NGÀY 15
BUỔI TỐI
♦
TRƯỚC HANG ĐỘNG
TRONG LỀU
TÔI TỈNH GIẤC giữa đêm và quyết định đi dạo trong rừng để đầu óc tỉnh táo. Dù sao thì tôi cũng không thể bước vào hang động được. Mấy nhỏ nữ chắc chắn sẽ gọi cảnh sát nếu họ bắt gặp mình lén lút rình mò vào ban đêm.
Tôi tình cờ gặp đám não cơ bắp.
“Ồ, chào các cậu,” tôi nói.
“Haruka!” một người nói. “Bọn này đã đứng hình khi nghe có tiếng người đến. Ai biết được có thứ gì ngoài này khi trời tối thế này chứ?”
“Thế, tại sao các cậu lại cố theo dõi tui? À mà khoan, tại vì tất cả các cậu đều là đồ ngốc.”
“Này, ngậm cái miệng chết tiệt của cậu lại! Bọn này không phải đồ ngốc!”
Chậc. Ồn ào, dễ cáu, và thô lỗ!
“Các cậu có biết việc lẻn đi theo dõi một đám nữ sinh cao trung giữa đêm trông đáng ngờ thế nào không? Chỉ có đồ ngốc mới bị bắt quả tang như vậy. Do đó, không còn nghi ngờ gì nữa, các cậu là đồ ngốc.”
“Bọn này không theo dõi các bạn nữ! Bọn này đến đây vì cậu!”
Tôi nhún vai ngạc nhiên. “Không ngờ mấy cậu lại có sở thích đó đấy.”
“Woa, bọn này không gay! Bọn này—bọn này còn chẳng thích BL!”
Ồn ào, dễ cáu, thô lỗ, và đầu óc thì đen tối!
“Vậy, chính xác thì tại sao các cậu lại trốn các bạn nữ?”
“Không tin được họ.”
“Các cậu không tin họ? Các cậu đã bỏ mặc đám Ota cho số phận và không làm gì khi những người khác tấn công các cô gái! Nhắc đến lòng tin thì thật không thể chấp nhận được, hiểu ý tui chứ?”
“Cậu nói đúng. Tớ chỉ... tớ chỉ không tin họ.”
Đám não cơ bắp trông có vẻ đang vật lộn để diễn đạt suy nghĩ của mình. Bình thường, đồ ngốc chẳng có bộ lọc nào giữa não và miệng, nhưng có vẻ như họ đang cố gắng suy nghĩ. Ước gì họ cứ đi đi cho rồi.
“Lý do ngớ ngẩn nào mà các cậu lại không tin tưởng họ? Chỉ vì mục đích làm rõ cho cái sự ngốc nghếch thuần túy, các cậu có thể trả lời được không?”
“Sự ngốc nghếch thuần túy? Này, cậu không nghe về việc Katsuyama và bạn bè của hắn đã dùng Khiển Rối và Mê Hoặc à?”
“Có, tui nghe rồi. Đám Ota đã nói với tui.”
Gã não cơ bắp nhíu mày suy nghĩ. Khoan đã, "suy nghĩ"? Từ khi nào những từ đó có thể dùng để mô tả tên này vậy? Thế giới này đã biến đổi cậu ấy ư?
“Sau chuyện đó bọn này không thể tin ai được nữa.”
“Chẳng có lý gì cả,” tôi nói. “Đám Ota và các bạn nữ khác không giống như lũ du côn rác rưởi đó.”
“Cậu vẫn chưa hiểu à?!”
“Có lẽ tui không đủ ngu để thấy được điều hiển nhiên đối với các cậu. Nhưng tui đang cố đây. Nếu tui có thể hiểu được các cậu đang nói gì, có lẽ tui sẽ có thể hiểu được những sinh vật ngu ngốc như goblin. Mà này, các cậu đã thử nói chuyện với lũ goblin chưa? Trình độ trí tuệ của hai bên cũng tương đương nhau đấy, nên chắc sẽ hợp nhau lắm.”
“Câm mồm đi! Cậu lúc nào cũng như một thằng khốn!”
Tôi đã rất ngạc nhiên. Rốt cuộc thì đám não cơ bắp cũng không hoàn toàn vô tri. Lẽ nào họ có một mối lo ngại chính đáng?
“Các cậu đang lo lắng về Cướp Đoạt đúng không?” tôi hỏi.
“Đúng vậy, anh bạn! Mọi người đều làm ầm lên về Khiển Rối và Mê Hoặc, nhưng không ai nói gì về Cướp Đoạt cả! Lớp trưởng và đám Ota đã cảnh báo bọn này rằng nên giấu kỹ năng của mình đi. Vì vậy, tui đã nghĩ—ai là người có Cướp Đoạt?”
“Ngu hết chỗ nói. Ngay cả sau tất cả những lời khuyên của họ, các cậu vẫn mất cảnh giác với tui. Nếu tui có Cướp Đoạt thì sao? Giờ các cậu có muốn giấu cũng quá muộn rồi phải không?!”
“Nếu cậu có nó, thì cứ vậy đi. Bọn này sẽ không nói cho ai biết. Vậy, cậu có không?”
“Không, nhưng tui có Phục Tùng. Điều đó không làm các cậu sợ à?”
Nếu tôi muốn điều khiển đám não cơ bắp này, Phục Tùng là một lựa chọn tốt hơn nhiều so với Khiển Rối. Đám não cơ bắp chỉ là một loài quái vật khác, giống như đám Gal hay goblin, và mục đích sử dụng của Phục Tùng là trên quái vật.
“Cái đó chắc chắn tệ hơn rồi, anh bạn!”
Có vẻ như họ đã cảm nhận được sự nguy hiểm của kỹ năng đó một cách bản năng. Tôi tin chắc rằng đám não cơ bắp là một loại goblin nào đó.
“Nghe này, không quan trọng,” một trong số họ nói. “Dù là Cướp Đoạt, Khiển Rối, Mê Hoặc, hay Phục Tùng, nếu cậu có những kỹ năng đó cũng chẳng sao. Cậu đúng là một thằng khốn, nhưng bọn này tin cậu. Bọn này sẽ yểm trợ cho cậu!”
Cuộc trò chuyện kéo dài khá lâu, nên tôi mời họ vào lều và cho họ một ít đồ ăn. Trời ạ, mấy gã này ăn khỏe thật. Tôi rất vui vì đã tống bớt được một ít nấm.
“Tui không biết tại sao các cậu lại nghĩ chỉ có thể tin tui, nhưng nếu các cậu đã tin, thì đừng lo. Mọi chuyện đều ổn cả.”
Họ gật đầu. “Tốt.”
“Chỉ vậy thôi à? Các cậu không cần thuyết phục thêm à? Không cần giải thích gì sao?”
“Bọn này chưa bao giờ cần huấn luyện viên giải thích tại sao ông ấy lại chọn một lối chơi nào đó, và kể cả khi ông ấy có giải thích thì bọn này cũng chẳng hiểu. Vậy nên, bọn này tin cậu, anh bạn. Không cần phải giải thích gì đâu.”
Mấy gã này cũng được đấy. Ít nhất thì họ nghĩ tôi là người ổn, như vậy bây giờ là đủ rồi. Nhưng chắc chắn là họ có vấn đề về đầu óc.
“Cảm ơn vì đồ ăn nhé, anh bạn! Dù sao thì, bọn này phải quay lại trại của mình bây giờ, và tụi này sẽ cho những người khác biết cậu vẫn ổn. Cậu có thể giúp bọn này một việc là xin lỗi nhóm của Oda và Lớp trưởng được không? Từ giờ trở đi, tụi này sẽ nghe theo bất cứ điều gì các cậu nói.”
Họ nhét đầy nấm vào ba lô rồi rời đi. Như thế này có thực sự ổn không nhỉ?