NGÀY 18
BUỔI SÁNG
Sao lão ta không hiểu nhỉ? Chắc là có rào cản ngôn ngữ ở đây rồi.
CẮM TRẠI
TRƯỚC LỀU
TIẾC LÀ, tôi đã không nhận được kỹ năng Bay Lượn hay Phóng Tên Lửa. May mắn thay, tôi cũng không bị dính Chết Máy hay Rớt Thẳng Cẳng.
Buổi sáng, mọi người lề mề mãi, cuối cùng cũng chịu ra khỏi giường để xuống sông rửa mặt. Chúng tôi ăn cá cho bữa sáng. Tôi tận hưởng nó trong khi còn có thể. Tôi không muốn rời xa con sông này để quay lại cảnh chỉ ăn mỗi nấm là nấm.
Cuối cùng chúng tôi cũng ra khỏi được khu rừng. Mọi người đều mừng rỡ khi đã đi được đến đây. Ở ngoài này việc do thám dễ dàng hơn, nhưng những ngọn đồi nhấp nhô vẫn khiến việc phát hiện các vật thể ở xa trở nên khó khăn. Đồi núi cũng chặn cả Thiên Lý Nhãn.
Mình có nên tự phóng mình bay lên lần nữa không nhỉ? Dù sao thì cũng khá vui, ngay cả khi không thể gọi đó là bay lượn thực sự nếu cuối cùng lại rơi sấp mặt xuống đất. Giá như tôi có thể tìm ra cách nào đó để không bị ngã. Kể cả khi tôi không bị chết máy trong lần bay đầu tiên, thì cuối cùng tôi vẫn sẽ hạ cánh bằng một cú đâm sầm. Nhưng tôi muốn học bay, chứ không phải học hạ cánh!
Dù có một ngàn năm nữa, loài người cũng sẽ chẳng bao giờ bay được. Thế giới fantasy thì phải cho phép chúng tôi phá vỡ những quy tắc đó chứ!
Được rồi, phải có cách nào đó để hạ cánh an toàn. Học được một kỹ năng bay lượn thực thụ thì tuyệt vời, nhưng có lẽ ngay cả kỹ năng đó cũng không giúp tôi đáp xuống an toàn. Tôi cân nhắc các lựa chọn trong khi xem lại bảng trạng thái của mình.
Đi Bộ, Di Chuyển Thuật, và Trọng Lượng Thuật giúp tôi cất cánh, còn tôi dùng Đóng Gói Thuật và Thấm Nhập Ma Pháp để hạ cánh. Bay lượn là một dạng di chuyển, nên Di Chuyển Thuật có thể hỗ trợ cho việc bay của tôi—có lẽ tôi cần tiếp tục sử dụng Di Chuyển Thuật sau khi đã bay lên? Tôi có thể giảm nhẹ cú đáp bằng Phong Thuật, và rồi tôi sẽ giữ được cú hạ cánh ổn định chứ nhỉ?
Nghĩ lại thì, sao không thử dùng Phong Thuật khi đang ở trên không? Thế mới là bay chứ!
“Nè! Nèèèè. Haruka-kun, nghe tớ nói coi!”
Hử? Mình đang bay rồi à? Lẽ nào đó là thanh âm ngọt ngào của Nàng Tiên Ngân Hà?
“Cậu có nghe tớ nói một chữ nào không vậy?”
Woa, cẩu ấy làm mình giật cả mình! Giọng Lớp trưởng cứ như Sheryl Nome trong Macross Frontier vậy!
“Cậu không nghe thấy những âm thanh lạ đằng kia sao?” cô tiếp tục. “Cậu có thể dùng Thiên Lý Nhãnkiểm tra thử không… như tớ đã hỏi nãy giờ ấy?”
“Được rồi, chờ tui một lát. Woa, tui nghĩ có vài người đang bị quái vật tấn công! Một đám lão già mặc giáp, mấy cung thủ và mấy người dùng ma thuật. Tổng cộng sáu người!”
“Cậu nghĩ họ có ổn không?” cô nói. “Họ có đang thắng thế không?” Lớp trưởng tỏ rõ sự lo lắng cho mấy lão già. Tôi nhìn họ với vẻ e ngại. Chỉ vì họ bị quái vật tấn công không có nghĩa là họ thân thiện.
Nếu chúng là trộm cướp, chúng có thể quay lại cướp của chúng tôi sau khi được cứu. Tôi lo cho các cô gái. Dù nguy hiểm, họ vẫn chọn đuổi cổ đám du côn thay vì giết tụi nó. Đương nhiên, đám du côn đó đã trả đũa và đuổi đám otaku đi. Lớp trưởng và bạn bè cô quá dễ dàng tha thứ cho kẻ xấu.
Đó là lý do chính tôi đi cùng họ đến thị trấn: con người còn nguy hiểm hơn cả quái vật.
“Haruka-kun và những ai chạy nhanh, chúng ta đi giúp họ thôi!”
“Tụi mình sẽ không đến kịp từ đây đâu. Với lại, nếu chúng là đạo tặc hay trộm cướp thì sao?”
Theo những gì tôi có thể thấy, có một lão già mặc giáp, một người dùng kiếm, một người dùng thương, một cung thủ tóc dài nấp sau cỗ xe, một pháp sư trùm đầu, và một người nữa. Bề ngoài họ trông có vẻ đáng kính, nhưng ai mà biết được bản chất thật của họ là gì? Thực tế, chúng ta không nên tin họ chính vì họ trông quá đáng tin. Chẳng có lý do gì để giúp họ cả.
Lũ quái vật tấn công họ trông giống sói hoặc chó—chúng không phải là những kẻ hình người đầu chó như kobold mà là những sinh vật chúng tôi chưa từng thấy trước đây. Có ba mươi con, và chúng di chuyển như thể đang sử dụng Bầy Đoàn Tác Chiến. Nếu những người đàn ông đó lơ là một chút, họ sẽ bị xé xác. Ngay cả khi những thành viên nhanh nhất của chúng tôi xông thẳng vào trận chiến, phe con người vẫn bị áp đảo về số lượng.
“Nếu họ dám làm hại bất kỳ ai trong chúng ta, tớ sẽ tự tay xử lý họ,” Lớp trưởng nói. “Nhưng tụi mình không biết họ có phải người xấu không, nên tớ vẫn muốn giúp. Tụi tớ không thể tự mình làm được, nên làm ơn hãy giúp chúng tớ đi!”
Tôi đoán cô sẽ nói vậy. Đi đến thị trấn sẽ trở nên vô nghĩa nếu cô không thể tin tưởng bất kỳ ai mình gặp. Đó là lý do tại sao tôi muốn tránh xa mọi người—tôi thà tin nhầm người ít hơn là tin nhầm người nhiều hơn.
Lý lẽ của cô có vẻ hơi ngây thơ đối với tôi, nhưng cô cũng đã quyết tâm làm việc này. Tôi không biết mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng tôi nghĩ chúng tôi sẽ ổn miễn là học được từ những sai lầm mình mắc phải. Dù sao thì đó cũng là lý do mình ở đây.
“Được thôi, tui cũng sẽ giúp,” tôi nói. “Chỉ cần luôn cảnh giác nhé.”
“Tất nhiên rồi. Tụi tớ sẽ giữ an toàn!”
Không đời nào tôi có thể đến kịp nếu chạy bộ bình thường. Thật lòng mà nói, ngay cả khi tôi sử dụng bộ tứ Di Chuyển Thuật, Đi Bộ, Thấm Nhập Ma Pháp và Trọng Lượng Thuật thì cũng năm ăn năm thua.
Trong lúc chạy, tôi dùng Thấm Nhập Ma Pháp để cường hóa cơ thể và Trọng Lượng Thuật để làm nhẹ bản thân. Tôi áp dụng Di Chuyển Thuật và Phong Thuật rồi nhắm thẳng lên trời. Hôm qua cảm giác này giống như tự bắn mình lên trời, nhưng nó thực sự giống như chạy trong không trung hơn.
Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt. Cảnh tượng mà tôi đang theo dõi bằng Thiên Lý Nhãnxuất hiện nhanh hơn cả một cái chớp mắt. Chết tiệt, mình không dừng lại được! Tôi giảm tốc bằng cách tông vào cả tá con sói, hất văng chúng, rồi vướng víu, lộn nhào, đâm sầm vào hết con này đến con khác và làm chúng bay tứ tán. Sao mình vẫn chưa nghĩ ra cách để dừng lại an toàn nhỉ?
“Mấy người có sao không?” tôi gọi.
“Cậu—cậu có sao không?!” họ kêu lên.
Họ có vẻ không bị thương. Lũ sói thì không may mắn như vậy—hơn một nửa đã bị hạ gục.
Một tai nạn giao thông đáng tiếc, tôi nghĩ.
Tôi không thể nhìn thấy cuộc tấn công từ nơi tôi xuất phát, vậy mà tôi đã vượt qua khoảng cách đó ngay lập tức. Tốc độ của tôi chắc phải lên tới hàng ngàn mét mỗi giây—ước tính một cách dè dặt, tôi đã đi được khoảng năm dặm trong mười giây. Điều đó có nghĩa là tôi bay nhanh hơn hai nghìn dặm một giờ—vượt xa tốc độ âm thanh. Lẽ ra tôi phải tạo ra một tiếng nổ siêu thanh chứ nhỉ?
Chẳng trách lũ sói chết khi va phải tôi. Những con mà tôi tông trực diện nổ tung như những chùm pháo hoa máu me. Điều này gây ra một phản ứng dây chuyền, vì những mảnh thân thể văng ra của chúng vẫn còn đủ động lượng để giết chết những con sói khác. Dù những con sói đó cũng nổ tung, nhưng xác của chúng không hoàn toàn giết chết vài con sói còn lại. Có lẽ tôi đã gây ra một tiếng nổ siêu thanh thật? Một đám mây bụi bốc lên xung quanh tôi.
Tôi dùng Phong Thuật thổi bay nó đi và đi đến chỗ mấy lão già.
“Mấy người có bị thương không? Cần thuốc không? Tiếc là nó có vị nấm đấy.”
Họ có vẻ không bị thương. Tôi mất nhiều máu hơn bất kỳ ai trong số họ... Đó là cái giá phải trả cho việc gây ra một vụ tai nạn kinh hoàng như vậy.
Tôi miễn cưỡng uống một ngụm thuốc vị nấm. Tởm ghê.
Lão già cầm kiếm là người lên tiếng đầu tiên.
“Xin hãy cho phép chúng tôi gửi lời cảm ơn. Cậu đã cứu tụi này đấy. Chúng tôi đã ở trên bờ vực của sự hủy diệt. Tên tôi là Ofter, và tôi là thủ lĩnh của nhóm này. Cảm ơn cậu đã cứu tôi và các đồng đội của mình.”
“Cảm ơn nhiều nhé, nhóc,” chiến binh cầm thương nói. “Tôi cứ tưởng phen này tiêu rồi. Nhóc đang đến thành phố Omui phải không? Tôi có thể cảm ơn nhóc cho ra hồn khi đến đó. Tên tôi là Gatek. Tôi sẽ khao nhóc một chầu ở thị trấn.”
Những người đàn ông cúi đầu cảm ơn tôi. Tất cả họ đều mặc giáp, và ba người ở hậu phương đang ở sau cỗ xe để chữa thương. Hai người đàn ông đã đến chào tôi đi kiểm tra họ.
Vậy là thật sự có một thị trấn. Thành phố Ennui? Dù tên là gì, những người này chắc hẳn đến từ đó. Tôi thiếu kỹ năng giao tiếp để thu thập thêm thông tin từ họ, nên tôi chỉ im lặng. Các cô gái có lẽ có khả năng thu thập thông tin hữu ích hơn nhiều.
Nhắc mới nhớ, họ đang chạy về phía chúng tôi, nhưng họ vẫn còn ở rất xa. Khoan đã… ngay cả khi không có Thiên Lý Nhãn… mình vẫn thấy chúng nảy tưng tưng?! Lớp trưởng còn có thể lườm mình từ khoảng cách này nữa! Các chiến binh gọi tôi lại để tiếp tục cuộc trò chuyện.
Ngoài hai lão già, những người còn lại đều là cô gái trẻ. Một trong số họ trông giống như một siêu mẫu châu Âu ngay cả khi mặc áo giáp toàn thân. Khi nữ cung thủ quay lại, tôi nhận ra cô ấy là một elf.
“Hiệp hội Mạo hiểm giả đã treo thưởng cho Bầy Lục Lang vì chúng đã tấn công các thương nhân du hành. Thông tin chính thức chỉ nói có từ sáu đến tám con, chứ không phải hơn ba mươi con. Chúng tôi chắc chắn đã bị giết rồi.”
“Trong số đó còn có một con Đại Lục Lang nữa. Nhìn kìa, con đầu tiên bị nổ tung đó.”
“Một con Đại Lục Lang? Bang hội đang nghĩ cái quái gì vậy?!”
Người cầm thương tức giận. Điều đó cũng hợp lý; thông tin sai lệch của bang hội đã suýt giết chết họ.
Cỗ xe của họ bị hỏng, bánh xe bị gãy khỏi trục. Con ngựa của họ đã chết. Chúng tôi dựng lại cỗ xe, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ lại nó.
“Chúng tôi đã định dùng cỗ xe đó làm rào chắn, nhưng không ngờ lại chạm trán với một con Đại Lục Lang! Con quái vật chết tiệt!” người cầm kiếm nói.
Chiến binh cục cằn, Tên-Gì-Đó, nói, “Chết tiệt, đúng là một mớ hỗn độn. Phen này thì đừng hòng trả nổi nợ rượu ở quán bar rồi!”
Cuối cùng, sáu người họ chia nhau hàng hóa trên xe để mang về thị trấn. Tôi không muốn tiết lộ Túi Trữ Vật của mình cho người lạ, nên tôi chỉ im lặng quan sát.
Tôi khá chán, nên tôi nướng vài xiên nấm thể lực và chia cho họ. Ngay cả khi không bị thương nặng, họ có lẽ cũng đã chịu một ít sát thương, và ít nhất thì họ cũng đã kiệt sức. Họ thưởng thức những cây nấm và háo hức chia sẻ suy nghĩ.
“Ôi trời, đúng là hàng ngon!”
Ủa, mấy cây nấm này có hợp pháp không vậy?
“Ngon quá! Nấm thể lực hả? Mấy thứ này đáng giá cả một gia tài đấy, nhóc biết không. Cảm ơn đã chia sẻ nhé!”
“Khoan đã—nó thực sự đang phục hồi máu của mình! Wow, chúng thực sự là nấm HP!”
“Nấm thể lực?! Không thể tin được! Tôi cảm thấy khỏe hơn rồi. Cậu đã cứu mạng chúng tôi, giờ lại còn cho chúng tôi ăn nữa—tôi không biết phải nói gì hơn. Cảm ơn nhé.”
Tôi ngạc nhiên trước sự ồn ào về những cây nấm. Chúng thực sự quý giá đến vậy sao? Khu rừng này đầy rẫy những thứ đó mà.
Nhìn những thiếu nữ thư giãn và thưởng thức đồ ăn, tôi ngày càng cảm thấy ghen tị với những người bạn đồng hành nam của họ. Chỉ cần loại bỏ mấy gã đó đi! Mấy cô gái chắc cũng không thích họ đâu—
“Haruka-kun! Chờ một chút! Cậu đang làm gì vậy?” Lớp trưởng kêu lên. “Trông cậu như sắp tấn công đến nơi vậy! Sao cậu lại lườm Ofter và Gatek?”
Sao mình lại gặp rắc rối? Mình có biết Ofter hay Gatek nào đâu! Dĩ nhiên, Nữ hoàng Ánh lườm biết ngay tại sao tôi lại cau có. Tôi chẳng mong đợi gì hơn từ một người có danh hiệu đó!
“Ồ, cuối cùng mọi người cũng đến rồi. Nhanh nhẹn đấy.”
“Không hề, tụi tớ đã ở đây một lúc rồi. Chỉ là đang bận cảnh giới thôi.”
À, đúng rồi, cô đang để mắt đến nhóm phía sau tôi. Sao tôi lại quên được nhỉ? Tôi cảm nhận được những làn sóng sát khí tỏa ra từ cô khi một trong những siêu mẫu mặc giáp âu yếm siết chặt tay tôi cảm ơn. Lườm một người lạ, Lớp trưởng chắc chắn đang để ý đến mình. Khoan đã… có phải cậu ấy đã lườm nhầm mình không? Thật nực cười, chắc là do mình tưởng tượng.
Khi những cô gái còn lại bắt kịp, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình. Chẳng bao lâu sau, thị trấn hiện ra trước mắt chúng tôi, nằm ven sông đúng như dự đoán của đám otaku.
Thành phố Omui. Mình sẽ không bao giờ nhớ được cái tên đó. Có lẽ tôi sẽ quên nó rất lâu trước khi chúng tôi đến đó.
Tôi đã quên tên của mấy lão già gần như ngay lập tức, nên chẳng có lý do gì để cố gắng với cái tên này.
Cô gái mặc giáp tên là Akemi, nhưng cô ấy nói bạn bè thường gọi cô là Kemi hoặc Ami. Cô ấy làm việc tại một quán rượu nhỏ trong thị trấn. Mình muốn đến đó! Liệu họ có cho học sinh cao trung vào quán bar trong thế giới fantasy không?
Nữ elf được biết đến với cái tên Kirikiru. Khi các cô gái nhìn thấy cô ấy, họ líu lo một cách phấn khích: “Ôi trời ơi, cô ấy đẹp quá! Cô ấy là một elf thực sự! Một tác phẩm nghệ thuật sống!”
Akemi cũng khá nổi tiếng trong số các cô gái. Lớp phó C nói với cô ấy, “Ôi! Thật bảnh bao… làm ơn hãy bắt tay tôi!” Điều gì ở phong cách xa cách, lưỡng tính đó lại khiến một số cô gái phấn khích đến vậy?
Hai cô gái còn lại là Iyebgyiek Pháp sư và Guventié Giám mục.
Cả hai đều dễ thương hơn là xinh đẹp, nhưng tôi quá lo lắng để nói chuyện với họ. Họ ở một đẳng cấp khác hẳn mình ngay cả khi mình có thể nhớ được những cái tên đó, chứ đừng nói đến việc phát âm. Ngay cả các thành viên trong nhóm của họ cũng gọi họ bằng biệt danh Eb và Ti.
Những thiếu nữ hòa mình vào nhóm các cô gái khác khi chúng tôi đi bộ. Trong khi đó, tôi bị mắc kẹt với việc bầu bạn cùng hai lão già. Hai mươi bốn cô gái xinh đẹp và mình lại phải mắc kẹt với hai lão già hôi hám? Bất công quá đi mất?!
Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng bắt chuyện. “Các bạn đồng hành của mấy ông có những cái tên khá độc đáo. Chắc là khó nhớ lắm phải không?”
Cảm giác gì đây?
Tôi cảm nhận được ánh mắt căm phẫn của hai mươi cặp mắt đang đâm vào lưng mình.
Khi tôi quay lại, sự khinh miệt mãnh liệt của họ suýt nữa đã hạ gục tôi.