Ngay khi tôi dứt lời, hàng loạt thanh kiếm từ nhiều hướng khác nhau chĩa về phía tôi. Mặc dù sức mạnh chiến đấu của Hào Tộc không quá nổi bật, họ ít ra cũng có khả năng rút kiếm rất nhanh. Tuy nhiên, những lưỡi kiếm này không đủ nhanh để chạm đến tôi.
Muyeon, người đã rút kiếm nhanh hơn cả những tên lính kia, đã chặn toàn bộ nhát kiếm và đánh bật chúng sang một bên.
“Không phải ngươi từng nói xin lỗi vì đã tiếp khách vô lễ à?”, giọng nói của tôi tràn đầy sự mỉa mai.
Dowoon-Chu, trong khi đó, chỉ trừng trừng nhìn tôi.
“Ta nghĩ rằng thông tin về gia chủ Hao sẽ đủ để trả cho yêu cầu này, phải không?”
“Thiếu gia quả là một người hoàn toàn khác với những lời đồn. Xem ra tôi phải gạt bỏ hết những đánh giá trước đây của mình về ngài.”
“Ta không biết ngươi nghĩ gì về ta, nhưng đúng thế, sẽ tốt hơn cho ngươi nếu làm vậy.”
“...Làm sao ngài biết được?”
Sự mất tích của gia chủ Hao vốn là bí mật hàng đầu, ngay cả trong nội bộ Hào Tộc. Không ai, thậm chí cả Cái Bang, cũng biết đến thông tin này. Quả là kỳ lạ khi có kẻ bên ngoài lại biết được việc gia chủ Hao mất tích, bởi sự tồn tại của ông ấy vốn dĩ đã là một bí ẩn từ thuở ban đầu.
Liệu anh ta có tin nếu tôi nói rằng tôi đến từ tương lai không?
Tôi không nghĩ vậy, có nói ra cũng chỉ khiến mình trông như một kẻ ngốc, thậm chí có lẽ sẽ bị nhiều kiếm hơn chĩa về phía mình.
“Ngươi cứ hỏi những câu kỳ lạ, tại sao cứ hỏi khi ngươi biết thừa ta sẽ không trả lời?”
“Vậy tại sao ngài lại tìm đến chúng tôi khi gia tộc Gu thừa khả năng tìm ra một thông tin kín đáo như vậy?”
“Chi nhánh trưởng, ta đến đây không phải để vui đùa hay hỏi đáp.”
Tôi không quan tâm về suy nghĩ của Dowoon-Chu trong tình huống này.
-Tap, Tap.
Chỉ có âm thanh tôi gõ tay nhẹ lên bàn vang lên trong căn phòng im lặng.
“Ta có thông tin về thứ ngươi muốn, và ngươi cũng có khả năng mang lại cho ta thông tin mà ta cần, thế là đủ, phải không?”
“Thiếu gia, ngay từ ban đầu làm sao tôi biết được rằng thông tin của ngài là chính xác?”
“Đó là việc của ngươi. Tại sao ngươi lại hỏi nhiều vậy?”
Tôi ngừng gõ tay.
Dowoon-Chu quay trở lại với gương mặt vô cảm như trước, nhưng vỏ bọc của anh ta đã bị lộ rồi.
“Ta không nghĩ ngươi đang ở vị thế để kén chọn đâu, chi nhánh trưởng. Nếu ngươi không cần thông tin của ta, ta sẽ đến phái Cái Bang.”
Tôi nhếch miệng cười. “Ồ, và ta có thể vô tình tiết lộ một chút về việc của Hào Tộc cho phái Cái Bang biết.”
Cuộc trò chuyện kết thúc với lời thì thầm nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa của tôi.
Cây lao đã được phóng ra, quyết định giờ nằm trong tay họ để xem mọi chuyện sẽ đi tới đâu… Nhưng, quyết định nào là đúng đắn thì đã quá rõ ràng.
***
“Tại sao ngài lại để họ rời đi?”
Sau khi Gu Yangcheon rời đi, chỉ còn một vài lính gác và Dowoon-Chu ở lại trong phòng của Hào Tộc.
Dowoon-Chu nở một nụ cười cay đắng trước câu hỏi của người đồng môn.
“Ta đã phạm sai lầm ngay từ đầu. Ta không nên phản ứng quá khích như vậy.”
Giả vờ không biết nếu ngươi biết.
Giả vờ biết nếu ngươi không biết.
Đó là những quy tắc bất thành văn của Hào Tộc. Dowoon-Chu đã sống cả đời kiên định với niềm tin này. Thậm chí khi cận kề với cái chết, hắn vẫn một mực hành động theo nguyên tắc đó. Nhưng chỉ vì một đứa trẻ đã nắm được bí mật tối thượng của gia tộc, cả Hào Tộc đã bị lung lay.
“...Tôi không nghĩ chúng ta nên để họ rời đi.”
“Nếu vậy ngươi sẽ làm gì? Bắt giữ họ và buộc họ khai ra tất cả sao?”
“Bằng mọi giá, chúng ta phải—”
“Đừng ngu ngốc, Yacheol, ngươi nghĩ gia tộc Gu giống như những gia tộc khác sao?”
Gia tộc Gu là một gia tộc có địa vị đáng kể. Lý do khiến gia tộc Gu được ban cho một địa vị cao quý như vậy là nhờ tất cả những thành tựu họ đã tích lũy được từ thời chiến tranh chống lại yêu ma. Ngay cả sau chiến tranh và nhiều thế kỷ trôi qua, họ vẫn tiếp tục tích lũy sức mạnh và giữ vững địa vị cao kể từ đó. Họ không ngừng tiến về phía trước, không ngừng phát triển, và đó là lý do họ vẫn giữ được danh tiếng hào hùng cho đến ngày hôm nay.
Và nếu ai đó dám tấn công gia tộc Gu, những người được biết đến như Thủ Hộ Vùng Shanxi, thì không chỉ có chi nhánh Hào Tộc tại Shanxi, mà toàn bộ gia tộc Hao cũng sẽ gặp rắc rối.
“Một mình gia tộc Gu đã khó khăn rồi, nhưng còn các phe phái chính đạo khác sẽ không ngần ngại hỗ trợ họ. Chưa kể đến nhiều phe đối lập có thể sẽ nhân cơ hội này để tấn công Hào Tộc. Chúng ta phải cực kỳ cẩn trọng trong những tình huống như thế này…”
“...Xin thứ lỗi, Chi nhánh trưởng.”
“Bỏ đi, đây là lỗi của ta khi đã sơ suất để lộ cảm xúc. May là thiếu gia Gu không để bụng tới hành xử vô phép của các ngươi.”
Có một điều khác mà Dowoon-Chu không nói cho Yacheol biết, đó là về người đàn ông làm hộ vệ cho Gu Yangcheon. Anh ta có vẻ như chỉ là một người kiếm sĩ hộ vệ bình thường, nhưng cái cách anh ta đánh bật tất cả những lưỡi kiếm ra khỏi Gu Yangcheon…
Nếu người của Hào Tộc dám nghiêm túc tiến xa hơn nữa...
Anh ta đã có thể giết chết tất cả mọi người ở đây.
Lý do anh ta chỉ đỡ kiếm mà không vung kiếm là vì những lưỡi kiếm chĩa vào Gu Yangcheon không mang theo sát khí… Không, có lẽ ngay từ đầu anh ta đã nhìn thấy những đường kiếm được rút ra và đánh giá rằng chúng chỉ mang tính đe dọa chứ không thực sự gây hại, vậy nên, anh ta đã đánh vào chính những thanh kiếm đó để hất chúng ra thay vì đánh vào người cầm kiếm. Một quyết định phù hợp với ý muốn của chủ nhân mình.
Tuy nhiên, nỗi sợ của Dowoon-Chu không chỉ dừng lại ở đó. Điều làm anh kinh hãi là việc anh không thể theo kịp tốc độ rút kiếm của người hộ vệ kia. Người này không hề là một hộ vệ cấp thấp mà ít nhất cũng phải là một võ giả hạng nhất, thậm chí có thể đã đạt đến ngưỡng cao nhất của võ công hạng nhất.
Mang theo một nhân vật như vậy làm hộ vệ, thiếu gia chắc chắn đã đoán trước được mọi tình huống. Vấn đề này còn phức tạp hơn những gì Dowoon-Chu có thể tưởng tượng.
Mình vẫn chưa thể tiêu hóa nổi những thông tin này…
Lý do gì đã khiến thiếu gia Gu đến Hào Tộc, có thật sự chỉ để yêu cầu một công việc đơn giản như vậy không?
Không thể nào một đứa trẻ lại có thể tự mình nắm được những thông tin tối mật như vậy. Có khả năng toàn bộ gia tộc Gu, thậm chí cả gia chủ Gu, đang đứng sau chuyện này.
...Họ đang toan tính điều gì?
Dowoon-Chu chưa bao giờ cảm thấy bất an như thế này. Anh cảm giác như đang bị siết chặt trong lòng bàn tay của Gu Yangcheon, không thể thoát ra.
Anh không thể nghĩ ra một câu trả lời thỏa đáng. Hiện đã có nhiều vấn đề đáng lo ngại, giờ lại có thêm một việc khác xuất hiện. Những kẻ liên quan cũng như mục đích của chúng là gì— Dowoon-Chu cảm thấy cơn đau đầu đang ập đến.
Giơ tay lên, Dowoon-Chu chạm vào và kéo phần da trên cằm.
Roẹttt—
Chiếc da mặt căng ra khi bị kéo mạnh, cuối cùng bung ra với một âm thanh xé toạc.
Giống như Gu Yangcheon đã đoán, đó là một chiếc mặt nạ.
Đằng sau chiếc mặt nạ mang tên Dowoon-Chu, là khuôn mặt của một thiếu nữ. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt lạnh lùng, hàng mi dài, và một làn da trắng nhợt nhạt, cứ như chưa từng tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.
Yacheol nhìn Dowoon-Chu cởi bỏ mặt nạ, giọng nói không giấu được vẻ ngạc nhiên:
“Làm vậy có ổn không?”
“Ta cảm thấy hơi khó chịu, xin hãy hiểu cho. Dù sao thì hiện tại cũng chẳng có ai nhìn cả.”
Thậm chí giọng nói đã từng là của một người đàn ông, giờ đã chuyển thành giọng của một người phụ nữ.
“...Ta dù có vắt óc cũng không tài nào hiểu nổi. Chỉ có một số ít người biết về sự mất tích của gia chủ, vậy làm sao cậu ta lại biết được?”
Người của Hào Tộc có thể đối xử với gia chủ như người đứng đầu của họ, nhưng trong lòng họ không hề có bất kỳ sự tôn trọng nào dành cho ông. Trái lại, hầu hết đều lén lút đâm sau lưng ông để tranh giành quyền lực. Đây chính là lý do tại sao danh tính của gia chủ Hao luôn được giữ bí mật.
Nhưng chỉ vì gia chủ biến mất, không có nghĩa là người khác có thể nghiễm nhiên trở thành gia chủ kế nhiệm. Gia chủ Hào Tộc chỉ có thể được thừa kế khi đã nhận được tín vật từ chính gia chủ tiền nhiệm, minh chứng cho sự chấp nhận của toàn bộ gia tộc. Những người biết tin gia chủ mất tích, đều muốn tìm ra ông ta cho bằng được để cướp lấy tín vật và vị trí đó.
Dowoon-Chu không biết Gu Yangcheon đã biết bao nhiêu về gia chủ, nhưng cô đi đến kết luận rằng cậu ta ít nhất cũng biết kha khá nếu đã nắm được tin tức về sự mất tích của ông.
Hơn nữa, lý do mà cậu ta đến Hào Tộc…
Ta không nghĩ ngươi đang ở vị thế để kén chọn đâu.
Những lời của Gu Yangcheon tiếp tục vang vọng trong đầu Dowoon-Chu.
Cô nghĩ về vị gia chủ đã biến mất,
...Phụ thân.
Và nhận ra rằng, đúng như Gu Yangcheon đã nói, cô thật sự không còn lựa chọn nào khác.
***
Tôi cứ ngỡ mình đã xong đời rồi chứ.
Sau khi hoàn thành công việc với Hào Tộc, tôi quay trở lại con đường quen thuộc.
"Chúng đã thực sự rút kiếm động thủ, những tên khốn kiếp đó."
Tôi biết họ không có ý định giết tôi, nhưng tôi không ngờ rằng họ sẽ thực sự rút kiếm.
Làm tôi sợ chết khiếp.
Có lẽ lần này tôi đã quá vội vã.
Lý do tôi có thể giữ được bình tĩnh là nhờ Muyeon.
Khi tôi liếc sang bên cạnh, tôi thấy Muyeon đang đưa mắt nhìn xung quanh, chuẩn bị sẵn sàng để hành động trong bất cứ tình huống nguy hiểm nào.
Tôi luôn nghĩ anh ta chỉ là một người hộ vệ vụng về, nhưng tốc độ phản ứng và các chuyển động đó đúng là không đùa được.
Tôi đã biết trước Hào Tộc sẽ không dám làm hại tôi nên tôi cũng không lo lắm. Tuy vậy, chuyện đó cũng khá bất ngờ.
Trong khi mải mê suy nghĩ, tôi cảm nhận thấy ánh mắt của Muyeon nhìn tôi.
"Nếu ngươi muốn biết điều gì thì có thể hỏi ta."
"Tôi nghĩ rằng ngài sẽ không nói cho tôi biết ngay cả khi tôi có hỏi."
"...Ồ, sao ngươi biết?"
“…”
"Ta chỉ đùa thôi. Dù có nhỏ tuổi, nhưng ta vẫn là người nối dõi của gia tộc Gu. Cũng không quá lạ khi ta có những bí mật và chuyện riêng, đúng không?"
Không, nó chắc chắn rất kỳ lạ. Nhưng tôi không thể nói toẹt ra như vậy được. Chà, nếu bị hỏi, tôi sẽ chỉ nói rằng tôi vô tình phát hiện ra sự tồn tại của Hào Tộc và muốn đến thăm họ để thỏa mãn tính tò mò thôi. Vì tôi đã bước chân vào cửa Trái Đạo, chắc hình phạt sẽ không chỉ dừng lại ở ăn mắng đâu; nhưng việc này là cần thiết.
Sẽ đỡ phiền phức hơn nếu tôi có thể đi một mình.
Tuy nhiên, tôi không oán trách việc Muyeon đã đi theo tôi. Theo một nghĩa nào đó, tôi đã may mắn sống sót nhờ anh ta. May thay, Muyeon không nghi ngờ gì về việc này. Thay vào đó…
"…Vậy ra lần trước ngài khăng khăng đòi ra ngoài là có lý do."
"Lần trước…?"
Anh ta đang nói về ngày đầu tiên tôi gặp Wi Seol-Ah sao?
"Ngày mà trưởng lão cố gắng huấn luyện võ công cho thiếu gia, nhưng ngài đã bỏ chạy vì không muốn. Tôi đã nghĩ rằng ngài bỏ chạy vì ngài ghét luyện tập."
"Hả...?"
"Khi trưởng lão phát hiện ra ngài đã bỏ chạy, ông ấy nói rằng lần gặp tới sẽ xẻ đôi ngài. Nhưng bây giờ nhìn lại, tất cả chỉ là màn kịch hai người dựng lên, đúng không? Bao lâu nay tôi đã không nhận ra... Dòng máu họ Gu thật đáng gờm, ngay cả những hành động đơn giản cũng mang ý nghĩa sâu xa tới vậy...!"
"…"
Có lẽ suy nghĩ “Mình có thể tiêu đời rồi” không chính xác chút nào. Tôi thật sự đã tiêu đời rồi, mà không hề hay biết…
Thế quái nào mà tôi lại dám bỏ chạy thế?!
Trưởng lão huấn luyện thì tốt chứ sao? Chắc địa vị ông ấy chỉ đứng sau Gu Cheolun trong cả cái gia tộc này!
Nhưng tôi đã bỏ chạy chỉ vì thấy việc đó phiền? Chết tiệt cái thằng đại ngốc này… Sao tôi lại có thể ngu ngốc đến thế được cơ chứ?
"Thôi kệ, đi mua yakgwa vậy…”
Tôi quyết định đi mua một ít yakgwa khi nhớ Wi Seol-Ah thích chúng.
Nhưng tôi quên mang theo tiền, nên Muyeon phải trả tiền.
Ta sẽ trả lại cho ngươi sau, đừng có làm như thể trời sắp sập vậy. Geez.
Dù sao đi nữa, bây giờ vụ của Hào Tộc tạm thời gác lại.
Làm ơn hãy cho tôi chút thời gian để suy nghĩ về chuyện này.
Đấy là câu trả lời của Dowoon-Chu, nhưng tôi biết anh ta sẽ cắn câu sớm thôi.
Sự kiện “Giải cứu gia chủ Hào Tộc” sẽ xảy ra trong vài năm nữa.
Vài năm sau, người của Hào Tộc sẽ xâm nhập vào Hắc Cung để cứu vị gia chủ của họ, người đang bị giam cầm dưới hầm ngục của Hắc Cung. Tuy nhiên, mọi chuyện đã quá muộn. Họ thất bại trong việc giải cứu, và vị gia chủ đó đã bỏ mạng. Người lập kế hoạch giải cứu vị gia chủ, sau đó đã kế thừa danh hiệu của ông, và dẫn dắt Hào Tộc phục hưng sau đổ nát.
Điều duy nhất tôi biết chắc chắn là gia chủ Hao bị bắt và bị giam cầm dưới hầm ngục của Hắc Cung hơn 5 năm, và người lãnh đạo kế hoạch giải cứu đến từ Shanxi.
Khi người đó kế nhiệm vị trí gia chủ, anh ta sẽ biến mất không để lại dấu vết, giống như gia chủ tiền nhiệm.
Nhưng không phải mọi chuyện đều qua mắt được giới võ lâm.
Sự kiện này có thể được coi là “Giải cứu gia chủ Hào Tộc”, nhưng thực chất chỉ là một cuộc chiến giữa Hắc Cung và Hào Tộc, hai thế lực lớn trong Trái Đạo. Kết quả là Hắc Cung hoàn toàn bị tiêu diệt, trong khi Hào Tộc mất đi một nửa sức mạnh.
Và nhân tố phá hủy Hắc Cung không ai khác chính là Võ Lâm Minh.
Sự kiện này lớn đến mức tới cả tôi, kẻ vô tâm chẳng màng đến mọi sự, cũng nhớ rõ.
Lần này tôi khá may mắn. Nếu người đó ở bất kỳ đâu ngoài Shanxi, có lẽ tôi đã không dám mạo hiểm vì khoảng cách địa lý.
Đó là một canh bạc lớn.
Tôi không biết liệu chi nhánh trưởng có thực sự ở đó hay không, hay hắn thậm chí có phải là chi nhánh trưởng không. Nhưng phản ứng của hắn đã cho tôi một số nhận định.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và lên nhiều kế hoạch khác nhau, chỉ để chuẩn bị cho việc làm ăn với Hào Tộc.
Đây là con đường cần thiết, dù có nguy hiểm thế nào đi nữa, để tìm ra tung tích của người mà tôi nhớ đến.
Dù phải cầu cứu cả phái Cái Bang, hay tự mình đi tìm – tôi phải tìm ra kẻ này bằng mọi giá.
Thiên Nghịch Tử, Zhuge Hyuk.
Người đàn ông sẽ trở thành Tổng Tham Mưu của quân đoàn Ma Giáo khi còn trẻ. Người đàn ông được coi là bộ não của Ma Giáo.
Tôi phải tìm và giết hắn.
***
Tôi ăn một ít yakgwa đã mua từ chợ và đưa cho Wi Seol-Ah số còn lại.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra khi tôi đi vắng, nhưng khi quay trở về, tôi thấy khắp người cô ấy lấm lem đầy gia vị. Tôi biết cô ấy đang học nấu ăn, nhưng mà sao một người bình thường lại có thể tự biến mình thành như thế này?
Tuy nhiên, tâm trạng cô ấy thay đổi ngay lập tức khi thấy tôi mang yakgwa về. Khi cô nhảy lên xuống vì vui sướng, tôi bắt đầu nghĩ: ‘Lần tới mình có nên mua thêm nhiều hơn không nhỉ?’
Muyeon đã nói với tôi rằng anh ta sẽ đi viết báo cáo cho hôm nay và rời đi. Dĩ nhiên, tôi có nhắc Muyeon giữ bí mật những gì đã xảy ra trong hôm nay. Anh ta có trấn an tôi và đồng ý với chuyện này, nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng.
Ngày hôm sau,
Khi tôi bước ra ngoài vào buổi bình minh, tôi thấy Muyeon và Kiếm Tôn đang trò chuyện với nhau.
“…Tình huống quái quỷ gì đây?”
Kiếm Tôn, giống như hôm qua, đang quét sân với cây chổi. Và bên cạnh ông là Muyeon, đang thao thao bất tuyệt.
“Vậy nên, điều quan trọng nhất đối với kiếm sĩ chính là ‘Trở thành một với kiếm.’”
“Thật vậy sao? Haha!”
"Đúng không? Haha!"
"Ví dụ... Ồ, ông có biết Tam Tôn không? Có câu chuyện kể rằng vị Kiếm Tôn từng ngủ dưới ánh trăng bên cạnh thanh kiếm của mình và nhận được giác ngộ. Ông ấy đã hòa làm một với thanh kiếm bằng cách ngủ cùng nó!”
"Hô hô hô!"
...Gì thế này?
Đây có phải là câu họ hay gọi 'dạy cá biết bơi' không?
“Đôi khi luyện tập vào ban đêm, tôi có thể cảm nhận được thanh kiếm đang nói chuyện với mình! Khi đó, tôi vung kiếm mạnh và… Oh, ông có thể không hiểu ngay cả khi tôi giải thích. Xin lỗi…”
"Không sao, câu chuyện này vẫn thú vị đối với một lão già như ta."
Thật xấu hổ khi phải chứng kiến cảnh một người đàn ông khoe khoang kiếm thuật trước chính Kiếm Tôn. Không thể chịu đựng được nữa, tôi liền can thiệp vào.
"Ngươi đang làm gì thế?"
Muyeon và Kiếm Tôn kính cẩn cúi đầu chào tôi. Tôi vẫn chưa thể quen nổi việc Kiếm Tôn đối xử với tôi bằng sự kính trọng như vậy.
"...Hôm qua tôi có một chút giác ngộ, và tôi bắt đầu kể cho ông ấy nghe mà không hề nhận ra."
Tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng đây chính là Kiếm Tôn.
Kiếm Tôn mỉm cười trước vẻ ngượng ngùng của Muyeon.
"Không sao đâu, Thiếu gia. Lão già hèn mọn này chưa bao giờ cầm kiếm nên khi được lắng nghe câu chuyện của một thanh niên nhiệt huyết theo đuổi con đường kiếm đạo, trái tim già cỗi của lão không khỏi phấn khởi.”
Vị Kiếm Tôn oai phong ở đây đang thực sự võ mồm trong khi giả vờ không biết gì.
Cảnh tượng Muyeon ưỡn ngược phổng mũi trông rất khó chịu, nên tôi đã nhắc nhở anh ta.
“Bỏ qua chuyện đó đi, ngươi tới đây vào sáng sớm làm gì?”
Muyeon sực nhớ ra mục đích anh ta tới đây và loay hoay lấy ra một tờ giấy trong túi đưa tôi. Anh ta hẳn đã quên mất lý do đến đây khi còn mải mê khoe khoang.
Trên mảnh giấy tôi nhận được có viết "Cửu Long" bằng mực đỏ. Ngay khi dòng chữ đó, tôi cau mày. Muyeon nói thêm:
"Thiếu gia, hôm nay cậu phải tham gia ngày hội Cửu Long.”
Lại một phiền toái nữa xuất hiện.