ơn, gia tộc Tang đã chế tạo riêng một thanh kiếm cho Phong Kiếm. Wi Hyogun mang theo thanh kiếm đó trên mình kể cả sau khi đã thành Kiếm Tôn.
Nguyệt Quang Kiếm.
Đó là một thanh kiếm được rèn bởi những người thợ rèn vĩ đại nhất.
Nhưng thay vì cầm trên tay thanh kiếm uy phong đó…
“Chỉ là một cây chổi…”
Thay vì cầm kiếm, Kiếm Tôn đang cầm một cây chổi.
…Liệu điều này có thực sự ổn không?
***
Bây giờ đã là 3 giờ chiều.
Tôi đang ngồi khoanh chân trên sàn, tận hưởng ánh nắng mặt trời. Trông tôi có vẻ như đang ngồi thiền, nhưng thực tế, tôi đang nhìn bóng lưng của một người đàn ông đang cần mẫn dùng chổi quét dọn sân vườn.
Một người đàn ông với mái tóc đã bạc màu, tấm lưng gầy guộc đang hì hục quét sân. Thật khó tin, nhưng ông lão đó chính là Kiếm Tôn.
“…Thật không thể tin được mình đang nhìn Kiếm Tôn quét sân nhà mình bằng một cây chổi…”
Liệu điều này thực sự ổn không?
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Kiếm Tôn và Wi Seol-Ah trở thành người hầu của tôi. Trong suốt hai ngày đó, tôi cảm thấy mình gần như mất trí.
Tôi đã hỏi Quản gia tại sao họ đột nhiên đến làm người hầu cho tôi, và ông chỉ trả lời rằng:
Đó là mệnh lệnh của gia chủ.
Thực ra tôi cũng mơ hồ đoán được khả năng đấy rồi. Nhưng, không lẽ tôi lại lao vào phòng của gia chủ để đối chất về chuyện này? Khoan, không chừng làm thế lại hay?
Trong khi tôi mải mê với những suy nghĩ này, thời gian vẫn tiếp tục trôi qua, không hề bận tâm đến lo lắng của tôi.
Liệu cứ để mọi chuyện như hiện tại có ổn không? Tôi đã nghĩ rằng làm loạn lên và đuổi họ đi có thể là một giải pháp, nhưng tôi không có gan dám gây rắc rối cho Kiếm Tôn, nên tôi đành bỏ qua ý định đó. Tôi vẫn còn yêu đời lắm, và tôi cũng không chắc sẽ có cơ hội thứ ba để làm lại cuộc đời.
Khi tôi quay sang chỗ khác, nhìn ra xa Kiếm Tôn, tôi lại nhận thấy một vấn đề khác.
"Seol-Ah, mang hết những thứ đó một mình nguy hiểm lắm! Muốn để chị giúp không?"
"Không! Seol-Ah có thể tự làm được!"
"Ơ, này! Seol-Ah! Cẩn thận phía trước...!"
"Hả? Kyaa!"
"..."
Tôi quay mặt đi khỏi cảnh tượng đó.
Wi Seol-Ah trông rất được yêu quý và được chiều chuộng như em gái út trong số các thị nữ, nhưng thật lòng mà nói, cô ấy rất tệ trong việc nhà. Làm sao có thể như vậy được, khi cô ấy có tiềm năng võ thuật lớn đến thế mà lại tệ như vậy trong các công việc tay chân?
Thậm chí ngay lúc này, cô ấy đã làm đổ hết chỗ quần áo khi cố gắng mang chúng đi. Các thị nữ khác phải đến an ủi Wi Seol-Ah và đỡ cô dậy, người đang khóc nức nở, nhưng việc đó không thể làm cho đống quần áo đã lăn lóc khắp nơi trên đất trở lại sạch sẽ được…
May là việc này xảy ra trước khi đống quần áo được giặt.
Khi tôi thở dài và chuẩn bị đứng dậy... Wi Seol-Ah liền chạy đến bên tôi.
“Tại sao em không tiếp tục công việc đi?”
“Em được bảo là phải luôn theo sát thiếu gia!”
“…Ai bảo em vậy?”
“Ông của em ạ!”
“…Vậy à.”
Tại sao ông ấy lại bảo cô ấy như vậy…
Tôi nghĩ có lẽ vì họ muốn tôi có một người hầu riêng. Nhưng thành thật mà nói, đó chỉ là cái cớ trong mắt tôi. Lý do mà những người hầu khác đối xử tốt với Wi Seol-Ah là vì cô ấy làm công việc mà họ ghét nhất, đó chính là trực tiếp hầu hạ tôi. Một phần lý do khác là Wi Seol-Ah ít nhiều đã khiến bầu không khí làm việc trở nên vui vẻ hơn.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn là con trai của một gia đình có thế lực, vậy có ổn không khi chọn người hầu riêng cho tôi một cách bừa bãi như vậy?
Quản gia chắc chắn có nhúng tay vào chuyện này.
Liệu cả cha tôi và Quản gia đều biết về thân phận thật sự của 'Wi Moon', chính là Kiếm Tôn? Hay họ chỉ ngẫu nhiên chọn bừa một ai đó làm công việc này vì đã có quá nhiều người bỏ việc…?
Không có lý nào Quản gia lại không biết những gì xảy ra trong gia tộc, nên chắc hẳn phải có lý do nào đó... Nhưng có lẽ là lý do sau.
Wi Seol-Ah cố gắng chỉnh lại quần áo cho tôi, nhưng tôi bảo cô ấy để tôi tự làm vì cô ấy quá vụng về trong việc này. Tôi chợt thấy nước mắt trào lên trong mắt cô vì thất vọng khi bị từ chối.
Nhưng thật sự đó, tôi không thể để cô ấy làm việc này vì cô quá hậu đậu.
Không, liệu ra lệnh cho cô ấy làm một việc như vậy có ổn không?
Tôi có thể có nhiều thời gian rảnh, nhưng tôi vẫn cần phải nhanh chóng. Lần này tôi rời khỏi nhà là vì một trong những chuyện đó.
Tôi gửi Wi Seol-Ah đến chỗ các thị nữ khi cô ấy cố gắng theo tôi ra ngoài. Tôi lấy lý do là vì cô ấy quá hậu đậu nên có thể sẽ gặp nguy hiểm khi ra ngoài đường.
Wi Seol-Ah tỏ ra thất vọng khi không thể đi cùng tôi.
Tôi không biết phải làm gì với Wi Seol-Ah nữa. Tôi không thể coi cô ấy như bất kỳ người hầu nào khác, nhưng tôi cũng không nên đối xử khác biệt với cô, vì như thế là phân biệt với những người khác.
Khi tôi chuẩn bị rời khỏi nhà, tôi bắt gặp ánh mắt của Kiếm Tôn. Kiếm Tôn cung kính cúi đầu chào tôi. Tôi nhanh chóng bước ra ngoài cửa vì cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Bên ngoài cánh cửa chính, hộ vệ của tôi, Muyeon, đang chờ đợi.
"Tôi nghe từ Quản gia rằng ngài đang chuẩn bị ra ngoài."
"Sẽ không lâu đâu, có lẽ ta sẽ về trước khi mặt trời lặn."
"Đã rõ, thưa thiếu gia."
Anh ta không hỏi thêm câu nào nữa. Tôi có thể thấy anh ta là một hộ vệ được huấn luyện rất bài bản.
Thật đáng tiếc cho anh ta khi phải làm hộ vệ của tôi.
Sau khi đi bộ một đoạn ngắn, tôi đã đến nơi mà lần đầu tôi gặp Wi Seol-Ah. Tôi đã cảm thấy điều này trước đây rồi, nhưng bản thân tôi trong quá khứ đã lười tập luyện đến mức nào để mà thấy mệt mỏi chỉ sau khi đi bộ một quãng ngắn như vậy?
Tôi muốn dừng lại nghỉ chân, nhưng tôi cần phải nhanh lên vì tôi chỉ có thời gian đến trước khi mặt trời lặn.
Tôi băng qua con phố đông đúc và tìm kiếm xung quanh những con hẻm nhỏ. Muyeon đã cảnh báo tôi rằng khu vực này rất nguy hiểm, nhưng điều đó không ngăn cản hành động của tôi.
“Đây rồi.”
Sau một lúc tìm kiếm, cuối cùng tôi cùng tìm thấy một tòa nhà giống như những gì tôi nhớ ở kiếp trước. Nó trông có vẻ cũ kỹ và mục nát, nhưng đây chắc chắn là nơi mà tôi cần tìm.
“Mình đã lo rằng tòa nhà này vẫn chưa tồn tại vào thời điểm này, nhưng có vẻ đã lo lắng vô ích rồi.”
“Thiếu gia... Ngài đến đây làm gì?”
“Tại sao? Chỗ này có vẻ gì kỳ lạ à?”
“Đúng vậy... Tôi thấy bầu không khí quanh đây không dễ chịu lắm, chưa kể đến tòa nhà này.”
“Ngươi có trực giác tốt đấy. Chính xác là như vậy.”
Két.
Khi tôi đẩy mở cánh cửa cũ kỹ, những người ở bên trong quay sang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Hửm, một đứa nhóc à? Có ai trong này đã làm gì nó không vậy?”
“Đừng nói những thứ kinh tởm như vậy. Có lẽ nó chỉ đi lạc thôi.”
“Vậy còn người đứng sau nó thì sao, hắn có đeo một thanh kiếm trên thắt lưng.”
Muyeon đặt tay lên chuôi kiếm của mình khi cảm thấy bầu không khí đầy hung hãn trong tòa nhà tối tăm. Tuy nhiên, đối phương không hề để tâm.
Một trong số họ lên tiếng với tôi.
“Này nhóc, ngươi đến nơi nguy hiểm này làm gì?”
Đã lâu rồi tôi mới bị đối xử tệ như thế này, nhưng thành thật mà nói, tôi quen với cảm giác này hơn là cách đối xử tôi nhận được ở nhà.
Tôi đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.
“Tại sao, ngươi hỏi? Ta đến đây với tư cách là một khách hàng, tất nhiên rồi.”
“Thằng nhóc này láo nhỉ? Có lẽ ngươi sẽ biết điều hơn sau khi bị cắt mất lưỡi?”
Muyeon cố gắng rút kiếm ra với người đàn ông đang cười khúc khích trước mặt tôi, nhưng tôi ngăn anh lại.
“Thiếu gia, hắn dám—”
“Khoan đã.”
Sau khi tôi ngăn Muyeon lại, người suýt nữa vung kiếm, tôi nói chuyện với người đàn ông có nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt.
“Chắc hẳn ngươi đã biết ta là ai kể từ khi ta đặt chân vào khu vực này rồi. Vậy nên hãy từ từ thương lượng.”
Tôi cũng có nhiều điều muốn nói nhưng tôi không có nhiều thời gian cho chuyện này.
Nụ cười trên khuôn mặt hắn biến mất sau những lời nói của tôi.
“Này, ta không có nhiều thời gian, và ta đã biết tất cả mọi thứ rồi, vậy nên chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề.”
“Ngươi đang nói cái quái gì vậy?”
Hắn cố tỏ vẻ một lần nữa, nhưng điều đấy không qua được mắt tôi đâu.
“Ngươi không cần phải lo rằng gia tộc Gu sẽ phát hiện ra nơi này và cố gắng phá hủy nó đâu. Bọn ta không có lý do chính đáng, cũng không thu hoạch được gì từ việc này cả.”
Mồ hôi lạnh chảy xuống trán hắn.
“Như ta đã nói, ta không có nhiều thời gian. Ta đến đây như một khách hàng, vì vậy nhanh chóng gọi quản lý chi nhánh ra đây. Trừ khi ngươi muốn ta thực sự phá hủy nơi này.”
Đồng tử của người đàn ông run rẩy khi nghe lời đe dọa của tôi.
Tôi buộc phải phô diễn quyền lực của mình, mặc dù ngay từ đầu tôi không có đủ khả năng để phá hủy nơi này. Tuy nhiên, đó là cách duy nhất để đối phó với bọn này.
Muyeon thắc mắc với giọng đầy bối rối.
“...Thiếu gia, chuyện gì đang xảy ra vậy...?”
“Không có gì đâu, ban đầu ta định đến gặp phái Cái Bang, nhưng có một số vấn đề.”
Muyeon dường như biết điều gì đó. Anh ta có biết về nơi tôi đang nói tới không?
Có lẽ anh ta thực sự nhạy bén hơn tôi nghĩ.
Tôi muốn đến đây một mình, nhưng tôi không thể làm vậy với sức mạnh hiện tại của tôi.
“Xin lỗi vì đã dẫn ngươi theo, nhưng thật sự ta không còn cách nào khác.”
Phái ‘Cái Bang’ là một phe phái đủ sức mạnh để thuộc về Thập Đại Tông Môn, chỉ vì khả năng thu thập thông tin của họ.
Giao nhiệm vụ ở đó sẽ dễ hơn nhiều. Nhưng họ sẽ không làm bất cứ điều gì có thể gây rắc rối cho họ, trừ khi tôi dốc hết cả gia tài của mình.
Dù sao đi nữa, đề nghị của tôi có thể gây ra rắc rối cho phái Cái Bang, nên tôi phải đến một nơi khác.
Nếu Cái Bang được xem là nơi tốt nhất để thu thập thông tin trong Chính Đạo,
Thì đây sẽ là nơi tốt nhất để thu thập thông tin trong Trái Đạo,
Hào Tộc.
Tôi đang ở địa phận của gia tộc Hao.
***
Không mất nhiều thời gian để họ nhận ra cãi nhau với tôi là vô ích.
Người đàn ông dẫn chúng tôi tới một căn hầm ở phía sau tòa nhà.
Muyeon có tuyên bố, 'Tôi không thể để Thiếu gia đi đến một nơi nguy hiểm như vậy được!', nhưng tôi đã phớt lờ anh ta vì không có hơi đâu để thuyết phục.
Khi chúng tôi xuống dưới hầm, một người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt giống như một con rắn đang chờ đợi chúng tôi.
"Tôi là chi nhánh trưởng, Dowoon-Chu."
Hắn ta vô cùng đẹp trai, mặc dù có lẽ đó chỉ là cải trang vì đây là Hào Tộc.
"Chúng tôi không ngờ rằng một người như ngài lại đến nơi này... Chúng tôi xin lỗi vì đã vô lễ khi tiếp khách."
"Không cần dài dòng. Ngươi có chấp nhận yêu cầu của ta không?"
"Trước hết, chúng tôi có thể hỏi tại sao một người như ngài, đến từ gia tộc Gu, lại chọn chúng tôi thay vì những nơi khác?"
"Ngươi cứ hỏi những câu kỳ lạ, ta đã nói rằng ta đến để nhờ việc mà."
"Chúng tôi đang hỏi tại sao ngài lại chọn chúng tôi thay vì phái Cái Bang."
Tại sao tôi lại chọn đến tận đây thay vì đến phái Cái Bang trong Chính Đạo?
"Đây là một yêu cầu mà chỉ có Hào Tộc mới có thể giải quyết. Tại sao ngươi cứ hỏi khi rõ ràng ngươi đã biết câu trả lời?"
Tôi đáp lại với giọng hơi khó chịu, khiến người đàn ông mắt rắn mỉm cười.
"Tôi xin lỗi nếu điều đó làm ngài phật ý. Tôi chỉ muốn chắc chắn vì những tin đồn về ngài có chút khác biệt..."
Việc hắn ta nghi ngờ tôi là điều dễ hiểu bởi vì tôi chỉ là một thiếu niên mới 15 tuổi, và hơn nữa lại còn đến từ gia tộc Gu.
"Dù sao thì lý do tôi, chi nhánh trưởng, ra đây gặp ngài chỉ là vì tên của Công tử có chứa họ Gu."
"Đúng, ta biết tên của ta mang theo một địa vị khá cao, nhưng điều đó không liên quan đến yêu cầu của ta. Thế ngươi có chấp nhận yêu cầu không? Đây là lần thứ ba ta hỏi rồi đấy, ngươi biết chứ?"
"Gia tộc Hao không bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào, miễn là giá cả hợp lý."
Dowoon-Chu ra hiệu rằng hắn ta sẽ lắng nghe yêu cầu của tôi.
Cuối cùng thì cũng vào việc.
"Ta đang tìm một người. Một cậu bé chỉ mới hơn 10 tuổi."
Tôi đưa cho Dowoon-Chu một mảnh giấy có mô tả về diện mạo của cậu bé và khu vực mà cậu ta có thể ở.
Dowoon-Chu đáp lại với vẻ mặt bối rối.
"Tôi không hiểu, thưa thiếu gia. Nếu ngài chỉ cần tìm người, thì không có lý do gì để đến Hào Tộc."
"Khu vực này cách đây hơi xa và ta biết rất ít về nơi đó. Hơn nữa, Cái Bang đều ra giá rất đắt."
Phái Cái Bang rất nổi tiếng, đồng nghĩa với việc tín nhiệm của họ rất cao. Nhưng độ tín nhiệm càng cao, thì giá cả cũng tương tự. Nếu tôi đưa ra cùng một yêu cầu, Cái Bang sẽ thu phí nhiều gấp đôi hoặc hơn nữa so với Hào Tộc.
Tuy nhiên, một vấn đề mà tôi gặp phải là;
"Thiếu gia, chúng tôi cũng không lấy giá thấp đâu."
Điều đó không có nghĩa là chi phí cho Hào Tộc cũng rẻ.
"Ta biết, nhưng ta đến Hào Tộc vì ta hoàn toàn có đủ khả năng chi trả cho yêu cầu này."
Dowoon-Chu nhìn vào tờ giấy mà tôi đưa cho hắn.
"Chúng tôi có thể tìm thấy người này vì mô tả về diện mạo của hắn khá đặc biệt, nhưng đây không phải là yêu cầu dễ dàng bởi vì nó cách rất xa Shanxi, kết hợp với việc phạm vi tìm kiếm khá rộng lớn."
"Ý ngươi là chi phí sẽ không rẻ, đúng chứ?"
Dowoon-Chu nói cho tôi biết mức giá.
Muyeon, người đang đứng phía sau tôi, nghẹn thở sau khi nghe mức giá đó.
Tôi sẽ phải tiết kiệm tiền tiêu vặt trong bao nhiêu lâu mới có đủ? Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi nổi da gà.
Nhưng, điều đó không quan trọng.
"Nếu chúng tôi tốn càng nhiều thời gian trong việc tìm kiếm, giá sẽ càng giảm xuống, nhưng đại khái mức giá sẽ là—"
"Xin lỗi, nhưng ta không thanh toán bằng tiền mặt."
"...Vâng?"
Một người từ Chính Đạo đến Hào Tộc để đưa ra yêu cầu tự nó đã là việc nguy hiểm. Vấn đề này có liên quan đến phân bổ quyền lực giữa hai phe Chính Đạo và Trái Đạo. Tôi thuộc về gia tộc Gu, và gia tộc Gu vì thuộc về Chính Đạo nên không thể có bất kỳ mối quan hệ gì giữa Trái Đạo, nếu không sẽ đem lại nhiều rắc rối. Nhưng dù vậy, lý do tôi vẫn đến Hào Tộc là vì tôi tự tin rằng họ sẽ không dám tiết lộ chuyện này ra ngoài và họ chắc chắn sẽ chấp nhận yêu cầu của tôi bằng mọi giá.
"Ta có một mẩu thông tin rất hấp dẫn, thứ mà có lẽ ta có thể dùng để thanh toán."
"...Thiếu gia, ngài quên mất mình đang ở đâu rồi sao?"
Tất nhiên, tôi không quên nơi này là gì. Nơi này có thể sánh ngang với phái Cái Bang về số lượng thông tin và kết nối mà họ nắm giữ.
"Tôi dám tự tin cho rằng, lượng thông tin mà chúng tôi nắm giữ còn nhiều hơn cả Cái Bang."
So với Hào Tộc, những người có thể bất chấp thủ đoạn và làm mọi cách để đoạt được thông tin cho riêng mình, phái Cái Bang lại bị hạn chế bởi những gì họ có thể làm. Có lẽ anh ta đủ tự tin để nói điều đó vì biết rõ sự khác biệt quan trọng giữa hai bên.
"Hơn nữa, thông tin mà Thiếu gia nắm giữ có lẽ là thứ mà chúng tôi đã biết rồi. Nếu ngài không có đủ khả năng chi trả, hãy giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra—"
"Gia chủ của Hào Tộc."
Dowoon-Chu im bặt sau khi nghe lời của tôi.
Gương mặt anh ta, vốn vô cảm và khó đọc, giờ đây tràn ngập nỗi sợ hãi.
"Vị trí của gia chủ Hao, người đang mất tích. Ngươi không tò mò sao?"
Ngay khi tôi dứt lời, nhiều thanh kiếm từ nhiều hướng khác nhau chĩa về phía tôi.