Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

21 62

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

26 65

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

315 514

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

256 4545

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

316 1622

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

556 1772

Vol 1: Kỹ Năng Cheat Hết Sạch Rồi [ĐANG TIẾN HÀNH] - NGÀY 17 - Đã đến cái ngày nhân loại nếm trải được cảm giác hoá thành một quả tên lửa cao tốc.

NGÀY 17

BUỔI SÁNG

Đã đến cái ngày nhân loại nếm trải được cảm giác hoá thành một quả tên lửa cao tốc.

TRƯỚC HANG ĐỘNG

 

CHÚNG TÔI ĂN TRƯA và hoàn tất việc chuẩn bị cho chuyến thám hiểm.

“Tụi mình sẽ đi đường tắt xuyên rừng," tôi nói với họ.

"Nhớ đảm bảo mọi người đều trang bị vũ khí, rõ chưa?"

"Rõ!"

Mọi người ai nấy đều phấn chấn lạ thường. Hay là bữa sáng của họ có lẫn nấm lạ gì rồi? Mình phải trung thành với cá thôi—làm gì có chuyện cá hồi gây ảo giác được chứ.

Họ đang khoe bụng với nhau và ríu rít về việc chúng đã trở nên thon gọn và săn chắc như thế nào. Làm ơn ý thức hơn một chút rằng có một thằng con trai tuổi mới lớn đang ở giữa họ được không?

Khi chúng tôi bắt đầu di chuyển, cả nhóm chỉ chạm trán goblin và kobold, không có con orc nào. Dù vậy, các cô gái vẫn không mệt mỏi lên cấp trong lúc đi bộ. Có lẽ thể lực của họ đã được cải thiện, tôi nghĩ.

Chúng tôi đi rất nhanh. Chưa đến trưa mà cả bọn đã vượt qua điểm quay đầu của ngày hôm qua. Chúng tôi không dừng lại ăn trưa, thay vào đó vừa đi vừa ăn nấm khô—một bữa trưa tồi tệ, nhưng chúng tôi còn một chặng đường dài phía trước.

Không biết mấy cậu Ota đã tìm thấy thị trấn an toàn chưa? Nếu họ dừng lại ở đâu đó dọc đường và sống trong rừng, thì với tốc độ này, đám Gal sẽ sớm săn lùng ra họ thôi.

Tôi dùng Giám Định để tìm kiếm thức ăn xung quanh, nhưng chỉ tìm thấy các loại thảo dược có tác dụng giải độc. Đây có phải là điềm báo không? Tôi thu thập một ít phòng hờ. Thật lạ khi có rất nhiều thảo dược giải độc nhưng lại chẳng có gì độc hại. Nếu đây không phải là một dấu hiệu, thì tôi chẳng khác nào đang đi nhổ cỏ dại trong khu rừng như một người làm vườn.

Tôi dùng Thiên Lý Nhãn để kiểm tra xung quanh, nhưng tất cả những gì tôi cảm nhận được chỉ là rừng rậm hơn, nhiều thảo dược hơn, và nhiều kobold hơn. Mọi người bắt đầu phát ngán với việc đi bộ.

"Nghỉ một lát đi," tôi gọi. "Tui có nước ép đây. Giá rẻ, rẻ bèo luôn!”

"Cho em xin miếng nước ép đi anh trai," Gái Khoả Thân nói. "Em không có tiền, nhưng em có thể trả bằng thân này!"

Cô nháy mắt một cách dâm đãng với tôi rồi cười phá lên.

"Ờm, cứ lấy uống miễn phí đi, nha?"

Gái Khoả Thân ủ rũ gục xuống. "Ra vậy, cơ thể của mình… ngay cả một ly nước ép… cũng không đáng giá…"

Trong tuyệt vọng, cô bắt đầu vẽ vời gì đó trên mặt đất. Ồ, đã lâu không thấy! Để mình tham gia với, cho mọi người xem kỹ thuật khoan đất của mình nào!

"Haruka-kun, đừng chọc Fukunuki-san nữa," Lớp trưởng gọi. "Cậu ấy bắt đầu… ờm, mất mát nhiều thứ rồi đó."

Tại sao mọi điều mình nói đều kết thúc bằng việc họ nổi giận với mình vậy? Hơn nữa, Fukunuki-san là đứa quái nào? Mình chỉ đang phát nước ép miễn phí thôi mà! Đây sắp thành bạo hành tâm lý rồi đấy!

"Tui biết tụi mình đã đi khá xa rồi, nhưng tui muốn khu cắm trại của chúng ta phải an toàn," tôi nói với Lớp trưởng. "Hơi xa một chút, nhưng có một chỗ tốt ở ven sông."

Nó nằm ở giới hạn mà tôi có thể cảm nhận được bằng Thiên Lý Nhãn, nhưng nếu quái vật tránh xa bờ sông thì ít nhất nơi đó cũng sẽ an toàn. Tôi cân nhắc việc đi trước để trinh sát. Tôi cũng có vài thứ muốn thử nghiệm nữa.

"Khu rừng bây giờ ổn rồi phải không? Cậu có nghĩ việc tui đi kiểm tra khu vực đó có phải là một kế hoạch tốt không?"

"Tớ nghĩ đó là một quyết định sáng suốt, nhưng việc cậu cứ hỏi đi hỏi lại mọi thứ khiến tớ phải ngờ vực về mức độ tốt của ý tưởng đó," Lớp trưởng nói. "Tớ có nên đi cùng không?"

"Không, tớ muốn cậu ở lại đây hơn. Tui chỉ đi rồi về thôi. Một mình tui sẽ ổn."

Tôi đi trước và bắt đầu chạy xuyên qua khu rừng. Sử dụng Thấm Nhập Ma Pháp, tôi cường hóa cơ thể mình như đã làm trước đây. Sau đó, tôi dùng Trọng Lượng Thuật để làm cơ thể nhẹ hơn nữa. Woa! Tôi đang đi nhanh hơn bao giờ hết.

Càng trở nên nhẹ, tôi chạy càng nhanh. Tôi đến được bờ sông và rẽ xuôi dòng. Tôi không thể di chuyển nhanh như thế này ở bất cứ đâu trong rừng ngoài bờ sông; việc né cây ở tốc độ này là không thể. Chúng lướt qua tôi như những vật thể bay trong trò chơi điện tử.

Không có nhiều chướng ngại vật dọc bờ sông. Chỗ đặt chân không tốt lắm, nhưng vì cơ thể tôi rất nhẹ, tôi liên tục thực hiện những bước nhảy dài. Liệu mình có bay được không? Nếu tôi lấy đà thật tốt rồi nhảy lên, có lẽ tôi sẽ làm được, nhưng tôi cần một đường băng thẳng để đạt đủ tốc độ. Kia rồi—đoạn sông phía trước khá thẳng. Làm thôi!

“Mình có thể bay!” tôi hét lên, chạy nhanh hết sức có thể rồi nhảy khỏi mặt đất. “Mình… có thể… bayyyyyyy!"

Tôi đã bay. Có lẽ nó giống một cuộc đi bộ trên không tốc độ cao, đường dài hơn? Đây là bước chân nhỏ của một người, nhưng là một cú phóng tên lửa đất đối không siêu vận tốc của nhân loại. Trải nghiệm này còn kỳ lạ hơn cả việc bị triệu hồi đến dị giới.

Dòng sông và khu rừng thu nhỏ lại ở phía xa bên dưới tôi. Nó kia rồi! Tôi có thể thấy lối ra khỏi khu rừng—nó quá xa để có thể nhìn thấy bằng Thiên Lý Nhãn từ mặt đất. Rồi sức cản của gió ập đến trong lúc tôi đang bận chiêm ngưỡng tất cả, và tôi bị mất đà. Bị gió vùi dập, tôi rơi xuống như một hòn đá. Đây là kết thúc sao?

Tôi hét lên khi rơi xuống. Những cái cây trên đường rơi của tôi gãy nát với một loạt tiếng rắc điếc tai. Rồi, với một tiếng rầm-ẹt, tôi lao thẳng xuống đất. Mình mất nửa thanh HP! Có vẻ như bầu trời còn nguy hiểm hơn hầu hết các loại quái vật. Việc vừa bay vừa lơ đãng có thể gây chết người. Và cái âm thanh cuối cùng đó là gì vậy? Mặt đất đang chế nhạo mình sao?

Tôi đã trở lại giữa khu rừng. Mọi thứ đều đau, nhưng mà tuyệt vời quá! May mà tôi đã dùng Thấm Nhập Ma Pháp để cường hóa cơ thể. Trọng Lượng Thuật có lẽ cũng đã giúp giảm nhẹ va chạm.

Từ trên cao, tôi đã thấy mọi thứ rõ ràng. Dòng sông uốn cong một góc gắt sang phải ở phía trước, vì vậy nếu chúng tôi cắt xiên qua khu rừng về phía bên phải, chúng tôi sẽ tiết kiệm được một chút thời gian. Giờ thì quay lại báo cáo.

"Tui về rồi đây," tôi gọi. "Tui nghĩ chúng ta có thể ra khỏi khu rừng trước khi trời tối?"

"Hả? Cậu đã đi trinh sát xa đến thế á?" Lớp trưởng hỏi.

“Etou, không hẳn. Tui kiểu như phóng lên trời và thấy lối ra trong lúc đang rơi xuống ấy mà?"

"Haruka-kun, tớ nghĩ cái vụ Báo-Liên-Thảo của cậu có vấn đề rồi đó. Báo cáo trinh sát của cậu để lại cả đống câu hỏi không lời đáp! Làm thế nào cậu lại phóng được lên trời? Cậu có kỹ năng biến thành vệ tinh hay gì à?! Sao cậu lại bị thương nặng thế?!"

Chà, tôi đang thất nghiệp mà phải không? Làm sao tôi biết cách đưa ra những báo cáo chính xác, đầy đủ thông tin được?

"Thằng con trai nào mà chẳng muốn bay như siêu anh hùng chứ?" tôi nói. "Chúng ta đang ở trong một thế giới ma thuật, nên tui nghĩ mình cũng nên thử một lần. Thế là tui tự bắn mình lên trời, nhưng một lúc sau thì đâm sầm xuống đất. Hoá ra, rơi từ trên cao xuống đau thật."

Lớp trưởng lại lườm tôi, nhưng tôi sẽ không để điều đó làm mình nản lòng. Tôi nhận ra rằng áo choàng và áo dài của mình không hề có một vết xước. Ngay cả móng vuốt của kobold cũng không làm rách chúng. Thêm vào đó, dù chúng có bẩn và dính đầy máu đến đâu, chỉ cần giặt bằng nước là chúng lại sạch như mới. Dân Làng A đã làm cái quái gì mà cần đến những thứ như thế này vậy?

Chúng tôi đi đường tắt xuyên qua khu rừng về phía bên phải như đã nói. Điều này giúp chúng tôi tiết kiệm rất nhiều thời gian, nhưng chúng tôi vẫn cảnh giác đề phòng quái vật.

Mỗi khi gặp quái vật, một nhóm năm cô gái sẽ tiến lên, tiêu diệt chúng, rồi đổi cho nhóm năm người tiếp theo. Nhanh và hiệu quả. Đúng như mình nghĩ, Lớp trưởng rất giỏi về chiến lược, lãnh đạo và phân tích. Liệu Siêu Nứng và Đực Đầu Đàn có làm cô hiệu quả hơn không? Ờm, mình không nghĩ gì đâu, Lớp trưởng ơi, chỉ đang nghĩ về thời tiết thôi! Nhỏ chắc chắn có thể đọc được suy nghĩ của mình!

Bầu trời tối dần. Cây cối đã trở nên thưa thớt hơn khi chúng tôi đến gần rìa rừng. Có lẽ nên dựng trại ở đây, nơi vẫn còn chỗ ẩn nấp.

“Nè, có ai nghĩ rằng dừng lại cắm trại ở đây là một ý hay không?"

"Có, làm ơn đi!" các nữ sinh đồng thanh hét lên.

Mọi người có vẻ đã kiệt sức.

Tôi để ý thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm khi tôi dựng chiếc lều vòm hơi khổng lồ—có gì không ổn với việc đó sao? Mỗi lần tôi làm gì, họ đều có vẻ tìm thấy điều gì đó để bắt bẻ!

"Bọn tớ không giận, tụi tớ chỉ đang kinh ngạc vì cậu chỉ nói 'mở ra' và cái lều đã bung ra như thế. Nó đủ rộng cho hơn hai mươi người đấy!"

Tôi dẫn một nhánh sông vào một cái bồn đất để tạo ra một nhà tắm lộ thiên đơn giản có màn che ngăn cách các khu vực tắm, đun nước nóng, rồi chuồn khỏi hiện trường nhanh hết sức có thể. Gái Khoả Thân đã bắt đầu cởi đồ trong khi tôi vẫn đang xây nhà tắm, và tôi đoán họ sẽ mắng tôi ngay cả khi cô là người thích khoe thân. Có lẽ tôi đã có một danh hiệu mới, Bị Bắt Nạt? Vì tôi không tìm được gì khác ngoài những loại thảo dược đắng, giải độc, nên bữa tối tôi đành phải chịu đựng một bữa tiệc salad nấm đủ loại được nêm với muối.

Các nữ sinh tắm rửa, ăn uống, và lăn lộn trong lều như thường lệ. Lớp trưởng trông quá mệt mỏi để bảo họ đừng quậy nữa. Tôi ngồi xuống và giả vờ ngủ để không ai làm phiền mình. Rồi tôi bí mật vận dụng ma thuật của mình để xây một hàng rào và một con hào quanh khu cắm trại. Đó là những gì đám Ota đã làm ở căn cứ cũ. Bây giờ mình có thể làm gì khác nhỉ? Phải rồi! Tôi rải rác các hố bẫy xung quanh bằng Thổ Thuật. Mình có thể tạo ra bẫy ma thuật không?

Tôi nhận ra rằng chúng tôi không cần người gác đêm. Cái lều có khả năng chống quái vật, và Truy Vết Kẻ Địch cùng Phát Hiện Hiện Diện hoạt động ngay cả khi tôi ngủ.

Tuy nhiên, các cô gái cần phải sẵn sàng cho lúc họ phải tự lập, vì vậy họ vẫn thay phiên nhau canh gác. Khoan đã, có ai đó đã vô tình xếp ca cho mình với người khác không vậy?

Bỏ qua tất cả những chuyện đó, đêm se lạnh và dễ chịu, túi ngủ của tôi rất thoải mái, và tôi cảm thấy được bảo vệ bởi danh hiệu Hikikomori của mình. Đêm đó trời có mưa phùn vài lần, nhưng mưa nhẹ đến mức gần như không đáng chú ý. Có lẽ mùa khô đã bắt đầu?

Tôi cần ngủ một chút trước ca của mình. Khi đang chìm vào giấc ngủ, tôi tự hỏi làm thế nào những người khác biết khi nào ca của họ kết thúc.

"Haruka-kun, dậy đi, đến ca của cậu rồi," ai đó gọi.

“Ự ự, để tui chết rồi hẵng gọi dậy," tôi lẩm bẩm.

"Tớ sẽ không để cậu ngủ cho đến lúc đó đâu! Thế giới này không đủ tốt cho cậu à?"

Lầm bầm trong miệng, tôi theo cô gái trong đội thể dục dụng cụ ra khỏi lều, nơi bốn cô gái thuộc nhóm vận động viên đã tập hợp sẵn. Chết tiệt, mình là người yếu nhất ở đây sao? Không, chắc chắn là Gái Khoả Thân mới đúng.

"Chào buổi sáng!" một trong số họ nói. "Hãy cùng nhau nghiền nát ca trực đêm nay nào!"

"Chẳng phải tụi mình chỉ cần thức và canh chừng thôi sao?"

"Đừng ngủ gật nhé," Gái Khoả Thân nói. "Nếu cậu ngủ, tớ cũng sẽ ngủ theo đấy. Chúng ta sẽ ngủ cùng nhau!"

"Cậu đang nói gì vậy? Đừng ngủ là được! Chắc chắn không được ngủ cùng nhau!"

Một vài cô gái yêu thể thao ở trường chúng tôi khá nổi tiếng, thậm chí còn được nhắc đến trên TV và báo chí. Có lẽ điều đó có nghĩa là họ có tên, tôi nghĩ. Chứ mình thì chẳng biết tên họ là gì.

Nghĩ lại, Gái Khoả Thân chắc hẳn đã gây ra đủ thứ rắc rối ở thế giới thực, ngay cả khi chỉ ở cạnh các cô gái khác. Cô là ứng cử viên cho đội tuyển bơi lội Olympic. Cô gái đội thể dục dụng cụ trông có vẻ buồn ngủ chắc cũng là một kẻ gây rối. Cả hai người họ dường như đã tham gia vào các cuộc thi quốc tế lớn. Và hai người còn lại là những cô gái nổi tiếng đã giành chức vô địch cao trung khu vực khi họ còn là học sinh năm nhất.

"Được rồi, nó ở ngay đầu lưỡi tui rồi," tôi nói. "Các cậu có phải được gọi là... Cột Đèn Đôi không?"

Tôi nhớ lại một tấm biểu ngữ ai đó đã treo ở trường cao trung. Tôi nghĩ mình đã nhớ ra... Cố lên nào, các tế bào não, nhớ lại đi!

"Cậu gọi ai là cột đèn hả?!” họ hét vào mặt tôi. "Ý cậu là chân bọn tớ béo à? Hay là cậu không nhớ tên bọn tớ?!"

"Khoan đã, khoan đã," tôi nói. "Chẳng phải có một tấm biểu ngữ lớn gọi hai cậu là Cột Đèn Đôi sao?"

"Là tháp sinh đôi! Chưa từng có ai gọi bọn tớ là cột đèn cả!"

"Tớ sẽ đốt bất kỳ tấm biển nào gọi tớ là cột đèn! Không cần hỏi!"

Mình nhớ nhầm à? Chắc là các tế bào não của mình không đủ sức cho nhiệm vụ này rồi.

"Tui không thể tin là mình lại đi trực đêm với nhiều siêu sao như vậy," tôi nói. "Chắc là tui đang lo lắng?"

"Làm sao cậu có thể gọi bọn tớ là siêu sao nếu cậu còn không biết tên bọn tớ? Chúng ta học cùng lớp mà!"

"Và tớ chỉ là... Gái Khoả Thân... Gái... Khoả... Thân..."

Có vẻ như có điều gì đó đã thực sự làm tổn thương cảm xúc của Gái Khoả Thân. Phải chăng cô vẫn còn bị sang chấn tâm lý sau khi bị đám con trai tấn công?

"Không, để tui nói hết đã!" tôi kêu lên. "Gái Khoả Thân, cậu đã thấy họ trên TV phải không? Còn cậu—cậu là, là Cây lúa Lân lư của môn bơi lội cạnh tranh?"

“Cây lúa… Lân ư? Tớ thích… múa lân…”

Ôi không. Cậu ấy ngày càng tệ hơn! Có lẽ cô bị sang chấn vì phải chiến đấu với quái vật mỗi ngày?

"Ờm, làm thế quái nào mà cậu biến Công chúa Nhân ngư thành Cây lúa Lân lư được vậy?!"

Tôi chắc chắn đó là Cây lúa Lân lư. Ai đó kể cho tôi về cô chắc đã nghe nhầm.

“Cậu ấy chắc chắn cũng sẽ chế biến biệt danh của tớ cho xem," cô gái đội thể dục dụng cụ nói.

"Ồ không, cậu thì ổn," tôi nói. "Cậu có tờ rơi khắp các hành lang mà. Tiểu Yêu Vũ? Ừm, tui thấy nó mỗi sáng."

"Tại sao đội thể dục dụng cụ lại đi quảng cáo yêu quái trong trường học chứ?!"

"Đó là Tiểu Tiên Vũ! Cậu nghĩ bọn tớ lên sân khấu hoá trang suốt buổi à?"

Một vài cô gái trong lều hét lên bảo chúng tôi im lặng vì họ đang cố ngủ. Tại sao mọi người chỉ nổi giận với một mình mình vậy? Đây có phải là bản chất thật của các nữ sinh cao trung được bộc lộ không? Tôi không thích điều này chút nào.

Tôi đốt một đống lửa trại, và chúng tôi kiểm tra khu vực xung quanh. Không có gì xuất hiện trên Truy Vết Kẻ Địch và Phát Hiện Hiện Diện. Tứ Đại Nữ Hoàng Thể Thao tỏ ra phật lòng với sự chủ động của tôi. Dân thể thao thì dù là giới tính nào cũng vẫn là dân thể thao. Tất cả những cơ bắp đó đã chiếm hết chỗ của não bộ rồi.

"Muốn uống nước ép không?" tôi đề nghị.

“Quuuu-hú! Nước ép!"

Trí tuệ của họ thực sự ngang bằng với goblin.

"Chẳng phải cậu nói không có nhiều quả mọng xung quanh để làm nước ép sao? Cậu chắc là bọn tớ có thể uống không?"

"Ồ, thì, tui chỉ cần ngâm một ít quả vào nước là đã có vị đậm đà rồi," tôi nói. "Dù tui có ngâm đi ngâm lại cùng một loại quả bao nhiêu lần, nó vẫn biến thành nước ép. Chắc đây là một loại thuốc thần bí nào đó?"

"Nước ép uống không giới hạn! Không thể tin được tụi mình có thể uống bao nhiêu cũng được ở đây!"

"Khi tui rời đi, tui sẽ đưa cho mỗi nhóm một quả để các cậu có thể dùng," tôi nói.

"Cậu thực sự sẽ rời đi sao?"

Tôi biết rằng việc rời đi là hợp lý nhất, nhưng về mặt tình cảm, tôi lại rất băn khoăn. Tôi biết rằng một vài cô gái vẫn không muốn tôi ở đó. Mấy cô gái thể thao này nên biết. Họ sẽ hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

"Khi các cậu đang chơi trong một trận chung kết, các cậu có thực sự đưa thành viên yếu nhất trong đội của mình ra khỏi băng ghế dự bị không?" tôi nói. "Điều đó chẳng phải sẽ chỉ làm cho mọi người khổ sở sao?"

Những cô gái này, những người đã đạt đến đỉnh cao trong các môn thể thao của mình, sẽ biết điều gì là tốt nhất cho một đội. Họ thực sự hiểu sự khác biệt về trình độ có ý nghĩa như thế nào trong thế giới thực.

Cuối cùng ca trực của chúng tôi kết thúc và chúng tôi đổi ca với nhóm các lớp phó. Ai trong số họ mới là lớp phó THẬT nhỉ? Tôi tự hỏi