Chiến lược sinh tồn của lãnh chúa tép riu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5327

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9144

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10040

Arc 1: Chiến lược sinh tồn - [Lần thứ 4] Mỏ bạc xoay chuyển tình thế

“——CÁC NGƯỜI NGHĨ TA LAO LỰC NHƯ THẾ LÀ VÌ AI CHỨ HẢAAAAA????!!!!!"

Khoảnh khắc Klein thức giấc trên chiếc giường quen thuộc của mình, anh bật dậy như lò xo và gào lên tức tối.

Chết vì bị cục đá của loạn dân ném trúng đầu? Thật hay đùa vậy?

Cơn giận bốc lên bừng bừng trong tâm trí anh.

Klein được giáo dục một cách đàng hoàng với đầy đủ ý thức chính nghĩa và tinh thần trách nhiệm của một lãnh chúa. Đúng là việc anh nỗ lực muốn bảo vệ Asgard đến vậy một phần là vì bản thân cũng như di sản của gia tộc, nhưng lí do chính yếu khiến anh dốc sức làm mọi cách thay đổi cục diện chính là vì không muốn những người dân của mình bị tàn sát như trước nữa. 

Có nằm mơ Klein cũng không ngờ cái chết thứ ba của mình lại đến từ tay của chính những người dân anh đang cố mà bảo vệ. Phải mất đến vài phút sau, anh mới có thể ngừng vò đầu bứt tóc và la hét trong cơn giận dữ. 

Dẫu vậy, Klein là một người lí trí. Không mất quá nhiều thời gian để anh suy nghĩ thông suốt những gì đã xảy ra.

“...Ừ thì, mình cũng sẽ phát điên lên nếu của cải tích luỹ suốt hai trăm năm bỗng nhiên bị gã nào đó đem ra dùng hết trong vòng một ngày.”

Anh chưa từng công bố lí do cũng như mục đích của kế hoạch này với người dân Asgard. Giữa thời kì suy thoái và nạn đói tràn lan, việc lãnh chúa đột nhiên đem toàn bộ gia sản ra dùng một cách vô tội vạ như thế thực sự là quá bất thường. Cho dù có tức giận, Klein cũng không thể giả vờ không hiểu sự bất mãn của người dân đến từ đâu.

Với ý nghĩ đó làm cơ sở, anh quyết định xem xét tình hình dưới con mắt tích cực hơn.

“Chà, không sao, mọi thứ đều ổn cả. Bây giờ mình có toàn bộ sáng kiến của đám học giả cộng với cả mớ thông tin nội bộ từ các nhà khác nữa.”

Vì thời gian đã quay ngược lại, số tài sản chi trả trong chiến dịch chiêu hiền đãi sĩ của Klein cũng được hoàn nguyên. Vậy nên bây giờ anh nghiễm nhiên nắm giữ kết quả của chiến dịch ấy, mà chẳng phải cần bỏ ra một xu nào.

Nghĩ là làm, anh nhào tới bàn làm việc để ghi ra những gì thu được từ vòng lặp trước.

Chỉ có điều là…

“Ơ, ủa——chết mẹ, hình như mình quên vài thứ mất tiêu rồi?”

…Klein không phải thiên tài. Anh không có trí nhớ hoàn hảo. Sáng kiến và đề xuất chi tiết của hàng chục học giả là quá nhiều để ghi nhớ hết mà không có sự chuẩn bị, mặc dù anh chỉ vừa mới nghe chúng vài ngày trước. Cú sốc từ cái chết có lẽ cũng góp vào đó một phần.

“...K-Không sao cả, mình vẫn còn nhớ đại ý, rồi sẽ xoay xở được thôi! Cố lên nào!” 

Gắng gượng nở một nụ cười tự trấn an, Klein tốc kí hết những gì lặt vặt nhất mà mình nhớ được ra giấy. Anh vò đầu bứt tai mỗi khi quên mất phần nào đó quan trọng, rồi lại nhảy dựng lên ăn mừng mỗi lúc nhớ ra. 

Thế rồi một tiếng gọi lí nhí sau lưng làm anh sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.

“...N-Ngài Klein?”

“Hử? Marie à?” Anh quay lại và khó hiểu nhìn cô hầu gái đang thập thò sau cánh cửa phòng, “Sao em nhìn run thế? Có chuyện gì sao?”

“E-Em nghĩ là ngài đang giận gì đó… Em…”

Nhìn bộ dạng lắp bắp sợ hãi của Marie, anh cũng đại khái đoán ra được tình hình. Tầm này là lúc cô hầu gái sẽ đến phòng để đánh thức anh, và cái cảnh tượng Klein bật dậy la hét như thằng điên hẳn là đã doạ cô sợ tới chạy mất… Marie có lẽ đã phải tìm một chỗ để bình tĩnh lại rồi mới dám đến tìm anh.

Lúng túng vì mình đã gây cho Marie phiền phức không đáng có, Klein gãi đầu và thở dài: “Không có gì đâu, anh gặp ác mộng ấy mà. Chỉ hơi kích động một chút lúc mới tỉnh dậy thôi, bây giờ thì ổn cả. Đừng lo nữa nhé.”

“V-Vâng… Em mang nước đến cho ngài ạ.”

Như thường lệ, buổi sáng của anh bắt đầu bằng một ly nước đầy.

Sau khi ghi ra giấy nốt những gì mình nhớ và dùng bữa sáng nhanh gọn, Klein quay lại phòng làm việc rồi lấy ra một tấm bản đồ. Anh nghiền ngẫm một lúc, đánh dấu vài điểm, và cho người đánh xe ngựa chuẩn bị đi có việc.

Điểm đến của Klein là khu mỏ trong lãnh thổ Asgard.

“...Hể? Hiếm khi thấy cậu ở đây nha, thiếu gia.”

“Vargas, ta trở thành lãnh chúa chính thức được một năm rồi. Đừng có gọi là thiếu gia nữa.”

“Haha, xin lỗi xin lỗi, nhưng cậu giống như cháu ruột của tôi vậy.”

Người đàn ông vạm vỡ trong chiếc áo ba lỗ với mái tóc nâu cắt ngắn cười hà hà. Tên ông ta là Vargas, trưởng đội khai khoáng ở khu mỏ của nhà Asgard. Là người chỉ huy toàn bộ các thợ mỏ ở đây, ông cũng kiêm luôn việc làm trung gian giữa nhà Asgard và đội khai khoáng, và thường tới gặp lãnh chúa để trình bày về các vấn đề cũng như yêu cầu của người lao động. 

Vargas đã ra vào dinh thự từ khi Klein vẫn còn quấn tã. Là một người thô kệch và thẳng tính, cộng thêm sự “bình dân” của nhà Asgard, Vargas vẫn luôn cư xử với anh chẳng khác nào người thân trong gia đình chứ không phải bầy tôi và lãnh chúa.

“Thế, thiếu gia bữa nay lặn lội tới đây có việc gì?”

“Chuyện quan trọng.”

“Quan trọng?”

Vargas nhướn mày. Klein vốn dĩ chưa từng bao giờ ngó ngàng đến khu mỏ, hôm nay lại vội vã tìm tới - bản thân ông ta cũng cảm giác được sự nghiêm túc nơi anh.

Klein không nói ngay lập tức, mà cùng Vargas tới phòng làm việc, đóng cửa lại và đảm bảo không có ai ở xung quanh. 

“Được rồi, Vargas. Những gì ta sắp nói với ông là một bí mật, và trước khi tình hình có biến chuyển gì, tuyệt đối không được tiết lộ nó với bất cứ ai, ông hiểu không?!”

“Tôi hiểu, nhưng so với một người muốn giữ bí mật thì ngài nói to quá đấy… Thế, bí mật là gì?”

Klein trải tấm bản đồ mà mình đã đánh dấu ở nhà ra bàn, chỉ cho Vargas xem nhiều dấu X được vẽ tập trung ở một khu vực phía nam Asgard, nằm chếch về hướng đông so với chân dãy núi mà khu mỏ của họ đang hoạt động, nơi chủ yếu khai thác thiếc và đồng với sản lượng tương đối thấp. 

“Đây là… trong rừng?”

Khu rừng nguyên sinh phía đông nam Asgard là nơi mà gần như không ai đặt chân tới, bởi vốn dĩ chẳng có gì đáng để lặn lội vào. Địa hình trong và quanh rừng không hề bằng phẳng, trái lại được bao phủ bởi rất nhiều vách đá cùng sườn dốc, khiến cho việc đốn gỗ hay khai hoang làm nông nghiệp đều trở nên vô vọng. Đất đai thì cằn cỗi, và cũng chẳng có thứ lâm sản nào giá trị quá vài xu. 

So với vất vả trèo đèo lội suối thì khai khẩn các vùng đồng bằng hoang xung quanh còn đem lại lợi ích lớn hơn, vậy nên kết quả là tất cả các lãnh địa xung quanh khu rừng đều mặc nhiên vứt nó vào quên lãng. Suốt hai trăm năm cai trị của mình, nhà Asgard cũng không ngoại lệ. 

Vậy mà bây giờ Klein lại có ý định động đến cái vùng này. 

Trong lúc Vargas còn đang cau mày không hiểu những dấu X kia có ý nghĩa ra sao, anh đã ghé vào tai ông ta và nói nhỏ: “Cho người thăm dò khu vực này, ở đó có thể có bạc.”

“...Hả??!”

Hai mắt ông ta mở lớn. 

Đã gắn bó với nghề khai khoáng nửa đời người, Vargas không mất đến một giây để hiểu câu nói của Klein có sức nặng ra sao. Nếu có thể khai thác bạc, không ngoa khi nói rằng vị thế của nhà Asgard sẽ ngay lập tức một bước lên trời.

Đối với một Tử tước như Klein, chuyện này không chỉ đơn thuần là việc có thể kiếm chác được bao nhiêu, bởi địa vị của anh cho phép mở ra một cơ hội còn lớn hơn thế nữa. Theo luật lệ, lãnh chúa tìm ra mỏ bạc sẽ sở hữu một thứ quyền lực hết sức đặc thù - quyền được đúc tiền xu lưu hành trong vương quốc. Không cần phải nói khả năng nhúng tay vào dòng lưu thông tiền tệ sẽ đem tới lợi ích cũng như vị thế lớn đến mức nào, nhất là khi mỏ bạc thuộc quyền sở hữu của hoàng gia đã bắt đầu có dấu hiệu cạn kiệt từ cuối năm ngoái. 

“...Nếu ở đó thực sự có bạc thì vụ này sẽ lớn đấy.” Vargas hạ giọng, “Thiếu gia, thông tin này từ đâu vậy? Có đáng tin không?”

“Người của ta nghe ngóng được, cộng với một vài ghi chép cũ. Tạm thời có thể coi là đáng để thử xem sao.”

Bản thân Klein cũng không quá tin tưởng vào khả năng thành công cho lắm, nhưng nếu như đã có nhiều học giả cùng chung ý kiến rằng khu vực kia có khả năng chứa quặng bạc, vậy thì nó chí ít cũng không đến mức bị xem là chuyện tầm phào. Họ thậm chí đã tranh luận nảy lửa về việc chính xác thì nó có thể nằm ở đâu.

“Tóm lại, ta muốn chuẩn bị đội thăm dò ngay lập tức. Ngân sách cần thiết cứ báo lên trên, ta sẽ cung cấp mọi thứ cho ông.”

“Nhưng nếu không tìm thấy bất cứ thứ gì…”

“Thông tin lần này là từ ta, ông không cần chịu trách nhiệm nếu thất bại. Hơn nữa ngay cả khi không tìm thấy gì, đó vẫn là một thông tin hữu ích đúng không? Ít nhất thì chúng ta có thể nói với đời sau rằng không nên bận tâm đến vùng đó nữa.” 

“...Nếu cậu đã nhất quyết muốn vậy thì tôi sẽ thử xem sao.” Bị thuyết phục bởi sự đảm bảo của Klein, Vargas gật đầu, “Nhưng đừng kì vọng nhiều quá đấy, thiếu gia.”

“Ừ, dù sao thất vọng vì đã làm còn hơn tiếc nuối vì đã không làm mà.”

Ngay ngày hôm đó, Vargas tập hợp những thợ mỏ thân tín với mình cũng như có tay nghề cao nhất. Chuyến đi này kì thực có rủi ro gặp tai nạn tương đối lớn, vì họ sẽ phải băng qua khu rừng rậm rạp và những vách đá tương đối hiểm trở. Những thành viên của đội thăm dò đều được trả trước tiền công hậu hĩnh cũng như một khoản đề phòng bất trắc nếu chuyện không hay xảy ra.

Cá nhân Vargas rõ ràng không tin tưởng mấy vào việc tìm ra mỏ bạc, nhưng cho dù có thân mật đến đâu, Klein vẫn là lãnh chúa và người đứng đầu nhà Asgard. Ông ta không thể không tuân theo mệnh lệnh.

Một tuần sau.

“——Tránh đường, tránh đường, tránh đường ra! TRÁNH HẾT RA!!!”

Vargas, người vẫn còn bám đầy vụn lá cây và bụi bặm, vừa hét như cháy nhà vừa hùng hục lao vào dinh tự nhà Asgard. Hai mắt ông ta đỏ ngầu vì kích động, và nhìn bộ dạng thì rõ ràng là đã chạy hết mấy ngày đường. 

“Ch-Chuyện gì vậy?!”

“Có kẻ đột nhập à?!”

Mấy người lính gác hớt hải chạy tới giữ ông ta lại. Trời lúc này mới tảng sáng tờ mờ, và dáng vẻ như muốn ăn thịt người của Vargas thực sự giống một tên điên đang định hành thích lãnh chúa. Nếu không phải cánh lính trán nhận ra mặt Vargas, có lẽ ông ta đã bị giết ngay tại chỗ rồi. 

Bất chấp ba bốn người bám lấy mình, tay thợ mỏ to cao lù lù như một con gấu cứ thế kéo lê họ theo, vừa lết tới chân cầu thang vừa gào lớn: “Thiếu gia, có chuyện lớn rồi! Thiếu gia! THIẾU GIA!!!”

“Gì mà ồn ào vậy… Cái giọng này là Vargas hả?”

Bị đánh thức bởi âm thanh huyên náo, Klein xuất hiện ở đầu cầu thang, mắt vẫn còn đang díu dịu và đầu óc thì là một mớ lùng bùng vì ngái ngủ.

“...Mới sáng sớm mà ông làm cái trò gì thế?” 

“Thiếu gia, tìm, tìm được rồi! Thực sự tìm được rồi! Bạc! Có bạc!”

“Hả… bạc là bạc gì——” Klein nhíu mày, vẫn đang cố xử lý những gì mình nghe được. Nhưng chưa tới ba giây sau, cơn buồn ngủ của anh bay biến, “——Từ từ, tìm thấy bạc rồi?!”

Cái tin ấy giáng thẳng vào tâm trí Klein như một tia chớp. 

Thành công! Kế hoạch xoay chuyển tình thế của anh vậy mà lại thành công!

Hi vọng thay đổi vận mệnh của Asgard đã trở thành hiện thực!

“Tốt, tốt, làm tốt lắm!!!” Klein chạy ào xuống cầu thang, nắm chặt lấy vai Vargas, “Ta sẽ thưởng hậu hĩnh cho tất cả mọi người trong đội thăm dò! Giờ dẫn ta tới đó mau!”

Đem theo tâm trạng khấp khởi không thể ngồi yên, anh được Vargas đưa tới nơi tìm ra mỏ bạc.

Đó không chỉ đơn thuần là chút quặng bạc thông thường, đó là cả một mỏ lớn, nhiều đến mức dường như đào ở đâu cũng có bạc. Đến mức họ thậm chí có thể khai thác trên bề mặt suốt một thời gian, trước khi bắt tay vào đào đường hầm xuống lòng đất. 

Làm được rồi!!! Klein như mở cờ trong bụng. Giờ thì kinh tế với Asgard không phải là vấn đề nữa! Mình có thể sử dụng lính đánh thuê! Mình thậm chí có thể tạo dựng quan hệ với các gia tộc lớn! Lão già nhà Laguna đừng hòng tự tung tự tác lần này!!!

Nếu những đời lãnh chúa tiền nhiệm nghiêm túc cho người tìm kiếm trong rừng, có lẽ họ cũng không mất quá nhiều thời gian để phát hiện ra mỏ bạc. Không may, hoặc có lẽ là may mắn thay, chưa từng có lãnh chúa Asgard nào nhìn thấy cơ hội khai khoáng ở khu vực này, và kết quả là công lao đó thuộc về Klein. 

Anh thầm cảm ơn tổ tiên vì đã để cơ hội này lại cho mình.

“Thiếu gia, còn chưa hết!” Vargas kích động, “Tôi và đội của mình vẫn còn chưa mở rộng tìm kiếm ra xung quanh, có khả năng còn có nhiều hơn nữa!”

“Ừ ừ, mau cho người đi làm đi! Ngân sách không thành vấn đề, muốn bao nhiêu cũng được!” Klein gật đầu lia lịa, “Còn nữa, đừng gọi ta là thiếu gia!”

Đã quá lâu rồi anh mới được nghe tin tốt như vậy.

Klein quyết định chơi lớn lần nữa và gần như dốc toàn bộ gia sản của nhà Asgard để phát triển việc khai thác mỏ bạc này. Nhưng tất nhiên, anh cũng chưa quên chuyện xảy ra trong vòng lặp trước.

“Không bao lâu nữa Asgard sẽ trở nên giàu có! Chuẩn bị đi, sắp tới ta sẽ giảm thuế cho tất cả mọi người!”

Sau tuyên bố như vậy, tất cả đều vui vẻ, và dĩ nhiên không ai có ý kiến gì với việc Klein dốc toàn bộ hầu bao của gia tộc nữa. Từ người làm trong nhà cho đến dân chúng, ai ai cũng đều phấn khởi chờ đợi Asgard đổi đời. Song song với việc chuẩn bị cơ sở vật chất cho khu mỏ, Klein cử sứ giả đến Vương Đô để báo cáo với hoàng đế, cũng như đăng kí khai thác và đúc tiền từ mỏ bạc. 

———Vài ngày sau đó, dinh thự nhà Asgard bị đột nhập, và Klein bị ám sát trong khi đang ngủ. 

___________________________________________

Ngày 28 tháng 4, năm 500 Vương Lịch.

Do lãnh chúa đột ngột qua đời, lãnh địa Asgard bị sát nhập và đặt dưới quyền kiểm soát trực tiếp của hoàng gia. 

(Klein: Cứ mỗi lần tìm ra được cách thoát chết thì nó lại biến thành lí do chết, ta không cam tâm ;;v;;)